Đọc truyện Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu FULL – Chương 88: Phiên Ngoại – Đứa Nhỏ Quỷ Hút Máu
Chương 88: Phiên ngoại – Đứa nhỏ quỷ hút máu.
.
.
Ở một đảo nhỏ xa xôi bên nằm trong Thái Bình Dương, từ xa xa đã có thể thấy được một tòa kiến trúc tinh mỹ.
Nhìn giống như đây là một đảo tư nhân do tỷ phú nào đó mua, điểm đặc biệt nơi đây chính là một tòa kiến trúc 3 tầng màu trắng, ở giữa là Chữ thập đỏ đằng sau là thập tự màu đen dễ làm người khác chú ý.
Giữa ban ngày, trên đảo nhỏ giữa đại dương xinh đẹp, rợp bóng dừa, biển xanh cát trắng, những ngọn sóng nhẹ nhàng đi vào bờ tạo ra những bọt nước trong trẻo, hải âu lướt sóng, rồi lại vọt lên không trung bay lượn.
Những hình ảnh sống động này lại làm càng cho hòn đảo này càng thêm yên bình, không có những âm thanh huyên náo như trong bệnh viện, thậm chí cũng không có những cảnh thương gia phú hào tới giao dịch.
Chỉ có một một con mèo nhỏ mang màu lông cam khác biệt, trên cổ còn đeo một chiếc nơ bướm màu đỏ đang nhanh chân chạy chạy trên hành lang.
Tại sao đến một bóng dáng người cũng không có, đáp án chính là —-
Orange chạy lên tầng cao nhất của trang viên, dùng đầu đẩy ra cánh cửa đang đóng, nhảy lên giường, không chút khách khí một trảo giẫm lên người cô gái diện mạo xinh đẹp.
“Tiểu Mễ ah meow, mau đến nhìn!”
Y Nặc Mễ lẩm bẩm một tiếng, đem Orange kéo ra chỗ khác, xoay người ôm lấy nữ vương vừa thơm vừa mềm ở bên cạnh.
Ôm ôm một cái, Y Nặc Mễ ôm lấy Thấm Nhã ngửi ngửi mùi thơm rồi chui đầu vào trong chăn, tiếp tục ngủ.
“Ah meow! Tiểu Mễ mau dậy nhìn ah meow.” Orange dùng chân trước cố gắng cào cào cái giường.
Gặm một góc chăn, cố kéo cái chăn xuống đất.
Không có chăn coi ngươi ngủ thế nào.
Quỷ hút máu lại không sợ lạnh, không có chăn thì cũng ngủ rất tốt a, Y Nặc Mễ cuộn thành một đoàn thò ra 2 cánh nhỏ, vỗ vỗ, hiển nhiên vẫn đang say sưa mộng đẹp.
Bất quá lúc này một thân ảnh cao gầy đi đến, nhìn cái chăn bị mèo con cuộn lấy, chớp mắt mọt cái, ngón tay thon dài mịn màng đưa tới bên bức màng, kéo một cái.
Trong phòng liền tràn ngập ánh sáng, ánh mặt trời tươi đẹp từ trên cao chiếu xuyên qua cái cửa sổ thủy tinh thẳng lên mép giường.
“NGAO!” Quỷ hút máu ghét ánh nắng liền tức giận đến đỏ mắt, ai, ai phơi nắng nàng!
Thấm Nhã nương theo ánh sáng đi tới ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng sờ sờ trán Y Nặc Mễ, cúi xuống hôn một cái, thanh âm bình thản lại nhu hào: “Là tôi.”
“NGAO ~” Y Nặc Mễ giống như một quả bóng đang phình lên, nghe xong liền xẹp xuống, gối lên đùi Thấm Nhã, giữ chặt tay Thấm Nhã đang để trên lưng nàng, lập tức liền trở nên ngoan ngoãn.
Orange hấp tấp nhảy lên nhe mặt mèo cười, hướng ngoài cửa sổ khoa tay múa chân: “Tiểu Mễ mau tới, chúng ta cùng đi nhìn.”
