Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 109


Bạn đang đọc Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người – Chương 109


Văn Tranh im lặng thật lâu. 
Một lúc sau, anh chụp màn hình rồi thoát khỏi Weibo.  
Sắp chạng vạng, anh đang ngồi ở góc sân thượng Bắc Tư Ninh hay ngồi tính mật mã thì nhận được điện thoại của kênh livestream Ái Miêu.  
Bên kia thấy hôm nay anh livestream bèn uyển chuyển nhắc anh đã livestream không đủ số thời gian yêu cầu vài tháng rồi.

Nhưng cũng không phải gọi để hối thúc mà lại hỏi xem khi nào anh rảnh để ký hợp đồng mới. 
Thái độ của người đại diện rất lễ phép: “Thật ra không muốn hợp tác cũng được, chuyện gì cũng có thể thương lượng, kênh livestream của chúng ta sẽ không dùng hợp đồng để ép streamer làm việc, thân phận của em… ” 
Văn Tranh nhớ lại, quả thật anh đã ngó lơ phòng livestream của mình khá lâu, dù sao trong nhà cũng không có ai, không bằng xử lý việc này trước.  
Anh thắng giải nhất hoạt động lần trước, tiền thưởng đã được gửi vào tài khoản nhưng hợp đồng bạch kim vẫn chưa đi ký.  
Hợp đồng bạch kim không bị khống chế thời gian livestream, trông người đại diện rất muốn anh ký nhưng sợ khuyên nhiều quá Văn Tranh lại thấy hắn phiền nên chỉ nhìn chằm chằm anh. 
“Sau này em còn livestream chơi game không?” Thấy Văn Tranh không nói gì mà cầm bút ký tên ngay, người đại diện mới thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt nói.  
“Còn.” Văn Tranh thật sự rất thích [Không Gian Sinh Tồn]: “Gần đây hơi bận, khi nào rảnh rỗi hơn rồi sẽ chơi lại.

Của anh.” 
Mặt người đại diện hớn hở muốn mời Văn Tranh ăn cơm, nhưng lại nghĩ đến gì đó, hỏi: “Bạn đời của em…”
“Hôm nay anh ấy đi vắng.” Văn Tranh đáp.  
Sau khi đối phó xong bữa tối, ký cho người đại diện mấy chục chữ ký nữa, về đến nhà cũng chỉ có quản gia hệ thống đón anh.
Bắc Tư Ninh đi được một ngày.   
Hôm sau, Văn Tranh thất vọng kiểm tra nhà, thấy không có ai thì chán đến mức ngay cả bếp cũng không muốn vào, cứ thế xốc balo lên vai rồi rời khỏi nhà. 
Sáng hôm nay chỉ có một tiết, học xong anh còn giúp thầy mình vài chuyện, giúp xong lại đến công ty Bắc Diêu xem Phạm Linh Nhu còn sống không, thuận tiện ký mớ hồ sơ cao như núi. 
Lông mèo trong phòng mèo tinh bay đầy trời, ngay cả hệ thống xử lí cũng không làm xuể, nhóc lông vàng và Diệp Ngữ Bang đang đẩy máy hút bụi khắp nơi.  
Không hiểu sao Văn Tranh lại thấy thả lỏng khi ở đây, anh chợp mắt trong phòng làm việc của Bắc Tư Ninh một hồi. 
Đang mơ mơ màng màng thì điện thoại reng, nhạc chuông không nên tức giận làm anh mở mắt.

Anh cầm điện thoại lên, bấm nhận rồi a lô một tiếng.  
“Văn!” Peppa vội vàng nói: “Tôi có tin mới!”
Văn Tranh mở bừng mắt: “Nói.” 
“Từ Kê, nam, 45 tuổi, hiện tại đang ở thành phố NQ ở Liên Minh, số giấy thông hành là gi71298761.” Gã dừng một chút rồi nói tiếp: “Rick nói không sai, ông ta đang làm việc ở một công ty tên là công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ sinh học mới được thành lập gần đây.


Công ty này là vỏ bọc của một viện nghiên cứu nhưng bảo mật khu nghiên cứu dưới đất quá nghiêm ngặt, bọn tôi không vào được.” 
Văn Tranh cau mày, một tay giơ lên day day thái dương.  
Peppa: “Nhưng bọn tôi tìm được số liên lạc của ông ta trong kho tài liệu của Liên Minh, bọn tôi đã kiểm tra số điện thoại này rồi, công ty kia từng gọi cho nó, còn gọi khá thường xuyên.

