Nuôi Ma Ngải

Chương 10: Ngày Thứ Bẩy


Bạn đang đọc Nuôi Ma Ngải – Chương 10: Ngày Thứ Bẩy


Tối qua, Cam nghe Thơm chạy về kể lại hết đầu đuôi câu chuyện, nàng không thể nào tin được. Nàng là con bé chuyên đi đêm cả mấy năm trời, có gặp ma quỉ bao giờ đâu.
Bởi vậy Cam bàn với Thơm cứ ở nhà để nàng qua đó làm thế cho Thơm.
Sáng sớm tinh mơ, Cam đã tới nhà Lưu, tự tiện mở cửa đi vô vì tối qua Lưu không khoá cửa. Nàng định vô nhà bếp dọn dẹp, nhưng tò mò dòm vô phòng ngủ Lưu xem chàng ngủ nghê ra sao. Ai ngờ Cam thấy bà Chín trần truồng ôm Lưu ngủ ngon lành. Nàng sôi lên vì không ngờ Lưu đã ngủ với chị nàng rồi còn lẹo tẹo với con mẹ map như heo này nữa. Nàng nghĩ ra một cách chơi ác, rón rén vô phòng, lấy hết quần áo bà Chín và Lưu đem xuống bếp nhúng nước, Phơi lên sào ngoài sân. Nàng cũng cố tình không vắt thực ráo nước để cllo quần áo thật lâu khô. Cam lại chạy ra đường, lấy bãi phân bò trét vô dép bà Chín và bôi lung tung lên sàn nhà. Xotlg suôi Cam thích thú vô bếp nấu nước pha cà phê cho Lưư Nàng vừa làm vừa huýt sáo thật vui vẻ.
Chỉ vài phút sau, Lưu tỉnh ngử ngay, chàng ngửi thấy có mùi gì hôi hôi. Tử từ mở mắt, Lưu thấy bà Chín nằm gác một chân lên đùi mình, hai tay bà ôm lấy người chàng. Lưu gọi nho nho:
“Chín, Chín ơi. Dậy đi, sáng rồi đó.”
Bà Chín cũngtừ từmở mắt, bà thấyLưu nằm gọn trong tay mình, thích thú ôm chặt lấy chàng, hôn vô cổ Lưu thật mạnh. Da thịt bà cà sát khắp mình Lưu.
“Chín ơi, em có ngửi thấy mùi gì hôi hôi không?”
Bà Chín hít hít, nói:
“Ờ hén, hình như có mùi thui thúi thì phải.”
“Tụi mình dậy xem mùi gì đi”
“Em muốn nàm với anh chút nữa quá hà.”
“Thì anh còn ở đây lâu mà lo gì chứ?”
“Có phải không đó, có thèm nghĩ tới người ta bao giờ đâu.”
“Thì em cứ tới đây lúc nào không được.”
“Không biết có tiếp không đây.”
“Nửa đêm anh còn xách xe đi kiếm em, nói gì em tới kiếm anh mà lại không tiếp được hay sao?”
Bà Chín cười hành hạch:
“Chứ không phải có cái ntlỏ xíu mê quá rồi quên người ta chứ gì.”
Lưu cười hì hì:
“Em chỉ được cái nói tầm bậy thôi, anh khoái cái này này.”
Vừa nói Lưu vừa lùa cả hai tay lên ngực bà Chín, bóp mạnh. Bà Chín dùng hai chân cặp chặt lấy thân thể Lưu Rên rĩ:

“Thương quá hà.”
“Thôi, chúng mình dậy đi, mùi gì hôi quá.”
Lưu gỡ tay bà Chín ra, tụt xuống giường. Chàng nhìn ngay thấy phân bò rải rác khắp nhà, kêu lên:
“Hèn gì hôi ơi là hôi, tụi mình có đứa dẫm phải phân bò mang vô nhà nè.”
Bà Chín cũng vội vã ngồi dậy, chồm mình nhìn xuống sàn nhà. Bà cười như nắc nẻ:
“Vậy mà tụi mình ngủ tỉnh bơ tới sáng mới hay chứ.”
“Để anh ra mở cửa ùi hôi bay đi nhé.”