Mặt trời sắp lên tới đỉnh, Y Nặc Mễ rốt cuộc cũng lười biếng vỗ vỗ cánh bay sau lưng Thấm Nhã và Orange.
Đằng sau của hòn đảo này là một vùng núi, đi vào sâu cây cối um tùm, ánh mặt trời men theo mép lá mà rơi xuống, làm cho Thấm Nhã cảm thấy rất thích.
Orange cắn ống quần Thấm Nhã kéo vào một bụi cây, chen vào giữa đám cỏ um tùm thì liền phát hiện mộ ổ mèo con hoang chưa mở mắt.
“A ~ thì ra Orange phát hiện cái này.” Thấm Nhã ngồi xổm xuống nhìn.
Mèo hoang khả năng sinh sản rất tốt, ổ mèo này có khoảng 5,6 con đang cuộn vào nhau phơi nắng ngủ, tiếng bước chân đã đánh thức một hai con, mở cái miệng răng sữa còn chưa mọc ngáp một cái, nhỏ nhỏ xù xù nhìn rất đáng yêu.
“NGAO ~ bé con?” Y Nặc Mễ nhe răng mèo hứng thú dạt dào, tới bên ổ mèo đưa ma trảo chọt chọt vào những nhóc mèo con mềm mềm kia, chọt tới vui vẻ.
Quỷ hút máu chưa bao giờ là kẻ tốt.
.
.
Orange đến bên cạnh đám mèo con ngửi ngửi một cái, lè lưỡi liếm liếm lông tơ của chúng nó, “Đúng vậy a meow ~ bé con, thật nhiều bé con ah meow ~”
Y Nặc Mễ giống như rất thích đám mèo con này, đem cả ổ cẩn thận ôm vào, đám mèo con nhắm mắt cuộn lại vào nhau thỉnh thoảng kêu nhỏ vài tiếng, “NGAO, bé con, ta thích bé con.”
“Tiểu Mễ ngươi đừng có nắm chúng chơi ah meow!” Orange sợ chủ nhân nhà mình không biết nặng nhẹ làm bị thương mèo con, ở trên đất nhảy loạn: “Tiểu Mễ, sao ngươi không có con? Ngươi tự mình dưỡng một ổ bé con a meow ~”
Muốn chơi thì chơi con của mình đi, đừng có đùa làm bị thương những bé mèo con kia a meow.
“Đi nơi nào tìm bé con mà nuôi chứ, ta tại sao phải nuôi bé con.” Y Nặc Mễ liếm liếm miệng phỉ nhổ Orange, trên mặt biểu lộ khinh thường.
Thấm Nhã trái lại rất sửng sốt, cô mặc dù chưa nghĩ đến chuyện có con, thế nhưng cũng không biết Tiểu Mễ lại kháng cự lại chuyện có con này, “Tiểu Mễ, em ghét con nít ?”
“Không có ghét, cũng không có thích ah.” Quỷ hút máu dĩ nhiên không có bất kỳ khái niệm gì, nhưng nàng và Thấm Nhã tâm linh tương thông, tâm tư giai nhân hơi nhộn nhạo thì nàng liền lập tức nhận ra.
Nghiêng đầu nghi hoặc hỏi Thấm Nhã: “Tiểu Nhã Nhã chị muốn có con?”
Trong lòng Thấm Nhã thở dài, lúc cô còn là con người thì cũng đã 30 tuổi, lúc ấy cho rằng phụ nữ lấy chồng sinh con là chuyện rất thường tình, đương nhiên cũng nghĩ tới mình cũng sẽ có con của mình.
Bất quá về sau gặp được Tiểu Mễ, rồi còn biến thành Huyết tộc, tánh mạng xảy ra biến hóa cực lớn, cách nghĩ đương nhiên cũng không còn quan niệm đến chuyện con cháu, cô và Tiểu Mễ, đều là vận mệnh của nhau.
Nghĩ tới đây, Thấm Nhã hơi nhếch khóe miệng, hôn hôn mặt Y Nặc Mễ: “Đám mèo con này nhìn rất khỏe mạnh, đừng đùa.
