Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn

Chương 14


Đọc truyện Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn – Chương 14

Cứ như vậy trong nháy mắt, Hòa Vi cho rằng hệ thống nói “Quý nhân” là diễn viên trong đoàn phim.

《 Hoàng Nữ Thiên Thành 》 là một bộ phim chủ yếu là các diễn viên nữ, cho nên trong đoàn phim nhân vật nữ rất đông đảo, như tài tử, mỹ nhân, quý nhân kia, mỗi người một khí chất.

Hòa Vi cảm thấy mình nhập vai quá sâu, sau vài giây mới khó hiểu nói, “Cái gì quý nhân?”

Cô sống nhiều lần như vậy, quý nhân duy nhất mà cô gặp trên cơ bản cũng cũng chỉ có Trình Nặc.

Hòa Vi liếc mắt nhìn Trình Nặc đang say mê cài kim bộ diêu lên tóc cô, hỏi hệ thống: “Nặc Nặc sao?”

Hệ thống trả lời thập phần công thức hoá: “Ký chủ, thiên cơ không thể tiết lộ.”

Hòa Vi: “…”

Cô phát hiện, từ sau khi thăng cấp hệ thống ngốc nghếch đã không còn ồn ào đáng yêu như trước nữa.

Hệ thống: “Nhưng mà ký chủ, hôm nay tuy rằng có quý nhân, nhưng đối phương có giúp đỡ hay không, chủ yếu vẫn dựa trên biểu hiện của ký chủ.”

Nói cũng giống như chưa nói.

Đầu óc Hòa Vi lúc này như đang treo ở trên không trung, tim nhảy lên kịch liệt, lúc này bên tai tất cả đều là tiếng tim đập của chính mình.

Thịch thịch thịch.

Lúc này Trình Nặc vừa vặn hoàn thành tác phẩm, thu tay về ngắm một chút, “Xinh đẹp!”

Hòa Vi vẫn thất thần mà nâng mắt, tùy ý liếc mắt nhìn gương mặt trong gương kia, mày nhăn càng sâu.

Trình Nặc thiếu chút nữa bị biểu tình này của cô dọa hỏng, vội cong lưng đem trang dung tinh tế đánh giá lại một lần “Làm sao vậy Vi Vi, khó coi sao?”

Hòa Vi lắc đầu.

Hoàn toàn ngược lại, quá xinh đẹp.

Quá xinh đẹp cũng không phải là chuyện tốt gì, đặc biệt là với người phụ nữ sợ ngược như nguyên chủ.

Dễ dàng khiến cho người khác chú ý, đồng thời cũng dễ dàng khiến người ta ghen ghét.

Lông mày Hòa Vi không thể giãn nổi, ở trong lòng yên lặng thở dài.

Trên đỉnh đầu cô rất nhiều tóc và trâm cài, cảm giác thực sự áp lực, cô ngồi đoan chính mà thẳng tắp, độ cong bả vai mượt mà, rất thích hợp với vai phi tần cổ trang.

Trình Nặc đỡ cô đứng lên, “Chân có ổn không?”

Hòa Vi gật đầu, “Qua mấy ngày liền không sao.”

“Thế còn cảm lạnh?”


“Cũng khỏi rồi.”

Trình Nặc nghe giọng cô về cơ bản đã khôi phục như bình thường, lúc này mới hơi chút yên tâm, “Cậu mấy ngày nay cũng thật lăn lộn đủ… Đúng rồi, mấy ngày nay cùng Yến Thần thế nào?”

“Vẫn vậy.”

Trên thực tế, đã hai ngày Hòa Vi không quá nhiệt tình với Yến Thần.

Cô sợ quá nóng vội sẽ hoàn toàn ngược lại, cho nên cố ý khống chế một chút.

Nhưng ngược lại Yến Thần, hai ngày nay cô càng lạnh nhạt, anh ta lại càng nhiệt tình, giống như e sợ chính mình làm sai cái gì, mỗi ngày sáng trưa chiều tối đều thông báo cho cô biết đang ở nơi nào, ở với ai.

Sống đúng tiêu chuẩn của bạn trai tốt.

Đúng là người đàn ông lạm tình dối trá.

Hòa Vi bĩu môi dưới.

Trình Nặc cũng không hỏi nhiều, trước khi ra khỏi phòng hóa trang liền đem trang phục của Hòa Vi tỉ mỉ kiểm tra rồi một lần, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Vi Vi, cậu cẩn thận một chút người tên Mộc Sanh này.”

Người này Hòa Vi đương nhiên biết.

Chính là vài phút trước hệ thống còn nhắc nhở cô cẩn thận nữ chính, Hòa Vi cúi đầu, cũng đè thấp thanh âm hỏi, “Cô ta làm sao vậy?”

