Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn

Chương 18


Đọc truyện Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn – Chương 18

Hòa Vi: “…”

Anh nghe hiểu sao?

Rõ ràng dựa theo cốt truyện trong tiểu thuyết ngôn tình, chỉ cần là nhân vật nam đều không biết “cái kia” là “cái nào”mà.

Hòa Vi kinh ngạc vài giây, sau khi kinh ngạc qua đi, cô lại bắt đầu khẩn trương.

Cô hiện tại quần áo không chỉnh tề, phía dưới khăn tắm gần như trống không.

Mà cái khăn tắm đang vây quanh  trước ngực, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Đêm đen gió thổi, trai đơn gái chiếc.

Hòa Vi lung lay cúi đầu, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, ngón tay cô vẫn còn gắt gao nắm chặt khăn tắm, tầm mắt dính ở trên người người đàn ông, đang mở cửa ngăn chứa đồ.

Bên trong đèn mở ra, không quá hai phút, anh cầm một gói bao màu xanh biển ra ngoài.

Hòa Vi nhìn chăm chú một giây, sau đó chạy nhanh tới nhận, thấp giọng nói cảm ơn.

Lúc này cô hận không thể lập tức biến mất ở trước mặt Yến Hoài, câu “Cảm ơn” vừa mới ra khỏi miệng, liền cất bước rời đi.

Thật may, người đàn ông phía sau không gọi cô lại.

Hòa Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi, một phút cũng không dám dừng, tinh thần cô hăng hái mà xông lên tầng.

Thời điểm trở lại phòng của mình đóng cửa lại, tim cô vẫn đập rất nhanh không chịu bình thường trở lại.

Lúc này đêm khuya cực kỳ yên tĩnh, bên tai vẫn dư lại tiếng tim đập.

Hòa Vi há to miệng thở hổn hển mấy hơi, quay lại buồng vệ sinh xử lý tốt sự tình, lúc trở ra đã hơn 12 rưỡi.

Trình Nặc nhắn tới hơn mười tin nhắn, lúc vừa rồi khi cô xuống lấy đồ vẫn chưa kịp xem, hiện tại rốt cuộc có thời gian xem từng tin một, sau đó trả lời hết tất cả.

Mới vừa trả lời xong bên này, liền nhận được tin nhắn của Yến Thần: 【 Hòa Hòa, sự tình xử lý tốt không? 】

【 Tốt, cảm ơn. 】

【 Chia tay cũng không cần khách khí với anh như vậy đi? 】

Hòa Vi không trả lời.

Lăn lộn suốt một ngày, đầu cô có chút đau, nhưng cố tình nằm trên giường lại không một chút buồn ngủ.

Sau khi biết dì cả tới, Hòa Vi cũng không dám ở trên giường lăn lộn điên đảo nữa.

Cô nhìn chằm chằm trần nhà vài giây, vừa muốn tắt đèn đi ngủ, cửa phòng đã bị gõ vang.

Hòa Vi giật mình một cái, lập tức từ trên giường ngồi dậy.

Cô biết là ai.

Thời gian này tới gõ cửa phòng cô, trừ bỏ Yến Hoài, sẽ không có người khác.

Hòa Vi ở trên giường ngồi vài giây, do dự không biết có nên mở cửa hay không.

Ngoài cửa người nọ cũng không vội, như là chắc chắn cô vẫn chưa ngủ, thong thả ung dung mà gõ cửa từng chút một.

Thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng mà lâu dần, rất có khả năng sẽ đánh thức những người khác trong biệt thự, Hòa Vi thở dài, xuống giường mở cửa.

Vì tỏ vẻ không phải mình đang kéo dài thời gian, lúc cô mở cửa còn cố ý xoa xoa đôi mắt.


Giọng nói của người đàn ông vang lên: “Ngủ?”

Hòa Vi gật đầu, “Đang định ngủ.”

“Trước khi ngủ uống thuốc đã.”

Hòa Vi lúc này mới giương mắt nhìn về phía anh.

Điểm tương tự giữa Yến Hoài và Yến Thần bị giới hạn trong hình dáng, đến nỗi ngũ quan trên gương mặt, trên cơ bản đều không tìm thấy nửa điểm giống nhau.