Nào, đem chúng nó thả xuống, mèo mẹ về không thấy sẽ lo lắng đấy.”
Y Nặc Mễ híp mắt, nhìn Thấm Nhã cẩn thận đem từng con đặt vào lại trong ổ, động tác dịu dàng hơn nữa còn vì từng con kiểm tra sức khỏe, biểu lộ nhu hòa lộ ra tràn ngập mẫu tính (*bản năng của người mẹ).
.
.
giống Thấm Nhã, lại cũng không giống Thấm Nhã, giống như đẹp hơn rất nhiều, nhưng cũng phản phất làm cho lòng nàng cảm thấy có chút trống trải khó hiểu.
=========
Quỷ hút máu về đêm, luôn lộ ra vẻ kiều mị lẳng lơ tà ác, lại mang theo khí tức dâm mỹ làm cho con người khi tiếp xúc sẽ không thể nhịn được đắm chìm trong hưởng lạc, bất tri bất giác đem linh hồn mình bán cho ác quỷ.
Y Nặc Mễ đi đến bên quầy bar được đặt tất cả loại rượu nổi tiếng muôn màu muôn sắc, một cô gái mặc một bộ váy lụa vàng đang ngồi bên quầy, tuy chỉ có một người, nhưng bộ quần áo hoa mỹ, trang sức xinh đẹp và tư thế ngồi ưu nhã giống như một nữ hoàng trong đêm tiệc.
Cô gái kia phi thường xinh đẹp.
Sống mũi thẳng, một bên mặt ôn nhu, môi anh đào mịn màn hồng thuận, lông mi dài cong cong, không phải loại mỹ nhân nhìn mà có thể vẻ ra được, cái khí chất lạnh nhạt mà trầm tĩnh làm cho người ta thật sâu hâm mộ.
Thế nhưng mà nàng không phải là nữ thần không thể với tới được, đôi đồng tử màu đỏ của nàng làm nàng càng thêm yêu mị, tay nàng nâng lên cái ly thủy tinh, cái cổ trắng nõn tạo ra một đường cong hoàn mỹ, đem chất lỏng màu đỏ tươi trong ly một hơi uống sạch.
Nàng, là Huyết tộc.
Đôi mắt màu đỏ của Y Nặc Mễ liền dấy lên hỏa diễm, khát vọng trên mặt không một chút che dấu.
Nàng chậm rãi đi đến gần cô gái xinh đẹp kia, động tác thuần thục tự nhiên đỡ xuống chén rượu trong tay người kia, ôm eo, cúi xuống hôn lên đôi môi me người.
Thấm Nhã vươn tay ôm lấy cổ Y Nặc Mễ, đôi môi mở ra tiếp nhận sự xâm nhập của nàng, đầu lưỡi bị chạm tới, bị sự nóng bỏng của nàng làm mê hoặc đồng thời thưởng thức cảm xúc từ người mình yêu.
Quần áo từng cái từng cái ngoan ngoãn rơi ra, trong phòng khách biến mất một cái xuất hiện ở phòng ngủ.
Y Nặc Mễ nhẹ nhàng đè lên người Thấm Nha, áp sát lên da của cô càng làm cho hơi thở tràn đầy mùi thơm, nàng ôm Thấm Nhã chặt hơn, cánh tay bá đạo đã sớm xâm chiếm đỉnh phong trước ngực, giọng nói lộ ra tý vụng trộm: “Ta đói bụng.”
Đôi mắt của Thấm Nhã đã sớm bị sương mù che khuất, chỉ muốn cùng Y Nặc Mễ thân mật, khẽ ngẩng đầu lên hôn lên môi nàng.
Không nghĩ tới khí tức của Y Nặc Mễ lại trở nên vô cùng tà ác, khí tức yêu mị ấm áp nhả bên cổ Thấm Nhã, “Ta đói bụng, đêm nay nhất định sẽ đoạt được đồ ăn, mà chị, chính mà con mồi của ta.
.
.”
