Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu

Chương 61: Sáng Tối Đọ Sức


Đọc truyện Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu FULL – Chương 61: Sáng Tối Đọ Sức


8 – 3 vui vẻ nha :3

=======
Cô thế này xem như bị giam lỏng sao?
Thấm Nhã “được” một đội cảnh sát “hộ tống” về nhà, không cần phải nói, lúc này ở dưới lầu nhà cô, ngoài cửa, thậm chí đến nhà kế bên toàn là cảnh sát.

Cảnh sát hình sự quốc tế địa vị đặc thù, cho nên cách xử lý công việc cũng rất không theo lý thường.

Ở ngoài nhiều người như vậy, nếu như Tiểu Mễ trở về —–
Trong lòng Thấm Nhã hoảng hốt, xoay người đóng cửa lại, đi quanh phòng khách: “Orange.”
“Orange, ngươi có ở nhà không, Orange?” Thấm Nhả mở cửa căn phòng “cung điện” tuy diện tích không lớn nhưng được tiểu quỷ kia trang trí vô cùng xa hoa tráng lệđi một vòng.

Cô còn đặc biệt tìm kiếm những góc mà Orange thích trốn, để đề phòng con mèo kia biến thành đủ loại đồ vật giả chết.
Tìm hết các ngóc ngách nhưng vẫn không thấy đâu, người bình tĩnh như Thấm Nhã cũng không nhịn được bực bội.

Cái tên mèo con ngu ngốc này, mỗi ngày đều ở trong nhà đều giả chết biến thành đủ thứ đồ, lúc cần thì đến cái bóng cũng không thấy.

Đêm càng về khuya thì tâm tình Thấm Nhã lại càng khẩn trương.

Orange không ở nhà, mình lại không thể đến sơn trang, có cách nào để nói cho Tiểu Mễ biết, để em ấy đừng xuất hiện.

Đúng là người với quỷ hút máu không dễ dàng liên lạc —- người cũng không thể mong chờ quỷ hút máu mang theo điện thoại di động.
Thấm Nhã ngồi xuống salon nhẹ nhàng cầm lấy sợi dây chuyền trên cổ, cô có chút lo lắng, nhưng cũng không tránh được, bất quá lúc này cô không thể biểu lộ sự mất bình tĩnh, vì vậy liền trở về phòng, tắt đèn giả vờ ngủ rồi ngồi trên ghế salon suy nghĩ.
Thông qua Nặc Mễ chi răng, Y Nặc Mễ có thể cảm nhận được tâm tư của người kia, đáng tiếc nội dung “cảm ứng” này lại hoàn toàn trái với suy nghĩ của Thấm Nhã.

Thấm Nhã ôm hy vọng không muốn đêm nay Y Nặc Mễ xuất hiện, thì một bóng đen lóe lên, mỗ Quỷ hút máu đã “xoẹt” một cái xuất hiện trước mặt cô.
“Hi ~ Tiểu Nhã Nhã.” Bày ra một cái cười to lộ cả răng mèo.
“Tiểu Mễ!” Thấm Nhã khẩn trương bắt lấy quần áo của Y Nặc Mễ.
“NGAO ~ chị hôm nay sao nhiệt tình thế.


.

.

NGAO NGAO ah ~” Y Nặc Mễ nước miếng chảy ròng, chu môi hướng trên mặt Thấm Nhã hôn hôn.
Đáng tiếc Tịch nữ vương không có tâm tư đùa giỡn, Thấm Nhã vương tay giữ chặt mặt Y Nặc Mễ lại: “Tiểu Mễ em đêm nay không nên trở về, vừa rồi lúc đến đây em có phát hiện gì không?”
Y Nặc Mễ lúc này mới thu hồi ý chọc ghẹo, cảnh giác lại.

Quỷ hút máu có thể làm ảnh hưởng đại não của con người, cho nên đối với sóng não của con người rất mẫn cảm, nhờ vậy Y Nặc Mễ có thể đơn giản cảm giác được không khí chung quanh đây rất không bình thường: “Những cảm xúc quanh khu này rất không tốt, hơn nữa người lại nhiều hơn rất nhiều, vì sao.

