Đọc truyện Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu FULL – Chương 67: Yêu Lo Chi Được Mất
Chu Duẫn Văn ngồi xuống bàn trà bên cạnh, uống một ngụm rượu Đỗ khang, hưởng thụ thở dài một tiếng.
Có lẽ những Quỷ hút máu như Y Nặc Mễ mới có thể được một khuôn mẫu tốt đẹp như vậy, nhưng lại làm người của Huyết tộc không biết được khát vọng trọng đời rốt cuộc là như thế nào.
Con người bình thường như nàng và Tiêu Quân, sau khi biến thành Quỷ hút máu, sẽ có một khoảng thời gian dài sợ hãi mà chán ghét vứt bỏ bản thân, đối với sự biến đổi của mình không biết làm sao, rồi vì những người thân bên cạnh dần dần chết đi mà đau lòng.
Cho dù thứ tình cảm này theo thời gian sẽ dần trở lạnh, Quỷ hút máu, cũng có nghĩa là bắt đầu một cuộc đời chịu tra tấn của sự cô độc.
Những chuyện này đối với những người hoạt bát, luôn có bạn bè người thân kề bên sẽ biến thành một cuộc sống đau khổ, những người bị biến thành Huyết tộc, đa phần là không chịu nổi những năm tháng đau khổ như thế nên đã tự chấm dứt chính mình, hoặc là vì đau khổ mà trở nên điên cuồng.
Cho nên từ xưa đến nay, hễ những điển tịch ghi chép lại Quỷ hút máu, nếu không u sầu thì cũng là phẫn hận đời, bọn họ luôn mang trên người khí chất đó, đó cũng chính là mị hoặc ma quỷ hấp dẫn người nhất của bọn họ.
Nhưng những Quỷ hút máu không phải thông qua Huyết minh mà biến thành, như Y Nặc Mễ hay Dracula là loại Huyết tộc truyền thừa này, thứ nhất là số lượng rất ít, thứ hai là Huyết tộc cực kỳ ở ẩn, sinh hoạt của bọn họ lúc nào cũng trong vòng bí mật, không giao tiếp với thế giới con người, thậm chí đến Huyết tộc cũng khó có thể biết được sự tồn tại ấy.
Cô độc, u buồn, tuyệt vọng, tối tăm, tàn bạo, những từ này luôn là những từ nói lên người thuộc Huyết tộc.
Cho nên trong Huyết tộc, có thể sống một cuộc sống tự do như Y Nặc Mễ, rồi còn học hỏi con người được cái gọi là “hưởng thụ cuộc sống” như thế này, có lẽ có thể nói là người duy nhất.
Vì thế ở trong nhà tên Quỷ hút máu này tiện tay nhặt một cái liền có thể trở thành vật quý, chỉ cần ngươi muốn, đều có thể tìm được ở trong đống đồ sưu tầm của nàng.
Dù tùy tiện ở trên hành lang nhặt một trang giấy, cũng có khả năng đó chính là đồ cổ vô giá.
Giống như bình rượu Đỗ Khang mấy trăm năm này vậy, lúc nàng làm hoàng đế cũng chỉ có thể nếm được mấy lần, không nghĩ tới ở cái đại trạch này, tùy tiện đụng một cái cũng ra vài lọ.
Chỉ là cái quỷ hút máu vô tư vô lự, chỉ nửa con mắt liếc nhìn thiên hạ, rốt cuộc cũng biết buồn, bởi vì nàng đã hiểu được tình cảm của con người, bởi vì nàng đã bắt đầu hiểu được yêu là gì.
Chu Duẫn Văn nhìn nhìn khuôn mặt đầy tà khí của Y Nặc Mễ, trong lòng cười lắc đầu, tiểu điện hạ này tính tình thật đúng không tốt tý nào, so người đã làm Hoàng đế như nàng còn táo bạo hơn: “Y điện hạ, ngươi biết rõ, con người và Quỷ hút máu rất khác nhau, con người quá mềm yếu, tuy có được trí tuệ cao nhưng thân thể lại rất yếu ớt, một ít tổn thương cũng đã đủ cướp đi tính mạng quý giá.