Đầu lưỡi chậm trãi trượt lên làn da mịn màn nơi cổ, cảm xúc ẩm ướt mềm mại mang theo ý vị mãnh liệt, khiêu khích đến làm cho từng mạch máu muốn căng ra.
“Ah.
.
., Tiểu Mễ.
.
.” Thấm Nhã cong người lên, đôi tay đang đặt trên ngực vội vàng rời đi, thoáng một cái liền tìm đến nơi mẫn cảm nhất của cô, đầu ngón tay dùng một chút sức đè lên tiểu hạch ẩn giấu trong cánh hoa.
Cả người run run như có một dòng điện xẹt qua.
Đối mặt với một mặt kiều mị của người yêu, Y Nặc Mễ không khống chế được chính mình run rẩy.
Thấm Nhã xinh đẹp như thế, một cô gái xinh đẹp lại cao ngạo, chỉ có thể ở trước mặt chị ấy mà hầu hạ.
Nàng muốn chị ấy hiểu rõ, Huyết tộc người truyền thừa huyết thống không dễ, nhưng vì sao tổ tiên lại vui vẻ tổn hao hết linh lực của chính mình để truyền thừa lại một người hậu đại.
Bởi vì hai người yêu nhau, nguyện ý đem tất cả linh huyết của mình dung nhập lại làm một, giao phó thành một sinh mạng mới.
So với tính mạng vĩnh hằng, tình yêu sâu đậm của hai Huyết tộc có thể kéo dài mãi mãi, hiển nhiên càng làm người mê muội.
Đó là cỡ nào hoàn mỹ, một người độc nhất vô nhị, một sinh mạng cùng thuộc về nàng và Thấm Nhã.
.
.
Hô hấp của Y Nặc Mễ ngày càng kịch liệt, tiếng thở dốc yêu kiều vang khắp phòng ngủ, thỉnh thoảng vang lên những tiếng nói bị kiềm nén: “Nhã.
.
.
Thấm Nhã.
.
.
Chúng ta muốn đứa bé.”
“Cái.
.
.
ah ách —- A.
.
.~” Thấm Nhã chưa kịp kinh ngạc, thì bị một luồng cảm xúc bao phủ.
Cô có thể cảm thấy da thịt bên cổ mình và nơi mẩn cảm kia đồng thời bị đâm qua.
Trên cổ truyền đến một cảm giác tê dại, đây chính là cảm giác bị trở thành con mồi của Quỷ hút máu.
.
.
còn có cái đụng chạm da thịt ở dưới thân kia, cảm giác chân thật truyền đến, vì thế ngược lại càng thêm mềm mại, chặt chẽ bao lấy ngón tay của người nọ.
Hết lần này đến lần khác, Y Nặc Mễ là một quỷ hút máu cực kỳ tham lam, miệng hút máu làm cho nàng càng thêm cuồng máu, động tác tay càng thêm tham lam bá đạo, liền thăm dò vào sâu trong Thấm Nhã, rồi lại nhanh chóng rút ra.
Nhiều lần chịu, nơi đó dần dần bao chặt lấy, càng dễ phát hiện Thấm Nhã đã nhanh đến cực hạn, càng không buông tha một tấc da thịt mẩn cảm.
Vân vê, kích thích, khẽ vuốt, cứ một cái rồi một cái, đem Thấm Nhã ép đến đỉnh phong —-
Liên tục kích động làm những giọt mồ hôi của Y Nặc Mễ rơi xuống, từng giọt từng giọt nhõ lên khe ngực của Thấm Nhã.
Nàng một tay ôm chặt lấy Thấm Nhã, tràn đầy tính chiếm hữu, sau đó một lần nữa tiếp tục thưởng thức huyết dịch tươi ngon, “Thấm Nha, ta yêu chị, dùng sự vĩnh hằng của chúng ta.
.
.
ra, đi theo ta.”
Trước ngực Y Nặc Mễ trồi lên một viên cầu ánh sáng nho nhỏ màu đỏ, nàng cũng hướng dẫn Thấm Nhã tập trung sức mạnh, từ nơi ngực đang phập phòng vì kích tình của Thấm Nhã dẫn ra một viên cầu nhỏ màu trắng thuần khiết.