Gào! Là muốn khi dễ chị sao?”
“TIểu Mễ em nghe tôi nói, bên ngoài là cảnh sát.

Hôm nay có một Huyết tộc nào đó cố ý ở bênh viện gây án, đem bệnh nhân tôi chuẩn bị phẫu thuật giết chết.

Cảnh sát từ hôm nay luôn tùy thời giám thị tôi, bởi vì bọn họ nhận định tôi có quan hệ với quỷ hút máu, cho rằng tôi có thể làm cho quỷ hút máu hiện thân.

Cho nên em trong khoảng thời gian này đừng xuất hiện, có người cố ý đem manh mối dẫn lên người chúng ta, hiện giờ cảnh sát có ý muốn tìm ra em.”
“Cảnh sát khi dễ chị.

Ta đem bọn hắn giết hết!” Giọng nói Y Nặc Mễ lập tức trầm lại, con ngươi đỏ lên, răng nanh dài ra, thần sắc âm lãnh hoàn toàn giống như ma quỷ trong truyền thuyết.
Trong quan niệm của Quỷ hút máu chuyện giết người cũng không phải là chuyện khó chấp nhận gì, thế nhưng với tư cách là một con người hơn nữa là một bác sĩ chuyên chăm sóc người khác, chuyện này Thấm Nhã sẽ không dễ khoan nhượng.

Càng quan trọng hơn là cô không thể chấp nhận được việc Tiểu Mễ đi trêu chọc con người rồi bị thương, Tiểu Mễ tuy năng lực rất mạnh nhưng em ấy không am hiểu tính người, tâm cơ và thủ đoạn cũng rất thua kém con người.
“Không được.

Tiểu Mễ em cứ theo lời tôi mà làm, bây giờ lập tức rời đi, trong khoảng thời gian này không được xuất hiện.

Tôi bây giờ không cách nào liên hệ với người khác, em nên đi tìm Lý cảnh quan, nhờ hắn nghĩ cách đối phó với đám người kia.

Mặt khác.


.

.” Thấm Nhã lúc này đột nhiên nhớ ra một chuyện, chuyện cảnh sát đột ngột điều tra quỷ hút máu làm cô nhất thời chưa kịp xử lý, trong kho lạnh còn một tiêu bản máu của Tiểu Mễ.
“Tiêu bản trong kho lạnh, em đi lấy đi.

Nhất định ngày mai cảnh sát sẽ tìm cách tra xét phòng thí nghiệm.

.

.

Tiểu Mễ ~” Thấm Nhã nhẹ giọng trách Y Nặc Mễ, cái nhóc con này rốt cuộc có nghe cô nói hay không.
NGAO, nàng không thích, tiêu bản gì chứ.

Tiểu quỷ hút máu liếm liếm miệng, lấy tay gãi gãi đùi.
Thấm Nhã kéo một góc màn ra, xe của Alex vẫn còn ở dưới, trên mái nhà của cao ốc đối diện giống như cũng có người.

“Tiểu Mễ, em trước về lại trang viên trên núi đi, khoảng thời gian này không được tới đây, đi đem hai chuyện tôi nói làm cho xong.

Tiểu Mễ, em có nghe hay không!”
Chậc chậc, lại giận dỗi.

Quỷ hút máu nghe xong liền thoải mái, tâm tình thật tốt: “NGAO, được rồi, ta trước đi tìm hiểu mọi chuyện.

Ta ngày mai sẽ trở về, nhớ tới ta nha ~” Y Nặc Mễ mị mị cười ta, hôn nhẹ Thấm Nhã một cái xong đó liền như một cái bóng xẹt qua, biến mất vào hư không.
===========
Quỷ hút máu là sinh vật thuộc về bóng đêm, bọn họ vì màn đêm mà sinh, không có một loài sinh vật nào có thể khống chế được màn đêm lạnh lẽo, thần bí dài dằng dặc này.

