Đọc truyện Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ – Chương 22: Hòa hoãn
Editor: HangVO9
Tống Ngôn bảo Lỗ Lỗ trở lại trước bàn học, Lỗ Lỗ che mặt đứng xa xa, không dám qua.
Tống Ngôn liền đứng lên, chắp tay đi tới chỗ nàng.
Nhưng mặc dù hắn chắp tay sau lưng, Lỗ Lỗ vẫn nhìn thấy trong tay hắn
cầm cây gậy trúc bóng loáng thanh mãnh mà cứng rắn. Nàng cực sợ hãi, đi
vài bước ra cửa, tay vịn cánh cửa khép hờ.
“Ngươi nếu như đi ra, sau này liền không còn được ăn cá.” Tống Ngôn không nhanh không chậm nói.
Nghe một câu nói rất đơn giản, Anh Đào đang chuẩn bị chạy tới cầu tình
bỗng yên tâm. Tống tiên sinh còn có tâm tư lấy cá để hấp dẫn đại tiểu
thư, vậy chắc chắn hắn sẽ không thật sự hạ thủ lên mặt. Dù là tiên sinh
nghiêm nghị, nhiều lắm cũng là đánh vô lòng bàn tay, nào có ai đánh vào
mặt? Nếu thật đánh vào mặt, lão gia sẽ không tha cho hắn!
Lỗ Lỗ cũng dừng lại, nắm hai bên then cửa không nhúc nhích, nháy mắt
phân vân giữa chịu đòn và hai gói giấy dầu. Chịu đòn, rất đau, nhưng đau một chút liền qua, cá khô của tiên sinh, chỉ là nếu nàng ngoan ngoãn
nghe lời, sau này còn có thể mỗi ngày được ăn. Nàng nuốt nuốt nước
miếng, từ từ xoay người lại, lúc này mới phát hiện Tống Ngôn đứng ngay
phía sau. Lỗ Lỗ sợ đến bật lùi về sau, lại bị cánh cửa chặn. Nàng run
run dựa vào trên cánh cửa, bụm mặt dương hai mắt đẫm lệ lưng tròng ngửa
đầu cầu xin tha thứ: “Tiên sinh, không đánh mặt được không? Đổi nơi khác đánh được không?”
Lão giống cái đã căn dặn rất nhiều lần, khuôn mặt, cổ họng và phía trong đùi, là ba nơi các nàng Mèo tộc quan trọng nhất, không thể bị thương,
nếu bị thương, sau này sẽ không có giống đực nguyện ý sủng các nàng,
chiếu cố các nàng. Lỗ Lỗ lại không hiểu chuyện, nàng cũng biết lão tộc
trưởng đã lớn tuổi, nhất định sẽ có một ngày như vậy, đến lúc đó nàng
phải dựa vào ba nơi này để tìm năm giống đực, vậy tại sao nàng phải để
tiên sinh đánh? Tiên sinh tức giận nhiều như vậy, hạ thủ nhất định rất
nặng! Nàng bụm mặt, Tống Ngôn chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng mềm
mại cùng cặp mắt linh động như biết nói, bởi vì linh động, hắn hoàn toàn có thể thấy nàng đang sợ hãi và cầu xin. Không biết tại sao loại tiếng
kêu này phát ra khi sợ hãi, lại xuất hiện cùng với khuôn mặt kiều mị, tư thái xinh đẹp trên người cô nương này, sự đáng thương mị hoặc làm cho
hắn có điểm không dám nhìn thẳng, giống như hắn đang mượn điều này để
bức nàng làm những việc khác.
Tống Ngôn nhíu mày, mình thế nào lại có thể đi khi dễ thiếu nữ đàng hoàng yếu đuối?
Hắn không tự chủ lui về phía sau một bước, sắc mặt càng khó coi, “Vì sao không thể đánh mặt? Không đánh mặt xem ra ngươi sẽ không nhớ được giáo
huấn.” Hắn thả tay đang chắp sau lưng ra, giơ giơ cây gậy trúc trong tay lên nói. Ngày hôm qua bị Bùi Sách trêu chọc một lần, buổi tối hắn vẫn
nằm mơ bị mèo trắng đuổi theo, đến sáng sớm nay lại nghe nàng kêu meo.