Đây là sự thay đổi trong cốt truyện.

Mấy đời trước không có bộ phim 《 Hoàng Nữ Thiên Thành 》 này, nên căn bản không có người tên Mộc Sanh này.

Trình Nặc lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này sớm hơn cô, lại là người hay bát quái, cho nên đối Mộc Sanh có chút hiểu biết, cô cười nhạt,  “Cô ta là người mẫu ảnh cho trang web của trường, tính tình không được tốt, trước kia có buổi tổng duyệt văn nghệ, tớ cùng sư tỷ là người tạo hình ở đó, các tiết mục đều thu được nửa giờ rồi cô ta mới đến, tới rồi còn đối với nhân viên công tác vênh mặt hất hàm sai khiến.”

“Hơn nữa còn hay bắt nạt người mới, lần đó trong buổi tiệc mời cả khách quý có một cô gái nhỏ mới vào nghề,  rất xinh đẹp, diễn cũng rất ổn, kết quả bị cô ta ghen ghét, tất cả các cảnh của cô gái ấy bị cắt hết chỉ còn không đến ba phút.”

Trình Nặc muốn nắn bóp khuôn mặt cô, nhưng lại sợ công sức trang điểm bị uổng phí, bàn tay giơ đến một nửa lại rút về, thở ngắn than dài nói, “Vi Vi, đặc biệt cậu lại là người xinh đẹp khả ái nên rất dễ bị cô ta để ý, nếu cô ta bắt nạt cậu cậu liền nói cho tớ, tớ khẳng định sẽ thay cậu trút giận!”

Hòa Vi cảm động nhưng lại không thể quản ngại.

Cảm động là vì chính mình cũng coi như có người chống lưng, không thể quản ngại chính là, cô lập tức liền bị Mộc Sanh ngược, nhưng lại không có cách nào nói cho người chống lưng này.

Hòa Vi miết khóe miệng, vừa muốn nói chuyện, cửa phòng hóa trang đã bị gõ vang, “Hòa Vi, đúng không?”

Là nhân viên công tác tới gọi cô.

Hòa Vi gấp gọn lại cổ tay áo, cho Trình Nặc một  ánh mắt yên tâm, sau đó mới mở cửa đi ra ngoài.

Nữ chính Mộc Sanh cũng đúng lúc từ một căn phòng hóa trang khác đi ra, so sánh với Hòa Vi, trang phục cung phi của cô ta có chút mộc mạc.

Tầm mắt Mộc Sanh liếc lại đây, sau đó để lại cho cô một tròng mắt trắng.


Rõ ràng, cô ta cũng không thích Hòa Vi.

Các cảnh quay của 《 Hoàng Nữ Thiên Thành 》phần lớn là cảnh thật, từ phòng hóa trang ra chính là kiến trúc hoàng cung giống như Tử Cấm Thành, vừa rồi Hòa Vi còn chưa kịp nhìn kỹ, lúc này mới có thời gian nhìn quanh mọi thứ một lần.

Đã hơn 10 giờ sáng, giữa mùa xuân, đây là thời điểm ánh nắng mặt trời bao phủ, khiến cho mọi vật đều cảm thấy ấm áp.

Trợ lý của thư ký trường quay tới nói với cô những việc cần chú ý, cuối cùng mới nói, “Chị Hòa Vi, cảnh quay chung của chị cùng chị Mộc Sanh sẽ vào lúc 12 giờ trưa.”

Hòa Vi nhướng mày.

Trợ lý sờ sờ tóc, giải thích nói: “Bởi vì có cảnh rơi xuống nước, 12 giờ trưa nhiều ánh nắng, cho nên chị Mộc Sanh liền…”

Hòa Vi hiểu rõ gật gật đầu.

Quả nhiên là muốn đánh phủ đầu, liền cứng rắn lui cảnh quay đầu tiên xuống hai giờ.

Trợ lý trường quay này hiện mới đang là thực tập sinh, chàng trai hơn hai mươi tuổi đầu vẫn còn có chút thẹn thùng, khi nói chuyện cùng cô tầm mắt lúc ẩn lúc hiện, một hồi lâu mới dừng ở trên mặt cô, nhỏ giọng nói: “Chị Hòa Vi, chị thật xinh đẹp.”

Thiếu chút nữa Hòa Vi đã không nhịn được cười, nhấp miệng rụt rè mà cười nói: “Cảm ơn em.”

“Từ khi còn học năm hai em đã bắt đầu mua tạp chí 《 Dừng hình ảnh 》, chỉ cần bìa tạp chí có mặt chị, em mỗi lần đều sẽ mua.”

Hòa Vi vẫn mỉm cười, sau đó nói lời cảm ơn.