Nếu không có gì ngoài dự liệu thì đây là số cá nhân của ông ta.”
Sau đó Peppa gửi số cho Văn Tranh, cam kết sẽ tiếp tục theo dõi, có tin gì mới là báo ngay cho anh.  
Sư phụ rời khỏi Dung thành, không thèm gửi tin nhắn hay gọi cho anh bất kì lần nào, hay nói chính xác hơn là, từ hôm giao thừa rời khỏi căn cứ Bắc Hải, ông chưa bao giờ liên lạc lại với anh. 
Văn Tranh cứ nghĩ là, xét theo một phương diện nào đó, đây là biểu hiện của từ bỏ.  
Anh càng lớn thì độ lệ thuộc vào sư phụ cũng ngày càng ít, sau khi về Dung thành cũng không sống chung với ông.

Lúc đến viện nghiên cứu thì tạt qua nhìn ông một cái coi như trọn nghĩa vụ con nuôi.

Nhiều năm trôi qua, sư phụ càng can thiệp vào vấn đề tình cảm của anh, Văn Tranh càng dùng đủ mọi cách thức để né tránh.  
Điều này dẫn đến việc bây giờ anh với sư phụ gần như biến thành người lạ. 
Mặc dù bị thứ cảm xúc không biết tên ngăn cách, nhưng tận trong xương tủy, Văn Tranh vẫn còn hy vọng một chút về thứ gọi là tình thân này. 
Anh phải thừa nhận khoảng thời gian ba mẹ qua đời ấy, Từ Kê đã làm tròn trách nhiệm của một người ba nuôi, kiên nhẫn, chiều chuộng, cười dịu dàng.

Ông nấu ăn rất ngon, ngày lễ tết gì đó cũng chúc mừng với anh.  
Nhưng Văn Tranh không thể nào quen được với cuộc sống này, anh không càn rỡ như khi sống chung với ba mẹ được.

Ngày nào cũng cẩn thận duy trì cái gia đình nhỏ kỳ cục này.  
Công dã tràng rồi ư? Anh không biết.  
Ngón tay Văn Tranh dừng lại trên giao diện quay số một chút, Văn Tranh đứng dậy đi vào trong rồi khóa cửa.  
Đây là phòng ngủ của mấy con mèo nhỏ, có mấy con cơ thể không tốt đang lười biếng nằm trong ổ, sau khi nhìn Văn Tranh mấy lần thì cúi đầu ngủ tiếp.  
Ngay khi điện thoại thông báo đã kết nối, Văn Tranh bỗng cảm thấy hồi hộp, thứ cảm xúc mà lâu rồi anh chưa thấy.  
Lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng không sao thoát được, mãi đến khi Từ Kê nghi ngờ a lô đến tiếng thứ ba thì anh mới lên tiếng: “Sư phụ.”
Đầu dây bên kia im lặng khoảng mười giây, sau đó Từ Kê mới cười nói “Tiểu Tranh, sao lại gọi điện thoại cho ta thế này?”

Tim Văn Tranh chùng xuống, anh nhếch mép theo bản năng: “Chỉ muốn hỏi thăm xem người ở Liên Minh thế nào thôi, con đến thăm được không?”
“Không cần, ta ở bên này rất tốt.” Từ Kê vẫn dịu dàng như cũ.  
Những lời dối trá khiến Văn Tranh đầu bên này cảm thấy vô cùng buồn nôn, anh bịt miệng nhịn cảm giác đó xuống, hồi sau mới cầm điện thoại nói: “Từ Kê, tại sao ông biến mất? Ông làm cái gì ở viện nghiên cứu?”
“…” Từ Kê bỗng bật cười: “Tiểu Tranh, con trưởng thành thật rồi.”
Hai người cách xa vạn dặm, Từ Kê cũng không quay về trong thời gian ngắn nên ông nói thẳng. 
“Sao con điều tra được?”
“Tôi có đường dây riêng.” Văn Tranh đáp.  
“Không sai, quả nhiên con vẫn chưa bị con yêu quái kia làm cho mụ mị đầu óc.” Lời nói của Từ Kê có vài phần hài lòng: “Con để ý rằng ta đã đi, cũng cố gắng điều tra, khao khát muốn biết vẫn chưa biến mất, con vẫn còn sống, vẫn sống có ý nghĩa.

