Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu

Chương 19: Lời Đồn


Đọc truyện Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu – Chương 19: Lời Đồn


Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Hạ nhân phủ Quốc Công chợt chạy vào báo tin: “Thái tử Điện hạ và Thái tử phi đến!”
Mọi người vội vàng đi ra nghênh đón.

Bành lão thái quân vui mừng mời Thái tử và Thái tử phi nhập tiệc.
Thọ yến chính thức bắt đầu.
Vì nam nữ ăn riêng nên Thượng Gia Ngôn chuyển sang bàn của mấy vị công tử cũng uống thuốc mang thai giống mình.

Những người này, nếu không phải con vợ lẽ thì cũng là con cháu các gia tộc đang xuống dốc.
Sau khi Thượng Gia Ngôn ngồi xuống, mấy vị công tử kia tỏ ra kinh ngạc rất rõ ràng.

Nguyên nhân là vì trong những bữa tiệc trước đây, y đều ngồi chung với đại ca mình.
Một công tử khoảng hai mươi tuổi lên tiếng: “Cảnh Thước, đã lâu không gặp.”
Thượng Gia Ngôn mỉm cười, gật đầu với y: “Đúng là đã lâu không gặp, gần đây ngươi thế nào?”
Văn Húc là trưởng tử con vợ cả của nhà họ Văn.

Gia tộc suy tàn nên Văn Húc bị ép gả cho thế tử Thành Quốc Công phủ làm nam thiếp.

Lúc hai nhà đính hôn, Văn Húc bắt đầu uống thuốc mang thai.

Thế nhưng một tháng sau ngày định thân, thế tử của Thành Quốc Công lại hy sinh khi đang bắt cướp.
Vì cái chết của thế tử, Thành Quốc Công phủ chỉ trích Văn Húc khắc phu, thậm chí còn giận chó đánh mèo lên cả Văn gia, khiến cả nhà bọn họ gặp hết họa này đến nạn khác.
Thượng Gia Ngôn quen biết Văn Húc từ nhỏ, vừa thương những chuyện đối phương phải trải qua, lại vừa ngưỡng mộ sự lạc quan phóng khoáng của y.
Khóe miệng Văn Húc lúc nào cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, y thong thả nói: “Vẫn vậy thôi.

Dạo trước ta bị bệnh, không đến tiễn ngươi xuất giá được, sau này sẽ bù lễ cho ngươi.”
“Tâm ý của ngươi ta xin nhận.

Mấy hôm nữa ta sẽ đãi khách ở Kinh Hoa lâu, lúc ấy chúng ta lại chuyện trò nhiều hơn.”
“Được.” Văn Húc cười, gật đầu, trong lòng không khỏi ước ao hâm mộ.

Được gả vào thế gia làm chính thê, dù chỉ là chính thê của con vợ lẽ, mà còn có thể thản nhiên mời khách ở tửu lâu ngoài phủ, sao ý có thể không ngưỡng mộ đây?
Các công tử khác cũng có cùng tâm trạng.

Một người trong số đó lên tiếng: “Lúc đến đây, ta đã trông thấy tam thiếu phu nhân cưỡi ngựa cùng phu quân của mình.

Dương tam thiếu gia còn rất trân trọng tam thiếu phu nhân, tam thiếu phu nhân thật có phúc.”
Thượng Gia Ngôn cười càng ôn hòa hơn: “Phu quân cứ bảo ta cưỡi ngựa cùng hắn, đã khiến mọi người chê cười rồi.”
Dứt lời, mấy vị công tử lại càng hâm mộ.
Một tiểu công tử đến gần Thượng Gia Ngôn, hai mắt lập lòe ánh sáng, có vẻ như thực sự sùng bái y.
“Nghe danh tam thiếu phu nhân đã lâu, hôm nay được gặp quả là may mắn.”
Thượng Gia Ngôn lấy làm lạ: “Ngươi biết ta à?”
Mạnh Hi khẽ lắc đầu, lại nói: “Ta lớn lên tại Tế Nam.

Ngày đầu tiên ta vào kinh cũng chính là ngày đại hỉ của tam thiếu phu nhân.

Khi đó ta nghe mọi người nói, tam thiếu phu nhân học cao hiểu rộng, tài năng ngang ngửa Trạng Nguyên.”
“So sánh như thế không đúng rồi.” Thượng Gia Ngôn lạnh nhạt đáp.
“Đã quên giới thiệu, ta tên Mạnh Hi, dì của ta là phu nhân Võ Nghi Bá phủ.

