Bạn đang đọc Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! – Chương 102
Liễu gia.
Thư Kính nhận được thư của Liễu Diễm Tư thì đã không chút chậm trễ truyền đạt lại cho người dưới trướng biết việc cần phải làm theo chỉ thị của y, đó là yêu cầu tìm ra chân tướng kẻ khả nghi đeo mặt nạ quỷ.
Nàng cũng khẩn trương sắp xếp lại mọi việc chuẩn bị ngựa lên đường tới Mỗ gia.
Mọi chuyện đã được Liễu Diễm Tư tóm tắt lại qua thư, từ việc bị ám sát hụt đến việc kẻ đeo mặt nạ bí ẩn ở phút cuối xuất hiện và cả việc Liễu Nguyệt bị trúng kịch độc đang nằm bất tỉnh trên giường.
Thứ đáng chú ý hơn là y không chỉ gửi mỗi phong thư cho nàng mà còn có một phong thư nhỏ kèm theo, nó là dành cho A Dã, trong thư y gửi nàng còn đặc biệt dặn dò chỉ được đưa cho A Dã, tuyệt đối không được đưa cho Hương Cẩm Lan.
Thư Kính từ trước tới nay hiệu suất làm việc đều vô cùng nhanh, bức thư đó nàng đã đưa cho A Dã hắn rồi.
Tiêu Dã sau khi nhận lấy phong thư đi kèm với biểu cảm lạnh băng của Thư Kính không hiểu sao cả người cứ có nỗi bất an dâng trào trong người.
Hắn mở phong thư ra, đọc xong thì sắc mặt đã trắng hơn giấy.
Trong thư y chỉ đề cập một chút thông tin liên quan đến việc cô đang bị bệnh nằm trên giường, còn mấy thứ tỉ như vụ ám sát và nam nhân đeo mặt nạ quỷ thì không đề cập đến.
Vì theo hiểu biết của Liễu Diễm Tư về Tiêu Dã, phàm là chuyện liên quan đến Liễu Nguyệt thì hắn đều sẽ nhảy dựng lên và lo lắng không đâu.
Nếu thế thì khả năng xử lí công việc của hắn sẽ giảm, y không muốn điều đó xảy ra, vì vậy chỉ có thể qua loa đại khái nói về tình trạng hiện tại của cô cho Tiêu Dã hắn biết.
Nhưng Liễu Diễm Tư không hề biết nhiêu đây cũng đủ để làm cho hắn lo lắng ăn không ngon ngủ không yên rồi.
Đoạn sau Liễu Diễm Tư bảo Tiêu Dã hãy khéo léo lựa chọn cơ hội thích hợp nói với Hương Cẩm Lan về mọi chuyện, y trước đó đã đoán được chín phần mười việc Tiêu Dã hắn không sớm thì muộn sẽ nhìn ra kế hoạch thế thân của Liễu Nguyệt nên viết vậy cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên.
Cuối thư Liễu Diễm Tư còn trấn an hắn rằng cô vẫn ổn, vài ngày nữa hai người họ sẽ về, vì vậy muốn hắn xử lí nhanh một chút.
Tiêu Dã đọc xong thì gấp phong thư lại, đôi mắt bình tĩnh nhìn Thư Kính nói: “Giờ tỷ sẽ tới chỗ hai người họ?”
Thư Kính nói: “Đúng vậy.”
“Ta muốn đi theo.”
“Không được, chủ thượng đã nói rồi.
Ngươi phải ở lại nói rõ mọi chuyện cho nhị phu nhân.
Chờ vài ngày sau ngươi sẽ gặp được nhị tiểu thư thôi.” Thư Kính cứng rắn nói.
Tiêu Dã hắn đang lo đến phát điên lên được, nhưng ở đây lại có chuyện cần hắn xử lí.
Hắn không can tâm nhưng chỉ biết nghe lời, không đòi tới nữa.
…
Mỗ gia.
Phải đến ngày thứ ba Liễu Nguyệt mới tỉnh dậy, nhưng tỉnh cũng không được bao lâu.
Ban đầu là cô khẽ cử động người, Liễu Diễm Tư ở bên cô quan sát ngày đêm thấy được không khỏi lộ rõ vẻ vui mừng, lập tức kéo Mỗ Đông Quân tới.
Sau đó đôi mắt đã nhắm suốt ba ngày qua cuối cùng cũng mở ra, Liễu Nguyệt nằm trên giường, tròng mắt có chút tan rã nhìn xung quanh, nhìn Liễu Diễm Tư và Mỗ Đông Quân.
Một lát sau cô mấp máy môi, và câu đầu tiên cô nói là: “Đ…Đừng cho bọn họ biết…”
Liễu Diễm Tư biết ‘bọn họ’ là ai, nhưng tất cả đã được y sắp xếp đâu vào đấy rồi, cả Thư Kính cũng đã tới, Liễu Diễm Tư chỉ đành xoa đầu Liễu Nguyệt, nói: “Ta đã chuyển thư cho A Dã rồi, nói nó kể hết mọi chuyện cho Hương Cẩm Lan.
Bệnh tình của con giờ như vậy, quả thực không giấu được đâu.”