Gương mặt Yến Thần là đúng chuẩn mày rậm mắt to, mà Yến Hoài thì không giống, anh có gương mặt với những đường cong khỏe mạnh, không quá lạnh lùng cũng không quá nhu hòa, đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, thời điểm hơi hơi nheo lại, đáy mắt như có ngọn lửa nhỏ ẩn hiện, thoạt nhìn thực dịu dàng.

Nhưng Hòa Vi biết, căn bản không phải như thế.

Người đàn ông này, cùng từ dịu dàng nửa điểm cũng không liên quan.

Suy nghĩ của cô bay nhảy vài giây, mới phản ứng lại hỏi: “Thuốc gì?”

Yến Hoài hỏi gì đáp nấy: “Thuốc cảm.”

Đầu óc Hòa Vi choáng váng, cổ họng cũng nóng như lửa đốt, xác thực cần phải uống thuốc.

Cô không từ chối, nói cảm ơn sau đó nhận lấy ly nước và thuốc.

Yến Hoài không nói lời nào, hai người đứng ở cửa, ngôi biệt thự này lại khôi phục sự yên tĩnh.

Đầu ngón tay Hòa Vi vuốt ve vài cái ở trên miệng ly, nhỏ giọng hỏi: “Tôi đi vào trước?”

Vừa dứt lời, cô thậm chí còn chưa nắm được tay nắm cửa để đóng cửa, người đàn ông ngoài cửa đã mở miệng: “Yến Thần đi hội sở.”

“…Vâng.”

Hòa Vi đã sớm nghĩ tới.

Tất cả những thói hư tật xấu ở trên người Yến Thần đặc biệt rõ ràng.

Mới vừa chia tay chưa được một tiếng, anh ta đã không nhịn được.

“Biết thời gian này đi loại địa phương đó để làm gì không?”

Hòa Vi gật đầu.

“Không ngại?”

Hòa Vi không nói chuyện.

“Cãi nhau?”

Lúc này Hòa Vi mới lắc đầu, “Không có.”

Chính xác là không có.

Yến Hoài nhíu mi, cúi người, hai người kéo gần khoảng cách, Hòa Vi lập tức tiến vào trong ánh mắt anh.

Ánh mắt thâm trầm, lại có chút cảm xúc gì đó ở đáy mắt đang gợn sóng.

Ly nước trong tay Hòa Vi thiếu chút nữa không cầm chắc, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước.

Yến Hoài nhìn chằm chằm đôi mắt cô, “Hòa Vi, anh ta có gì tốt?”


Hòa Vi mím môi, không đáp.

Loại vấn đề này nên đi hỏi tác giả nha, cô làm sao biết được tra nam có cái gì tốt?

Yến Hoài một lần nữa đứng thẳng người, cầm di động ra ngoài, “Tôi gọi anh ta trở về.”

“Đừng gọi anh ấy…”

Yến Hoài rũ mắt liếc cô.

Chiều cao nam nữ chênh lệch không phải một chút, anh chỉ cần đứng ở trước mặt, Hòa Vi đã cảm thấy áp lực, cô cúi đầu nói, “Đã muộn rồi.”

Yến Hoài bắt đầu mở danh bạ, mắt thấy chuẩn bị ấn gọi, Hòa Vi không kịp nghĩ nhiều, liền duỗi tay phải chắn màn hình di động, chỉ là bàn tay mới che được một nửa, cô phản ứng kịp lại rụt trở về, cô rũ lông mi xuống: “Chúng tôi chia tay rồi.”

Yến Hoài hơi nheo mắt, giọng nói cũng không nhiều biến hóa: “Khi nào?”

“Mới… vừa rồi.”

Vừa rồi còn làm cho anh ta một chén mì?

Cho nên người phụ nữ này rốt cuộc là có ý gì, nói không yêu liền không yêu, nói chia tay liền chia tay?

“Ai đề nghị?”

