Đọc truyện Nuông chiều em đến đau lòng – Chương 33:
Thời Hạ đi vào WC thì nhìn thấy Hứa Văn Văn và hai nữ sinh khác đang hút thuốc ở bên trong.
Hứa Văn Văn nhìn thấy cô, cô ta vốn dĩ đứng xiêu vẹo thì lập tức đứng thẳng nhìn cô, ánh mắt mang theo cảnh giác.
Thời Hạ ngược lại bình tĩnh móc một điếu thuốc châm lửa, sau đó hít một hơi thật sâu.
Hương vị đã lâu ngày không gặp.
Thời Hạ hút thuốc, một tay khoanh dưới ngực, hai ngón tay trắng nõn thon dài của tay còn lại kẹp điếu thuốc, tư thế búng tàn thuốc ưu nhã thành thạo.
Rõ ràng mặc đồng phục của một trường bình thường, cột tóc đuôi ngựa, nhưng cô đứng ở nơi đó tựa như người phụ nữ Dân Quốc mặc sườn xám hút xì gà ở Thượng Hải, giơ tay nhấc chân đều là phong tình không giống đám học sinh các cô.
Hút xong một điếu, Thời Hạ rửa tay xoay người dự định rời đi.
“Thời Hạ.” Hứa Văn Văn gọi cô.
Thời Hạ quay đầu lại, chẳng lẽ cô ta mới đây đã quên ư?
Sự thật chứng minh Hứa Văn Văn đặc biệt nhớ dai, cô không giống lần trước lấy số đông ức hiếp số ít nữa mà bắt đầu công kích bằng ngôn ngữ.
Hứa Văn Văn xua tay để hai nữ sinh khác đi ra ngoài mới lên tiếng, “Thời Hạ, ngày đó cậu có biết ở đồn công an xảy ra chuyện gì không?”
“Cái gì mà đồn công an? Ngày nào? Là ngày các cậu năm người chặn đánh một mình tôi sao?” Thời Hạ không lưu tình chút chế nhạo.
Hứa Văn Văn cắn răng, nhưng vẫn cứng đầu nhịn xuống, “Thời Hạ, đừng giả ngu nữa, xem dáng vẻ này của cậu, cậu hẳn chưa biết nhỉ?”
“Biết gì?” Thời Hạ nhịn không được cười, người này nói chuyện còn không đi thẳng vào chủ đề, nói mà còn chừa lại không nói hết!
Hứa Văn Văn, “Nhà cậu tìm tên luật sư kia là Thẩm Nhất Thành tìm giúp đúng chứ.” Ngày đó cô cũng có mặt ở đồn công an, từ đoạn đối thoại của Tưởng Lan và tên luật sư kia, cô có thể đoán được.
Thời Hạ lại châm một điếu thuốc khác, cô không nói chuyện.
“Cậu muốn kiện chúng tôi, cậu biết tên luật sư kia nói dùng lý do gì để kiện không?”
“Thời Hạ, tên luật sư kia nói phải dùng lý do là ‘cưỡng gian không thành’.” Hứa Văn Văn cười, “Cậu nói có buồn cười không, cưỡng gian không thành’, Thẩm Nhất Thành luôn thông minh, xem ra sáng kiến này nhất định là cậu ta nghĩ ra, lui một bước mà nói, dù không phải sáng kiến của cậu ta, chắc chắn cậu ta cũng biết rõ tình hình.”
“Tôi còn tưởng các cậu đang hẹn hò chứ, vì đấu với nhau lại đi nói bạn gái mình bị cưỡng gian, tấm lòng này cũng đủ lớn.”
Cưỡng gian?
Thời Hạ hơi rũ mắt, vòng khói tản ra trước mắt cô, không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô.
“Nếu truyền việc này ra ngoài, bị người khác biết được, vậy sau này cậu còn làm người như thế nào trong trường học?”
“Thời Hạ, cậu sẽ không cho rằng Thẩm Nhất Thành thật sự thích cậu chứ?” Hứa Văn Văn thấy Thời Hạ trầm mặc không nói thì càng được voi đòi tiên, hiện tại cô ta không dám động cô nên chỉ có thể dùng lời nói bù lại.
Thời Hạ nhướng mày, “Truyền ra? Ai dám truyền, nếu có người dám truyền, vừa rồi sẽ không để hai nữ sinh kia đi ra ngoài mới dám nói như thế? Con người phải nhớ lâu, ngàn vạn lần đừng đào mồ chôn mình.”