Lần này ta theo gia mẫu lên kinh thăm người nhà, sẽ ở lại đây ít ngày, không biết có thể tới bái phỏng tam thiếu phu nhân không?”
Thượng Gia Ngôn thoáng nhíu mày, song vẫn thản nhiên đáp: “Mạnh công tử cứ gửi danh thiếp tới Võ Mục Hầu phủ là được thôi mà.”
Thượng Gia Văn im lặng ngồi một bên.

Y hơi rũ mắt, âm thầm quan sát phản ứng của mọi người.
Thượng Gia Ngôn như lơ đãng liếc qua Thượng Gia Văn, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với các công tử xung quanh.
Ăn uống xong xuôi, mọi người đi xem biểu diễn.
Sân trước của phủ Định Quốc Công có một sân khấu kịch.

Gia chủ còn mời gánh hát Nguyệt Quý nổi tiếng của kinh thành tới hát hí khúc.
Thái tử Điện hạ rời đi trước, Thái tử phi ở lại theo Bành lão thái quân xem diễn.


Khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi, tiếng nhạc lập tức vang lên.
Thượng Gia Ngôn ngồi bên cạnh Dương lão thái quân.

Mới đầu y còn chăm chú lắng nghe, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy mất tập trung.
Dương Quý Minh đi tới, nhỏ giọng nói gì đó với lão thái quân rồi dắt Thượng Gia Ngôn đi.

Vì người đến người đi rất nhiều nên cũng không có ai để ý tới bọn họ.
“Thấy ngươi sắp ngủ gật nên ta mới đến đưa người ra ngoài một lát.” Dương Quý Minh nhìn Thượng Gia Ngôn, chờ được khen ngợi.
“Thông minh lắm.” Thượng Gia Ngôn bật cười: “Nhưng chúng ta đang ở trong phủ của người khác, đừng nên vắng mặt quá lâu kẻo mọi người lại bàn tán.”
“Ừ.”
Dương Quý Minh nắm bàn tay bé nhỏ giấu trong tay áo rộng thùng thình của Thượng Gia Ngôn, dắt y đi tới cái đình ở cạnh hồ sen.
Trong hồ, lá sen khô héo trôi nổi dập dềnh.

Những con cá nhỏ bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng lại làm mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Thượng Gia Ngôn nói: “Hồ sen trong phủ Định Quốc Công thật là đặc biệt, lá khô vẫn được giữ nguyên, không bị cắt đi chỉ để lại một ít như hồ sen nhà người khác.”
Dương Quý Minh cố gắng nhớ lại hai câu thơ chợt lóe trong đầu? Hình như là lá khô nghe tiếng mưa rơi gì đó…
Thượng Gia Ngôn thấy hắn cau mày, bèn hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
“Ta đang nghĩ tới một câu thơ.”
“Hả?”
“Hình như là “giữ lấy lá khô vọng tiếng mưa rơi” thì phải…” Về phần câu này của ai, ở trong bài nào, Dương Quý Minh thật sự không nhớ nổi.
“Giữ lấy lá khô vọng tiếng mưa rơi, hay lắm.” Thượng Gia Ngôn nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp: “Ngươi lại nghe người khác nói à?”
Dương Quý Minh bật cười che giấu vẻ chột dạ: “Ngươi cũng biết trước đây ta thường lêu lổng bên ngoài, nghe được đủ loại thượng vàng hạ cám, cảm thấy thú vị nên mới nhớ thôi.”
Thượng Gia Ngôn hơi trầm ngâm, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy suy tư, nói: “Điều này cho thấy ngươi có trí nhớ tốt, còn có khả năng học tập nữa.”
“Đừng khen ta như vậy.” Dương Quý Minh cười ngây ngô, được khen mà cực kỳ xấu hổ.
“Quý Minh, từ hôm nay ngươi bắt đầu đọc sách đi, chờ về phủ sẽ lập tức bắt đầu.”
“Hả?” Dương Quý Minh kinh ngạc rớt cả cằm.
“Học được bao nhiêu thì học, nhưng cứ thử xem sao, được không?” Thượng Gia Ngôn nhìn hắng bằng ánh mắt đầy trông mong.
Dương Quý Minh khẽ thở dài: “Nếu ta không học nổi, ngươi đừng ép ta học tiếp nhé.”
“Ừ.” Thượng Gia Ngôn vui mừng, cười cong cả mắt.

