Đọc truyện Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu – Chương 81: Mặt Nạ
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Những ngày này, Dương Quý Minh luôn bận rộn vì vụ án của Thành Quốc Công.
Thậm chí tối muộn hắn vẫn còn ở lại hình bộ thảo luận tình tiết vụ án với đám người Hứa Nhất Hoàn.
Hôm đó, Ngô Lượng vội vàng chạy tới, một mực muốn xông vào phòng nghị sự.
Thủ vệ ngăn hắn lại: “Các đại nhân đang bàn bạc ở bên trong.”
Ngô Lượng vội la lên: “Ta có việc gấp cần tìm thiếu gia nhà ta.”
“Thiếu gia! Thiếu gia! Trong phủ có chuyện rồi!” Ngô Lượng cao giọng gọi.
Thủ vệ vội vàng ngăn cản.
Dương Quý Minh nghe thấy giọng Ngô Lượng, quay sang xin lỗi Hứa Nhất Hoàn rồi đi ra khỏi phòng.
Ngô Lượng vội chạy tới trước mặt hắn, nói: “Thiếu gia, Triệu di nương chết rồi, thất thiếu gia nói tận mắt nhìn thấy một người đeo mặt nạ quỷ chạy ra khỏi phòng Triệu di nương.
Đại phu nhân lập tức tra xét toàn bộ Hầu phủ trong đêm.
Cuối cùng tìm được mặt nạ quỷ trong Trầm Hương viện của chúng ta.
Giờ người trong Hầu phủ đều đang ở đó.”
Hắn còn chưa nói hết lời, Dương Quý Minh đã vội vã xông ra ngoài.
Hứa Nhất Hoàn hỏi thăm Ngô Lượng, biết cái chết của Triệu di nương rất giống cái chết của Thành Quốc Công, nên đã phái một đội sai nha theo hắn trở về Hầu phủ.
Trong Trầm Hương viện, một mình Ngô Quang khó chống lại đám đông, chẳng mấy chốc đã bị vài thủ vệ khống chế.
Đại phu nhân nghiêm mặt trách cứ Thượng Gia Ngôn: “Ngươi bảo chuyện không liên quan đến ngươi, vậy tại sao lại tìm thấy mặt nạ quỷ trong viện của ngươi? Ngươi định giải thích thế nào đây?”
Thượng Gia Ngôn đáp: “Mặt nạ này con và Quý Minh tiện tay mua ở dọc đường.”
Đại phu nhân trách mắng: “Mượn cớ qua loa! Sao cả phủ chỉ có mình ngươi có mặt nạ quỷ!”
Đỗ di nương đứng cạnh Thượng Gia Ngôn lên tiếng: “Đại phu nhân, tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân vẫn là vợ chồng son, đi chơi tiện đường mua cái mặt nạ cũng là chuyện rất bình thường.”
Đại phu nhân quát lớn: “Ngươi chỉ là một tiểu thiếp, ở đây không đến lượt ngươi nói chuyện!”
Thượng Gia Ngôn lắc đầu với Đỗ di nương, ý bảo bà cứ đứng ra sau.
Đỗ di nương còn định nói thêm, nhưng Phương di nương đã kéo tay bà, cùng lùi về phía sau một bước để bà có thời gian bình tĩnh lại.
Đại phu nhân nhìn hai tiểu thiếp này, lửa giận trong lòng càng bùng cháy.
Thất thiếu gia khóc lóc không ngừng, lớn tiếng đòi báo thù cho di nương.
Tứ phu nhân ở bên cạnh, nói: “Nhìn thất thiếu gia của chúng ta đi, khóc sưng cả mắt, còn nhỏ đã mất mẹ ruột rồi, thật quá đáng thương.”
Đại phu nhân ra vẻ chính nghĩa: “Gia Ngôn, dù ngươi là con dâu của ta, nhưng ta không thể thiên vị ngươi.
Triệu di nương đã mất, thất khiếu chảy máu vô cùng thê thảm, ta phải đòi lại công bằng cho bà ấy và Thiếu Minh.”
Thượng Gia Ngôn cười lạnh: “Đã muốn đổ tội thì nói gì chẳng được.”
Đại phu nhân lại bảo: “Ngươi đừng cảm thấy mình bị oan, trong phủ chỉ có chỗ ngươi có mặt nạ quỷ, đương nhiên ngươi bị hiềm nghi nhiều nhất.”
Thượng Gia Ngôn lạnh lùng hỏi: “Mẫu thân định xử lý ta thế nào?”
Đại phu nhân chậm rãi cong khóe miệng, sau đó nói: “Ngươi là con dâu Hầu phủ chúng ta cưới hỏi đàng hoàng, mà Triệu di nương lại có công sinh thất thiếu gia, giúp Hầu gia khai chi tán diệp.
