Bạn đang đọc Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người – Chương 111
Văn Tranh không nói gì, chỉ nhận bó hoa nấm mèo rồi mang vào bếp.
Tuy không biết Bắc Tư Ninh tại sao lại tặng nấm mèo cho anh, nhưng chắc mèo tinh muốn ăn nên anh lấy một ít ra ngâm vào chén nước lớn.
Bắc Tư Ninh không thèm nói với anh câu nào đã chạy đi đâu không biết, Văn Tranh không giận, ngược lại còn lo hắn giận.
Lúc nào anh cũng bảo hắn là không được gạt anh, phải dựa vào anh, kết quả anh lại tự giam mình trong thói quen cũ.
Lẽ ra anh phải bàn bạc với Bắc Tư Ninh khi hắn về, chứ không phải tự mơ màng nghĩ cách rồi tự tiêu hoá vấn đề, tìm người giúp đỡ cũng tìm Wendy chứ không phải tìm hắn.
Từ đó về sau Bắc Tư Ninh cứ không vui, có phải hắn thấy anh không tin hắn hay không?
Hôm nay cũng thế, gọi điện thoại thì không bắt máy, đi đến giờ mới về, còn cầm theo một bó hoa nấm mèo khó hiểu.
Rốt cuộc hắn đang ám chỉ cái gì?
Văn Tranh đứng trong nhà bếp suy nghĩ một hồi, cuối cùng lại mở điện thoại search ngôn ngữ “hoa nấm mèo”, tận mười phút sau mới ngừng hành vi ngu si này của mình lại.
Anh quyết định đi hỏi Bắc Tư Ninh có ăn tối hay không.
Vừa ra đã thấy phòng khách trống trơn, điều khiển từ xa cũng không có dấu hiệu từng được sử dụng.
Văn Tranh hơi thấp thỏm, sau khi nghe thấy phòng sách có tiếng rất nhỏ thì đẩy cửa, vừa vào được một bước đã khựng lại.
“Anh đang làm gì?” Văn Tranh không khỏi bất ngờ, thuận tay mở đèn lên.
Văn Tranh rất ít đến phòng sách.
Mặc dù nơi đây đã từng được sửa chữa, Văn Tranh cũng mua kệ sách mới rồi bàn làm việc, nhưng tất cả đều rỗng tuếch, thậm chí còn không có dấu hiệu được sử dụng.
Bây giờ Bắc Tư Ninh đang dùng bút lông nhúng vào chất lỏng không tên nào đó, vẽ một đống bùa khó hiểu lên tường.
Mấy đồ án thần kỳ phức tạp này nhìn nhiều thậm chí còn hoa mắt, toả ánh sáng bạc nhè nhẹ.
Văn Tranh không có thấy những gì ở ngoài không gian con nên anh không biết bản lĩnh của Bắc Tư Ninh, bây giờ nhìn thấy thì hết hồn.
“Đừng vào.” Bắc Tư Ninh nói: “Lùi lại đi.
Sắp xong rồi.”
Trên bàn đặt một chiếc thau đồng nhỏ, bên cạnh còn có một đống gì đó nho nhỏ, trông có vẻ giống vỏ cây và cỏ dại, Văn Tranh không phân biệt được mấy thứ có hình thù kỳ quái này.
Trong nhà không có đống rác này, cho nên đây là thứ Bắc Tư Ninh đi tìm cả ngày?
Vì vẽ cái bức tranh kì cục này?
Anh bất lực lùi về sau một bước.
Bắc Tư Ninh cưỡi gió mệt mỏi về nhà, tóc còn dính cành khô, mặc quần áo bình thường treo trong tủ, ống quần còn dính bùn.
Hắn đi chân trần, hơi khom người tập trung tinh thần nhìn bút.
Tay áo sơ mi được xắn lên tận khuỷu tay, đường cong trên cơ bắp căng chặt, khẽ nhấp nhô theo từng chuyển động của hắn.
Mắt hắn nhìn chằm chằm từng nét bút mình vẽ ra, trông vô cùng nghiêm túc và uy nghi.
Văn Tranh cảm nhận được có một luồng nhiệt vô cùng nóng chạy từ ngực lên đầu, luồng nhiệt ấy dần xâm chiếm mặt anh, anh giơ tay tắt đèn.
“?” Bắc Tư Ninh khó hiểu quay đầu nhìn anh, tay vẫn không dừng, giây sau lại quay đầu lại tiếp tục nhìn bút, nghĩ thầm, dù sao hắn cũng thấy, Văn Tranh thích chơi trò mở rồi tắt đèn cũng không sao.
Hiển nhiên Văn Tranh không có nhu cầu chơi trò này, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cảnh đẹp, anh chờ đến khi mặt giảm nhiệt thì lại vờ như không có gì mà giơ tay mở đèn lên.