Tiểu Tranh, con cũng rời khỏi người đàn ông kì dị kia đi, nó là thứ không bình thường.”
Văn Tranh nhắm hai mắt: “Là sao?”
Từ Kê: “Hắn ta có thể biến thành động vật, Tiểu Tranh con hẳn đã biết việc này.

Ta dạy con biết bao phẩm chất tốt đẹp rồi, nhưng con học không hết, nhất là vấn đề kết hôn với ai đấy, lớn tướng thế này rồi mà vẫn còn phản nghịch, thật không chấp nhận được mà.”
“Mặc dù công nghệ khoa học kỹ thuật rất phát triển nhưng thụ tinh nhân tạo vẫn cần trứng và t*ng trùng kết hợp.

Nó chứng minh chúng ta cần tuân theo tự nhiên, nam nữ yêu nhau tạo thành một gia đình, sinh con đẻ cái.

Ngoài nó ra thì tất cả đều là những con đường lạc lối không dài lâu.

Ba mẹ con cũng yêu đương khác giới, con phải hiểu được sự tốt đẹp của nó chứ, huống chi gien ưu tú của con nên được di truyền tự nhiên, chứ không phải dựa vào phòng thí nghiệm.” 
“Tiểu Tranh, sư phụ đều vì con cả thôi, con có thời gian nên suy nghĩ về lời nói của sư phụ…”
“Từ Kê.” Văn Tranh cắt ngang, lạnh lùng hỏi: “Tôi hỏi ông một chuyện, mong ông thành thật trả lời.”
Từ Kê khựng lại, sau đó lại khôi phục sự nho nhã của mình.  
Ông nói: “Con hỏi đi.”
“Mười ba năm trước, năm tôi mười tuổi, đám cháy ở Ngô Đồng Viên.

Ông biết lý do không?”

Đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, Văn Tranh cảm giác lòng bàn tay mình toàn mồ hôi.  
“Hiển nhiên ta nhớ, mạch điện lão hóa.” Từ Kê đáp: “Đêm đó ta trực đêm, nhận được điện thoại thì chạy vội đến, con rất buồn vì phòng sách cháy rụi, khóc to đến mức làm người khác đau lòng, ta nhớ rất rõ.”
Văn Tranh lại hỏi: “Ông thật sự đi trực?”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, còn lâu hơn cả khi nãy, lâu đến mức một con mèo con cũng khập khiễng đi lại bên chân Văn Tranh cạ cơ thể xù lông vào anh, lạnh như băng.  
“Đúng vậy.” Từ Kê nói: “Con muốn hỏi cái gì?” 
Văn Tranh hít sâu một hơi, tức giận như sóng thần liên tục ập về phía anh, đánh đến mức anh muốn hôn mê, ép anh phải ngã lưng ra sau dựa vào cửa sổ. 
“… tôi chỉ muốn hỏi, ông muốn là gì?” Giọng Văn Tranh nghẹn lại: “Tại sao lại đốt phòng sách nhà tôi?”
Từ Kê cười.  
Văn Tranh hiểu rõ phong cách nói chuyện của Từ Kê, tất cả đã rõ ràng từ khoảng dừng đầu tiên đó.  
Từ Kê không quá nhạy cảm với thời gian, hỏi ngược lại theo thói quen để hồi tưởng.

Ngày xưa Văn Tranh rất hay hỏi ông mấy câu như mai ăn gì, ngày mấy phải đóng học phí, lúc nào ông cũng sẽ hỏi lại rằng “Ngày mai?” “Ngày 15?”, đây gần như là phản xạvô điều kiện của ông khi nghe câu hỏi.  
Mà liên quan đến những mốc thời gian đã qua, ông chưa bao giờ thoát khỏi thói quen này.  
Nếu là bình thường, câu đầu tiên của Từ Kê phải là: “Mười ba năm trước?”
Nhưng ông trực tiếp nhảy qua bước này, bảo hiển nhiên nhớ.  
Hiển nhiên nhớ.  
Văn Tranh dọng một cú thật mạnh vào tường, liên tục nuốt nước miếng, nghĩ thầm trong đầu, đêm đó ông không có đến.
Từ khi bắt đầu cháy đến khi trời sáng, Từ Kê chờ đến khi trời mắt đầu hửng sáng mới xuất hiện.  
Những dịu dàng trong trí nhớ anh bây giờ như dây leo màu đen đang giương nanh múa vuốt, chúng siết chặt khiến anh không tài nào thở nổi, Văn Tranh chỉ muốn hỏi một câu duy nhất, tại sao!? 
“Đứa nhỏ ngốc.” Từ Kê từ tốn nói: “Bởi vì ta mong con có thể về nhà với ta nhanh một chút.”
“Ta thật sự xem con như con trai mình, nếu con cứ ở trong nhà của ba mẹ mình mãi thì sẽ không bao giờ hết lệ thuộc vào họ được.