Vì như vậy nên khi con người phải đối mặt với chuyện mà chính mình hoàn toàn không biết, thì theo bản năng họ sẽ cảm thấy sợ hãi, bản năng kháng cự, trốn tránh.”
“Mà mất đi thân phận con người, biến thành một Huyết tộc, đây đối với con người chính là cái không biết lớn nhất, có thể vì sợ hãi mà mất đi khống chế.
Bởi bọn họ không cách nào tưởng tượng được mình sẽ biến thành cái dạng gì.
Những chuyện này, ta cũng đã từng trải qua, ta thậm chí trong một khoảng thời gian dài, đều trong tình trạng hoảng sợ đối với cái thế giới mà mình không biết gì này, kháng cự sự biến đổi của chính mình.
Cho nên bác sĩ Tịch cũng là như vậy, không phải là không muốn trở thành giống ngươi, mà có lẽ cô ấy chưa sẵn sàng, cô ấy cũng biết sợ a.”
“NGAO! Chị ấy sợ cái gì, biến thành giống ta, huyết thống tổ tiên cao quý như vậy NGAO! Hơn nữa có ta ở đây, chị ấy còn sợ cái gì, ta sẽ bảo vệ chị ấy!” Y Nặc Mễ liền ở trên ghế nhảy dựng lên, một tay đập đập ngực.
“Tiểu Nhã Nhã chị ấy không tin ta.
.
.” Rồi tiểu quỷ giống như một quả bóng xì hơi, đôi cách vô lực vỗ vỗ, sau đó rũ xuống: “Tiểu Nhã Nhã không tin ta sẽ nửa điểm cũng không làm tổn thuong chị ấy, chị ấy cũng không tin ta sẽ bảo vệ chị ấy không để chị ấy lo lắng bất cứ điều gì.
Chị ấy không tin ta, không chịu đem mình phó thác cho ta.”
Đây mới là chuyện làm cho Y Nặc Mễ thương tâm, làm cho nàng canh cánh trong lòng.
Nàng cảm thấy Thấm Nhã không tin nàng, cảm giác giống như Thấm Nhã luôn đẩy mình ra, trong lòng cô luôn đối với nàng có cảm giác phòng bị, không toàn tâm toàn ý thậm chí không phó thác tính mạng cho nàng.
.
.
Lòng của nàng giống như bị kim châm làm đau nhức, càng làm cho đau khổ hơn chính là không tìm được cách nào.”
“Vậy ngươi tin tưởng nào không? Ngươi không tin bác sĩ Tịch yêu ngươi?” Chu Duẫn Văn bắt đầu sáng tỏ khúc mắc ở hai người.
“Yêu?” Y Nặc Mễ mở to mắt, sững sờ.
“Không biết? Vậy hỏi thử một câu khác, ngươi cảm thấy bác sĩ Tịch có thể không có ngươi sao?”
Không có nàng.
.
.
Y Nặc Mễ trầm mặc.
Nàng tinh tế nhấm nuốt những lời này, tự hỏi, như vậy nàng có thể không có Thấm Nhã.
.
.
chỉ cần nghĩ như vậy, nàng liền không nhịn được lắc đầu nói không, nàng không thể không có Tiểu Nhã Nhã.
.
.
không có là hỉ nộ ái ố chỉ có lẻ loi, không người nào lo lắng và không cần lo lắng cho cuộc sống của người nào.
Không vì ai mà vui vẻ, cũng không vì ai mà thương tâm.
.
.
hơn nữa cũng không có đồ ăn ngon nhất thế giới.
.
.
NGAO! Thấm Nhã là đồ ăn của nàng, không thể không có! Y Nặc Mễ tức giận cầm lấy chén rượu trên bàn, gặm gặm, một cái chén rượu quý giá đã bị nàng gặm nát bấy.
Nhưng Tiểu Nhã Nhã có thể không có nàng? Y Nặc Mễ cúi đầu, chị ấy.
.
.
Khuôn mặt lành lụng không có biểu cảm của Chu Duẫn Văn rốt cuộc cũng xuất hiện một chút biểu cảm, khóe miệng khẽ cong lên: “Ngươi xem, ngươi cũng không tin bác sĩ Tịch.”