Khoảng hai tiếng sau, Bắc Tư Ninh dừng tay.
“Đây là gì?” Cuối cùng Văn Tranh cũng có thể lên tiếng: “Em vào được không?”
“Đừng, vẫn chưa vẽ xong.” Bắc Tư Ninh cau mày giải thích: “Đây là một trập pháp quay ngược thời gian đơn giản, nhưng chất lượng nguyên liệu không tốt lắm, ta lo không quay về quá lâu được.”
Văn Tranh đơ người.
Anh muốn hỏi rất nhiều thứ, nhưng rồi lại cảm thấy không cần.
Tất cả lý do đều bày ra trước mắt: vì hắn thích anh.
Bắc Tư Ninh lúc nào cũng có thể làm vài việc ngoài tưởng tượng của anh, Văn Tranh tự cảm thấy thấy mình không cẩn thận được như thế.
Mặc dù là Yêu vương cao tận mây xanh, tính tình cũng không ra làm sao nhưng lại đối xử với động vật nhỏ hoặc yêu quái nhỏ rất dịu dàng.
Một giây trước anh còn sợ đối phương không thích cách làm của mình, ngay sau đó lại biết hắn không cảm thấy thất vọng hay có ý định chất vấn gì.
Mèo tinh chỉ biết lẳng lặng giúp anh.
Mặc dù hắn làm không tốt.
Văn Tranh im lặng nuốt mấy câu định nói vào bụng, tập trung nhìn Bắc Tư Ninh.
Một tay mèo tinh chống đất, từng đường sáng vàng kim xuất phát từ tay hắn lan ra hoa văn bốn phía, mái tóc dài không gió vẫn tự bay, dần dần, căn phòng bị thứ ánh sáng vàng kim này nuốt chửng.
Cảnh tượng dần hiện lên trước mặt như hiệu ứng phim ảnh, trong thứ ánh sáng vàng kim, khung cảnh dần quay ngược lại ngày xưa.
Ban đầu là sáng tối luân phiên, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện máy hút bụi đi vào, sau khi lùi rất nhiều về sau mới thấy thân ảnh loé lên của Văn Tranh.
Sau đó là một khoảng lặng, lâu thật lâu, nội thất trong phòng càng ngày càng mới, Văn Tranh không dám chớp mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy lúc nó mới được trang trí lại.
Đây là năm thứ ba sau khi hoả hoạn xảy ra, anh đến căn cứ Bắc Hải, còn nhà thì nhờ người khác sửa.
Một tay Bắc Tư Ninh chống tường, khống chế linh lực điều khiển tốc độ chậm lại, một Văn Tranh nho nhỏ xuất hiện.
Mười hai tuổi, vừa mới cao thêm một chút, không còn là bé con nữa, ánh mắt cũng điềm tĩnh hơn.
Nó đang bàn bạc với thợ sửa nhà nên sơn tường thành màu gì, nó chỉ mới cao đến cằm người khác, hơi ngửa đầu, khi nói chuyện thì nhìn thẳng vào đối phương, là thiếu niên có vóc dáng mảnh khảnh.
Hình ảnh này chỉ loé lên mà thôi, Văn Tranh cũng không thấy rõ, nhưng Bắc Tư Ninh lại giật mình, cất chàng thiếu niên mới mười hai tuổi này vào lòng.
Yếu ớt nhưng lại bừng bừng sức sống, là đoá hoa trong phế tích.
Hắn có chút không đành lòng nhìn khung cảnh tiếp theo.
Bức tường bỗng cháy đen, ngọn lửa bốc lên từ mặt đất, Bắc Tư Ninh lập tức làm tốc độ chậm lại.
Trận pháp đã đến cực hạn, hắn rót càng nhiều linh lực vào với mong muốn duy trì thêm vài giây.
Mười phút quan trọng đến, hình ảnh Tiểu Văn Tranh khóc không thành tiếng như một con dao đâm thẳng vào tim Bắc Tư Ninh, nháy mắt quay đi, sau đó lại kiên trì thêm một hai ngày nữa thì rắc một tiếng, trận pháp vỡ tan thành từng đốm sáng, sau đó biến mất hoàn toàn.
“Sư phụ của em không động vào căn phòng này.” Bắc Tư Ninh đau đầu chậc một tiếng: “Cách phóng hoả ở thế giới này quá nhiều, chắc không phải ra tay trong căn phòng này nhỉ?”
Hắn bị màn vừa rồi làm cho khó chịu, Bắc Tư Ninh có cảm giác lãnh thổ của mình bị người khác kiêu ngạo dẫm qua dẫm lại, vừa đau lòng vừa bực bội, giọng điệu cũng có chút không kiên nhẫn và uể oải.