Hòa Vi giơ tay chỉ chỉ chính mình, sau đó tiếp tục nói: “Cảm ơn Yến tổng trong khoảng thời gian này đã quan tâm và giúp đỡ tôi, sau này tôi không phải bạn gái Yến Thần, ngài cũng không cần thiết bởi vì anh ta mà quan tâm tới tôi.”

Cô vốn dĩ vì  muốn tỏ vẻ thành ý mà cúi người một cái, kết quả cúi đầu thoáng nhìn thấy khăn tắm lung lay sắp rơi, cái ý niệm này nháy mắt liền biến mất.

Yến Hoài thấy ánh mắt cô chợt lóe lên sự hoảng loạn, anh cong khóe môi, nhẹ mỉm cười nói: “Ai bởi vì anh ta mà quan tâm em?”

Hòa Vi tìm mọi cách muốn kéo dài khoảng cách với anh, trong nháy mắt liền trở lại nguyên dạng.

Cô nắm chặt khăn tắm, mày hơi hơi nhăn lại.

“Hòa Vi.”

Hòa Vi cúi đầu không nói.

“Nhìn tôi.”

Hàm răng Hòa Vi cắn chặt, sau đó ngẩng đầu lên.

“Thích anh ta nhiều như vậy, vì sao lại muốn chia tay?”

Chân Hòa Vi có chút nhũn ra: “Chúng tôi không thích hợp.”

Vừa rồi dưới lầu vẫn luôn yên tĩnh, không có dấu vết của sự ầm ĩ.

Thoạt nhìn là chia tay trong hòa bình.

Ngoài mặt nhìn Hòa Vi khá bình tĩnh, chỉ là thời điểm cô vừa giương mắt, nước trong đáy mắt liền rõ ràng, như là lập tức sẽ khóc.

Ngực Yến Hoài như bị chặn lại, anh vuốt hầu kết, trong lúc nhất thời không biết cô là bởi vì chia tay khó chịu, hay là bị anh dọa.

Anh chỉ cảm thấy trong người có hỏa mà không có chỗ phát.


Đặc biệt mùi hương trên người cô bay tới, ngọt mê người.

Yến Hoài đột nhiên cúi người, kề sát vào trước mặt cô: “Tại sao lại sợ tôi như vậy?”

Hòa Vi: “…”

Còn có người không sợ anh sao?

Hòa Vi tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng mà căn bản không dám trả lời, chỉ lắc lắc đầu, “Tôi không có.”

Hôm nay nguyên một ngày không được nghỉ ngơi, đôi mắt Hòa Vi sắp dính lại với nhau, đặc biệt là hơi nước ở đáy mắt như muốn trào ra, có chút khó chịu.

Cô hít hít cái mũi, “Yến tổng, tôi muốn vào phòng nghỉ ngơi.”

“Trả lời tôi một vấn đề, tôi cho em đi  vào.”

Hòa Vi không đáp ứng cũng không cự tuyệt.

Quyền lựa chọn căn bản không ở cô, việc cô cần phải làm là lẳng lặng chờ Yến Hoài mở miệng, vài giây sau đó, cô nghe được một vấn đề cực kỳ trần trụi: “Em cùng Yến Thần đã lên giường hay chưa.”

Ngữ khí của anh nhàn nhạt, ngang ngược đem những lời này hỏi như là vấn đề đứng đắn.

Tuy rằng Hòa Vi một lần nữa sống lại, nhưng mà vấn đề giường chiếu, cơ bản vẫn là trống không.

Bên tai cô nóng lên, khóe mắt co giật, trầm mặc vài giây mới nói: “Đã lên.”

Hòa Vi nghĩ thầm, tốt nhất người đàn ông này có niềm yêu thích đặc biệt với xử nữ, cho nên đối với người phụ nữ đã lên giường cùng người khác không có hứng thú.

Đời trước nói không chừng Yến Hoài cũng không biết cô có phải lần đầu tiên hay không, lại không chịu nổi cô dụ dỗ, cho nên nhất thời đầu óc nóng lên mới cùng cô làm.

Lần này chỉ cần cô không dụ dỗ anh, chắc hẳn sẽ không xuất hiện loại tình huống như đời trước.

Hòa Vi nhanh chóng lên kế hoạch cho mười năm tốt đẹp sau này.

