Bạn đang đọc Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! – Chương 125
Chiều tối ngày hôm đó.
Khi Liễu Nguyệt ra ngoài cả ngày và lúc trở về cô đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiêu Dã vẫn cứng đầu cứng cổ quỳ dưới nền tuyết lạnh.
Liễu Nguyệt tức giận định đi tới…
[ Cảm thấy có dấu hiệu OOC, mong kí chủ giải thích ]
Hệ thống hiện ra thông báo.
Liễu Nguyệt dừng chân, quay ra nói với hệ thống.
“Không hề có OOC.”
“Chỉ còn một ngày nữa thôi, ta muốn đem đến cho A Dã hắn một ngày cuối cùng trọn vẹn nhất.”
[ Điều đó sẽ ảnh hưởng tới cốt truyện thưa kí chủ ]
“Ngươi biết thế nào là ‘gieo hi vọng rồi ngay sau đó dập tắt nó’ không?” Liễu Nguyệt nói.
“Chẳng phải ngươi muốn chỉ số hắc hoá của nam chính phải đạt đến ngưỡng cao nhất sao? Ta đây là đang làm việc đó đấy.”
[ Kí chủ nghĩ điều người định làm sắp tới sẽ có thể làm được điều đó? ]
Cô lạnh giọng nói: “Chắc chắn.”
Dứt lời ánh mắt Liễu Nguyệt âm trầm thấy rõ, cô nghĩ.
Dù sao A Dã hắn trông qua vẫn chưa bỏ được cái thứ tình cảm đó.
Vậy còn một ngày cuối cùng, chi bằng ta cho hắn ảo tưởng đôi chút, đưa hắn lên chín tầng mây, sau đó lại mạnh mẽ mà giáng xuống mặt hắn một cú tát thật đau, để hắn chìm trong sự thống hận và tuyệt vọng của địa ngục trần gian.
Như vậy có lẽ là cách tốt nhất cho cả hai ta.
Liễu Nguyệt nghĩ.
Hệ thống sau đó cũng không hiện ra nữa, coi như đã chấp thuận lí do này của cô.
Mặc cho Liễu Nguyệt tuỳ ý hành sự.
…
Quay trở về hiện tại.
[ Đếm ngược thời hạn nam chính hắc hoá: Còn 47 phút: 02 giây ]
Vẻ mặt Liễu Nguyệt như bị đóng thành băng, cô lạnh lẽo nhìn bảng thời gian đếm ngược.
Tầm mắt sau đó di chuyển tới khung cảnh trước mặt.
Hiện tại nơi cô đang đứng không phải ở Liễu gia mà là ở một chân núi hoang vu hẻo lánh.
Thời gian bây giờ cũng đã phải tầm bốn đến năm giờ sáng.
Sắc trời hiện giờ vẫn còn tối kịt, mặt trời còn chưa ló rạng.
Đi theo Liễu Nguyệt còn có một đám người gồm tám tên do đích thân cô chọn ra.
Sức khoẻ là điều phải có, nhưng quan trọng nhất vẫn là sự trung thành.
Mười kẻ cao to vạm vỡ chắc chắn có thể hoàn thành được việc mà cô đưa ra.
Những lần ra ngoài đến tối muộn trước đó đều là chuẩn bị cho việc “trọng đại” này.
Đi khảo sát tình hình, chọn địa điểm hợp lí nhất.
Còn cần căn chuẩn khung giờ để sao cho hai cha con Phong gia đi qua cứu được Tiêu Dã thành công trước khi hắn bị chết lạnh dưới đó.
Nhiệt độ ngoài trời hiện đang rất thấp, với bệnh trạng của Liễu Nguyệt thì đương nhiên là do cô phải gồng sức lên mới có thể đứng được ở đây.
Dù sao Liễu Nguyệt cũng là nhân tố quan trọng nhất trong việc lần này, thiếu cô là chuyện không thể.
…
[ Đếm ngược thời hạn nam chính hắc hoá: Còn 15 phút: 00 giây ]
“Tiểu thư, quan tài gỗ đã được đặt xuống rồi.” Một kẻ nói.
Liễu Nguyệt nói, giọng nói nghe không ra cảm xúc: “Gọi hắn dậy.”
“Vâng.”
Gã nói, ngay sau đó rời đi.
Liễu Nguyệt khẽ thở dài một hơi như trút đi bao cảm xúc dư thừa còn tồn tại trong người.
Cô xoay người, bước về phía Tiêu Dã.
Tiêu Dã còn chưa biết chuyện gì, tay chân hắn bị trói chặt, đôi mắt từng nhìn cô đầy yêu chiều giờ đang nhắm chặt vì tác dụng của thuốc mê có trong trà gừng.
Ào!
Một kẻ tạt cả xô nước lạnh băng vào người Tiêu Dã để hắn tỉnh dậy.