Hôm nay dù cho không đánh mặt nàng, cũng muốn hảo hảo giáo huấn nàng một lần, cho sau này khỏi tái phạm. Đương nhiên, hắn là vì muốn tốt cho
nàng, đường đường Lâm gia đại tiểu thư, tương lai muốn ra ngoài dự tiệc
và tiếp quản sản nghiệp Lâm gia, nếu như cứ thường xuyên kêu lên hai
tiếng, còn không bị người chê cười sao?
Lỗ Lỗ nhìn chằm chằm cây gậy trúc run rẫy, lại nhìn nhìn mắt tiên sinh, ở trong đó có đầy hàn ý, dọa nàng sợ đến muốn khóc. Nàng không dám đối
mặt với hắn, xoay người, hai tay vẫn đặt trên cánh cửa, cúi đầu tựa vào
tay thút thít, giọng cầu xin: “Trên mặt thịt mềm, đánh đặc biệt đau,
tiên sinh đánh mông ta đi, chỗ đó thịt dày… Ô ô, tiên sinh đánh mông ta
đi, ta nhớ kỹ lời dạy, sau này không bao giờ kêu nữa…” Hiện giờ nàng chỉ cầu tiên sinh không đánh mặt, cái khác tiên sinh nói gì thì là cái đó,
ai cần biết cái giáo huấn kia là gì?
Tống Ngôn toàn thân cứng ngắt, ánh mắt không thể khống chế kia đang nhìn hắn, năn nỉ đòi đánh mông. Cái tư thế này sẽ làm cho quần áo của nàng
rũ xuống, eo nhỏ nhắn không bằng nắm tay, mông nhỏ đẹp êm dịu, đường
cong hai bên phần eo ưu mỹ mê người, đều hoàn toàn lộ ra. Nếu như là thế này thì cũng thôi, mà nàng lại còn yếu đuối đáng thương cầu xin hắn
đánh nàng. Tống Ngôn mặc dù chưa có tiếp xúc qua nữ nhân, nhưng hắn là
một nam nhân bình thường, mấy chuyện nam nữ là bản năng của nam nhân,
không cần học cũng có thể biết.
“Đừng khóc, qua đây học đi! Lần này ghi nhớ, lần sau còn dám phạm lỗi,
tuyệt đối không tha cho ngươi.” Hắn quát lớn, lui về chỗ ngồi, cúi đầu
kiểm tra chữ viết của nàng, để che dấu đỏ mặt. Nóng như vậy, nhất định
sẽ đỏ, sợ không phải là chỉ đỏ một chút. Mông mà cũng có thể đánh được
sao?
Từ cực kỳ sợ hãi, thình lình xảy ra kinh hỉ, Lỗ Lỗ đầu có chút theo
không kịp. Nàng không hiểu, xoay người nhìn về phía Anh Đào xin giúp đỡ. Anh Đào nảy giờ đều để ý từng động tác của nàng, mặc dù cảm thấy không
ổn, nhưng tính đại tiểu thư như một đứa trẻ, nói lung tung lại tránh
được một lần trừng phạt, trước mắt nàng cũng không thể nói cái gì, sau
khi trở về sẽ cùng nàng giảng giải đạo lý sau, kể cả việc không nên cùng nam tử động thủ động cước. Lúc này thấy đại tiểu thư nhìn sang, nàng
nhìn đại tiểu thư cong môi, ý bảo nàng cứ qua ngồi, chuẩn bị đi học là
được.
Không cần chịu đòn, Lỗ Lỗ tự nhiên cao hứng, cố gắng chuyển bộ chậm chạp về chỗ ngồi.
“Lau sạch sẽ nước mắt đi.” Tống Ngôn cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Vâng.” Lỗ Lỗ lấy từ trong cổ tay áo ra chiếc khăn tay Điềm Hạnh may cho nàng, yên lặng gạt lệ, lau lau, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, bất động dính trên hai bao giấy dầu. Tiên sinh không đánh, là không phải có thể
ăn sao? Tống Ngôn vẫn len lén quan sát nàng, thấy nàng vừa lấy khăn tay
lau nước mắt, vừa nóng bỏng theo dõi cá của hắn, mắt vẫn còn đỏ, đột
nhiên cảm thấy người học trò này rất khôi hài. Bị mèo hoang nuôi lớn
không hiểu chuyện, đây cũng không phải lỗi của nàng. Nhất thời không thể sửa xong thói quen từ nhiều năm, cũng là chuyện thế gian thường tình.