“Chị ở bên ngoài so với trên tạp chí còn xinh đẹp hơn.”

“Cảm ơn.”

“Chị Hòa Vi, chị nhất định sẽ nổi tiếng!”

Hòa Vi không nhịn được cười ra tiếng.

Quả nhiên là tuổi trẻ, cho rằng chỉ cần xinh đẹp liền sẽ nổi tiếng.

Giới giải trí nào đơn giản sạch sẽ như  trong tưởng tượng.

Hòa Vi cũng không đả kích tính tích cực của người bạn trẻ này, lại lần nữa nói cảm ơn, sau đó cô tìm chỗ ngồi xuống, lại lấy di động ra xem kịch bản, đem cảnh đầu tiên tự mình diễn lại mấy lần.

Đảo mắt liền đến 12 giờ, có nhân viên công tác cầm cơm hộp chia cho các diễn viên.

Hòa Vi và mấy cô gái diễn vai cung nữ ngồi cùng nhau, một bên ăn cơm, một bên nghe các cô ấy bàn luận đi bàn luận lại về đạo diễn.

Trình Diễm trẻ tuổi, lại tuấn tú lịch sự, tiếp xúc gần gũi, rất nhanh chóng liền trở thành đề tài trong những câu chuyện của các cô gái trẻ.


Hòa Vi nghe câu được câu không, thỉnh thoảng cũng gia nhập hàng ngũ bát quái để nói vài câu.

Ăn xong cơm trưa, cô quay đầu nhìn về phía Trình Diễm.

Phía dưới chiếc ô che nắng, Trình Diễm ngồi dựa ở ghế trên, miệng ngậm thuốc lá, chân bắt chéo, đang nghe điện thoại.

Hòa Vi đem tầm mắt thu hồi.

Chẳng lẽ hệ thống nói quý nhân… Là Trình Diễm?

Trong lòng cô đang loạn cào cào, ngón tay siết chặt di động, qua vài giây, cô nhìn chằm chằm ngày trên màn hình, đột nhiên nhớ tới một sự kiện quan trọng.

Hôm nay là ngày mùng 3 tháng tư.

Là sinh nhật hai mươi bốn tuổi của Yến Thần.

Không dưng lại bỏ qua cơ hội tăng độ hảo cảm.

Khóe miệng Hòa Vi cong lên, nhắn cho Yến Thần một tin nhắn WeChat: 【 Buổi tối có rảnh không? 】

Đợi vài phút, không thấy Yến Thần trả lời.

Hòa Vi cũng không nóng nảy, thấy thư ký trường quay bắt đầu gọi mọi người, cô cất di động đứng dậy đi qua.

Cảnh quay đầu tiên là cảnh rơi xuống nước diễn lại ba lần.

Trong kịch bản nữ chính là một nữ tử yếu đuối, nhưng khi Mộc Sanh bị đẩy mạnh xuống nước, giống như là đã quên mất nội dung kịch bản, vùng vẫy muốn đi lên bờ.

Trình Diễm mặt không biểu cảm ở phía sau máy quay theo dõi cô ta ngã 3 lần, chuẩn bị đến lần thứ tư, anh cầm kịch bản ném thẳng vào trước mặt Mộc Sanh “Không đọc kịch bản thì cô chụp cái gì diễn cái gì?”

Mộc Sanh mới từ trong nước bò ra, môi khẽ mím, yếu đuối nhìn anh một cái, không dám tranh luận.

Tới lần thứ tư, cô ta cuối cùng cũng nhớ kỹ không dám ngã lung tung nữa, thuận lợi qua trong một lần.

Cảnh tiếp theo được quay trong 4 địa điểm khác nhau, trên đường nghỉ ngơi nửa giờ, nhân viên công tác lại tặng một lần cơm hộp.

Hòa Vi không thấy đói, nhưng cũng biết buổi tối còn một trận đánh ác liệt, kiểu gì cũng phải cố chịu đựng, cô liền ăn lung tung vài miếng, trước khi bắt đầu quay, cô đi phòng hóa trang, dán ở bên trong quần áo mấy miếng giữ nhiệt.

Cảnh tiếp theo của cô tới 5 giờ chiều  mới bắt đầu quay.

Quay từ hoàng hôn cho đến khi trời tối, cảnh Hòa Vi quỳ ở bên ngoài  “Lưu Danh Các’’ vừa nghỉ ngơi vừa diễn mất 3 tiếng.

Đến 8 giờ tối, vì yêu cầu của cốt truyện, mưa nhân tạo bắt đầu đổ xuống.

Tuy là mùa xuân, nhưng nhiệt độ vào buổi tối cũng không tính là cao, đặc biệt là khi một xe chở nước đổ xuống, nháy mắt liền đem cô xối đến tỉnh táo cả người.