“Còn nữa, cậu ấy có thích tôi hay không, tôi không rõ lắm, cái tôi rõ nhất chính là” Thời Hạ nhìn Hứa Văn Văn rồi mỉm cười rạng rỡ, “Cậu ấy chắc chắn không thích cậu.”
Bị người khác không lưu tình chọc trúng chỗ đau, sắc mặt của Hứa Văn Văn khó coi đến cực điểm bỏ đi.
Thời Hạ đi ra WC đứng dưới chỗ tối ở góc tường, để gió thổi tan mùi thuốc lá, cái mũi của Thẩm Nhất Thành như mũi chó, thật sự quá linh.
Thời Hạ dùng mũi chân móc cọng cỏ của một gốc cây trên mặt đất chơi, trong đầu vọng lại lời của Hứa Văn Văn, cô có chút không hiểu vì sao một chuyện rất đơn giản lại trở nên phức tạp như vậy?
Cảm thấy được kha khá rồi, Thời Hạ ngồi dậy tính toán về phòng học, vừa ngẩng đầu đã bị bóng đen đứng cách đó không xa dọa tới mức giật mình.
Khi thấy rõ người kia, Thời Hạ tức tối dậm chân, “Thẩm Nhất Thành, cậu làm tôi sợ muốn chết.” Đêm hôm khuya khoắt, lại đứng trong góc tối, đúng là bị dọa cho chết khiếp.
Thẩm Nhất Thành chạy lại đây, trên mặt không có biểu cảm gì, “Cậu ở chỗ này làm gì?”
Trong lòng Thời Hạ dâng lên cảm giác muốn sống mãnh liệt, “Ở chỗ này còn có thể làm gì? Đương nhiên là đi WC”
“Phải không?” Thẩm Nhất Thành đột nhiên tiến lên một bước tới gần cô.
Thời Hạ cả kinh theo bản năng lui về sau một bước, lưng dựa vào tường.
Thẩm Nhất Thành chống một tay bên cạnh cô, thân thể cao gầy bao phủ cả người cô, cậu cúi đầu híp mắt nhìn cô, chóp mũi chậm rãi tới gần gương mặt cô.
Thời Hạ nhịn không được run rẩy một chút, sau đó quay mặt đi.
“Thời Hạ, trên người cậu có mùi thuốc lá.”
Giọng nói của Thẩm Nhất Thành gần trong gang tấc, rõ ràng mang theo chút khàn khàn, gương mặt cô có thể rõ ràng cảm giác hơi thở của cậu.
Tim của Thời Hạ đập thình thịch, giọng nói cũng vô tình nhỏ lại, “Vừa nãy Hứa Văn Văn hút thuốc trong WC, tôi dính vào chút.”
“Thật?”
“Thật, tôi nói cai thuốc tất nhiên thật sự cai thuốc.” Thời Hạ không dám nhìn Thẩm Nhất Thành, cô có chút lắp bắp.
“Bị dính mùi?” Thẩm Nhất Thành rũ mắt, đôi mắt chăm chú trên cánh môi Thời Hạ, Thời Hạ bởi vì chột dạ mà không tự giác vươn lưỡi liếm cánh môi.
Thẩm Nhất Thành đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cậu nuốt nước bọt một cái.
Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, tim của Thời Hạ không ngừng đập loạn xạ, trong lòng không ngừng nói với chính mình chẳng qua là tên nhóc mười tám tuổi học người ta kabe-don (*)thôi, Thời Hạ đừng sợ, ngàn lần đừng sợ.
(*) Kabe-don là một hành động dồn đối phương (thường là nữ) vào tường.
Thẩm Nhất Thành không nhịn được nắm cằm của Thời Hạ ép cô quay đầu nhìn thẳng cậu.
Đèn trong trường học không nhiều lắm, chỉ có vài cái, đèn gần WC nhất là bóng đèn treo ở trước khu dạy học, nhưng khoảng cách chỉ có mấy mét mà thôi.
Dưới ánh sáng vàng yếu ớt, Thẩm Nhất Thành nhìn thấy trong ánh mắt Thời Hạ như mang theo muôn vàn tinh quang, sáng lấp lánh hấp dẫn tâm trí người khác.
Tay Thẩm Nhất Thành bóp cằm Thời Hạ không dời đi, ngón cái nhịn không được vuốt ve vài cái.
Mang theo một chút lạnh lẽo đến từ lòng bàn tay, tay Thời Hạ không tự chủ nâng lên nắm một góc áo khoác đồng phục cậu.