Đúng lúc này, Văn Húc và Mạnh Hi đi tới.
“Cảnh Thước.” Văn Húc lên tiếng: “Vị này là?”
“Đây là phu quân của ta.” Thượng Gia Ngôn giới thiệu: “Quý Minh, đây là Văn công tử và Mạnh công tử.”
Hai bên hành lễ với nhau xong, Thượng Gia Ngôn bèn nói: “Quý Minh, ngươi muốn đi tìm nhị ca cơ mà? Mau đi đi, không cần để ý đến ta.”
“Được.

Nhớ chờ ta rồi hãy trở về.”
“Ừ.” Thượng Gia Ngôn khẽ gật đầu.
Dương Quý Minh sải bước rời đi tìm Dương Trọng Minh.

Trong phút chốc, hắn bỗng hơi sửng sốt: sao Cảnh Thước biết ta muốn đi tìm nhị ca?
Dương Quý Minh đi rồi, Thượng Gia Ngôn bỗng nhẹ nhàng thở ra.
Tuy nói triều đại này có không ít con cháu thế gia thích nam nhân, song đây chỉ là cách nói tương đối của triều trước thôi, nói chung người thích nam nhân vẫn là thiểu số.
Đối mặt với những công tử đã uống thuốc mang thai nhưng chưa thành thân này, y không thể không đề phòng.
Mạnh Hi trêu ghẹo: “Tình cảm của tam thiếu phu nhân và Dương tam thiếu gia thật tốt, mới xa nhau một lát đã không chịu nổi rồi.”
Thượng Gia Ngôn chỉ cười không đáp.
Văn Húc lại nói: “Ta vừa ra ngoài hít thở, vô tình gặp Mạnh công tử, sau đó lại gặp ngươi.”
Thượng Gia Ngôn gật đầu: “Mọi người đều đang xem diễn, chúng ta cũng trở về đi.”
Văn Húc hơi sửng sốt, vài giây sau mới “ừ” một tiếng rồi rũ mi che giấu chút khác thường nơi đáy mắt.
Mạnh Hi đi sau bọn họ một bước, khẽ nhếch khóe môi.
Lúc Dương Quý Minh tìm tới, Dương Trọng Minh đang nói chuyện với bằng hữu của mình, đều là công tử con vợ cả trong các gia đình quyền thế.
Mọi người thấy thái độ của Dương Trọng Minh với Dương Quý Minh không giống lúc xưa nên cũng hòa nhã hơn nhiều.
Dương Trọng Minh cáo lỗi với bằng hữu, theo Dương Quý Minh đi đến một chỗ vắng người.
“Có chuyện gì mà ngươi vội tới tìm ta thế?”
“Nhị ca, hôm nay ta vô tình nghe được có người bịa chuyện về ngươi.” Dương Quý Minh tỏ ra căng thẳng.
“Sao? Bịa chuyện gì về ta?” Dương Trọng Minh lơ đễnh cười.
“Bọn họ bảo ngươi có tư tình với một vị cô nương.”
Dương Trọng Minh bỗng trở nên nghiêm túc, hỏi: “Ngươi nghe ai nói? Chính xác là bọn họ đã nói những gì?”
“Bọn họ quay lưng về phía ta, nên ta không biết là ai cả.” Dương Quý Minh ấp a ấp úng: “Bọn họ nói nhị ca thích tiểu thư của Võ Nghi Bá phủ, là người của Võ Nghi Bá phủ chính miệng nói.”
Dương Trọng Minh không khỏi nhíu mày.
Dương Quý Minh càng tỏ ra lo lắng, hỏi: “Nhị ca, ngươi không thật sự có tư tình với tiểu thư phủ Võ Nghi Bá chứ?”
“Không thể nào.” Dương Trọng Minh phủ nhận.
Dương Quý Minh nửa tin nửa ngờ: “Vậy là có người cố ý bịa chuyện về nhị ca rồi.

Nhị ca nghĩ lại xem gần đây có đắc tội với ai không, hoặc làm vậy ai sẽ được lợi.”
Dương Trọng Minh thản nhiên cười, gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi không cần lo lắng quá.”