Những nơi ánh đèn không chiếu tới được, một thân ảnh thon dài đang kiêu ngạo đứng, gió đêm làm cho quần áo nàng lay động, thoạt nhìn càng nguy hiểm tràn đầy mị lực.


Y Nặc Mễ nở một nụ cười tà ác khát máu, con người là một loại đồ ăn yếu ớt sinh mệnh lại ngắn ngủi, thế mà Thấm Nhã lại không cho phép nàng làm bị thương bọn họ, đêm nay trước tiên là phải ăn no trước, sau đó đem tất cả người này giết chết hết.

Không nên đối nghịch với ma quỷ.

.

.
Y Nặc Mễ ưu nhã chậm rãi bước đi, tại trước mặt một cảnh sát trẻ mặc thường phục dừng lại, đầu ngón tay xẹt qua cổ hắn —- đồ ăn tươi trẻ khỏe mạnh, tuy là nam, nhưng nàng vẫn có thể miễn cưỡng một chút.

.

.
Đúng lúc này bộ đàm của cảnh sát trẻ phát ra tiếng rè rè.

Giống như tính hiệu để kéo hắn trở về, nhìn ra được hắn đang cố gắng, trên trán đầy mồ hôi, rốt cuộc ánh mắt hắn cũng di động được, hô một tiếng cảnh báo: “Chúng ta không được ngủ, đây không phải là mộng! Các anh em, là quỷ hút máu!”
Những cảnh sát này giống như đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên khi nghe được nhắc nhở, những người bị thôi miên liền thoáng tỉnh lại, bản năng cầm súng nhắm vào Y Nặc Mễ.

Không gì có thể nói được cái tốc độ này, vừa một người hô lớn thì tất cả mọi người đều rút súng ra hướng đó, Y Nặc Mễ một chưởng trọng kích hắn, liền một hồi tiếng súng vang lên.
Vốn dĩ màn đêm yên tĩnh liền bị náo động, một số lượng lớn cảnh sát truy đuổi theo bóng đen, Y Nặc Mễ giống như chơi trốn tìm ở các ngõ tối chạy vòng, đem cảnh sát tập trung tại một chỗ.

Y Nặc Mễ ở trên cao cười lạnh, khí tức hắc ám tử vong trên người tản ra.
“Nó ở đây!” Một cảnh sát nhìn thấy Y Nặc Mễ, hét to rồi cầm súng bắn liên tục.
“Nhanh!” Đột nhiên bên cạnh hắn lao ra một người, đem tên cảnh sát kia bổ nhào té xuống — là Lý Cường.
Quỷ hút máu kiêu ngạo cho nên căn bản không né đạn, vô cùng suất khí mà đứng một chỗ —- vũ khí của con người không thể làm bị thương nàng.

Quỷ hút máu không sợ, nhưng vật khác thì ngược lại sợ hãi, một cái bóng màu cam lập tức biến thành một cái thảm cực lớn đem Y Nặc Mễ bao lại —
“Nguy hiểm ah meow!”
“Y điện hạ đi!” Lại một bóng đen khác xuất hiện, dùng sức kéo người Y Nặc Mễ theo.
Viên đạn nhắm chuẩn một đường nay chỉ còn bắn vào không khí.
Lại trong nháy mắt, Chu Duẫn Văn nắm lấy Lý Cường: “Đi!”
Mỗi Huyết tộc ai cũng có năng lực đặc biệt, Chu Duẫn Văn có thể ở trong mọi địa hình mọi hoàn cảnh mà bay nhanh, nếu như muốn so sánh cái tốc độ kinh người này, thì chỉ cần một cái ví dụ, lấy một vận động viên parkour chuyên nghiệp dù hết sức di chuyển thì ở trước mặt nàng cũng giống như rùa bò.
Huyết tộc khi cố tình chạy thì cảnh sát sẽ không cách nào đuổi kịp.

Chu Duẫn Văn mang theo Lý Cường, Y Nặc Mễ đưa tay bóp chặt cổ con mèo nhỏ đang ở trước người nàng, rất nhanh đã liền rời xa ánh đèn thành phố, đi vào trong mảng rừng lớn ở ngoại ô.