Thẩm Nhất Thành do dự vài giây, cuối cùng không nhịn được hơi cúi đầu cẩn thận sáp lại gần môi cô.
“Ai ở đó? Ai?”
Đèn pin chiếu tới, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Thời Hạ phản ứng đặc biệt nhanh, cô nhanh chóng khom lưng chui qua cánh tay Thẩm Nhất Thành trốn vào WC nữ.
Mà vừa lúc Thẩm Nhất Thành bị đèn pin chiếu tới.
“Lại là em? Thẩm Nhất Thành, em ở cửa WC nữ làm gì?” Giáo viên chủ nhiệm khối đúng là tức hộc máu, lại là Thẩm Nhất Thành, có phải ngày nào em không xuất hiện trước mặt tôi thì cả người khó chịu không?
Hiện tại Thẩm Nhất Thành đang trong trạng thái không tốt lắm, có phải cậu và giáo viên chủ nhiệm khối kiếp trước là đối thủ một mất một còn không, ngay cả vừa rồi, vừa rồi chỉ thiếu chút nữa cậu đã hôn được rồi.
Giáo viên chủ nhiệm khối đi tới chiếu đèn pin khắp nơi, “Thẩm Nhất Thành, có phải em lại trèo tường ra ngoài không? Có phải vừa trèo tường vào đã bị tôi bắt được không?” Ngoại trừ trèo tường vào, ông thật sự không thể nghĩ ra lý do Thẩm Nhất Thành xuất hiện ở cửa WC nữ.
“Trước kia là trèo tường sân thể dục bị tôi bắt được, hiện tại thay đổi trận địa thành bên cạnh WC nữ, em cho rằng chủ nhiệm như tôi không biết bắt kịp thời đại à? Em cảm thấy chỉ một WC nữ cỏn con có thể thoát khỏi hoả nhãn kim tinh của tôi à?”
“Nói đi, em lại trèo tường ra ngoài làm gì?”
Thẩm Nhất Thành bị ông lải nhải đến đau đầu, “Thưa thầy, em không trèo tường mà đi WC nên không cẩn thận đi qua thôi.”
Thời Hạ đứng trong WC che miệng đề phòng chính mình cười thành tiếng, Thẩm Nhất Thành lạnh lùng nhìn ông.
“Đi qua?” Giáo viên chủ nhiệm khối tức tới nỗi không thể dùng đèn pin gõ vào đầu cậu, “Thẩm Nhất Thành, em xem tôi là đứa ngốc hả?”
Thẩm Nhất Thành bực bội vò tóc, “Có phải viết bản kiểm điểm không, đi thôi chủ nhiệm, em về văn phòng với thầy.”
“Ối giồi, em biết rõ quá ha, Thẩm Nhất Thành, đừng ỷ vào chính mình có chút thông minh thì đắc ý, em cho rằng thi được hạng hai toàn thành phố rất lợi hại sao?”
Nói tới đây, giáo viên chủ nhiệm khối dừng một chút, ho nhẹ một tiếng, “Đương nhiên, đúng là rất lợi hại”
“Nhưng người không thể kiêu ngạo, phải”
“Chủ nhiệm, em thật sự không cảm thấy em thi hạng hai toàn thành phố rất lợi hại”
Giáo viên chủ nhiệm khối rất bất ngờ, ông mặt trời mọc từ phía Tây à?
“Thẩm Nhất Thành, tôi phát hiện hiện tại em trở nên đặc biệt dối trá, trước kia không phải em ghê gớm lắm à? Sao nào, đột nhiên học được hai chữ ‘khiêm tốn’ viết như thế nào?”
Giáo viên chủ nhiệm khối không hề nghi ngờ những lời này chọc trúng chuyện thương tâm của Thẩm Nhất Thành, Thẩm Nhất Thành nhịn không được thở dài, giọng nói hiếm khi chân thành, “Chủ nhiệm, em thật không khiêm tốn, lần này em hoàn toàn có thể thi hạng nhất toàn thành phố, thi được hạng hai thật sự rất đáng tiếc, thầy phải tin em.”
Giáo viên chủ nhiệm khối, “Thẩm Nhất Thành, em về văn phòng viết kiểm điểm, 3000 chữ, một chữ cũng không được thiếu.”
Ông mà tin Thẩm Nhất Thành thật thì đúng là tà ma.
Khiêm tốn?
E là đời này Thẩm Nhất Thành không biết hai chữ ‘khiêm tốn’ viết như thế nào thì có!