Ta sẽ không bắt ngươi đền mạng cho một tiểu thiếp, nhưng tội chết miễn được, tội sống khó tha.” Dứt lời, đại phu nhân liền ra hiệu cho hai vú nuôi đè Thượng Gia Ngôn xuống.
Đỗ di nương và Phương di nương vội vàng che chở cho y, không để đám vú nuôi đụng tới.
Đỗ di nương cao giọng nói: “Đại phu nhân, chỉ dựa vào cái mặt nạ đã đòi xử lý tam thiếu phu nhân, ngài không sợ thông gia biết được sẽ sang làm khó Hầu phủ hay sao?”
Phương di nương cũng lạnh giọng bảo: “Đại phu nhân dùng hình phạt riêng với tam thiếu phu nhân, chuyện này hẳn là phải giấu không cho lão thái quân và Hầu gia biết nhỉ?”
Đại phu nhân nhíu mày, cả giận nói: “Lôi Đỗ di nương và Phương di nương ra, ai còn ngăn cản sẽ chịu chung hình phạt.”
Trong phút chốc, cả đám người náo loạn quanh Thượng Gia Ngôn.
Đám người Cố ma ma cũng dùng hết sức lực che chắn cho y.
“Đang làm loạn gì đây?”
Dương Quý Minh nổi trận lôi đình, túm những vú nuôi lạ mặt đẩy ra xa, ôm Thượng Gia Ngôn vào lòng, căm tức nhìn đám người xung quanh.
Hắn xoa đầu Thượng Gia Ngôn, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, ta về rồi.” Đây cũng là lời trấn an hắn dành cho bản thân.
Thượng Gia Ngôn cũng ôm đối phương, vùi mặt vào ngực hắn, vô cùng ấm ức.
Đại phu nhân nói: “Quý Minh, Triệu di nương chết trong tình trạng thất khiếu chảy máu vô cùng thê thảm.
Thiếu Minh tận mắt trông thấy một người đeo mặt nạ quỷ chạy ra khỏi phòng bà ta.
Chuyện này phải giải thích thế nào?”
“Thất đệ thấy hung thủ là tức phụ của ta sao?” Dương Quý Minh lạnh lùng nhìn đại phu nhân rồi quét mắt về phía Dương Thiếu Minh đang khóc không ngừng, còn có Tứ phu nhân đang châm ngòi thổi gió.
Đại phu nhân nói: “Mặt nạ quỷ chỉ tìm được ở Trầm Hương viện, nếu không phải Gia Ngôn thì cũng là người trong viện các ngươi.
Quý Minh, nghĩ lại xem ngươi họ gì!”
Dương Quý Minh mỉm cười, đáp: “Ta biết ta họ Dương, nhưng không biết mẫu thân còn nhớ họ mình hay không?”
“Ngươi!” Đại phu nhân tức giận, run tay chỉ vào mặt hắn.
“Cảnh Thước là con dâu nhà họ Dương, mẫu thân cũng vậy.
Theo cách nói của ngài thì ngài cũng chỉ là người ngoài thôi sao?” Dương Quý Minh cười lạnh.
Nếu dám chèn ép tức phụ hắn, vậy thì đừng trách hắn không nể tình.
Dương Quý Minh không dám tưởng tượng, nếu mình về chậm, hậu quả sẽ ra sao.
Thượng Gia Ngôn rúc vào lồng ngực ấm áp của Dương Quý Minh, trái tim kinh hoàng đã dần bình ổn lại.
Y thong thả nói: “Quý Minh, ta không sao.”
Dương Quý Minh nhẹ nhàng thở ra, cọ cằm vào đỉnh đầu y, càng nghĩ càng đau lòng và sợ hãi.
Lúc này, có người cao giọng báo: “Hầu gia đến!”
Dương Chính Nghĩa lững thững đi tới, trực tiếp trách đại phu nhân làm loạn, ngoài ra cũng không tỏ thái độ gì.
Đại phu nhân dắt người rời đi, những người khác đương nhiên cũng giải tán.
Dương Chính Nghĩa nhìn Đỗ di nương và Phương di nương, lại nhìn sang Dương Quý Minh, nói: “Quý Minh, hôm nay Gia Ngôn phải chịu ấm ức, ngươi chịu khó trấn an y, ta sẽ bảo khố phòng đưa chút thuốc bổ tới.”
Dương Quý Minh lạnh lùng không nói tiếng nào.
Hai vị di nương bên cạnh cũng không hó hé.
Mặt Dương Chính Nghĩa đen đi trông thấy.
Thượng Gia Ngôn đành phải đáp: “Đa tạ phụ thân.”