Orange lúc này mới giãy dựa, bốn chân đạp loạn, ôm lấy cánh tay Y Nặc Mễ cào cào.
“Tiểu, Tiểu Mễ, thả ta ra, bóp chết mèo ah meow!” Ngươi đây là nghĩ đang cầm một món đồ chơi hay sao, sao ngươi có thể “ôm” một cái ma bộc mèo còn sống sờ sờ như thế ah meow!”
“Nha.” Quỷ hút máu nghe lời thả tay ra.
“Ah ~ ~ Meow —–” Vì vậy trong đêm liền có một tiếng mèo gào thét, một cục lông màu cam từ giữa trời rơi xuống bụi cỏ.
Chu Duẫn Văn và Lý Cường dừng lại, trên mặt Y Nặc Mễ vẫn còn rất khó chịu: “Tại sao lại làm phiền ta, ta muốn giết sạch những cảnh sát kia NGAO! Bọn hắn khi dễ đồ ăn của ta, đem Tiểu Nhã Nhã nhốt trong nhà.”
Lý Cường và Chu Duẫn Văn im lặng một lát.

Sau đó Lý Cường cầm lấy một viên đạn cho Y Nặc Mễ xem: “Cô xem, đây là đạn bạc.

Đội đặc công này rất thần bí, là một đội ngũ đặc biệt nhất trong cảnh sát hình sự quốc tế.

Tất cả đội viên đều được lựa chọn nghiêm khắc, bọn họ có thể kháng được thôi miên rất tốt, hơn nữa được một loạt huấn luyện, thậm chí có người còn không bị thôi miên.

Những trang bị của bọn họ đều là đồ chuyên dụng, đạn bạc tinh khiết, mỗi viên hơn cả ngàn đô.

Những thứ khắc chế Quỷ hút máu cũng được trang bị đầy đủ.

Tôi điều tra thấy bệnh viện của Thấm Nhã xảy ra chuyện nên liền liên hệ với Chu Duẫn Văn, bọn họ quả nhiên muốn đem Thấm Nhã giam lỏng rồi đi bắt Quỷ hút máu.

Cho dù các cô rất mạnh, thế nhưng không thể không cẩn thận.”
“Chính là do hắn.

Dracula giỏi nhất về lợi dụng nhân tâm, hắn lại xuất hiện!” Trong mắt Chu Duẫn Văn dần dần tràn ngập sát khí, lạnh lùng nói một câu, liếc nhìn Lý Cường.
Nghe xong Lý Cường nói liền nhanh chóng quyết định tìm Y Nặc Mễ, một phương diện là xuất phát từ đồng minh, phương diện khác là nàng và Lý Cường có cùng một suy nghĩ.

Y Nặc Mễ là Huyết linh truyền thừa Huyết tộc cho nên đối với việc giết người không coi là chuyện phi lý, thế nhưng nàng dù sao cũng từng là con người, người không phải nàng chưa từng giết qua, nhưng nàng lại không muốn nhìn thấy Y Nặc Mễ giết quá nhiều người vô tội.
“Hừ, Tào Bằng cũng không phải tên tốt đẹp gì, những chuyện này lại càng thích hợp với bọn hắn.” Lý Cường vừa nói, dùng ánh mắt cảm kích nhìn Chu Duẫn Văn.
Y Nặc Mễ tuy không hiểu lòng người.

Thế nhưng như một bản năng tự nhiên, nàng đối với con người hiểu rất rõ.

Lý Cường và Chu Duẫn Văn xuất hiện giống như cứu nàng, nhưng thật ra chính là không muốn nàng giết nhiều người, nàng thế nào lại không biết.

Bất quá Y Nặc Mễ cũng không quan tâm, cũng không nói ra, nàng lúc này có chuyện quan trọng hơn: “Hừ, đám ô hợp này, đợi ta đem Tiểu Nhã Nhã cứu ra, ta nhất định sẽ tử chiến Dracula!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.