Vừa Giương mắt liền nhìn thấy, ánh mắt người đàn ông đúng như dự kiến mà lạnh xuống.

Trong tức khắc Hòa Vi vô cùng hưng phấn.

Cô cảm thấy nỗi khổ của chính mình sẽ mau chóng chấm dứt, một ngày hôm nay giải quyết liền lúc hai cẩu nam nhân, cố kìm nén mới khống chế được khóe miệng đang có xu hướng nâng lên của mình.

Yến Hoài không biết suy nghĩ trong lòng cô, anh chỉ biết là hiện tại mình thật khó chịu, nơi nào đó lửa giận càng lớn, anh  ngược lại cười một chút: “Hòa Vi, đừng gạt tôi.”

Đôi mắt Hòa Vi cũng chưa chớp: “Không lừa anh.”

Gần đây cô nói dối càng ngày càng lưu loát, mặt không đỏ, tim không đập, gương mặt nghiêm túc.

Nói xong cô liền kéo tay nắm cửa, “Yến tổng, tôi đi vào trước.”

Lần này Yến Hoài không gọi cô.

Chờ cánh cửa trước mắt đóng lại, khóe miệng anh mới hạ xuống, đem nửa câu còn lại nói nốt: “Bằng không hậu quả em tự chịu.”

Ngày hôm sau Hòa Vi thiếu chút nữa ngủ quên.

Vẫn là dì Vân lên gõ cửa phòng cô mới tỉnh lại, trợn mắt nhìn đồng hồ, gần 7 giờ sáng.

Trong nháy mắt Hòa Vi liền hết buồn ngủ, rời giường chạy như bay đến phòng tắm rửa mặt, sau đó đem quần áo đã được sấy khô lấy ra mặc vào, mười phút sau, cô điều chỉnh lại sắc mặt sau đó mở cửa.

Vừa vặn dì Vân đang muốn gõ cửa tiếp, nhìn thấy cô ra liền cười nói: “Hòa tiểu thư, sáng nay ông chủ nhà chúng tôi đã trở lại.”

Hòa Vi không phản ứng lại, vừa muốn hỏi ông chủ nào, dưới tầng liền truyền đến tiếng đàn ông trung khí mười phần, “A Hoài, giờ này mà con vẫn chưa đi làm sao?”

“…”

Mấy đời trước cha Yến đều chưa từng lộ mặt.

Hòa Vi theo bản năng gãi gãi tóc, cách thật xa, cô lại nghe thấy giọng đó nói: “A Thần đâu, lại không ở nhà mà ra ngoài chơi bời sao?”


Dì Vân đẩy đẩy cô, “Hòa tiểu thư còn muốn đi làm sao? Cơm sáng đã làm xong, cô mau xuống ăn, thuận tiện chào hỏi ông chủ một tiếng.”

Hòa Vi: “…”

Cô và Yến Thần đã chia tay, còn tiếp đón cái gì?

Chẳng lẽ hai người đến lúc đó bốn mắt nhìn nhau, muốn cô nói một câu: “Xin chào, cháu là bạn gái cũ của con trai bác sao?”

Vừa ngẫm Hòa Vi liền cảm thấy xấu hổ, nhưng lại không chịu nổi sự thúc giục của dì Vân, hơn nữa sáng nay cô xác thực muốn tới phim trường lúc 8 rưỡi, không có nhiều thời gian để chậm trễ, sửa sang dáng vẻ cho tốt, liền tay chân nhẹ nhàng mà bước xuống.

Bước chân cô rất nhẹ, cho nên thẳng đến khi xuống dưới rồi mới bị Yến Hoài nhìn thấy.

Anh giương mắt nhìn qua, đuôi lông mày hơi nâng, cầm chén trà lên uống một ngụm.

Cha Yến thấy anh vẫn luôn nhìn về phía sau mình, lúc này mới nhìn theo, ông ấy rõ ràng không nghĩ tới Yến gia toàn đàn ông này sẽ đột nhiên xuất hiện một cô gái nhỏ xinh đẹp, sửng sốt một hồi lâu mới nhớ tới hỏi Yến Hoài: “Cô gái này là… bạn con?”

