Bạn đang đọc Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! – Chương 74
Trận đấu đã bắt đầu.
Hai thanh kiếm sắc bén cứ thế mạnh mẽ va vào nhau tạo ra âm thanh chói tai.
Keng! Keng!
So hơn chục chiêu vẫn không ai nhường ai.
Liễu Hạo lúc này đã thực sự cảm nhận được sức mạnh của Tiêu Dã, hai mắt y tỏa sáng đầy thích thú nói: “Ha…phải thế này chứ.
Nào, tới đây để ta vận động gân cốt chút.”
Đáp lại y là Tiêu Dã mặt không cảm xúc lao vọt về phía trước.
Lúc đầu vốn chỉ coi đây là đánh chơi, nhưng sau đó Liễu Hạo đã lập tức thu lại ý cười.
Khuôn mắt nghiêm túc ra sát chiêu cực mạnh.
Từng đòn đánh ra như vũ bão, nhanh không tưởng nổi.
Nhưng Tiêu Dã cũng không nhẹ nhàng hơn là bao, tiếng kim loại va chạm vào nhau ngày càng ác liệt.
Liễu Nguyệt ban đầu còn đứng dựa lưng lười biếng nhìn không biết từ lúc nào lưng đã thẳng tắp, ánh mắt không dời quan sát trận đấu.
Cuối cùng đánh đến sức cùng lực kiệt, Liễu Hạo bị Tiêu Dã đánh văng ra xa.
Không để y kịp phản ứng đã kề lưỡi kiếm gần cổ, Tiêu Dã bình tĩnh nói: “Tam thiếu gia, cậu thua rồi.”
Liễu Nguyệt từ xa chứng kiến tất cả, giờ đã sởn cả tóc gáy vì trận đánh nhau của hai con quái vật này, cô như vị trọng tài đầy uy quyền đập tan mọi tự tin của Liễu Hạo mà nói: “Ngươi thua rồi, Liễu Hạo.”
Cái này cứ thấy quen quen, giống như cô đã từng dùng ánh mắt tràn đấy thất vọng mà nói với Tiêu Dã đang quỳ dưới đất rằng: “A Dã, ngươi thua rồi.”
Việc này lại lặp lại lần nữa, nhưng lần này là Liễu Hạo.
Y dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Liễu Nguyệt, sau đó lại nhìn sang Tiêu Dã.
Vẻ mặt không phục, khó khăn đứng dậy nói: “Mẹ nó ta mới không chịu thua! Đấu thêm trận nữa đi!”
Tiêu Dã chưa kịp mở miệng thì Liễu Nguyệt đã chắc như đinh đóng cột nói: “Không đấu nữa!”
“Phải đấu!” Liễu Hạo gào lên.
“Không được!”
“Đấu!”
“Không.”
“Đấu lần nữa.”
“Mẹ nó chứ Liễu Hạo…!”
Liễu Nguyệt không nhịn được tới định đá cho Liễu Hạo phát để y ngất luôn.
May được Tiêu Dã cản lại kịp thời.
“Tiểu thư người đã nói vậy thì vậy đi.” Tiêu Dã nhẹ nhàng nói, lúc hắn nói với cô giọng nhẹ tựa như bông vậy.
“Sao bây giờ lại răm rắp nghe lời thế!” Liễu Hạo đã lấy lại sức từ từ đứng dậy.
Liễu Nguyệt từ tốn nói: “Về mà dưỡng thương đi.
Đánh nữa ngươi phế ra đây ta sợ bị cha trách phạt lắm.”
Mắt phượng hơi nheo lại, y giễu cợt nói: “Ngươi mà sợ bị cha trách phạt thì chắc mặt trời mọc đằng tây.”
“…”
“Đợi tuần sau, chắc chắn ông đây sẽ quay lại phục thù.” Liễu Hạo nói.
Nói rồi y mang theo một thân vết thương vì trận đấu lúc nãy tức giận đi ra khỏi Nhạn Uyên Các.
Tiêu Dã nhìn theo bóng lưng của Liễu Hạo.
Hắn đã cố giảm thương tích hai bên xuống nhất có thể rồi.
Cũng do y đánh quá hăng không biết dè chừng nên giờ người ai nấy cũng có vết thương như vậy.
“Có bị thương ở đâu không?” Cô hỏi Tiêu Dã.
Tiêu Dã nhìn cô, bày ra một mặt đáng thương nói: “Thương không sâu lắm, nhưng có hơi đau.”
Đau gì đâu, hắn chỉ muốn được cô quan tâm thôi.