Bà Chín vội vàng tụt xuống đất la lên:
“Khoan khoan đã anh, để em mặc quần áo đã. Nhỡ có ai vô thấy tụi mình như thế này kỳ lắm đó.”
Lưu đứng ngó bà Chín tồng ngồng nhìn dáo dác, thân thể bà thật đẫy đà, chàng nghĩ tới tối qua quần thảo với khối thịt nung núc ấy, tự nhiên da thịt lại nóng lên.
“Ủa, quần áo em đâu hết trơn rồi kìa? Anh Lưu ơi.”
“Thưa dì con thấy quần áo của dì và anh Lưu bị đạp xuống đất dính cứt bò dơ hết chơn nên đã giặt, đem phơi ngoài sân từ sáng sớm rồi ạ”
Cả Lưu và bà Chín đều giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của Cam, Lưu đứng chết trân, còn bà Chín cuống quýt nhào lên giường chụp lấy cái mền cuốn vô thân thể. Mặt mũi bà tái ngắt, chân tay run lẩy bẩy. Bà không thế nào ngờ được có chuyện này xẩy ra. Bây giờ ăn làm sao, nói làm sao đây. Như thế là con quỉ cái này biết hết chơn rồi còn gì. Chuyện này đồn um lên, bà còn mặt mũi nào ở khu này mà làm ăn nữa. Lưu lắp bắp hỏi:
“Em… em tới đây từhồi nào vậy, làm Bao vô được nhà?”
Cam nói tỉnh bơ như không có chuyện gì xẩy ra.
“Dạ, em tới đây sớln lắm. Chị Thơm đau gần chết, tối qua cố lết về được tới nhà cho em hay tới đây thế chỉ. Hình như chị ấy bị trúng gió gì gì đó…, mẹ em phải tắm rửa cho chị ấy rồi nấu nước xông nữa. Cả nhà lụe đục cả đêm.”
Lưu dở khóc dở cười. Chàng không còn biết phải nói làm sao nữa. Cam nói xong đứngmột chút, khôngthấy Lưu nói gì, nàng lườln chàng một cái thực dài rồi ngoe nguẩy đi xuống bếp. Bà Chín cũng nhìn thấy điệu bộ của Cam, người bà muốn sôi lên, nhưng làm gì được bây giờ, mặt bà thộn ra. Cơn bực lập tức trút lên đầu Lưu.
“Anh không kiếm quần áo khác mặc vô đi, còn đứng đó khoe cái của quí hoài hay sao hả. Thế này thì tức chết được.”
Nghe bà Chín nhắc, Lưu lật đật mở tủ lấy đại bộ đồ mặc vô thực nhanh. Mặc quần áo xong, chàng đứng sớ rớ khôngbiết phải làm gì nữa. Ngay lúc ấy Cam lại xuất hiện, hai tay nàng bưng hai ly cà phê sữa nóng hổi, miệng la:
“Nóng quá, nóng quá.”
Lưu luýnh quýnh chạy lại, đỡ một ly cà phê trên tay

Cam, lật đật nói:
“Em bưng ra nhà ngoài đi.”
Nói xong chàng cũng bưng ly cà phê đi ra. Vừa tới phòng khách, Lưu nghe Cam nói nho nhỏ:
“Anh ác lắm, hành hạ chị em tới thế mà còn hú hí ở đây được với con mẹ này cả đêm thì quá lắm rồi. Phải như em còn khuya mới để anh yên.”
Lưu toát mồ hôi, chàng nói nho nhỏ:
“Chị em thực sự đau làm sao?”
Cam lại lườn Lưu.
“Còn sao với trăng gì nữa. Bà ấy nhỏ con, còn anh như con bò mộng, lại húc bừa bãi làm sao người ta chịu được. Hôm qua mụ mập khám bệnh không nói cho anh nghe rồi hay sao.”
Lưu ngọng ngịu, trở nên cà lăm.
“Anh… anh… anh đâu có ngờ… ngờ… ngờ như thế chứ.”