Sở dĩ ở phía sau từ “bạn” ông không thêm từ “gái”, là bởi vì ông biết tính tình Yến Hoài, đừng nói bạn gái, ngày thường phụ nữ ở bên cạnh cũng đều chưa thấy qua mấy người.

Cha Yến nhìn Hòa Vi tỉ mỉ đánh giá một lần, vừa muốn mở miệng, Hòa Vi liền hướng về phía ông cúi người chào, “Yến tiên sinh, ngài khỏe ạ, cháu là bạn… Yến Thần.”

Dì Vân cho rằng cô ngượng ngùng, cười thay cô giải thích một câu, “Hòa tiểu thư đâu phải bạn của cậu hai, rõ ràng là bạn gái!”

Sự tình đêm qua bà ấy hoàn toàn không biết gì cả.

Yến Hoài không lên tiếng, sắc mặt hơi thay đổi  đặt cái ly xuống.

Một bên cha Yến nháy mắt liền hiểu rõ, sau đó có chút kinh ngạc, “Thằng nhóc này còn mang bạn gái về nhà?”

Trăm năm khó gặp.

Cha Yến vì kích động mà lập tức đứng lên, “Cháu gái, cháu cùng Yến Thần ở bên nhau…”

“Chúng cháu đã chia tay.”

“…”

Cha Yến sửng sốt, vừa rồi kích động quá, giờ không biết phải làm sao.

Thẳng đến khi Yến Hoài nhếch môi cười lạnh, ông mới phản ứng lại, thở dài nói: “Có phải Yến Thần lại làm chuyện có lỗi với cháu hay không?”

Con trai ông chính ông rõ ràng nhất.

Yến Thần và Yến Hoài trái ngược  hẳn nhau, một người chưa bao giờ làm ông bớt lo, một người lại không khiến ông phải lo lắng.

Danh tiếng phong lưu của Yến Thần ở bên ngoài, như thế nào cũng đều không thu được tâm, cha Yến còn tưởng rằng Yến Thần đã ngoại tình khi vẫn đang quen cô, cảm giác áy náy cùng hận rèn sắt không thành thép ào ào xông lên, trong khả năng của mình ông muốn bồi thường cho cô gái nhỏ đáng thương này, vội nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, chú cũng không có gì tốt tặng cháu…”

Ông đến bên cạnh giá đồ cổ, tiện tay cầm một cái đĩa xuống dưới, “Yến Thần… Ai, cô gái, cái này coi như lễ gặp mặt tặng cho cháu đi… cháu cũng đừng trách Yến Thần, nó tuổi trẻ, còn chưa chín chắn, về sau tìm một người đàn ông tốt ở bên nhau đi.”

Hòa Vi sao có thể không hiểu ý của ông.

Cái này giống như phí chia tay, chẳng qua là thay con trai chùi đít mà thôi.

Hòa Vi nhìn cái đĩa sứ Thanh Hoa kia, hoa văn rõ ràng rất xinh đẹp, hơn nữa lại quen thuộc, hình như đời trước khi cô bắt gian đã đập vỡ cái này.

Thiên Đạo luân hồi, không cần mới không cần.

Hòa Vi cong môi cười một cái, cũng không làm ra vẻ mà “Không cần”, nói cảm ơn sau đó liền nhận lấy.

Cha Yến thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Còn chưa ăn sáng sao, ăn xong tôi gọi người đưa cháu trở về?”

“Không cần đâu Yến tiên sinh, hiện tại cháu muốn đến phim trường, sẽ không ăn cơm.”

Cha Yến gật đầu, cũng không giữ cô ở lâu, kêu tài xế lại đây đưa cô trở về.

Ông rất thích cô gái nhỏ này, nhưng lại không có duyên phận với nhà ông.

Hòa Vi ra khỏi cửa được một lúc, ông mới quay đầu nhìn con trai lớn: “Khi nào con mới có thể mang bạn gái về cho cha  gặp đây?”

Yến Hoài nhẹ nhàng chỉnh lại nút tay áo, sau đó không chút để ý mà giương mắt, nâng môi cười: “Đã mang về rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.