Một tháng ngắn ngủi có thể học được viết chữ hiểu lẽ, coi như là một
tiểu cô nương thông minh.
Mình cần gì quá mức nghiêm khắc? Tốt quá hóa tệ.
Hắn cầm lấy một bao giấy dầu, thấy nàng nhìn chăm chăm theo bao giấy
dầu, đơn thuần không dấu diếm, ánh mắt không khỏi nhu hòa một chút, đưa
cho nàng nói: “Ăn đi, ăn trước một cái, còn một cái khác nhìn biểu hiện
của ngươi, một hồi nghiêm túc nghe giảng bài, viết chữ, lúc tan học liền thưởng cho ngươi.”
Lỗ Lỗ có một sở trường, nói cho đúng, người Mèo tộc đều có một sở
trường, đó chính là sự nhạy cảm nhận ra được ánh mắt biến hóa của người
khác. Đêm đó trong đình, Bùi Sách cùng Lâm viên ngoại đàm đạo, nụ cười
phát ra từ nội tâm, giống như lúc dỗ mèo, Lỗ Lỗ nhìn cảm thấy thoải mái, nên thân thiết hắn. Về sau lúc nàng đến, Bùi Sách cùng nàng chào hỏi,
mặc dù lúc đó cũng cười, nhưng nụ cười kia có chút xa cách, Lỗ Lỗ đã
nhận ra, liền không có tâm tư thân thiết nữa.
Nàng nhìn không ra tâm tư người khác phức tạp, nhưng nàng căn cứ thái độ đối phương mà hành sự.
Trước mắt Tống Ngôn toát ra thiện ý, nàng lập tức nín khóc mỉm cười,
đoạt lấy bao giấy dầu mở ra, nuốt nước miếng nhìn chằm chằm cá khô mỹ vị mà nàng đã thèm cả ngày nay, sau đó nhét vào trong miệng hí mắt nếm.
Phải, đúng là mùi vị cá khô của tiên sinh, mặn lẫn một chút cay, xương
cá cũng giòn giòn, không xóc đầu lưỡi một chút nào, ăn ngon cực kỳ.
Nhưng là quá ít…
Nghĩ đến ngày hôm qua, Anh Đào các nàng mua cá khô về, Lỗ Lỗ sinh ra
chút tâm tư, nàng mở mắt ra, liếm liếm môi nói: “Tiên sinh, cá khô ngươi ăn ngon thật, mua ở đâu vậy?”
Tống Ngôn không phát hiện ra lực chú ý của hắn cũng đang bị nàng tác
động, ánh mắt nhìn đôi môi hồng của nàng, lưu luyến trong chốc lát, lại
rơi lên đôi mắt còn ngân ngấn nước. Không như lúc trước sợ hãi thấp
thỏm, giờ khắc này, ánh mắt nàng lại nhìn hắn cười lấy lòng, tự cho là
mình rất thật tình, nhưng nàng không biết rằng trong mắt nàng ánh lên
tia giảo hoạt một cách rõ ràng.
Hắn thích thú phát hiện ra, dù cho có là người ngốc, cũng biết tính kế đi?
Nhưng kế bọn họ tính cũng ngốc y như vậy.
Tống Ngôn gõ ngón tay xuống bảng mẫu chữ, thờ ơ hỏi: “Làm sao ngươi biết đây là cá khô? Bọn họ mua cho ngươi ăn sao?” Hắn ngày hôm qua mới cho
nàng ăn, người ngoài căn bản không nhìn thấy. Lúc đó vẽ mặt nàng ngạc
nhiên, hiển nhiên sau khi ăn xong, với từ ngữ và hiểu biết của nàng,
không có khả năng nói cho người khác biết là nàng ăn cá, vậy mà hiện giờ lại đã biết là ‘cá khô’…
Lỗ Lỗ nào biết chỉ vì hai chữ đó, mà lại tiết lộ ra nhiều loại thông tin như thế, nàng gật đầu, “Ưm, Anh Đào mua cho ta, nhưng cá nàng mua ăn
không được.” Nhìn bộ dáng ngốc ơi là ngốc của nàng, Tống Ngôn nhịn không được muốn trêu chọc nàng, “Nếu ta cho ngươi biết ta mua ở đâu, ngươi
định làm gì?” Lỗ Lỗ cong môi cười, mắt sáng lên, “Ta kêu Anh Đào đi chỗ
đó mua!”