Cam phì cười, nàng không ngờ chơi được Lưu vố này. Tối qua Thơln chạy về nhà thực sự vì sợ ma chứ chẳng có chuyện gì. Nhưng nàng cũng đã nói cho Cam nghe hết vụ mụ Chín khám bệnh tào lao làm nàng kẹt. Cam vừa bực, vừa tức cười, nàng cũng tò mò muốn biết con ma ra làm sao nên bầy kế bảo Thơm cứ ở nhà để sáng sớm Cam qua nhà Lưu làm việc thế Thơln. Trong thâm tâm nàng muốn có dịp gần gửi Lưu một cách danh chính ngôn thuận để đưa anh chàng này vô tròng như lão chủ tiệm hủ tiếu mấy năm trước. Ai ngờ bây giờ nàng lại gặp dịp chơi cả Lưu và mụ Chín một vố khoái dàn trời. Xong vụ này thế nào Cam cũng hốt hồn Lưa một cách dễ dàng thôi. Nàng vừa cười vừa nghiến răng véo vô đùi non Lưu một cái thực mạnh.
Lưu bị véo bất ngờ, đau quá, không dám kêu, chàng lật đật chụp lấy tay Cam giữ lại. Ai ngờ lại làm bàn tay nàng đụng ngay phải bộ hạ chàng. Cam la nho nhỏ như mắc cỡ, dơ tay trái đập nhẹ lên mình Lưu.
“A, cái anh này, em không chịu đâu.”
Lưu còn đang lớ dớ quên cả buông tay Cam ra, nàng đã ép sát thân thểvô mình chàngrồi. Lưu vừa cúi xuốngnhìn, miệng Cam đã kề ngay môi Lưu. Không còn nghĩ ngợi gì đượcnữa, chàng đặt nhẹ lên bờ môi mũm mĩm ấy nụ hôn vội vàng.
Cam xô nhẹ chàng ra, nói nho nhỏ:
“Coi chừng mụ Chín nhìn thấy thì anh chết đó.”
Lưu cười hì hì, nói nho nhỏ:
“Anh đâu có sợ.”
Cam lại phát nhẹ vô mình Lưu, cười khúc khích.
“Đốt anh đi.”

Nói xong nàng chạy lẹ vô bếp, không cho Lưu loạng quạng nữa. Cam nói với lại:
“Em phải chùi nhà đã, hôi hám quá đi.”
Nghe Cam nói chùi nhà, Lưu chợt nhớ lại bà Chín còn trong phòng ngủ. Chàng chạy vội vô hỏi:
“Chín à, hay là anh lấy bộ đồ ngủ của anh cho em mặc nhé, mình ra ngoài này uống cà phê đi.”
Bà Chín lắc đầu quầy quậy.
“Thôi, thôi, cho em về nhà.”
“Vậy em lấy quần áo đâu mặc mà về, đồ giặt chưa khô mà.”
“Con quỉ cái nó hại tui. Anh cứ lấy đồ ướt cho em đi, trời chưa sáng lắm đâu, cho em mượn cái xe đạp của anh về được rồi. Không ai để ý đâu.”
Lưu cố năn nỉ: .
“Thì em cứ ở đây đi, chờ quần áo khô về có sao đâu.”
Bà Chín giẫy đành đạch.
“Không có được đâu anh Lưu ơi. Con quỉ cái này nó chơi em, rồi khách khứa anh ra vô, thiên hạ lại đồn um lên làm sao em còn ở được khu này nữa chứ. Anh cứ lấy quần áo cho em đi, ướt cũng được, em nhất định phải về mà.”
Lưu chiều ý bà Chín, chàng thấy bà thật tội nghiệp.
Khi bà về rồi, Lưuxuống bếp thấy Cam nằm khèo trên ghế bố ca vọng cổ, chàng ngạc nhiên hỏi:
“Ủa, sao em bảo lau nhà mà.”
Cam cười hì hì, chọc Lưu:
“Hai anh chị tồng ngồng, thồn thộn ra đó. Anh bảo em vô phòng ngủ coi hai người biểu diễn hay sao chứ?”
Bây giờ Lưu mới chợt thấy Cam cố ý chọc mình. Từ sáng tới giờ chàng thấy mình thật ngây thơ để con nhỏ này quay mòng mòng, thật là khờ. Chàng nghĩ không chừng vụ cứt bò cũng là tác phẩm của con nhỏ tinh quái này. Tối qua làm gì có mùi miếc gì đâu.
