Nuông Chiều Em Đến Nghiện 2

Chương 4


Bạn đang đọc Nuông Chiều Em Đến Nghiện 2 – Chương 4


“Tôi có một thắc mắc, lẽ nào trước đây tổng giám đốc đã quen biết với cô Tiêu rồi sao?”
Nếu không phải vậy thì tại sao anh lại không hỏi gì đã đồng ý kết hôn với đối phương, chuyện này không giống với tác phong của anh chút nào.

Cố Mặc Đình không trả lời câu hỏi của Tô Lân, anh chỉ nhìn theo hướng Tiêu Diệp Nhiên đã đi khuất, nở một nụ cười đầy hàm ý nói: “Sau này cậu phải gọi cô ấy là bà chủ!”
Sau khi chào tạm biệt Cố Mặc Đình, Tiêu Diệp Nhiên về thẳng nhà.

Cô vừa vào cửa đã thấy Cố Tống Vy và mẹ của cô ta là Triệu Uyển Nhan đang cùng với ba Tiêu cười cười nói nói trong phòng khách, cảnh tượng “một nhà ba người” vô cùng hòa thuận.


Trong nháy mắt Tiêu Diệp Nhiên không khỏi có ảo giác dường như bản thân cô là người ngoài không cẩn thận đi nhầm chỗ, vô cùng lạc lõng.

Tiêu Diệp Nhiên lạnh lùng đóng cửa lại, cô cũng không chào hỏi ai và định đi lên lầu nhưng Tiêu Tùng đã nhìn thấy, ông ta đột nhiên lớn tiếng quát: “Đứng lại đó!”
“Ba có việc gì sao?”
Tiêu Diệp Nhiên dừng bước, giọng điệu lành lạnh, hỏi.

“Còn biết trở về sao? Con gái con đứa suốt đêm không về nhà, thậm chí trở về rồi cũng không biết chào hỏi ai, trong mắt còn có ba mẹ nữa không?”
Tiêu Tùng nghiêm mặt nổi giận, vẻ mặt cực kỳ không hài lòng.

Tiêu Diệp Nhiên nghe vậy thì phì cười một tiếng, giọng điệu mỉa mai nói: “Mẹ tôi chết lâu rồi, còn ba tôi tuy còn sống nhưng cũng không khác gì đã chết.”
“Đồ láo xược, đồ thứ con gái bất hiếu!”
Tiêu Tùng giận dữ đập bàn quát.

“Ba à, xin ba đừng nóng giận, đừng vì lời lẽ của Diệp Nhiên mà tổn hại đến sưc khỏe.”
Cố Tống Vy ngồi bên cạnh vuốt lưng cho Tiêu Tùng, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, quan tâm.


Triệu Uyển Nhan cũng sắm vai mẹ hiền lên tiếng khuyên nhủ: “Diệp Nhiên, con đừng nói chuyện như vậy với ba con, dù gì ông ấy cũng là bề trên của con.”
“Tự nhìn lại bản thân rồi nhìn chị của mình đi, khi nào thì mày mới học theo được chị mày hả?”
Tiêu Tùng vẫn chưa hết tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trách cứ.

Tiêu Diệp Nhiên cười khẩy một cái, cô không nhịn được nữa liền mỉa mai lại: “Học cái gì? Học cô ta dụ dỗ chồng chưa cưới của người khác lên giường hay là học theo thói không biết xấu hổ của cô ta?”
“Tiêu Diệp Nhiên, em…”
Cố Tống Vy liền biến sắc, khi cô ta sắp nổi giận thì Triệu Uyển Nhan đã giận dữ chất vấn: “Diệp Nhiên, sao con có thể nói chị mình như thế chứ?”
“Mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi, ở đâu ra một người chị nữa vậy? Hừ, đúng là nhà dột từ nóc xuống, mẹ nào thì con nấy, chuyên môn lấy chuyện cướp giật đàn ông của người khác làm vui, đúng là cực phẩm hết chỗ nói.” Lời này của Tiêu Diệp Nhiên hoàn toàn không chút nể nang khiến cho sắc mặt của hai mẹ con Cố Tống Vy và Triệu Uyển Nhan thoạt xanh thoạt trắng.

“Tiêu Diệp Nhiên, con nói như vậy là quá đáng rồi đó!”
Triệu Uyển Nhan tức giận đến mức cả người run rẩy: “Bao năm qua mẹ đã cố gắng hết sức vì cái nhà này, không có công lao cũng có khổ lao, dù thế nào đi nữa thì mẹ cũng là trưởng bối của con, sao con có thể ăn nói kiểu đó chứ?”

“Là bề trên thì không phải là kẻ thứ ba à? Làm đĩ mà còn muốn lập bàn thờ trinh tiết, bà không cảm thấy nực cười sao?” Tiêu Diệp Nhiên khinh thường hừ lạnh nói.

“Con…” Triệu Uyển Nhan tức đến mức mặt mày cau rúm lại, bình thường bà ta ghét nhất người khác nói mình là kẻ thứ ba chiếm chỗ của người khác.

Năm đó mẹ của Tiêu Diệp Nhiên vẫn còn sống nên bà ta đã phải chịu khổ trăm bề, khó khăn lắm mẹ ruột của Tiêu Diệp Nhiên mới chết đi và bà ta mới củng cố được vị trí chủ gia đình của mình, nhiều năm nay không còn ai dám nói bà ta là kẻ thứ ba nữa rồi.

Trước đây Tiêu Diệp Nhiên cũng rất ít khi đề cập đến chuyện này vậy mà lần này lại nói thẳng ra như thế khiến bà ta cực kỳ lúng túng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.