Dương Chính Nghĩa gật đầu, xoay người rời khỏi Trầm Hương viện, thậm chí còn không nhìn hai tiểu thiếp của mình một cái.
Đỗ di nương và Phương di nương trao đổi ánh mắt.
Triệu di nương trẻ tuổi xinh đẹp, mấy năm nay vẫn được Dương Chính Nghĩa thương yêu, còn sinh được thất thiếu gia cho hắn nên càng được sủng ái.
Dù là Phương di nương đã từng được cưng chiều hết mực, giờ cũng phải lặng lẽ đứng ngoài rìa.
Dương Quý Minh nói với hai vị di nương: “Hôm nay đa tạ di nương và Phương di nương đã bảo vệ Cảnh Thước.”
Đỗ di nương ôn hòa nói: “Tam thiếu gia chăm sóc tam thiếu phu nhân đi.
Ta và Như tỷ tỷ về Bồ Hà viện trước.
Vì các con, việc gì chúng ta cũng có thể làm.”
“Ừm.” Phương di nương trịnh trọng gật đầu.
Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn cùng nói lời cảm tạ.
Thượng Gia Ngôn còn bổ sung: “Hai vị di nương đừng lo lắng, chúng con không có việc gì đâu.”
Đỗ di nương mỉm cười: “Tối rồi, chúng ta trở về đây, các con nghỉ sớm đi.”
Dương Quý Minh tiễn hai vị di nương ra cổng rồi vội vàng trở về bên cạnh Thượng Gia Ngôn.
Hòe An bưng canh an thần vào.
Dương Quý Minh trông y uống hết.
Xong xuôi, hắn nói: “Bảo Cố ma ma thu dọn đồ đạc, đêm nay chúng ta tới tửu phường Trầm Hương nghỉ tạm đã.
Ngày mai ta sẽ đi tìm nhà, về sau chúng ta không ở trong Hầu phủ nữa.”
Thượng Gia Ngôn khẽ lắc đầu: “Triệu di nương phát điên xong thì thất khiếu chảy máu mà chết.
Nghe nha hoàn miêu tả, rõ ràng là rất giống với cái chết của Thành Quốc Công.
Chúng ta ở lại trong phủ, ngươi mau chóng điều tra xem hai vụ án này có quan hệ gì không.” Giọng y không lớn, nhưng ngữ điệu và ánh mắt cực kỳ kiên định.
Dương Quý Minh ngẩn người, tỏ ra cực kỳ kinh ngạc.
Song hắn vẫn nói: “Đây là hai chuyện khác nhau, ngươi ở lại trong phủ sẽ làm ta lo lắng.
Hay là lúc ta ra ngoài, ngươi cũng đi cùng với ta.”
Trong lòng cảm thấy ấm áp, Thượng Gia Ngôn cười nhẹ: “Chuyện vừa rồi sẽ không xảy ra lần thứ hai đâu.”
Dương Quý Minh nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Ta không thông minh nhưng cũng không ngu đến mức chẳng nhìn ra bộ mặt thật của những người trong Hầu phủ.
Xảy ra chuyện lớn như thế, vậy mà lão thái quân vẫn không ra mặt, phụ thân còn đến chậm hơn cả ta từ ngoài phố chạy về, điều này chứng minh cái gì!”
Càng nói, hắn càng tức giận, không khỏi giơ tay vỗ mạnh xuống bàn.
Thượng Gia Ngôn chủ động nắm tay hắn, ôn hòa nói: “Đại phu nhân muốn vu oan ta, ngươi phải tìm ra hung thủ, chứng minh ta trong sạch.”
Đối diện với ánh mắt chăm chú của y, Dương Quý Minh thở dài, bảo: “Ta nghe lời ngươi.
Nhưng ngươi cũng phải hứa với ta một chuyện.”
“Ngươi nói đi.”
“Để huynh đệ Ngô Quang Ngô Lượng theo ngươi tới bất cứ đâu.”
Thượng Gia Ngôn hơi trầm ngâm, một lúc sau mới gật đầu: “Bản thân ngươi cũng phải cẩn thận, lúc đi làm việc nhớ dắt vài nha dịch theo cùng.”
“Được.”
Lúc này, Ngô Lượng đi vào bẩm báo: “Thiếu gia, Hứa đại nhân phái vài nha dịch tới đây, đang chờ ngoài cửa phủ.”
“Đúng lúc lắm! Ngô Lượng, ngươi dẫn bọn hắn tới chỗ ở của Triệu di nương đi.”
“Dạ.”
Dương Quý Minh dặn Thượng Gia Ngôn nhanh chóng nghỉ ngơi, xong cũng đứng dậy đi tới nơi ở của Triệu di nương.
Đại phu nhân nghe Lưu ma ma khuyên nhủ, quyết định làm cho Triệu di nương một linh đường đơn giản.
