Bạn đang đọc Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! – Chương 76
“A Hạo…”
Khi đó giọng nói Liễu Chi run rẩy truyền đến tai Liễu Hạo, y quay người lại.
Ngay lập tức một quả cà chua với lực ném vừa đủ đập vào mặt y.
Nước cà chua đỏ tươi cứ vậy chảy trên mặt Liễu Hạo, nó chầm chậm lặn từ sườn mặt xuống cằm y.
Liễu Hạo lộ ra vẻ mặt ngơ ngác hiếm thấy, chưa đợi y kịp nghĩ xong thì một tá cà chua khác từ đằng xa đã lao tới như mưa.
Liễu Hạo vừa né vừa tức giận nói: “Cái gì đây!”
“A Hạo! Ta đã cố gắng lắm rồi.
Thế mà đệ lại không chịu nhìn nhận, thậm chí còn không buồn liếc mắt lấy một cái.
Ta thực sự không hiểu…không thể hiểu…” Liễu Chi nói, nước mắt giờ đã chảy dài hai bên mặt nàng, hốc mắt đỏ bừng nhưng vẫn nói lớn: “Ta không lịch sự với đệ nữa! Cũng không khách sáo với đệ nữa! Mẹ nó đệ làm ta buồn lắm có biết không! Nhất Minh, ném chết đệ ấy đi!”
Nghe xong câu đấy cả số lượng cà chua lẫn lực ném của Nhất Minh càng tăng.
Liễu Hạo mặt đầy dấu chấm hỏi không ngừng né những đòn tấn công bằng cà chua của Nhất Minh.
Chuyện này là sao? Ta cần lời giải thích!
Cảm thấy né mãi không có ích gì, Liễu Hạo giờ cũng không tiện giao thủ với Nhất Minh.
Cuối cùng y quyết định sử dụng kế thứ ba mươi sáu chuồn là thượng sách trong Binh pháp của Tôn Tẫn.
Vừa chạy ánh mắt Liễu Hạo vừa hừng hực lửa giận.
Mẹ nó ta biết ai là kẻ đứng sau vụ này rồi.
Nhạn Uyên Các.
Tiêu Dã dạo gần đây rảnh rỗi đều sẽ vào bếp trổ tài nấu ăn cho Liễu Nguyệt xem.
Thi thoảng hắn sẽ nấu chè, bánh chay, bánh khoai…Tất cả những gì cô thích ăn, hắn đều ghi nhớ ra và học cách làm.
Làm nhiều thành quen, nhưng không biết có phải do có thiên phú dị bẩm không, dù là lần đầu vào bếp nhưng mấy món hắn làm cũng không kém đầu bếp lâu năm là bao, Liễu Nguyệt dù kén ăn đến mấy vẫn sẽ ưng món hắn làm mà ăn hết sạch.
Hương Cẩm Lan luôn muốn vỗ béo Liễu Nguyệt nên sau khi biết Tiêu Dã nấu ăn hợp khẩu vị của cô thì nàng đã không chút chậm trễ kêu nhà bếp hàng ngày chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu đa dạng cho hắn.
Tiểu Dã muốn nấu gì thì nấu, để Nguyệt Nhi của ta tăng cân được thì ta sẵn sàng ủng hộ con.
Hôm nay Tiêu Dã làm món bánh có phần kì công hơn, bánh ít trần nhân tôm thịt*.
Liễu Nguyệt vốn đã từng ăn qua món này, chẳng qua lúc đó ăn gì cũng cảm thấy nhạt miệng nên không hứng thú lắm.
Giờ đang đói, lại còn được Tiêu Dã hắn hầu hạ tận miệng, cô không muốn ăn vẫn khó.
Chẳng là miếng bánh vừa mới đưa lên còn chưa kịp cho vào miệng thì đã bị giọng nói đầy giận dữ ngoài cửa cắt ngang.
“Liễu Nguyệt! Con mẹ nó Liễu Nguyệt đâu!”
Liễu Hạo tức giận xông thẳng vào trong, mặt y giờ lấm lem nước vỏ lẫn lộn, dưới cổ áo còn ướt sũng vì nước cà chua từ trên mặt chảy xuống.
Trên người còn có một vài chỗ bị Nhất Minh ném cà chua vào mà be bét hết cả.
Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã bị bộ dáng này của Liễu Hạo làm ngẩn cả người, thậm chí Liễu Nguyệt còn quên mất bản thân định mắng cho kẻ phá đám này một trận.
“Ha ha ha! Liễu Hạo không ngờ ngươi cũng có ngày này!” Cô cười nói, phấn kích đến nỗi tay không tự chủ được đập đập xuống bàn.
Mặt Liễu Hạo giờ khắc này đã đen thành than, nếu có thể thì chỉ sợ đầu y cũng bị tức làm cho đến độ bốc khói luôn rồi.
“Liễu Nguyệt…” Miệng y gằn từng chữ nói, giọng nói như chỉ hận ngay lúc này có thể vớ được thứ gì đó đánh cho cái con người đứng sau tiêm nhiễm vào đầu Liễu Chi toàn mấy thứ không đâu này khóc lóc van xin.
Mà Tiêu Dã đâu dễ dàng để chuyện đó xảy ra được, hắn đã sớm cảm thấy luồng khí nguy hiểm đến từ phía Liễu Hạo, không nói một lời đã đứng chắn trước Liễu Nguyệt vẫn đang ôm bụng cười khúc khích đằng sau.
“Cút ra, ta phải nói chuyện rõ ràng với Liễu Nguyệt.
Không phải với kẻ như ngươi.” Liễu Hạo nói, giọng y như đang đè nén lửa giận ngút trời.
Tiêu Dã vẫn đứng im đó nói: “Xin lỗi tam thiếu gia, ta không thể tránh được.”
Mắt phượng tràn ngập sát ý nhìn hắn, Liễu Hạo tức giận rút kiếm bên hông ra chĩa về phía Tiêu Dã nói: “Được, để ta xem ngươi cứng đầu được bao lâu.”
Liễu Nguyệt thấy tình hình có vẻ không ổn nên cũng không đùa nữa, thu lại dáng vẻ cười đến đau bụng ban nãy, cô nói: “Liễu Hạo, bỏ kiếm xuống.”
“Ta không nghe đấy ngươi làm gì được.
Giờ nếu ta muốn, đầu tên này có thể bay xuống đất bất cứ lúc nào đó Tiểu Nguyệt à.” Liễu Hạo đe dọa nói.
Thấy cô định bước ra, Tiêu Dã đưa tay cản cô lại, bình tĩnh nói: “Tiểu thư, người để ta.”
Ánh mắt Liễu Hạo ngập tràn thích thú nói: “Nào, có ngon thì tới đây đánh với ta một trận.”
Liễu Nguyệt nói: “Còn chưa đến một tuần.”
“Ta con mẹ nó kệ một tuần hay không! A Dã! Mau rút kiếm của ngươi ra!”
Liễu Nguyêt: “…” Thằng nhóc này tức đến độ động kinh luôn rồi.
Tiêu Dã quay lại nhìn cô, Liễu Nguyệt thấy có vẻ chỉ sau khi đánh xong trận này mới ổn được nên cũng đồng ý cho hắn tham gia.
Tiêu Dã được cô cho phép liền lập tức rút kiếm.
Liễu Hạo y đang điên lắm rồi, tính trút giận lên Tiêu Dã mà có kẻ cứ nhất quyết không chịu buông tha.
“A Hạo!” Giọng Liễu Chi từ ngoài cửa vọng tới, sau nàng là Nhất Minh với rổ cà chua đầy ụ vẫn đang cầm trên tay.
Liễu Hạo: “…”
Tiêu Dã: “…”
Liễu Nguyệt: “…”
Liễu Hạo ánh mắt nhìn chằm chằm Liễu Chi khiến nàng vô thức rùng mình.
Liễu Chi thật sự cảm thấy, nếu nàng không phải là tỷ tỷ của y, có phải chăng giờ người nàng đã bị Liễu Hạo chém đứt làm đôi không.
“Nhất Minh.”
“Vâng thưa tam thiếu gia.”
Liễu Hạo đưa tay lên tùy ý nghịch lưỡi kiếm, mắt phượng lạnh lẽo chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên đó, trông y lúc này không khác gì một tiểu quỷ khát máu, y nói: “Có lẽ ta nên giết ngươi để xả cơn tức này.”
“!”