Lưu lại bên ghếbố, bất thần thọc hai tay vô nách Cam
làm nàng nhẩy nhổm, cười ré lên. . .
“Anh Lưu, anh Lưu… anh làm cái gì yậy nè.”
Lưu cười hì hì.
“Anh làm cái gì thì em phải biết chứ. Nhưng mà anh làm hay em làm hả?”
Cam vẫn tiếp tục cười khanh khách, nàng có máu nhột không chịu nổi khi ai thọc vô nách mình.
“Anh Lưu.., anh Lưu, thôi mà, thôi mà.”

“Được rồi thì thôi, nhưng em phải nói cho anh biết.”
“Biết cái gì?”
“Em biết cái gì chưa nói sao anh hay được?”
“Thì hôm qua anh phá chị Thơm tới gần chết, bả về nhà không dám nói với ai, vô buồng khóc lóc với em, năn nỉ em tới đây làm thế cho bả. Vì bả không muốn gặp mặt anh nữa. Bả cũng biết anh với mụ Chín lèo tẹo. Em không tin, nhưng sáng nay qua đây mới biết bà Thơln nói toàn sự thực. Mà từ hồi nào tới giờ, trong gia đình em, bà ta là người khờ khạo nhất, chỉ để cho người ta ăn hiếp thôi, chứ chưa làm gì được ai. Bây giờ anh còn muốn nghe gì nữa hay thôi?”
Lưu ngẩn ngơ tới khờ khạo, Chàng không ngờ chuyện này lại xẩy ra. Mặt mũi nhăn nhó, nói:
“Kể ra anh cũng hơi tệ thật, chĩ ham vui một chút thôi mà xẩy ra chuyện đáng tiếc này. Anh thú thực, với em anh coi như người trong nhà. Không hiểu sao tối qua anh có làm gì Thơm quá đáng đâu, lại xẩy ra như vậy được chứ. Mới có nhập vô, kế cúp điện, rồi lụp chụp là Thơm xỉu đi ngay.”
Cam “hừ” một tiếng nho nhỏ, cốý gài mình vô nội vụ.
“Mới có nhập vô thôi à? Anh nói coi em như người nhà em mới nói. Vậy em cũng xin được coi anh như người nhà đi để nói cho anh nghe, anh có chịu không?”
“Thì em cứ nói đi.”
“Năm nay em mới có mười sáu tuổi, ai thì em không dám nói. Chứ như anh, bình thường mà quần cả đêm, em cũng không có xỉu đi được đâu. Anh có tin không?”
Hình nhưLưu khônghiểuý Cam, chànglại tưởng nàng đang cố buột tội chàng.
“Có lẽ Thơm yếu đuối, bà Chín nói xương hông cô ta nhỏ nữa, lại vừa bị mổ nên mới ra nông nỗi. Chứ thực sự anh ehưa có làm gì quá đáng mà.”
Cam thấy Lưu khờ quá, nàng tiến thêm bước nữa, cố mở thực rộng cánh cửa cho chàngbước vô. Nàng biết chắc là Thơm không bao giờ trở về đây làm nữa, vì hình ảnh con ma hiện ra ngờ ngờ hai lần liền sát bên cạnh. Tánh chị nàng hơn ai hết, Cam biết rất rõ. Thơln sợ ma hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Người ta có thể giết nàng, còn hơn là bắt nàng ngủ ở nghĩa địa một đêm. Cũng vì vậy mà Cam đề nghị Thơm ở nhà luôn, để nàng thế Thơm làm cho Lưu.
Cam mỉm cười.
“Vậy mà sau đó, anh mắc cái gì lại hùng hục với mụ Chín cả đêm hả. Bộ chị em em xấu xí lắm hay sao?”
Lưu chưa biết nói gì, Cam lại tiếp:
“Thôi chuyện đã qua rềi, bỏ đi. Anh ra nhà ngoài uống cà phê đi kẻo nguội.”
“Thì em ra đó uống với anh đi, có hai ly lận mà.”