Y Nặc Mễ liền ngẩng đầu.
“Chuyện của ngươi và bác sĩ Tịch, yêu nhau, nhưng rồi lại suy đoán lòng của nhau.
Không thể xác định người kia có thể đối xử với mình như mình nghĩ không, không thể xác định tình yêu của người kia có giống như mình không.
Bác sĩ Tịch đương nhiên sẽ do dự, cô ấy nếu như muốn biến thành Huyết tộc, cô ấy nếu như muốn bỏ qua cái thân phận con người nhận hết tất cả các trắc trở và thống khổ, cái kia cũng là vì ngươi, vì có thể cùng ngươi ở cùng một chỗ.
Thế nhưng, nếu như ngươi không thể làm cho cô ấy đối với ngươi có đầy đủ tin tưởng, nếu như không thể vĩnh viễn yêu cô ấy, không thể bảo đảm được cả hai người sẽ ở bên nhau suốt đời, vậy hỏi sao cô ấy không do dự.”
Vậy thì sau này sẽ ra sao? Em đã bao giờ suy nghĩ chúng ta về sau sẽ ra sao hay không? Tiểu Mễ, em có nghĩ về tình yêu hay không, em có nghĩ tới chuyện cả đời hay không.
.
.
Yêu, mãi mãi, cả đời, Y Nặc Mễ nhớ tới Thấm Nhã cũng đã từng nói một câu giống như Chu Duẫn Văn lúc này.
Cái này chính là nút thắt của vấn đề, hai người yêu nhau, nhưng lại không xác định tâm của đối phương, cho nên Thấm Nhã mới sợ nàng không hiểu thế nào là mãi mãi, không thể mãi mãi giống như lúc này không bao giờ muốn rời xa cô, cho nên vì sự do dự của Thấm Nhã làm nàng cảm thấy Thấm Nhã không muốn nàng.
.
.
Trong tình yêu có đôi khi sẽ như vậy, lo được lo mất, cẩn thận từng li thăm dò lẫn nhau, nghi ngờ nhau, cuối cùng đâm thương người mình yêu.
“Lòng người ah ~ là thứ khó đoán nhất.” Chu Duẫn Văn lẳng lặng uống một ngụm.
Cuộc đời của nàng, từ lúc sinh ra đã bắt đầu cuộc nói dối vô tận, tính kế nhau, cuối cùng cũng vì những thứ này mà chết, đối với nhân tâm phức tạp, nàng coi như đã hiểu hết rồi.
Đáng tiếc Quỷ hút máu kiêu ngạo không thể nể mặt mũi, mỗ tiểu quỷ là toàn năng nha, nghe lời như thế, cho rằng Chu Duẫn Văn xem thường nàng không hiểu lòng người, lập tức trở mặt: “Gào! Ngươi hiểu lòng người như vậy, ngươi hiểu rõ tình yêu ư NGAO, vậy ngươi trước kia cũng là Tiêu Quân đồ ăn vì cái gì cho tới giờ cũng chưa nói chuyện yêu đương, gào.”
Ối, tiểu quỷ này còn biết châm chọc người.
Chu Duẫn Văn bất đắc dĩ, khuôn mặt lãnh khốc cũng không biến đổi, chỉ là trong lòng lặng lẽ thở dài: “Bởi vì Tiêu Quân không có may mắn như bác sĩ Tịch, gặp được một người không hề tính toán yêu cô ấy; cũng bời vì ta không may mắn như ngươi, gặp được bác sĩ Tịch một người nội tâm thuần khiết chỉ chứa được duy nhất một mình ngươi.
.
.”
=========
Y Nặc Mễ và Chu Duẫn Văn trong phòng nói chuyện, Orange nhiều lần ở cửa đi qua đi lại sau đó lại biến đi, nhiều lần đi đi về về phát hiện việc lớn không tốt, lúc này mới cuộn thành một đoàn lông cam vo tròn chui vào trong phòng.
“Tiểu Mễ chết rồi chết rồi ah meow!”
“Ngươi mới chết á.” Quỷ hút máu nhe răng.
“Tiêu Quân tiểu thư, mang nam nhân đi xuống núi.
Dracula phát hiện truy bắt hai người.”