“Sau đó thì sao?” Tống Ngôn lần đầu tiên cười trước mặt Lỗ Lỗ, sợ nàng
nghe không hiểu kịp, hắn nói rất chậm: “Có phải là sau khi Anh Đào mua
về, ngươi muốn ăn lúc nào thì ăn, không bao giờ còn muốn ăn của ta nữa?
Không cần ăn của ta, vậy cũng không cần đọc sách viết chữ lấy lòng ta,
không cần lo lắng sẽ bị đánh, phải không? Thậm chí, ngươi còn muốn cho
cha ngươi đuổi ta đi?”
“Miết…”
Lỗ Lỗ hoàn toàn ngây người, há miệng ngưng nói, chỉ đối diện khuôn mặt
tuấn tú vẫn còn đọng lại nụ cười tươi như nhắc nhở nàng, vừa muốn phát
ra tiếng mèo kêu, lập tức thay đổi phát âm, nên hóa thành một tiếng kêu
mà ngay chính nàng cũng không hiểu là tiếng gì.
Tống Ngôn hài lòng gật gật đầu, “Không tệ, lại học tiếng dê kêu.”
“Dê là cái gì?” Lỗ Lỗ lầm bầm hỏi.
Tống Ngôn vẽ trên giấy cho nàng một hình trông giống sơn dương, thuận
tiện giảng cho nàng về thân thể và tính nết của sơn dương: “Sơn dương
rất hiền, thích ăn cỏ, thế nhưng khi nỗi giận sẽ lấy sừng húc người. Ừ,
thịt dê nướng ăn rất ngon, nếu như ngươi ngoan ngoãn nghe lời, nỗ lực
học tập, cuối tháng ta làm thịt dê nướng cho ngươi ăn.”
“Dê nướng, so với cá khô ngon hơn không?” Lỗ Lỗ cảm thấy nước miếng sắp chảy ra.
Tống Ngôn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi nhẹ đưa lên: “Ta mà làm đầu bếp thì ăn rất ngon.”
Nha hoàn Anh Đào nhìn có vẽ hiền lành, cũng không phải là người không an phận, nàng chắc không dám nghịch ý cãi lệnh Lâm viên ngoại, cản trở đại tiểu thư đọc sách. Như vậy, chỉ có nửa ngày đã nhìn hắn không thuận
mắt, lại đau lòng vì đại tiểu thư, còn có lá gan lớn âm thầm giở trò
xấu, cũng chỉ có thể là Thường Ngộ đang thủ bên ngoài.
Muốn tìm đồ ăn bên ngoài phá hư kế hoạch của hắn sao? Hắn trái lại muốn xem thử Thường Ngộ tìm được hay không.
“Được rồi, đừng chỉ lo ăn không, hôm nay phải học câu thứ hai.” Lấy lại
tinh thần, thấy Lỗ Lỗ nhìn hắn chảy nước miếng, Tống Ngôn hất mặt, quơ
quơ gậy trúc trong tay.
“Vâng!” Lỗ Lỗ lập tức ngồi thẳng, tinh thần lên mười phần. Tiên sinh
thực sự sẽ là đầu bếp nấu ăn đó, cá khô hắn làm ăn ngon như vậy, dê
nướng khẳng định cũng không thể kém hơn, nàng còn chưa từng ăn thịt dê,
chưa biết là tư vị thế nào?
Một luồng gió mát thổi qua.
Trong phòng trúc, vang lên tiếng nam tử lành lạnh đọc sách, theo sát phía sau, là tiếng thiếu nữ đọc theo.
Ngoài phòng trúc, Thường Ngộ lưng dựa vào thân trúc, ngửa đầu nhìn lá trúc phất phơ theo gió, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhưng bọn hắn không biết, cơ hội thử tay nghề nấu bếp của Tống Ngôn đã
tới, bởi vì ở tiền viện, có người tức khắc tới biếu Lâm viên ngoại tuần
lộc (tên một loại hươu quý hiếm).