Đọc truyện Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu – Chương 15: Người Điên
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Dương Quý Minh sai Phúc Toàn đi tìm Tiểu Hồ Tử trước, hắn sẽ đưa Thượng Kính Diêu tới quán trà sau.
Lúc bọn họ tới nơi, Tiểu Hồ Tử cũng mới đến.
Dương Quý Minh tránh mặt để Thượng Kính Diêu và Tiểu Hồ Tử nói chuyện riêng trong phòng.
Hắn dựa vào cây cột ở phía Tây của lầu hai, từ góc độ này, gần như có thể nhìn thấy tất cả quán trà.
Phúc Toàn ở bên cạnh, nói: “Thiếu gia, ta sẽ canh ở đây, ngài qua bên kia ngồi uống chén trà đi.”
“Không cần.” Dương Quý Minh thản nhiên ngắm nhìn lầu trên lầu dưới, trông hệt như một thiếu niên chợt có ưu sầu.
“Phúc Toàn, ngươi qua đây thử xem nhìn thấy cái gì?”
Phúc Toàn hơi sửng sốt, cẩn thận quan sát từng người mình thấy, tràn đầy nghi hoặc nói: “Không có ai quen mắt cả… Ơ không, có người quen, chẳng phải là Tề nhị thiếu và Đinh tứ thiếu đó sao?”
Dương Quý Minh nhìn theo ánh mắt Phúc Toàn, thật đúng là hai tên hồ bằng cẩu hữu của hắn rồi.
Hắn do dự trong chốc lát, cuối cùng nói với Phúc Toàn: “Ngươi canh ở đây đi, chú ý tình hình trong phòng.” Dứt lời, hắn liền xuống lầu gặp hồ bằng cẩu hữu.
“Tam tử, ngươi cũng ở đây à? Dạo này ít gặp ngươi quá.”
“Ta tới đây có việc.
Ngược lại là các ngươi, sao đến uống trà mà không chọn lấy một gian phòng riêng?”
Tề Ngọc Phong thở ra một hơi dài.
Đinh Tử Kiệt nói: “Mẫu thân của Phong Tử nhờ người làm mai cho hắn.”
“Biết đằng gái là ai không?” Dương Quý Minh quan tâm hỏi.
Bọn họ đều là con vợ kế, chuyện chung thân đại sự đa số nằm trong tay phu nhân của đương gia.
Tề Ngọc Phong trả lời: “Là nữ nhi con vợ lẽ của Võ Nghi Bá phủ.”
“Tên gì?” Dương Quý Minh hỏi hơi nóng vội.
Lòng hắn thầm nghĩ, không trùng hợp như thế chứ? Trước khi gả cho nam chính, nữ chính từng đính ước với người khác à?
Tề Ngọc Phong và Đinh Tử Kiệt đồng loạt nhìn về phía Dương Quý Minh.
Đinh Tử Kiệt nói: “Ngươi thích vị tiểu thư nào của Võ Nghi Bá phủ à? Ngươi mới thành thân mấy ngày, nhạc gia lại là Thượng gia, đừng có mà xằng bậy.”
Tề Ngọc Phong vội gật đầu: “Trưởng tỷ con vợ cả nhà ta là thê tử của Thượng Gia Thụ – đại ca của vị phu nhân ngươi vừa rước về đấy, chỉ mình tỷ phu của ta đã có đủ trăm cách để giết chết ngươi rồi.”
Dương Quý Minh bó tay: “Sức tưởng tượng của các ngươi phong phú quá, không phải thế đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Tề Ngọc Phong lại nói: “Mẫu thân ta nói muốn hỏi lục tiểu thư của Võ Nghi Bá phủ cho ta, khuê danh hình như là Khương Duyệt Nhiên ấy.”
Trong nháy mắt, Dương Quý Minh suýt thì phun trà ra ngoài.
Đinh Tử Kiệt tiếp lời: “Thê thiếp của Võ Nghi Bá sinh nhiều nữ nhi như vậy, giờ Võ Nghi Bá phủ toàn dựa vào bán nữ nhi để tồn tại thôi.”
Dương Quý Minh không khỏi sửng sốt, hỏi: “Sao lại nói thế?”