Trình Diễm đứng ở sau màn ảnh, mày vừa mới nhíu lại, bên cạnh liền có trợ lý kêu hắn một tiếng, “Đạo diễn Trình, Yến tổng tìm anh.”

Anh gọi phó đạo diễn lại đây nhìn chằm chằm cảnh này, xoay người qua nói, “Tôi còn tưởng rằng cậu không tới.”

Yến Hoài không nói chuyện, tầm mắt nhìn về một bên, như có như không nhìn người con gái đang quỳ gối trong mưa.

Cô rất gầy, quỳ ở dưới mưa nho nhỏ một đoàn, nhìn bóng dáng liền cảm thấy đáng thương vô cùng.


Trình Diễm cũng theo tầm mắt anh nhìn sang, “Không có gì bất ngờ xảy ra thì một lần hẳn là có thể qua.”

Vừa dứt lời, cách đó không xa phó đạo diễn liền hô “Cắt”, “Mộc Sanh, cô kêu quá giả, như là bị ép vậy.”

Anh ta làm một cái dấu tay, “Nghỉ ngơi vài phút, lát nữa quay lại.”

Hòa Vi quỳ gối ở đó, trên mặt biểu tình cứng đờ, đôi mắt không chớp, mãi đến khi có nhân viên công tác lại đây đỡ cô, cô mới đứng lên.

“Chị Hòa Vi, em vừa mua cafe, chị uống trước cho ấm người.”

Hòa Vi nói cảm ơn, tiếp nhận cafe ôm ở trong tay, không có uống.

Lần thứ hai mười phút sau bắt đầu.

Hòa Vi vẫn như cũ quỳ gối lạnh lẽo trên mặt đất, nước mưa lạnh lẽo tưới ngay trên đầu, cô lạnh đến phát run.

Bên trong “Lưu Danh Các”, trên giường lớn màu đỏ sậm thêu ánh vàng, nữ nhân lộ nửa vai ngọc, bị nam nhân cao lớn cường tráng đè ở dưới thân, cảnh tượng cực kỳ hương diễm.

Sau đó nữ nhân ê ê a a mà hừ nhẹ ra tiếng, hừ còn không đến một phút đồng hồ, phó đạo diễn lại lấy kịch bản vỗ vỗ cái bàn: “Cắt! Cắt Cắt Cắt!”

Mộc Sanh lập tức không lên tiếng.

“Cô là đại tiểu thư gia đình đứng đắn, đừng kêu giống như nữ tử thanh lâu!”

Mộc Sanh bĩu môi, chẳng hề để ý mà đáp: “Đã biết.”

Hòa Vi nhéo nhéo ngón tay, lần này không chờ đạo diễn nói nghỉ ngơi, cô đã mở miệng: “Chị Mộc Sanh.”

Cô ta đem cổ áo kéo cao, từ “Lưu Danh Các” đi ra, “Làm gì?”

“Nếu chị thật sự không thể diễn tốt cảnh giường chiếu này, tôi có thể thay chị diễn.”

Cô cùng Mộc Sanh thân hình không sai biệt lắm, đến lúc đó tóc rối tung xuống dưới, chỉ lộ bả vai cùng chút ngực, sau này hậu kỳ lại cắt nối biên tập một chút, hẳn là cũng nhìn không ra là hai người khác nhau.

Bất cứ giá nào Hòa Vi cũng phải diễn xong trong lần tiếp theo.

Cô thật sự không thể chết lại.

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Mộc Sanh ngơ ngẩn, ngay cả Trình Diễm cũng sửng sốt một chút, ngón tay anh kẹp điếu thuốc hơi hơi phát run, theo bản năng quay đầu nhìn sắc mặt Yến Hoài.

Đừng nói Yến Hoài đang ở chỗ này, anh không ở, Trình Diễm cũng không có khả năng để Hòa Vi diễn cảnh nóng này được.

Lúc này Trình Nặc đã về nhà nên không biết, nếu là biết đoán chừng có thể đem phim trường lật tung mất.

Trình Diễm khụ một tiếng, vừa muốn nói chuyện, người đàn ông bên cạnh liền trước một bước đã mở miệng, giọng nói trầm thấp, loáng thoáng mang theo sự áp lực: “Cậu nghĩ để cô ấy diễn cảnh giường chiếu?”

Hòa Vi sửng sốt.

Cô đưa lưng về phía anh, cho nên không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng cũng thật sự bị thanh âm này dọa sợ tới mức không nhẹ.

Đầu ngón tay Hòa Vi càng thêm run.

Chưa kịp mở miệng, cô lại nghe được người nọ trầm giọng phun ra hai chữ: “Em dám.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.