Tiêu Dã vì tác động đột ngột của nước mà cả người run lên, hắn mở mắt ra, một lúc sau thì nhìn thấy rõ mọi thứ, hắn thoáng sửng sốt muốn lùi lại phía sau.
Nhưng ngay lúc này, một người bước tới, mà người này, hắn có muốn lùi cũng không được.
Liễu Nguyệt đứng giữa đám người, nhìn xuống Tiêu Dã như nhìn một kẻ mà cô khinh bỉ đến tận xương tuỷ.
“T…Tiểu thư…” Tiêu Dã đau khổ gọi cô, giọng điệu của hắn hiếm khi run lên như vậy, nhưng bây giờ lại vô thức run lên một cách mạnh mẽ.
“Ngươi có tự hỏi tại sao mình lại ở đây không?” Liễu Nguyệt nói.
Tiêu Dã lúc này mới để ý đến xung quanh, chỗ này nhìn qua cũng biết là hiếm người lui đến, lại còn nhiều cây cỏ như vậy.
Vì trời tối nên Tiêu Dã hắn chỉ có thể men theo ánh sáng của ngọn đuốc và ánh trăng mờ nhạt mà đoán mò, nhưng chắc chắc nơi này không phải ở kinh thành.
Ít người lui đến.
Còn điều gì rõ hơn được chứ.
Tiêu Dã bỗng bật cười, ngước đôi mắt đầy thê lương lên nhìn Liễu Nguyệt, bộ dáng vô cùng thảm thương.
Hắn nói: “Thì ra người đã muốn làm điều này từ trước.”
“Không sai.”
Liễu Nguyệt không hề có ý phủ định, lạnh lùng nói.
“Vậy tại sao cả ngày hôm qua còn muốn đối xử tốt với ta.
Lại còn muốn…” Nói đến đây, Tiêu Dã không nói được nữa, biểu cảm trên mặt hắn giờ phút này đau khổ vô nhường, hắn không nói nữa, chỉ nhìn Liễu Nguyệt với đôi mắt đỏ hoe.
Liễu Nguyệt khẽ nghiêng đầu, nói: “Tử tù trước khi bị lôi ra pháp trường chém đầu còn được ăn một bữa thật ngon.
Ngươi thử nói xem.”
“Ta đáng chết như vậy sao?” Tiêu Dã run rẩy nói, “Dù chỉ là nói ra cảm xúc của bản thân rằng ta thích người.”
“Tình cảm của ngươi chính là thứ khiến ta kinh tởm nhất.
Kinh tởm đến tận xương tuỷ.”
Liễu Nguyệt nói.
“Vì vậy ngươi phải chết.”
Tiêu Dã nhìn Liễu Nguyệt, nhiệt độ trên người hắn giờ có thể hoá thành băng.
Lồng ngực từng bùng lên ngọn lửa nhiệt huyết cháy bỏng của thiếu niên giờ phút này đã bị một gáo nước lạnh dập tắt, lạnh hệt như hầm băng.
Tiêu Dã nói: “Người ghét ta như vậy, kinh tởm thứ tình cảm của ta như vậy.
Vì vậy mới muốn giết ta.” Nhưng sau đó hắn lại như một con vật bị chủ nhân bỏ rơi, run đến lợi hại, nói: “Tiểu thư, cầu người, đừng bỏ rơi ta…”
Tiêu Dã nói, chính xác hơn là đang gần như tuyệt vọng mà cầu xin người đứng trước mặt.
Nhưng cô vẫn chỉ dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn hắn, không chút cảm xúc mà nói: “Chôn xuống.”
“Rõ!”
Nói xong bọn họ vác Tiêu Dã lên, ném hắn xuống chiếc quan tài bằng gỗ đã chuẩn bị trước đó.
Cửa quan tài dần khép lại.
Tiêu Dã ở dưới đó mở to đôi mắt nhìn Liễu Nguyệt, hắn không còn cầu xin nữa, cũng không có ý định phản kháng.
Chỉ im lặng nhìn cô, đôi mắt dưới ánh trăng đỏ như tơ máu phản chiếu hình ảnh của cô, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này mãi mãi.
Cạch!
Cửa quan tài chính thức đóng lại, kết thúc cho mối quan hệ chủ tớ đã từng như dây tơ hồng trước đây.
Cả đám người bắt đầu dùng xẻng lấp đất lên trên.
Liễu Nguyệt đứng im tựa như khúc gỗ, mắt không sao rời khỏi nơi chiếc quan tài gỗ bị chôn xuống.
Vậy là kết thúc, tất cả đã chấm dứt.
Liễu Nguyệt nghĩ.
[ Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ! ]
[ Nam chính đã hắc hoá thành công: 100% ]
[ Chỉ số hắc hoá vượt ngoài dự tính: 300% ]
Sống lưng Liễu Nguyệt chợt lạnh toát, cô hỏi: “Không phải ngưỡng cao nhất là 100 rồi sao.
Sao giờ lại lên tận 300.”
[ Cảm xúc sinh ra quá mãnh liệt đối với kí chủ đã khiến nam chính hắc hoá vượt ngoài dự tính.
Chúc mừng kí chủ! ]
Hệ thống nói.
“Chúc mừng cái con khỉ!” Liễu Nguyệt tức giận nói.
Sau này trở lại không phải hắn sẽ tới băm vằm xác ta ra à.
Liễu Nguyệt nghĩ.
Đôi mắt cô lãnh đạm nhìn xuống đống đất được lấp lên.
Dường như có loại cảm xúc không rõ tên len lỏi trong từng ngóc ngách trên người Liễu Nguyệt, khiến cô bỗng cảm thấy muốn nói gì đó.
Liễu Nguyệt nhẹ nhàng nói, như trút ra được đống cảm xúc nặng nề trên người bấy lâu nay: “A Dã, ngươi và ta, sau này tốt nhất đừng nên gặp lại nhau.”
Nói xong câu đó, Liễu Nguyệt xoay người rời đi, mà ngay lúc này, ở đằng sau lại có người không hẹn mà lại xuất hiện.
Liễu Nguyệt nhìn thấy người đó, đôi lông mày nhíu chặt.
Đám người của cô thì toàn bộ đứng im lặng như tờ, ngay cả thở cũng không dám thở.
Dù sao bọn họ cũng vẫn là người của Liễu gia, phân chia quyền lực thế nào, không kẻ nào là không biết.
Người đang toả ra cỗ hàn ý đứng trước mặt bọn họ.
Thế mà lại là tam thiếu gia.
Liễu Nguyệt không có chút cảm giác chột dạ nào, thậm chí còn chất vấn lại đối phương, cô hỏi: “Ngươi dám theo dõi ta?”
“Ta không theo dõi.
Chỉ tình cờ thấy ngươi cùng bọn chúng lên xe ngựa đi đâu đó, vì tò mò nên bám theo.” Liễu Hạo nói.
Liễu Nguyệt: “Vậy là ngươi đã chứng kiến hết rồi?”
Y gật đầu.
Khoé miệng Liễu Nguyệt cong lên, cô cười đầy nguy hiểm, hỏi: “Liễu Hạo, ngươi cũng không đến nỗi ngu dốt mà không hiểu tình hình hiện giờ đang thế nào.
Chọn đi, hoặc là ngay tại đây ta giết ngươi diệt khẩu, hoặc là ngươi ngậm cái miệng của mình lại theo ta rời khỏi đây.”
Liễu Hạo cảm thấy Liễu Nguyệt dường như bị điên rồi.
Mối quan hệ của Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã trước đó vô cùng tốt, tốt đến nỗi còn khiến y phải ghen tị.
Sao Liễu Nguyệt lại chỉ có thể vì chút tình cảm bộc bạch của Tiêu Dã mà ra tay giết hắn được.
Chắc chắn là có ẩn khúc nào đó!
Vì thế Liễu Hạo vốn ghét Tiêu Dã đến nỗi ngày nào cũng muốn đánh hắn chết, nói: “A Nguyệt, ngươi bình tĩnh chút, cân nhắc kỹ lại chút.
Ngươi có chắc là muốn để tên đó chết không?”
Liễu Nguyệt dùng ánh mắt thiếu kiên nhẫn nhìn y, lạnh lùng nói: “Ta không cần ngươi phải dạy đời ta.”
“Người đâu! Đem hắn trói lại cho ta.”
Đám người cao lớn vạm vỡ ngay lập tức lao lên, Liễu Hạo đương nhiên không phải kiểu người dễ dàng đưa tay chịu trói.
Một mình y từng chiêu đánh ngã cả đám người.
Trong lúc đang giao đấu kịch liệt, tầm mắt vô tình lướt qua Liễu Nguyệt.
Con ngươi bất chợt co chặt lại, y bỗng rống lên đầy kinh hãi: “Liễu Nguyệt!”
^^^Kết thúc phần 1…^^^
…—————-…
[ Tác giả có lời muốn nói ]
Cuối cùng thì Tiêu Dã ẻm cũng đã hắc hoá rồi.
Đúng là không uổng công tôi mặc dù bị dí deadline các kiểu nhưng vẫn cắm đầu vào máy tính để cố hoàn thành nhanh nhất mấy chương cuối này.
Tôi biết bây giờ là thời điểm năm học mới, ai cũng phải bận đến trường để học tập hoặc làm gì đó, không có thời gian nhiều cho việc giải trí vì đống bài tập thầy cô giao trên lớp và bla bla.