Ba người tụm lại, Đinh Tử Kiệt thấp giọng nói: “Các ngươi ngẫm lại xem, Võ Nghi Bá có tổng cộng mười một nữ nhi, trừ trưởng nữ con vợ cả là phu nhân nhà chính của thế tử An Xương Bá phủ, từ nhị tiểu thư đến ngũ tiểu thư đều phải làm kế thất hoặc thiếp thất.
Nếu không phải bán nữ nhi thì sao nhà bọn họ lại làm như vậy?”
Tề Ngọc Phong buồn bã: “Mẫu thân bảo ta cưới lục tiểu thư làm chính thê.”
Dương Quý Minh nói: “Nữ nhi con vợ lẽ gả cho nhi tử con vợ kế, xứng đôi vừa lứa còn gì.”
Đinh Tử Kiệt đáp: “Nói vậy, Khương lục tiểu thư kia cũng có thể coi là may mắn.”
Dương Quý Minh nhìn Tề Ngọc Phong cũng không nghề nghiệp không học vấn như mình, không khỏi thầm phỉ nhổ: dù không quen biết và hẹn hò cùng nam chính, chỉ sợ nữ chính cũng chẳng nghĩ vậy đâu.
Tề Ngọc Phong nhụt chí: “Điều đó cho thấy ta vô dụng, chỉ có thể lấy nữ nhi như vậy mà thôi.”
Dương Quý Minh ngẩng đầu nhìn lên lầu, nói: “Chúng ta đừng nên nói chuyện này ở đây, nếu người khác nghe được, thanh danh của tiểu thư Bá phủ sẽ không còn.” Nam nhân tán dóc vậy mà cũng thật nhiều chuyện.
Đinh Tử Kiệt gật đầu.
Tề Ngọc Phong thở dài một hơi lại một hơi.
Dương Quý Minh bật cười: “Đừng than thở nữa, ngươi không biết mình là ai ư, không chừng Khương tiểu thư còn không bằng lòng gả cho ngươi đấy.”
Tề Ngọc Phong là con vợ lẽ, không thông văn cũng không thạo võ.
Trong khi Dương Trọng Minh là con vợ cả, tài trí hơn người, công danh sau này không thiếu.
Giữa hai người này, kẻ ngốc cũng biết phải chọn ai.
Nghe vậy, Tề Ngọc Phong không nhịn được vươn tay đánh Dương Quý Minh.
Dương Quý Minh né tránh theo bản năng.
Đinh Tử Kiệt phì cười: “Tam tử, lời như vậy mà ngươi cũng dám nói.
Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân mà.”
Một trận xôn xao vang lên trong quán trà, ba người ghé đầu nói cười vui vẻ.
Trong Hầu phủ, sau khi rời khỏi viện chính, Thượng Gia Ngôn không về Trầm Hương viện ngay mà đi loanh quanh một lúc.
Trên đường, hạ nhân nhìn thấy y đều hành lễ, chào một tiếng “tam thiếu phu nhân”.
Đột nhiên, một nữ nhân liên tục gọi “tam thiếu gia” vọt tới, nắm chặt cánh tay Thượng Gia Ngôn, nhất quyết không buông.
“Ngươi là tam thiếu phu nhân? Là thê tử tam thiếu gia của ta cưới về? Tam thiếu gia đâu? Ta muốn gặp tam thiếu gia!” Nữ nhân này vô cùng kích động.
Tử Ngọc, Tử Lan đi theo bên cạnh Thượng Gia Ngôn cố kéo nữ nhân có vẻ điên loạn này ra, nhưng sức lực của bà lại lớn hơn các nàng một chút.
Thượng Gia Ngôn nhìn nữ nhân bằng ánh mắt ngẩn ngơ, cứ như vừa bị sét đánh trúng đầu.
Bà ấy là ai?!
Sao bà ấy lại nói “tam thiếu gia của ta” chứ?
Nữ nhân này nhìn hơi lớn tuổi, tuy mặt mũi bẩn thỉu nhưng có thể nhìn ra bà đã từng là một mỹ nhân.
Lúc này, hai vú nuôi chạy tới.
“Ôi, Phương di nương, mau buông tay!”
“Sao lại chạy ra đây được?”
Hai vú nuôi hợp sức kéo Phương di nương ra, xin lỗi Thượng Gia Ngôn: “Mong tam thiếu phu nhân thứ tội, Phương di nương không được tỉnh táo, chẳng biết tại sao hôm nay lại chạy ra đây?”