Cô nghe y nói, đáy mắt lóe lên kinh ngạc nhưng ngay sau đó đã biến mất, Liễu Nguyệt nằm trên giường, khó khăn nói: “Vậy…thì thôi, biết rồi cũng…tốt…”
Mỗ Đông Quân chỉ sợ cô lại ngất thêm lần nữa, đẩy Liễu Diễm Tư ra, tiến tới hỏi: “Tiểu Nguyệt, trong người cháu cảm thấy thế nào? Có chỗ nào đau hay bất ổn không?”
Liễu Nguyệt nhìn y, nói: “T…Trong cổ cứ cảm thấy có vị tanh…hình như cháu bị thổ huyết rồi.
Mà cả người cũng lạnh buốt, còn lại thì không có gì…”
“Thứ khiến cháu thành ra như vậy là do Huyết Bạch, một loại kịch độc không có thuốc trị ở trên núi Tuyết Linh Sơn.” Mỗ Đông Quân nói, “Mạng cháu khá lớn nên chưa chết, nhưng cơ thể chắc chắc đã bị thứ kịch độc chết người đó tàn phá nặng nề rồi, thổ huyết chỉ là một trong những triệu chứng nhỏ của nó, cháu sau này sẽ còn bị nhiễm phong hàn, cả người tê cứng không cử động được, cảm lạnh triền miên không dứt phải nằm liệt giường, chảy máu mũi hoặc ho ra máu với liều lượng cùng tần suất ngày một tăng dần và vân vân…Mấy cái này ta chỉ điểm qua những trường hợp dễ gặp phải thôi, dù sao vẫn nên lạc quan chút.”
Liễu Nguyệt: “…”
Cô nằm bẹp dí trên giường, ngước mắt lên trần nhà hỏi: “Thế cháu còn có thể khôi phục và sống bình thường trở lại được không?”
Mỗ Đông Quân như nhìn ra được một thứ tích cực trong vô vàn thứ tiêu cực của căn bệnh này, lập tức nói: “Theo trong sách nói thì độc sẽ tái phát mạnh vào mùa đông, sau đó dịu dần vào mùa xuân.
Dễ hiểu một chút thì mùa đông là bệnh sẽ lại trở nặng, tiếp đó nhẹ dần khi xuân tới và hai mùa sau không còn bất kì triệu chứng nào của độc nữa.”
Ánh mắt Liễu Nguyệt lập lòe tia sáng.
Nhưng ngay sau đó Mỗ Đông Quân lại nói: “Hai người nghe vậy đừng vội mừng, theo thời gian bệnh sẽ bám rễ vào cơ thể ngày càng sâu, nếu không kịp thời áp chế và chữa trị tận gốc thì khả năng bệnh tình trở nặng là rất cao, có nghĩa là mùa đông năm sau sẽ khắc nghiệt hơn gấp trăm ngàn lần mùa đông năm trước.
Thế nên ta mới gọi đó là cái chết từ từ, độc thấm vào cơ thể nạn nhân đến một thời điểm nào đó triệt để bùng phát, khi đó sức kháng bệnh của các tế bào trong cơ thể không còn nữa, cả người dần héo úa và chết.
Đó chính là Huyết Bạch.”
Y nói dứt câu, cả căn phòng lập tức bị bao trùm bởi bầu không khí vô cùng nặng nề.
Liễu Diễm Tư sắc mặt không tốt cho lắm, y mở miệng nói trước: “Vậy thuốc giải…”
“Vẫn không có.” Mỗ Đông Quân lắc đầu nói, “Nhưng thế giới rộng lớn, chắc hẳn sẽ có loại thuốc làm giảm đau đớn của Huyết Bạch, ta sẽ cố tìm hiểu xem.”
“Vậy nhờ ngươi.” Liễu Diễm Tư nói.
“Ừ.
Cứ giao cho ta.”
Mỗ Đông Quân như nhớ ra điều gì đó, y nhìn cô, hỏi: “Tiểu Nguyệt biết Nhược Mộng chứ?”
“Sao người biết nó?” Liễu Nguyệt nhíu mày hỏi.
Y cùng Liễu Diễm Tư nhận thấy phản ứng có chút kì lạ của cô, Liễu Diễm Tư hỏi: “Con biết nó?”
“Hồi nhỏ mẹ có nhắc qua về bệnh này, người khi đó còn nghi ngờ con mắc cái bệnh đó.
Qua tìm hiểu thì con biết nó đại loại như ngủ nhiều kèm ngủ sâu, dễ vào giấc ngủ.”
Liễu Diễm Tư nghe cô nói vậy vẻ mặt cau có nói: “Sao chưa ta chưa từng nghe con đề cập tới?”
“Loại bệnh vớ vẩn đấy thì có gì đáng phải quan tâm, ngủ đủ giấc không phải được rồi sao?” Liễu Nguyệt nằm trên giường nói với y.
Liễu Diễm Tư: “…”
Mỗ Đông Quân: “Cha con hai người đúng là xem thường bệnh tật như nhau nhỉ?”
“Sao Hương Cẩm Lan lại giấu ta chuyện này?” Liễu Diễm Tư có chút khó hiểu hỏi cô.
“…”
Cảm thấy Liễu Nguyệt không phản hồi, hai người nhìn về phía cô.
Mắt phượng của Liễu Diễm Tư rũ xuống, tay như bạch ngọc xoa nhẹ lên đầu cô, khẽ nói: “Lại ngủ rồi.”.