“Chị nguyện ý không?”
“Tôi đã nói rồi, Tiểu Mễ, tôi nguyện ý.”
Y Nặc Mễ nở nụ cười, hôn hôn Thấm Nha, động tác của ngón tay càng thêm triền miên.
Một trắng một đỏ hòa quyện, quấn lấy nhau, chạm vào nhau, giống như đang cùng đùa giơn.
Thẳng cho đến khi Thấm Nhã không khống chế được cực điểm cao triều, ôm chặt lấy Y Nặc Mễ, trước mắt hai người đều trở nên một mảnh trắng sáng, linh cùng huyết, tình yêu và sự thân mật, cả hai đều đồng thời đạt đến khoái cảm cao nhất —- hai viên cầu tràn đầy linh huyết đỏ và trắng lúc này lập tức dung hợp lại.
Một quả cầu đỏ và trắng thay phiên hiện ra, đầy sức sống và vui vẻ, ở giữa không trung nhảy lên nhảy xuống, chợt chợt lại khẽ động.
Hai người nhìn nhau cười vui vẻ, Y Nặc Mễ ôm Thấm Nhã vào ngực yêu thương hôn lên khuôn mặt cô.
Orange dùng đầu đẩy cửa phòng ngủ ra, nhảy lên giường, trong miệng ngậm lấy một quả Thất thải.
(Quả 7 màu đã từng được nhắc tới ở mấy chương đầu truyện)
Thấm Nhã vốn không phải là Huyết tộc, mặc dù bị biến thành Huyết tộc, nhưng Thánh linh chi huyết trong cơ thể cô làm cho cô khác hẳn với những Huyết tộc khác, hơn nữa thân phận đặc thù của cô với Tiểu Mễ, Thất thải quả là linh vật ngàn năm khó gặp, có thể giúp hai người hoàn thành huyết linh truyền thừa.
Vì vậy khi Orange phát hiện ra linh huyết dị động, không cần hỏi nhiều, nó liền đem Thất thải quả đến.
Tiểu Mễ đã trưởng thành ah meow, rốt cuộc cũng đã có đứa bé của chính mình mà, meow.
Y Nặc Mễ cầm lấy Thất thải quả, niệm chú ngữ mà tổ tiên đại thần ngàn vạn năm đả để lại trong trí nhớ của hậu đại, Thất thải quả liền dẫn ra một đạo quang cầu vòng đem toàn thân Thấm Nhã bao lấy, cuối cùng biến thành một đạo ánh sáng bị thân thể của cô hấp thu vào.
Thấm Nhã khẽ cười, ôm Y Nặc Mễ vào trong ngực, vươn cánh tay nhẹ nói: “Đến ~”
Cái khỏa cầu Trắng Đỏ tinh nghịch kia giống như nghe biết Thấm Nhã đang gọi nó, từ từ an tĩnh lại, cuối cùng chậm rãi bay xuống, nhu thuận áp lên bụng Thấm Nha, giống như một đứa bé đang làm nũng trong lòng mẹ.
Cuối cùng dần dần tiêu ẩn, toàn bộ chui vào trong cơ thể Thấm Nhã.
“Ah meow!”
“Ah NGAO!”
“Bé con ~” Chủ tớ hai miệng một lời gọi to, sau đó trái phải ghé vào bên bụng Thấm Nhã, bốn mắt mở to như viên bi chăm chú nhìn thẳng.
Bé con ah bé con, nhanh đi ra!
========
Đáng tiếc một quỷ một mèo hiển nhiên không biết thế nào là sinh con đẻ trứng, sao có thể nói sinh là sinh? Hai người nhìn chằm vào Thấm Nhã chờ xem khi nào thì Tiểu bảo bảo đi ra, cứ mỗi tháng lại nhìn chằm chằm chờ Tiểu Bảo Bảo ra, càng về sau chủ tớ hai người dần dần lơ là chuyện Tiểu Bảo Bảo chừng nào ra, thì Thấm Nhã rốt cuộc bắt đầu từng cơn đau.