Phương di nương vẫn luôn miệng gọi “tam thiếu gia”, khi thì thấp giọng nỉ non, lúc lại lớn tiếng khóc gào.
Một trong hai vú nuôi bịt kín miệng bà, bảo với Thượng Gia Ngôn: “Tam thiếu phu nhân tha tội, chúng ta phải đưa Phương di nương về phòng đây.”
Dứt lời, bọn họ liền kéo Phương di nương đi, động tác có phần thô lỗ.
Chứng kiến cảnh tượng này nhưng lại không biết tình huống cụ thể ra sao nên Thượng Gia Ngôn không dám tự ý làm bừa.
Đột nhiên, Phương di nương cắn mạnh vào bàn tay đang bịt miệng mình, vú nuôi bị đau vội vã bỏ tay ra.
Phương di nương vừa giãy dụa, vừa lớn tiếng nói với Thượng Gia Ngôn: “Ta muốn gặp tam thiếu gia, tam thiếu gia của ta, Thúc Minh của ta!”
Cuối cùng, Phương di nương vẫn bị hai vú nuôi kia bịt miệng lôi đi.
Thượng Gia Ngôn mãi vẫn chưa hoàn hồn, đến khi Tử Ngọc, Tử Lan gọi một tiếng, y mới chợt giật mình.
Cuối cùng, y chỉ nói: “Trở về Trầm Hương viện.”
Khi bọn họ trở lại Trầm Hương viện, Tề Nguyệt và Hồng Ngọc đã được đưa đi.
Lần này, Cố ma ma tự dẫn người về Thượng phủ.
Thượng Gia Ngôn vào phòng, cởi giày và áo khoác, nằm xuống tháp, không hỏi ai về chuyện mình vừa trải qua.
Hòe An lo lắng hỏi Tử Ngọc và Tử Lan: “Thiếu phu nhân bị người ở viện chính bắt nạt à?”
Tử Ngọc lắc đầu: “Là lúc về bất ngờ gặp phải một người điên.
Theo cách gọi của hai ma ma trong phủ thì hình như bà ấy là di nương.”
“Ta biết rồi.
Tử Ngọc, ngươi xuống phòng bếp nấu một bát canh an thần đi, ta vào xem thiếu phu nhân thế nào.”
Hòe An nhẹ bước đến bên giường, thấy Thượng Gia Ngôn cuộn người nằm quay mặt vào bên trong, rõ ràng là tâm trạng không tốt lắm.
Y nhẹ giọng hỏi: “Thiếu phu nhân, có cần sai người đi gọi tam thiếu gia về phủ không?”
Thượng Gia Ngôn không quay đầu lại, chỉ đáp: “Không cần, ngươi ra ngoài đi.”
Hòe An do dự một lát, cuối cùng đi ra canh giữ ở cửa phòng.
Lúc Dương Quý Minh trở về, mặt trời đã ngả về Tây.
Hòe An vội chạy tới, nói: “Tam thiếu gia, cuối cùng ngài cũng về rồi, thiếu phu nhân nhốt mình trong phòng suốt nửa ngày, không cho chúng ta vào, cũng không đồng ý để chúng ta gọi ngài về.”
Nghe vậy, Dương Quý Minh vội vã vào nhà.
Sau đó, hắn thấy Thượng Gia Ngôn đang nằm quay mặt vào tường.
Hắn đi tới, ngồi xuống mép giường, dịu dàng hỏi: “Sao thế, khó chịu ở đâu à?”
Thượng Gia Ngôn im lặng hồi lâu rồi quay người lại nhìn hắn, đáp: “Hôm nay ta đã gặp Phương di nương.”
“Hả? Phương di nương nào?” Trong phút chốc, Dương Quý Minh không nhớ được Phương di nương là ai.
“Chính là nữ nhân có vẻ điên khùng, luôn miệng gọi “tam thiếu gia” đấy.” Thượng Gia Ngôn lườm hắn.
Dương Quý Minh chỉ thấy dáng vẻ cố tỏ ra hung dữ của đối phương hết sức đáng yêu, bèn cúi người hôn lên môi người ta một cái.
“Nói mau.” Giọng Thượng Gia Ngôn mềm đi một chút.
“Bà là di nương của phụ thân ta, cũng là ánh trăng sáng trong lòng ông ấy.”
“Ánh trăng sáng?”
“Chính là yêu thật, yêu nhất.”
“Ừm, ngươi nói tiếp đi.”