Con quá yếu đuối, một người chiến sĩ không được yếu đuối, mà ta mới là người thân của con, con lẽ ra phải tập trung toàn bộ tinh thần để nghe ta nói, lập kế hoạch học tập với ta.”  
“Sự thật chứng minh rằng ta đã đúng, ta dạy con rất tốt, bây giờ con sống cũng rất tốt.

Không bệnh không có vấn đề gì, năng lực của con cũng tốt nhất trong nhóm chiến sĩ… đây là nhờ ta đã dạy dỗ con.” 
Văn Tranh nhịn không được nữa.
Anh vứt điện thoại, vội vã vọt vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu ói liên tục.

Axit trào ngược đốt cháy thực quản, cả cơ thể co rút, chân mềm đến mức đứng không vững, sau khi ói hai đợt, lúc anh nhận ra thì mình đã ngồi bệt xuống sàn vệ sinh.  
Thật ác độc.
Cảm giác ghê tởm cứ ùn ùn kéo đến hoàn toàn không thể biến mất được, mới ngồi được mười giây mà dạ dày lại tiếp tục quặn lên.  

Ói đến mức không còn gì có thể ói, trước mặt Văn Tranh đen kịt, nước mắt sinh lý chảy đầy mặt.

Anh chống một tay xuống đất, cố gắng há miệng thở dốc, đến khi cơn buồn ói tiếp theo ập đến thì mu bàn tay anh bỗng cảm thấy ấm áp vô cùng. 
Tiếp theo, một bàn tay đặt lưng lên.  
“Chuyện gì đây!?” Bắc Tư Ninh sợ ngây người: “Em… a!”
Văn Tranh rất không muốn dùng hình tượng chật vật này để chào mừng Bắc Tư Ninh trở lại, nhưng anh không khống chế được bản thân.

Anh siết chặt tay Bắc Tư Ninh, nghe được giọng của mèo tinh run rẩy, hắn hoảng sợ hỏi anh: “Sao lại khóc… ăn bậy gì hả?”
Văn Tranh lắc mạnh đầu.  
Mèo tinh hoàn toàn không hiểu được ý của anh, hắn giơ tay bóp cằm, ép anh há miệng ra.

Toàn thân Văn Tranh mất sức, không phản ứng kịp, bỗng miệng bị đút vào một thứ gì đó có thể tích khá lớn, chạy dọc theo cổ họng bỏng rát xuống dạ dày.  
Sau đó, Bắc Tư Ninh đặt tay lên bụng anh. 
Một cảm giác ấm áp kì lạ bắt đầu bao lấy dạ dày, chảy dọc theo tứ chi, chậm rãi chạy đến đầu ngón tay.

Co rút do buồn ói giảm bớt ngay lập tức, Văn Tranh thở gấp, anh được mèo tinh ôm vào lòng, bên tai là mái tóc mượt mà của đối phương, đen nhánh y hệt lông mèo của hắn vậy.  
“Không sao, đừng sợ.” Bắc Tư Ninh nói: “Trúng độc phải không? Đá đồng sinh của ta có thể giải độc, nuốt vào thì không sao rồi, sẽ ổn thôi…” 
Bàn tay trên lưng anh liên tục vuốt ve, Văn Tranh cũng ôm hắn thật chặt.  
Hồi lâu sau mới yếu ớt hỏi: “Anh cho em ăn đá? Rửa chưa?”
Bắc Tư Ninh: “…..

Hả?”
–—-
Hậu trường nhỏ:
Ninh Ninh: Ta về rồi đây! 
Văn Tranh: (ọe) 
Ninh Ninh:??? 
–—-
Ngọc Thụy: Thề, hai cha này không có được phút nghiêm túc nào.

Giây trước mới nghiêm túc buồn bã các thứ xong là giây sau tấu hề ngay. 
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.