Y Nặc Mễ hoàn toàn không chuẩn bị gì khi thấy sắc mặt Thấm Nhã tái nhợt, dọa đến bốn phía bay loạn, thiếu chút nữa đem cái đảo nho nhỏ này đánh chìm.
Thấm Nhã cũng rất bất đắc dĩ, người bình thường hoài thai 10 tháng, nhưng Bảo Bảo huyết tộc này lại tới mười năm, con người lúc sinh sản chạy không nổi đau đớn, không nghĩ tới lúc biến thành Huyết tộc cũng phải trải qua những đau đớn này.
Cô là bác sĩ, thế nhưng bác sĩ cũng không thể chữa bệnh cho chính mình, cũng không thể chính mình tự đỡ đẻ.
Đáng thương Tịch nữ vương, muốn sinh con nhưng cũng chỉ có thể nhịn đau, đem hai chủ tớ đang loạn một đoàn gọi tới, trực tiếp hạ lệnh phân phó nên làm gì, bằng không con còn chưa sinh thì cái phòng óc này đều bị xốc tung lên hết rồi.
Chuyện quan trọng nhất Thấm Nhã phân phó, chính là để cho Y Nặc Mễ đem Tề Bộ và Trần Tĩnh hai người đi tới đảo nhỏ này.
Mấy giờ sau, một cái máy bay tư nhân bay vào trong đảo nhỏ, đáp xuống, Y Nặc Mễ xách cổ áo Tề Bộ và Trần Tính giống như xách vali kéo vào trong phòng sinh, hoàn toàn không quan tâm tới chuyện Trần Tĩnh và Tề Bộ lúc này đã là hai người già hơn 70 tuổi.
Tề Bộ và Trần Tĩnh lúc này nhìn thấy Thấm Nhã, thấy cô vẫn giống như trong trí nhớ năm xưa của họ, vẫn luôn xinh đẹp như vậy, không khỏi cảm khái đến nước mắt tràn đây.
Trần Tĩnh cầm chặt tay Thấm Nhã một bên nức nở khóc: “Bác sĩ Tịch, chúng tôi biết rõ người kia chính là chị! Vài thập niên qua trên thế giới có một cái truyền kỳ về một vị bác sĩ thần bí, tôi và Tề bộ đều biết đó chính là chị!”
Tề Bộ cũng tiến tới một bước, “Tôi và Trần Tĩnh sau khi kết hôn đều hết sức cố gắng làm việc, cả đời chỉ hy vọng sẽ có một ngày thấy được vị bác sĩ kia, nhưng cho đến lúc gần đất xa trời vẫn chưa có cơ hội.
Hôm nay cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cô rồi, Tịch, cô để cho chúng tôi chờ đợi thật là khổ.”
“Hai người chính là người mà tôi tin tưởng nhất.” Thấm Nhã vỗ vỗ tay bọn họ, chỉ một câu nói bình thản, đã hiện rõ sự ăn ý của 3 người.
Cả 3 nhìn nhau cười.
Bên này 3 người đang tình cảm dâng trào, Y Nặc Mễ mắt thấy mồ hôi trên trán của Thấm Nhã ngày càng nhiều, gấp đến độ nhe răng trợn mắt rống: “NGAO cười cười cười! Các ngươi bộ không thấy Thấm Nhã đang đau hả, nhanh đem bé con lấy ra!”
Thấm Nhã cười khổ, từng trận quặn thắt từng trận đau đớn quả thật khiến cô chật vật.
Tề Bộ, Trần Tĩnh lúc này mới khôi phục lại nghiệp vụ bác sĩ, lập tức trở nên chuyên nghiệp, dụng cụ trang bị thuốc men đều chuẩn bị đâu vào đấy.
Thẳng đến khi Trần Tĩnh mới để ý lúc này Y Nặc Mễ vẫn còn đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ, Tiểu Mễ tuy đã quen biết vài thập niên trước, thế nhưng khi mà phát động tính tình ác ma, thật sự làm cho bọn họ.