Văn Tranh không trả lời hắn, Bắc Tư Ninh bỗng thở dài: “Không thì ngày mai ta lại đi tìm thêm nguyên liệu.”
Mèo Tư Mệnh có thiên phú cao ngất ngưỡng ở khoảng không gian nhưng trận pháp thời gian lại học mãi không giỏi.
Ngay cả phép thuật đơn giản như vậy mà vẫn cần một mớ nguyên liệu, nếu đổi thành bọn Khổng Tước thì không chừng đã dừng rồi tua qua tua lại vài lần, thậm chí còn có thể kéo Văn Tranh về lại khoảnh khắc đó chứ không phải chỉ đứng nhìn thế này.
Khi hắn còn đang ảo não vì mình không đủ năng lực thì một bàn tay đã ôm chặt hắn.
“Không cần.” Văn Tranh vùi mặt vào gáy hắn, hít một hơi thật sâu: “Em không cần chứng minh.”
Cánh tay lại siết chặt hơn một chút, rung động truyền thẳng từ nơi dính chặt vào nhau ra.
“Em không còn hy vọng gì với ông ấy, cũng không cảm thấy ghê tởm, ông ấy không còn khiến em tổn thương được nữa.”
“Bắc Tư Ninh, chỉ cần anh ở bên em, thì em không sợ gì hết.”
Văn Tranh dừng một chút, giọng càng nhẹ hơn nữa thì thầm bên tai hắn: “Em chỉ để ý mỗi anh.”
….
Bắc Tư Ninh còn chưa kịp cảm động đã bị bắt biến thành mèo để ngủ chung.
Việc này làm hắn trằn trọc suốt đêm, tự hỏi vấn đề mãi mãi không có lời giải rằng rốt cuộc em ấy yêu hắn hay yêu mèo.
Giấc mơ biển lửa của Văn Tranh không xuất hiện nữa, lần này là một giấc mơ đầy lông xù xù.
Vẫn là căn nhà này, tầm nhìn thấp đi rất nhiều, ba mẹ vẫn lo lắng ra khỏi phòng ngủ.
“Tranh Tranh, ba mẹ phải đi gấp, con ngoan nhé.
Trong con chip này có điều ba mẹ muốn nói với con….
con phải giải được mật mã mới xem được đó nha.
Manh mối trong phòng sách… một tháng sau hãy xem.” Bà Lưu cười: “Nghe lời mèo nhé.”
Văn Tranh: “….”
Dây chuyền nặng nề được đeo vào cổ anh, ba mẹ đóng cửa cái rầm, phòng ngủ chính yên tĩnh bỗng vang lên tiếng bước chân.
Một con mèo to vật vã bước ra.
“Gào…” Mèo khổng lồ gầm lên, đèn treo trên trần bị sóng âm làm cho rung lắc rớt xuống sàn, chết không nhắm mắt.
Văn Tranh: ……… đù má?
Mèo khổng lồ hất đuôi, sofa nện thẳng vào tường, sơn tróc rơi đầy đất, tường cũng bị nứt thành hình mạng nhện.
Văn Tranh: …….
Mèo khổng lồ ngáp một cái đầy lười biếng, cuối cùng nó cũng nhìn thấy anh, mắt nó sáng lên, kiêu ngạo đi đến.
Nó càng đến gần, đầu Văn Tranh càng ngẩng cao, càng ngày càng cao…..
Đệm thịt bỗng đánh úp anh, anh bị cái vồ bất ngờ kia làm cho ngã ra đất, bỗng nhiên cả người rơi vào một cục ấm áp xù lông.
Văn Tranh: ……….
sắp chết ngạt rồi!
Anh mở bừng mắt, há miệng thở dốc, vừa quay đầu đã phát hiện ngay đầu sỏ.
Mèo tinh không ngoan, chờ anh ngủ rồi thì lén biến thành người, còn dám ôm anh ngủ, đè cánh tay nặng ngàn ký của mình lên ngực anh!
Văn Tranh vứt tay hắn ra, xoay người định đi uống nước, không ngờ điện thoại bỗng reng lên.
Anh bắt máy, liếc nhìn Bắc Tư Ninh, hắn chỉ nhíu mày chứ không tỉnh lại nên anh nhỏ giọng đi ra phòng khách.
“Có manh mối.”
Wendy không đùa giỡn nữa, rất nghiêm túc nói: “Liên Minh, thành phố NQ, công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ sinh học, theo như tín hiệu thì có thể xác định được vị trí của nó.
Muốn phá tường lửa của đối phương thì tôi cần phải đích thân dùng máy có phần cứng tốt mới có thể phá, nhưng tám phút trò chuyện này của hai người, tôi thử phân tích bản ghi âm rồi kết nối trực tiếp với cơ sở dữ liệu của đối phương, tìm được một thứ khó lường.”
Văn Tranh: “Nói.”
“Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, chính là người bạn trai xinh đẹp kia của cậu, cả cái viện nghiên cứu kia chỉ có một hạng mục duy nhất.
Bọn họ nhặt nhạnh rất nhiều tư liệu của Bắc Tư Ninh, thậm chí còn có video biến thân của cậu ta, không biết bọn họ quay khi nào.”
“Ngoại trừ nó ra còn có kế hoạch của bọn họ nữa, tôi mới gửi cho cậu, xem thử có nên liên lạc với bên trên không.”
Văn Tranh mở máy bàn lên, rất nhanh đã nhận được tài liệu Wendy gửi.
Nó là một bản kế hoạch.
Một bản kế hoạch hết sức thô sơ, hiển nhiên chỉ là bản phác thảo ban đầu, nhưng cho thấy rõ mồn một dã tâm của người viết.
Đối phương lên kế hoạch xâm nhập nơi sinh hoạt của anh và Bắc Tư Ninh, thông qua nhiều hành động khác nhau để lấy được gien của Bắc Tư Ninh.
Tốt nhất là có thể bắt trói mèo tinh sang Liên Minh.
Văn Tranh tức quá hoá cười, Wendy gấp gáp nhắc anh không được giết người.
“Nói thật, video ở Bắc Cực kia ngầu thật á! Tôi cũng rung động này… khoan khoan cậu đừng cúp máy, không có rung động gì hết.” Wendy bỗng đùa: “Nhưng mà tôi cảm thấy, với thực lực của người đẹp thì không dễ bị bắt thế đâu, hơn nữa bây giờ hai người cũng đã biết chuyện, bắt đầu phòng bị cho nên vấn đề cũng không lớn.
May nhờ cậu gọi đi đúng lúc, mà đối phương còn là kỹ thuật viên sinh học….
tôi có một câu hỏi.”
“Nói.”
“Người đẹp thật sự là do Đại Hắc biến thành à!?” Wendy đột nhiên hưng phấn.
Văn Tranh: “….”
Anh quên mất Wendy không biết chuyện này.
“Mai tôi sẽ đi tìm ngài Lưu, có lẽ sẽ cần cô phối hợp điều tra.
Vất cả rồi, có gì mời cô đi ăn sau.”
Wendy cười ha hả: “Được, cậu cũng chú ý xung quanh.”
Văn Tranh buông điện thoại, anh thở dài một tiếng rồi giơ tay xoa bụng mình.
Bắt đầu từ mai, anh nên cố gắng tu luyện gì gì đấy là vừa.
Nhỡ không được thì đến thế giới của mèo tinh, nơi có có tộc nhân chân chính của hắn.
Hắn cô đơn lâu lắm rồi.
Hôm sau, vừa vào thời gian hành chính là Văn Tranh đã đi gửi tin nhắn cho ông Lưu, trong lúc chờ thì lướt Weibo cho bớt chán.
Hôm qua Bắc Tư Ninh quá mệt, đến giờ vẫn chưa tỉnh, còn xem Văn Tranh là gối ôm mà siết chặt.
Văn Tranh đẩy tay hắn nhưng chưa được bao lâu lại bị ôm cứng ngắc, vài lần qua đi, Văn Tranh từ bỏ.
Chắc đây là báo ứng, Văn Tranh vô cảm nghĩ.
Sáng nay không có tiết nên anh cũng không vội rời giường, sau khi lướt Weibo nửa tiếng, ông Lưu gọi điện thoại đến.
Bắc Tư Ninh bị tiếng nói chuyện điện thoại của Văn Tranh đánh thức.
Hắn mơ màng cọ vào ngực anh, nơi da thịt tiếp xúc như bị điện giật, rất ấm áp, hắn mơ hồ nghe được giọng nói của Văn Tranh đứt quãng kì lạ.
Haizzzz, sớm vậy.
“Được ngài Lưu, vậy phiền ngài rồi…..
vâng tôi biết rồi.
Nhất định.”
Văn Tranh ném điện thoại đi, anh xoay người đè mèo tinh xuống hôn, giọng khàn khàn.
“Em giúp anh?”
Bắc Tư Ninh đột nhiên tỉnh ngủ, hai cái tai to màu đen mất khống chế xuất hiện trên đầu, run lẩy bẩy.
“A!”
Văn Tranh không quan tâm, bị ôm cứng ngắc cả đêm làm anh hơi cáu, cười cười hỏi hắn: “Hôm qua ai cho anh biến thành người? Đè chặt đến mức em ngủ không ngon.”
“….” Bắc Tư Ninh kinh hãi: “Em dám ghét bỏ ta!?”
–—
Hậu trường nhỏ:
Tranh Tranh: (nhìn mèo tinh biến thành mèo) (dịu dàng) sao em có thể ghét bỏ anh được chứ?
– —–oOo——.