Nói rồi Liễu Hạo không đợi Nhất Minh phản ứng đã lập tức nhanh như chớp lao về phía đối phương.
“A Dã, ngăn nó lại!” Liễu Nguyệt nói.
Tiêu Dã nghe cô nói liền vụt lên đỡ lấy một kiếm này của Liễu Hạo.
Keng!
Nhất Minh phản ứng có thể nói là khá được, trước khi lưỡi kiếm của Liễu Hạo chém xuống thì y đã kịp trở mình lùi ra sau.
“Mấy đứa đang làm gì vậy?”
Hương Cẩm Lan vừa mới trở về thấy khung cảnh lúc này vô cùng nhộn nhịp không nhịn được hỏi.
Cả bầu không khí bỗng chốc trở lên cứng đờ.
Liễu Hạo giơ tay cầm kiếm lên còn chưa kịp chém xuống lần nữa.
Tiêu Dã cũng đang trong tư thế phòng thủ.
Nhất Minh đứng sau lưng hắn phản ứng nhanh nhất, bày ra bộ mặt bình tĩnh nói với Hương Cẩm Lan: “Bọn con đang luận kiếm thưa nhị phu nhân.”
Liễu Nguyệt nghe y nói vậy lập tức hùa theo, chỉ mong đánh lạc hướng Hương Cẩm Lan, để nàng không nhận ra có gì đó sai sai qua vẻ mặt Liễu Hạo: “Đúng đúng, chỉ đang luận kiếm thôi.
Mà sao người về sớm vậy?”
“Bên phía kia Diệp phu nhân có chút việc nên cũng không tiện nói chuyện nữa, mặt Tiểu Hạo sao vậy?” Hương Cẩm Lan nói, bỗng nàng nhìn thấy Liễu Hạo cả mặt lẫn người ướt sũng thắc mắc hỏi.
Liễu Hạo bình tĩnh thu lại kiếm, đáp: “Là con không cẩn thận làm ướt.”
“Vậy phải mau lau người rồi thay đồ đi.” Hương Cẩm Lan lo lắng nói.
“Vâng.” Liễu Hạo gật đầu nói.
Mọi chuyện chính là kết thúc như vậy, vì giờ Hương Cẩm Lan có mặt ở Nhạn Uyên Các nên không ai dám manh động cả.
Trước khi về thay đồ Liễu Hạo ánh mắt lạnh lẽo quét qua một lượt rồi mới nói: “Mấy người ở yên đây, lát ta quay lại ba mặt một lời.”
Ở trong khuôn viên Nhạn Uyên Các có một bộ bàn ghế làm từ đá cẩm thạch trắng tự nhiên.
Cũng chính là nơi Liễu Nguyệt mấy ngày nay thường ngồi để thưởng thức món ăn của Tiêu Dã.
Bàn vừa hay có đủ năm ghế đá cẩm thạch, năm người bọn cô ngồi vào bàn việc cũng hợp lí.
Chỉ là cần phải sắp xếp vị trí để cuộc nói chuyện diễn ra êm xuôi nhất không có đánh nhau.
Vì thế Tiêu Dã quyết định sắp xếp thế này, Liễu Nguyệt mà ngồi cạnh Liễu Hạo thì khả năng cô làm cho y đập bàn đánh người là rất cao, Tiêu Dã hắn sẽ ngồi giữa hai người.
Liễu Hạo với Liễu Chi mà ngồi cạnh nhau cũng quả thực không nên, vì để đảm bảo an toàn cho nàng Tiêu Dã đã xếp Nhất Minh ngồi giữa Liễu Hạo cùng Liễu Chi.
Cả ba người thấy hắn sắp xếp không chỗ chê nên nhất loạt ngồi xuống vị trí đã nói trước.
Mọi người ai nấy đều đã vào vị trí, chỉ còn chờ mỗi Liễu Hạo tới thôi.
…—————-…
*Bánh ít trần nhân tôm thịt:
[ Thông báo nhỏ ]
Sắp tới sẽ có bão chương.
Tại tôi vã lắm rồi, muốn cho các bạn thật nhanh thấy được nam chính hắc hóa, mặc dù bão chương xong vẫn chưa tới lúc đó nhưng dù sao tôi vẫn sẽ cố dành hết tất cả thời gian rảnh của mình để gõ máy.
Xin hết.
^^^ ^^^.