Đúng như ước muốn, Liễu Nguyệt nghe vậy sửng sốt nói: “Thế mau vào trong bôi thuốc, đau ở đâu nhớ nói cho ta.”
Tiêu Dã ngoan ngoan gật đầu.
Hắn nghĩ nếu có lần sau tái đấu thì nên để cho bản thân bị thương nhiều chút.
Không hiểu sao hắn muốn cô dùng ánh mắt vừa sốt sắng vừa lo lắng như vậy nhìn hắn.
Đau chút có tính là gì, được cô quan tâm như vậy làm nội tâm hắn cứ từng đợt từng đợt rung động.
“Cởi áo ra.” Liễu Nguyệt nói.
Đợi đến khi Tiêu Dã đỏ mặt e thẹn phơi bày hết ra trước mắt cô, mặt Liễu Nguyệt chợt đen lại.
Tiêu Dã hắn có cơ bắp từ bao giờ vậy? Hình như kia là cơ bụng hả? Thằng nhóc loai choai này lấy đâu ra sáu múi thế? Mặc áo vào ta tưởng hắn gầy lắm, cái này ai nhìn bảo gầy ta chết liền.
Thấy cô như đang ngây ra, Tiêu Dã càng thêm xấu hổ khẽ gọi: “Tiểu thư.”
“À.” Cô sực tỉnh.
Ngón tay lạnh như băng kèm thuốc thảo mộc lành lạnh nhẹ nhàng thoa lên vết thương của hắn, Liễu Nguyệt vốn không quan tâm lắm đến mấy chuyện tiếp xúc da thịt này, vẻ mặt khó tin nhìn tấm lưng to rộng chằng chịt những vết sẹo mờ nhạt trên người Tiêu Dã.
“Lần sau cẩn thẩn chút, đừng để bị thương nhiều như vậy.” Cô nói, giọng nói nghe không ra cảm xúc.
“Vâng.” Tiêu Dã cúi thấp đầu nói.
Ở nơi không người thấy, cả khuôn mặt hắn ngập tràn vui sướng khó che giấu nổi, lồng ngực không ngừng đập phập phùng vì câu nói vừa rồi của cô.
_ _
“Ai vậy? Chi Nhi hả?” Hương Cẩm Lan bất ngờ nhìn cô nhóc đang lấp ló trước cửa Nhạn Uyên Các.
Nàng vừa qua bên Diệp gia nói chuyện với Diệp phu nhân một lúc, đi về liền thấy Liễu Chi cứ thập thò, lúc nào định đi vào là lại bước ra thở dài.
Liễu Chi không ngờ sẽ gặp Hương Cẩm Lan ở đây, ngay lúc này.
Vì vậy nàng xấu hổ vội vàng nói: “Con…con chỉ định…”
“Gì vậy?” Đúng lúc này Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã đi ra.
“Chi Nhi muốn gặp hai con kìa.” Hương Cẩm Lan nói.
Thấy quan hệ của mấy đứa trẻ tốt như vậy khiến nàng cũng có chút an tâm.
“Không có…con…không định…à không, con chỉ định…” Nàng ấp úng không thôi, Liễu Nguyệt khó chịu nói: “Vào trong nhà rồi nói.”
…
“Nãy Liễu Hạo có tới đây đúng không?” Liễu Chi hỏi.
Nàng không thể đối mặt với Hương Cẩm Lan, nhưng Liễu Nguyệt thì có thể.
Liễu Nguyệt nghe xong khẽ nhướn mày, nói: “Có, thằng nhóc đó vừa đánh nhau ở đây xong.”
“Thảm nào nãy ta thấy y một thân vết thương về phòng.” Liễu Chi thở dài nói.
“Thế ngươi đến đây làm gì?”
Câu hỏi này như chạm vào nỗi lòng của Liễu Chi, nàng mở miệng, nhưng nói nửa ngày không ra nổi một câu hẳn hỏi.
Vẫn là Tiêu Dã giỏi nhìn mặt đoán ý, ở sau Liễu Nguyệt nói: “Hình như chuyện liên quan đến tam thiếu gia.”
“Liễu Hạo?”
Liễu Chi bị Tiêu Dã đoán đúng, thoáng chốc mặt đã đỏ bừng, lí nhí nói: “Ta là muốn…là muốn được thân với Liễu Hạo như ngươi.
Nên mới tới đây hỏi.”
Liễu Nguyệt nghe xong mới hiểu ra.
Cũng phải thôi, từ nhỏ quan hệ của Liễu Chi với Liễu Hạo đã khá mờ nhạt.