Nói xong không để cho Cam có bằng lòng hay không, Lưu nắm tay nàng kéo lên. Cam làm bộ nương theo tay chàng ngả vào lòng Lưu. Nàng áp má vô ngưc chàng, ngưởng mặt lên và từ từ nhắm mắt lại. Lẽ dĩ nhiên bây giờ Lưu phải hiểu rồi, chàng vội vàng cúi xuống ngay. Bờ môi ngọt lịm của cô gái mười sáu tận hiến một cách bất ngờ tới thích thú vô biên. Lưu ôm ghì lấy nàng, lưỡi nàng lùa qua miệng chànglàm Lưurun lên. Hình nhưthân thể nàng cũng đangrun rẩy trong nhịp thở ái ân. Lưu từ từ kéo Cam nằm xuống ghế bố…
Tối nay đúng mười hai giờ đêm, Lưu lại vô phòng nuôi Ma Ngải. Cả ngày hôm nay nàng và Cam quần thảo tới mù trời tối đất. Quả thực như lời nàng nói. Cam khoẻ và dai sức gấp mười lần Thơm. Nàng mới có mười sáu tuổi mà không hiểu sao thân thể nẩy nở như vậy được. Lúc ở San Franciso, Lưu khoái đọc nhất mục Mõ mười sáu trong mấy tờ tuần báo Mõ. ớ đó, cái tuổi mộng mơ eủa cô nàng nào đó cũng nhiều lúc làm cho người Lưu nóng lên vì tưởng tượng. Nhưng chàng không ngờ tuổi mười sáu của Cam làm cho chân tay Lưu bải hoải. Chứ đâu chỉ có phải mơ mơ mộng mộng như Mõ mười sáu của tờ báo nọ. Hình như cái tuổi mười sáu trên Báo Mõ nó thuộc vào thời đại cách nay ba mươi năm rồi thì phải. Có lẽ cô Mõ mười sáu nào đó trên Báo Mõ bây giờ cũng xấp xỉ gần năm mươi ? Hèn gì ở
cái tuổi sống nửa thếkỷ rồi thì mười sáu cái nổi gì đây chứ, yếu xìu là phải rồi. Làm sao mà giống như Cam mười sáu ngày hôm nay.
Lưu mệt mỏi chích đầu ngón tay áu rỉ ra. Con Ma Ngủi bám sát vô người chàng, nghểnh mũi lên chờ hít máu trên tay Lưu. Mới có bảy ngày, con Ma Ngải bây giờ lớn như một con mèo Xiêm. Nhưng chân tay nó nhỏ nhắn, dài lêu khêu gấp ba thân hình, nên khi y đứng lên, cái đầu nó đã muốn cao xấp xỉ với đầu Lưu rồi. Hai tay nó cũng dài như hai chân, khi đứng, cánh tay buông thõng gần chạm đất. Nhiều khi nó bò như khỉ, nhiều lúc nó đi như người. Ghê gớm nhất là lúc nó cuộn tròn cả chân tay chung quanh mình tròn như một trái banh và lăn đi nhanh như một tia chớp. Mắt thường chỉ nhìn thấy một bóng mờ xẹt ngang. Hơn thế nữa, không phải nó chỉ lăn trên mặt đất, mà có thể lăn ngay trên không trung như một trái banh được đá xẹt vô lưới.
Con Ma Ngải vừa hít xong giọt máu tử ngón tay Lưu, nó rít lên nghe chói tai. Cuộn mình lại thành trái banh lao vút ra khỏi cửa. Lưa giật mình, nhưng chàng đã có kinh nghiệm lần trước. Mặc kệ nó muốn đi đâu thì đi. Chàng biết thế nào nó cũng bắt một con gà, con qué gì đó như hôm trước, đem về ăn. Chàng nhủ thầm; bất quá thiên hạ phát giác thì đền là cùng, chứ có sợ gì đâu. Mục đích của chànglà phải trả thù, do đó có giá nào lại không chấp nhận chứ.
Mặc dù không đuổi theo Ma Ngải như hôm trước, nhưng Lưu cũng mở toang cửa cho nó trở về. Chàng trở vô phòng ngử ngay, vì cả ngày hôm nay quần thảo với Cam mệt muốn ngất ngư rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.