“Ừm, vậy ta đi tìm bằng hữu đây.”
“Ừ.” Dương Trọng Minh nói: “Tam đệ, cảm ơn ngươi.”
Dương Quý Minh gãi đầu, cười đến là mộc mạc: “Nhị ca cảm ơn ta làm gì, ta sẽ xấu hổ lắm.”
“Được rồi, đi tìm bạn của ngươi đi.”
Nhìn Dương Quý Minh đi xa dần, Dương Trọng Minh lắc đầu cười.

Nhưng nghĩ đến chuyện Dương Quý Minh vừa nói, hắn lại nghiêm túc hẳn lên.
Hắn vẫn luôn cư xử đúng mực, chắc chắn sẽ không đắc tội với ai, huống hồ làm gì có ai biết được chuyện này?
Chẳng lẽ là nàng?
Vì mẫu thân đang hỏi người khác cho hắn, nên nàng cố ý dùng cách này để buộc hắn phải thẳng thắn với người nhà, đúng không?
Bên kia, Dương Quý Minh và Tề Ngọc Phong âm thầm gặp mặt.

Tề Ngọc Phong vội vàng hỏi: “Thế nào? Nhị ca của ngươi có nghi ngờ không?”
“Rất thuận lợi.” Dương Quý Minh khẽ thở dài.
“Vậy là tốt rồi.” Tề Ngọc Phong cười vô cùng vui vẻ: “Ai bảo nữ nhân không biết xấu hổ kia dám lén hẹn hò cùng người khác, ta không khiến bọn họ sinh hiềm khích thì tuyệt không cam lòng!”
“Nếu nhị ca trách tội ta, ngươi phải bồi thường cho ta đấy.”
“Việc này trời biết đất biết ngươi biết ta biết, làm gì có người thứ ba biết nữa.”
“Ặc… Ta định mấy hôm nữa sẽ nói thật với nhị ca.”
Tề Ngọc Phong nhìn Dương Quý Minh như nhìn kẻ ngốc: “Có phải sau khi thành thân ngươi đã bị ngốc rồi không?”
“Phong Tử, nói thật, nhị ca ta tốt lắm, không hề coi thường một thứ đệ con vợ lẽ như ta.

Tính kế khiến hắn và Khương Duyệt Nhiên bất hòa, lòng ta cũng không yên ổn.”
“Nhưng ta nghe nói ngươi phải cưới nam thê cũng vì Dương Trọng Minh.

Hôn sự hắn không muốn, liền đẩy sang cho ngươi.”
Dương Quý Minh hơi nhíu mày, nghiêm túc nói: “Chuyện kia nhị ca không đúng, nhưng ta lại càng sai hơn.

Tuy thế ta vẫn cảm thấy may mắn vì chúng ta đã sai, nếu không sao ta có thể lấy được Cảnh Thước chứ?”
Tề Ngọc Phong kinh ngạc nhìn hắn, cuối cùng cũng nhận ra, bạn tốt của mình đang thay đổi theo chiều hướng “trẻ ngoan” rồi.
Thấy đối phương sửng sốt, Dương Quý Minh lại thở dài: “Nói gì thì nói, chuyện hôm nay vẫn là chúng ta sai, chúng ta quá kích động.”
Tề Ngọc Phong cũng thở dài: “Cứ làm theo ý ngươi đi.” Dù sao Dương Trọng Minh cũng là huynh trưởng của Dương Quý Minh, so với việc trút giận, Tề Ngọc Phong càng muốn bằng hữu không phải khó xử vì mình.
Nhưng ngay khi bọn họ rời đi, nơi họ vừa đứng lại chợt xuất hiện một người, chính là tam thiếu gia đứng trước cổng phủ Định Quốc Công đón khách – Bành Khả Hạo.
Bành Khả Hạo nhìn nơi Dương Quý Minh và Tề Ngọc Phong vừa đứng, lẩm bẩm: “Thì ra Dương Trọng Minh có tư tình với một nữ nhân tên Khương Duyệt Nhiên.”
Dương Quý Minh và Tề Ngọc Phong không biết đã lộ chuyện, vẫn còn vui vẻ đi tìm Đinh Tử Kiệt, Trên đường, bọn họ thật sự nghe thấy có người bàn luận chuyện Dương Trọng Minh có tư tình với một nữ nhân.
Hai người đều kinh ngạc không thôi, trăm miệng một lời nói: “Không phải ta!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.