.
.
hai kẻ già này.
.
.
“Tịch, chị xem Tiểu Mễ nàng.
.
.” Tề Bộ lập tức hiểu ý Trần Tĩnh.
Thấm Nhã quay đầu nhìn bộ dạng nghiêm túc như lâm đại địch của Y Nặc Mễ, cười cười, nhịn đau nắm lấy tay của nàng: “Tiểu Mễ ở đây theo giúp tôi, tôi không muốn xa em ấy.”
Những lời này của Thấm Nhã đúng rất lãng mạn.
Thế nhưng tiếp theo thì hoàn toàn không lãng mạn chút nào, cái đau đớn khi sinh con là cái đau nhất mà con người phải chịu đựng, cho dù Thấm Nhã là người luôn ý chí kiên định, luôn nhẫn nại nhất nhưng cũng không thể chị nổi, từng tiếng từng tiếng đau đớn khiến cho Y Nặc Mễ tan nát cõi lòng.
Cuối cùng tính tình tiểu ác ma cũng bạo phát.
“Gào! Các ngươi sao lại như vậy! Tại sao lại để cho Thấm Nhã đau như vây!”
“Tiểu Mễ em tránh ra một chút, bác sĩ Tịch tình huống có chút phức tạp, hơn nữa phụ nữ khi sinh con chính là đau như thế đó.”
“Ah! Đau quá.
.
.
Tiểu Mễ, ta đau quá.
.
.” Đau tới cực điểm, Thấm Nhã dù sao cũng là phụ nữ, đem tay Y Nặc Mễ siết chặt, nhịn không được làm nũng đến.
Y Nặc Mễ càng khẩn trương: “NGAO Tiểu Nhã Nhã rất đau sao? Vậy, vậy làm sao bây giờ? Gào! Chúng ta không sinh nữa!” Cứ như vậy đi, không sinh sẽ không đau! Y Nặc Mễ muốn ôm Thấm Nhã, chuẩn bị rời đi.
Lời này vừa nói ra, nếu không phải đang vội vàng ngăn nàng lại, thì có lẽ mọi người ở đây đều cười ra tiếng.
Sinh con bộ nói không sinh liền không sinh được sao?
“Tiểu Mễ, em đừng có vội, bác sĩ Tịch rất nhanh sẽ không việc gì, em —-“
“Bỏ đi, ngươi không thấy chị ấy đau đến thế à? Không sinh nữa, chúng ta không sinh nữa!” Quỷ hút máu đùa vui thật.
Thấm Nhã đau đến giày vò, vốn muốn làm nũng để cho Y Nặc Mễ cổ vũ mình, làm sao biết được tiểu quỷ này lại nháo lên.
Cô bất đắc dĩ, phải nhịn đau mở miệng: “Tôi không sao, rất nhanh sẽ tốt hơn, Tiểu Mễ em ra ngoài trước đi.”
Kết quả Thấm Nhã còn chưa dứt lời, Y Nặc Mễ giơ tay lên, cầm chặt lấy thanh Tam xoa kích, chĩa thẳng vào Tề Bộ và Trần Tĩnh, đem bọn họ dồn tới góc tường, hung thần ác sát: “NGAO, không sinh nữa! Có nghe hay không, chúng ta không sinh nữa, nhanh nhanh làm cho Tiểu Nhã Nhã không còn đau nữa!”
Tề Bộ:.
.
.
Trần Tĩnh:.
.
.
Bị gạt trên giường Thấm Nhã:.
.
.
Đụng phải Quỷ hút máu, Tịch nữ vương ở lúc sinh con cũng không thể làm nũng, cuối cùng dựa vào lý trí của mình, bày ra uy nghi nữ vương.
Thấm Nhã siết chặt ga giương, dùng sức sinh ra tiểu ác ma của tiểu ác ma Y Nặc Mê, một bên oán hận nói: “Người, người đâu đến đây, đem cái tên ngu ngốc này đánh ngất rồi kéo ra ngoài mau!” .