“Cái gì! Tiêu Quân gặp Dracula, chuyện xảy ra khi nào?” Chu Duẫn Văn lo lắng.
“Lúc ngươi đi vào ah meow.”
“Đã lâu như vậy? Hiện tại ở đâu?” Y Nặc Mễ cũng khẩn trương.
“Tiêu Quân tiểu thư sắp bị ăn sạch ah meow!” Orange sốt ruột khoa tay múa chân.
Orange vừa nói xong, Chu Duẫn Văn liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Y Nặc Mễ vội vàng mắng một câu: “Orange ngươi là đầu heo đầu thai a, chuyện nghiêm trọng đến vậy giờ mới nói.”
Đầu heo Orange cũng nhanh chóng chạy theo chủ nhân, một bên oán niệm: “Rõ ràng ngươi nói cho dù chuyện gì cũng không cho tìm ngươi ah meow.
.
.”
Sơn trang của Y Nặc Mễ là cửa thông với thánh địa an nghỉ của tổ tiên, Tiêu Quân đi ra khỏi sơn trang, cho nên cái kết giới ngăn cản Dracula dĩ nhiên cũng không còn.
Lý Cường chỉ có thể bắn chết mấy cái quỷ hút máu cấp thấp, tự bảo vệ mình thì có thể thế nhưng linh lực cường đại phát ra khi chiến đấu giữa Dracula và Tiêu Quân thì làm hắn nửa bước cũng không thể tới gần.
Tiêu Quân sở trường cũng không phải đánh nhau, làm sao là đối thủ của Dracula, cầm cự không được bao lâu thì đã bị móng vuốt sắc bén của Dracula làm cho cả người đều là vết thương.
Ngay lúc Dracula sắp tóm được ả, muốn đem tay cắm vào trong trái tim của ả, thì Y Nặc Mễ đã ở sau lưng Dracula đánh cho hắn một chưởng.
Dracula không có phòng bị, vừa sẩy tay, cơ hội liền mất đi.
Đôi mắt đỏ tươi của Chu Duẫn Văn ánh lên, đầy hung ác và tàn bạo.
Y Nặc Mễ và Tiêu Quân cũng đứng ở bên cạnh.
Quỷ hút máu lúc chiến đấu không nhiều lời.
Dracula ngược lại lúc này lại nói chuyện: “Y tiểu điện hạ, người thừa kế cuối cùng của Hoàng đế đại thần, đáng tiếc, đáng tiếc.
Ta khuyên ngươi lúc này chạy đi còn kịp, Thánh linh chi huyết ngươi không dùng được ngại gì không tặng cho ta, về phần hai cái nghiệp chướng này, vốn chính là hậu đại của ta, ta muốn xử lý thế nào thì ngoại tộc cũng không được phép xía vào, nếu không, đừng trách ta đuổi cùng giết tận.”
“Tự ý xâm nhập lãnh địa của ta, muốn đuổi cùng giết tận ta, Dracula, bản điện hạ thề cùng ngươi tử chiến!” Y Nặc Mễ ngắn gọn nói, âm thang vang dội.
Đuổi cùng giết tận? Nàng có được Hoàng đế đại thần huyết dịch cao quý nhất Huyết tộc, thế gian này không ai có thể chống được nàng!
Dracula nở một nụ cười âm hiểm, ở trước mặt mọi người biến thành một làn khói đen.
Y Nặc Mễ một lời hào hùng như thế, thế như Chu Duẫn Văn và Lý Cường đều thập phần lo lắng.
Lý Cường vẫn còn nhớ chuyện Thấm Nhã giao nhưng hắn vẫn không thể hoàn thành, hắn vẫn cho rằng cái tiêu bản máu kia sẽ làm cho Y Nặc Mễ rơi vào hiểm cảnh.
“Ai, hành tung của Tiêu Quân lại một lần nữa để cho Dracula phát hiện, chúng ta làm sao có thể triệt để tiêu diệt được hắn đây!” Hắn hận vũ khí của con người không thể làm gì được.
“Muốn giết Dracula, chỉ có thể đem Chày Kim Cương trộm về!” Tiêu Quân từ trên người lấy ra một tấm ảnh nén xuống.
.