“Phương di nương, di nương ta và mẫu thân, ba người gần như có thai cùng một lúc, sau đó lần lượt sinh con.
Đầu tiên, mẫu thân sinh hạ nhị ca, rồi đến Phương di nương sinh nhi tử, cuối cùng là di nương ta sinh ra ta.
”
Thượng Gia Ngôn chớp mắt: “Cho nên “tam thiếu gia” mà Phương di nương luôn miệng nhắc đến là nhi tử ruột của bà?”
Dương Quý Minh gật đầu: “Những điều này đều là ta nghe được từ miệng các lão bộc trong phủ.
Nhi tử của Phương di nương là Dương Thúc Minh, chưa đầy tháng đã chết non.
Phương di nương thương con quá độ nên đã phát điên.
Dựa theo quy củ trong nhà chúng ta, trẻ con mất khi chưa tròn một tuổi sẽ không được đưa vào gia phả, thế nên ta thành lão tam.”
“Bá – Trọng – Thúc – Quý, chẳng trách hai vị huynh trưởng của ngươi đều có tên đệm đúng thứ tự, đến ngươi lại nhảy qua Thúc mà thành Quý luôn.” Thực ra lúc nghe Phương di nương gọi một tiếng “Thúc Minh”, y đã lờ mờ đoán được.
Dương Quý Minh gật đầu, lại bảo: “Nghe nói ngươi không chịu ăn trưa, giờ đã đói chưa? Dậy ăn tối thôi.”
“Ừ.” Thượng Gia Ngôn khẽ đáp, xuống giường xỏ giày.
Dương Quý Minh cầm áo khoác, giúp y mặc vào: “Lần sau không được như vậy nữa, dù có chuyện gì cũng phải ăn cơm.”
“Ta biết rồi, thật lắm lời.” Thượng Gia Ngôn khẽ nói, giọng điệu lại tràn ngập sung sướng ngọt ngào.
Lúc Thượng Gia Ngôn ra ngoài, người trong Trầm Hương viện đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cố ma ma vội sai Tử Ngọc bưng canh an thần còn ấm tới.
Bà thầm nghĩ, mình mới trở về Thượng phủ một chuyến mà thiếu phu nhân đã bị hoảng sợ rồi.
Mai kia bà phải để ý nhiều hơn mới được.
Thượng Gia Ngôn vốn không muốn uống, nhưng thấy mọi người đều đang lo lắng cho mình, y đành uống hết bát canh này.
Đêm nay Thượng Gia Ngôn hơi khó ngủ.
Vừa nhắm mắt lại, y liền nhớ đến Phương di nương.
“Sao vậy, Cảnh Thước?”
“Ta không ngủ được.” Thượng Gia Ngôn trầm giọng đáp.
Dương Quý Minh suy nghĩ, nói: “Mặc thêm áo khoác đi, ta và ngươi ra sân đi dạo.”
“Ừ.”
Sau đó, Dương Quý Minh gọi với ra bên ngoài: “Người đâu, cầm đèn.”
Lập tức, bên ngoài trở nên nhộn nhịp.
Thượng Gia Ngôn đi một vòng trong sân Trầm Hương viện, lát sau, bước chân lại dần hướng ra ngoài cổng.
Dương Quý Minh sao có thể bỏ qua động tác của đối phương? Hắn nắm tay y, dịu dàng nói: “Chúng ta đi dạo quanh phủ nhé.”
Loanh quanh một lúc, bọn họ đã tới chỗ Thượng Gia Ngôn gặp Phương di nương vào sáng nay.
“Ta gặp Phương di nương ở chỗ này.” Thượng Gia Ngôn nhớ lại tình hình lúc ấy: “Chẳng biết có phải ta bị ảo giác không, nhưng ta cảm thấy bà ấy không giống một người điên.”
Thậm chí y còn cảm thấy, lúc đó Phương di nương đang cầu cứu.
“Có thể.
Nhưng ngay cả phụ thân cũng nói bà ấy điên rồi.” Dương Quý Minh thầm nghĩ, Phương di nương là ánh trăng sáng trong lòng phụ thân, chắc phụ thân sẽ không cố ý bảo Phương di nương tỉnh táo là kẻ điên đâu nhỉ.
Thượng Gia Ngôn im lặng hồi lâu, khẽ thở dài: “Chúng ta trở về đi.”.