Một phần là do suốt ngày Liễu Hạo chạy theo cô, sau đó lớn hơn cũng bị bắt ra ngoài rèn luyện, hiếm khi về nhà, mà có về cũng tìm gặp cô đầu tiên.
Nếu để hai người ở cạnh nhau, thì sẽ là một người hỏi một người đáp, sau đó bầu không khí sẽ rơi vào trầm mặc.
Là chị em ruột mà thái độ không khác gì người dưng, Liễu Chi bị điều này làm cho chán nản suốt.
Nàng muốn bắt chuyện với y, muốn làm y cười, muốn y có thể thoải mái trò chuyện với mình, nhưng ánh mắt Liễu Hạo nhìn nàng chỉ có hờ hững, nếu vô tình gặp nhau cũng chỉ chào qua loa cho có lệ, mà không gặp Liễu Hạo cũng chẳng bao giờ chịu chủ động xuất hiện trước mặt nàng, dù cách nhau có một vách tường.
Liễu Nguyệt lúc để ý đến chuyện này cũng lấy làm lạ.
Thân là chị em phản diện, ít nhất cũng phải có một tiếng nói chung để bắt nạt hay làm khó cô.
Thế mà Liễu Hạo lại như muốn tách ra khỏi mối quan hệ huyết thống này của mình mà chạy lẽo đẽo theo sau cô.
“Giờ ngươi muốn thế nào?” Cô hỏi.
Quan hệ của Liễu Nguyệt với Liễu Chi không thể nói là cay nghiệt như trong nguyên tác.
Ít ra Liễu Nguyệt cô còn biết làm cho bầu không khí trở nên hòa hoãn, cãi nhau nếu không đến mức nào thì cũng không tính đến chuyện trả thù đối phương.
Mạch truyện vẫn được cô nắm rõ, hai mẹ con Tuệ gia có thể vẫn sẽ đầu độc Hương Cẩm Lan, nếu nhớ không lầm thì đó chỉ là chuyện thời gian thôi.
Nhưng dựa vào trạng thái của mối quan hệ hiện có thì có lẽ cô có thể khiến cho Liễu Chi cải tà quy chính, không làm ra loại chuyện khiến cho hai bên đầu rơi máu chảy này.
Liễu Chi nghe cô hỏi vậy thì chỉ biết nói: “Ta…ta cũng không biết nữa.
Chỉ là ta muốn gần đệ đệ của mình hơn thôi.”
“Nhưng mà trước hết ta phải hỏi ngươi một chuyện trước đã Liễu Chi.” Cô vắt chéo chân, bày ta tư thế lười biếng chống cằm nói.
“Chuyện gì?”
“Tại sao ta lại phải giúp ngươi?” Liễu Nguyệt hỏi, khuôn mặt cô lúc này tràn đầy vẻ hờ hững, đôi mắt ánh lên sự quỷ quyệt nhìn Liễu Chi, cô như nhìn một đứa trẻ ngây thơ nói: “Quan hệ giữa chúng ta vốn không tốt, chưa đến nỗi ta có thể giúp đỡ ngươi.
Hơn nữa nếu ta ghét ngươi, đợi đến khi ngươi thổ lộ ra hết, giả vờ cảm động hứa qua loa rồi để ngươi về.
Ngay sau đó nói với Liễu Hạo điều khác sự thật ngày hôm nay, ta cá rằng một câu nói của ta bây giờ cũng có thể làm y cách xa ngươi ngàn bước.
Ngươi lúc này không khác gì vạch áo cho người xem lưng cả, Liễu Chi à.”
Giọng nói cô nhẹ nhàng, từ tốn.
Như một người em tốt bụng đang khuyên nhủ người chị của mình về bài học cuộc sống.
Nhưng Liễu Chi nghe thế nào cũng cảm thấy Liễu Nguyệt đang đe dọa nàng, giọng nói như ác nữ vọng ra từ địa ngục muốn thao túng lấy tâm trí nàng, khiến sắc mặt Liễu Chi lập tức xám nghoét, mặt cắt không ra giọt máu.
Liễu Nguyệt nói xong thì im lặng nhìn nàng, thấy vai đối phương đã hơi run run, lúc này mới nói: “Đùa tí mà ngươi đã thế rồi.
Không biết có phải ngươi thường ngày được bao bọc quá không mà đến như vậy đã không đối phó nổi.”
Liễu Chi ngước đôi mắt mơ hồ lên nhìn cô, hỏi: “Gì cơ?”
Liễu Nguyệt chỉnh lại tư thế ngồi, khóe miệng câu lên đầy ranh ma nói: “Trêu đủ rồi, giờ để ta chỉ cho ngươi cách lấy lòng Liễu Hạo.”.