Yup…không khác gì các bạn, tôi cũng đang bận vì nhiều yếu tố khách quan khác.
Vì thế tạm thời tôi sẽ hoãn lại việc đăng chương.
Cũng không tính là lâu lắm, trong thời gian sớm nhất hai ẻm sẽ quay lại và mọi thứ sẽ thậm chí còn “bùng cháy” hơn xưa.
Lí do vì sao Liễu Diễm Tư không thích Liễu Chi, thân phận thật sự của tên mặc áo choàng đen ném độc về phía Liễu Nguyệt và Liễu Diễm Tư.
Khi Liễu Nguyệt chạm mặt với Tiêu Dã sau này hai người sẽ đối đáp với nhau ra sao.
Cộng thêm với sự ra sân của rất nhiều vị hảo hán khác.
Mọi thứ sẽ được sáng tỏ và hãy xem hai cục cưng của tôi về chung một nhà với nhau thế nào nhé.
Vốn không có phần 1 phần 2, chẳng qua không biết bao giờ đăng tiếp được nên tôi mới để đấy, mong mấy bạn thông cảm.
Xin hết!
…—————-…
Không một ai biết…
Khi Liễu Nguyệt đi giám sát tình hình nơi chôn cất trước khi “xử lí” Tiêu Dã.
“Đào thấp thôi! Ngươi thấy có ai chôn người sâu thế không? Định để hắn chết ngạt dưới đất thật đấy à!” Cô tức giận nói.
Người đào đất: “…”
Liễu Nguyệt sau đó lại chăm chú nhìn chiếc quan tài gỗ đầy sơ sài ở bên cạnh, nghĩ.
Gỗ này có vẻ hơi mỏng, có thể sẽ bị hơi lạnh của dưới đất ngấm vào.
Để Tiêu Dã hắn nằm dưới đó, hai cha con Phong thị chưa kịp tới cứu có khi đã bị lạnh chết rồi.
Nên thay cái khác cách nhiệt tốt hơn.
Nghĩ vậy cô liền gọi một tên lại để phân phó: “Thay loại gỗ mới cho ta, kiếm gỗ nào cách nhiệt tốt chút.”
Tên đó gật đầu vâng dạ, mới quay người đi được mấy bước đã bị Liễu Nguyệt gọi giật lại.
Cô phải cân nhắc rất lâu, mãi sau mới hạ quyết tâm, lạnh giọng nói:“Ngươi kiếm thêm chút rơm cho ta.”
“Vâng.” Kẻ đó có chút khó hiểu xong vẫn nghe theo.
Nhìn mọi thứ sắp sửa đâu vào đấy, Liễu Nguyệt lại nghĩ.
Liễu Nguyệt nguyên tác nghe có vẻ oai lắm, cách thức tra tấn thì không ai bằng.
Cơ mà lần ra tay cuối cùng với Tiêu Dã hắn sao lại có thể ngu tới mức nực cười như thế.
Chôn ở đâu không chôn, chọn ngay cái chỗ gần ven đường.
Công nhận nơi này hoang vu hẻo lánh ít người qua lại thật, nhưng ít chứ không phải không có.
Rừng núi ừ thì rậm rạp nhiều cây che khuất được tầm nhìn đấy.
Nhưng từ khi chọn cái địa điểm này làm nơi giải quyết đã quá ư là sai lầm rồi.
Tất cả sai lầm đều phải đánh đổi bằng thứ gì đó.
Và điều nàng ta phải đổi, chính là mạng sống của mình.
Nếu cô là Liễu Nguyệt nguyên tác, việc chọn ra cái nơi ngu ngốc này là điều không thể xảy ra.
Liễu Nguyệt khẽ nheo mắt, nghĩ tiếp.
Nói là vậy, nhưng nam chính chết rồi thì còn đâu là truyện nữa.
Hơn nữa nam chính là người có tấm thân vàng, cho dù có làm cách nào đi nữa thì cũng không thể hại chết được hắn.
Bởi vì hắn là con cưng của trời, thiên mệnh không cho phép hắn bị hại chết.
Ai cũng biết điều đó, chỉ phản diện ngu ngốc như Liễu Nguyệt nguyên tác mới không nhìn ra thôi.
Liễu Nguyệt thở dài, không muốn nhức đầu thêm nữa nên cô đã dời sự chút ý sang chỗ khác…
…—————-…
[ Lời nói cuối…!]
Bồ nào mà nằm trong top 24 người theo dõi truyện lúc mới ra của tôi hẳn là đã được spoil nhẹ chương này qua đoạn giới thiệu rồi nhỉ.
Lúc đó quả thực chưa có nghĩ ra nên giới thiệu ra sao, vì thế tôi quyết định nhét luôn đoạn nam chính hắc hóa vào đấy.
He…May mà mình còn giữ cái ảnh này làm kỉ niệm.