Bà căn dặn hạ nhân xong thì quay về viện chính nghỉ ngơi.
Thất thiếu gia khóc mệt, ngủ luôn trên tay bà vú.
Lúc Dương Quý Minh đến, trong linh đường chỉ có một vú nuôi và hai tiểu nha hoàn.
“Tam thiếu gia…” Vú nuôi và nha hoàn đều nhìn hắn và đám nha sai theo sau bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.
Dương Quý Minh nói: “Ta đến điều tra nguyên nhân cái chết của Triệu di nương.”
Vú nuôi và nha hoàn không dám ngăn cản, chỉ đành để một người đi báo với đại phu nhân.
Dương Quý Minh không phải ngỗ tác, không biết khám nghiệm tử thi.
Hắn nhìn di thể của Triệu di nương rồi lập tức tra hỏi hạ nhân hầu hạ bên cạnh bà.
Dựa theo những gì bọn họ nói, Triệu di nương chỉ an phận ở trong nhà, chưa từng gây thù kết oán với ai.
Mấy ngày gần đây, Triệu di nương vẫn sinh hoạt bình thường, không gặp gỡ người lạ mặt nào cả.
Dương Quý Minh lạnh lùng nhìn bọn họ, trầm ngâm trong giây lát, lại hỏi: “Bình thường Triệu di nương đối xử với các ngươi thế nào?”
Nha hoàn lạnh run không dám trả lời.
Vú nuôi lên tiếng: “Triệu di nương rất khoan dung nhân từ.”
Dương Quý Minh cười lạnh.
Hắn không có ấn tượng gì với Triệu di nương, nhưng nhờ sự kiện này, hắn cũng chợt nhớ ra.
Trong sách, Triệu di nương là một người hai mặt.
Với người ngoài, bà ta có vẻ hiền lành lương thiện, nhưng một khi đóng cửa là không ngừng đánh chửi hạ nhân.
Bà ta tranh quyền đoạt lợi cho con, âm mưu hạ độc phụ tử Dương Bá Danh, bị nữ chính vạch trần, cuối cùng bị Dương Chính Nghĩa vứt ra điền trang tự sinh tự diệt.
Dương Quý Minh cười lạnh, chỉ vào một tiểu nha hoàn, nói: “Ngươi trả lời đi.”
Tiểu nha hoàn run rẩy, ấp úng không chịu nói thật.
Nhưng sau khi bị Dương Quý Minh ép hỏi, cuối cùng nàng ta cũng khai ra.
Triệu di nương nóng lạnh thất thường, hở ra là đánh chửi nha hoàn bên cạnh, sống cũng cực kỳ khép kín.
Tiểu nha hoàn nói: “Sáng nay di nương lặng lẽ ra ngoài một mình, khoảng nửa canh giờ mới trở lại.”
Dương Quý Minh gật đầu.
Lúc này, đại phu nhân vội vàng chạy tới, sắc mặt lạnh lùng.
Dương Quý Minh cười nhạt: “Đại phu nhân, bản quan lấy thân phận quan viên Hình bộ tới điều tra nguyên nhân cái chết của Triệu di nương quý phủ.”
Đại phu nhân ngẩn người, tái mặt gằn từng tiếng: “Chúng ta chưa từng báo quan.”
Dương Quý Minh lại bảo: “Cái chết của Triệu di nương rất giống cái chết của Thành Quốc Công, bản quan hoài nghi hai vụ án này có liên quan.”
Đại phu nhân nghiến răng nghiến lợi: “Cái chết tương tự thì đã sao?”
Dương Quý Minh chậm rãi nói: “Hoàng thượng cực kỳ coi trọng vụ án của Thành Quốc Công, đặc biệt lệnh cho Hình bộ và Đại Lý tự cùng tra xét.
Giờ bản quan phát hiện cái chết của Triệu di nương và Thành Quốc Công có liên quan, đương nhiên sẽ phải điều tra cặn kẽ.
Nếu Võ Mục Hầu phu nhân không đồng ý, có thể tới Hình bộ gặp Hứa Thượng thư, thậm chí là vào cung diện Thánh để đưa ra ý kiến.”
Đại phu nhân bị hắn nói đến á khẩu.
Dương Quý Minh sai mấy nha dịch tới canh quan tài của Triệu di nương trong lúc chờ ngỗ tác tới đây.
Dương Chính Nghĩa nghe tin, cũng vội vàng đi đến.
Hắn cau mày, không vui nói: “Quý Minh, ngươi đang làm gì?”
Dương Quý Minh trả lời chẳng chút hoang mang: “Cái chết của Triệu di nương rất đáng nghi, chỉ có tra ra chân tướng mới có thể an ủi vong linh của bà ấy.”.