Đọc truyện Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ – Chương 62: Đô Đô gặp phụ huynh!
” Mạc Dịch Nghiêm, thả tay ra!” Mẹ Mạc chưa bao giờ thấy mất mặt như bây giờ, đã mười phút trôi qua rồi, nước cũng uống rồi, bác sĩ cũng qua kiểm tra rồi, thế mà Mạc Dịch Nghiêm cứ như bị cái gì nhập, cứ nắm chặt tay Trần Củ mãi.
Nhìn bề ngoài trông Trần Củ vốn đã có vẻ dễ ăn hiếp, lúc này cậu còn đứng im cạnh giường như một con vật nhỏ đang hoảng sợ, không dám động đậy lấy một cái.
Mạc Dịch Nghiêm giữ khư khư tư thế cũ, chỉ có tay là nắm nhẹ hơn một chút.
” Trần Củ?”
Chẳng biết đây đã là lần thứ bao nhiêu Mạc Dịch Nghiêm xác nhận với người trước mắt mình, song Trần Củ vẫn kiên nhẫn đáp lại, “Vâng.”
“Cậu vẫn… luôn theo cạnh Dịch Trình à?”
Biết Mạc Dịch Nghiêm vẫn không tin lắm rằng cậu chính là cậu trợ lý mập lúc trước, Trần Củ gật đầu hơi có vẻ lúng túng, sau đó lại cố rút cổ tay của mình ra, “Mạc tổng, hay là tôi rót cho anh một ly nước nha.”
Bấy giờ Mạc Dịch Nghiêm mới coi như là tỉnh mộng phần nào, đã xác định được cậu sẽ không đi đâu, chỉ định đi rót ly nước cho mình thôi, lúc này mới buông tay ra.
Mạc Dịch Húc bị mẹ Mạc nháy mắt gọi ra ngoài phòng bệnh, vẻ mặt sẵn sàng đón địch, “Rốt cuộc ban nãy xảy ra chuyện gì?”
Mạc Dịch Húc giải thích đầu đuôi, “Chắc là anh hai mới tỉnh lại nên tâm trạng chưa ổn định lắm, con chỉ định giúp anh Trần thôi, mẹ à người nhất định không được nghĩ linh tinh.”
Nghe Mạc Dịch Húc giải thích xong, mẹ Mạc yên tâm được phần nào, một thằng con trai thích con trai là đủ lắm rồi, thêm một đứa nữa thì mệt tim chịu không nổi mất.
“Được cái cậu Trần Củ này nhìn cũng thuận mắt, làm việc bên cạnh Dịch Trình nên gặp mấy lần rồi, trông cũng ổn định, tốt hơn mấy người trước đây ở bên anh con nhiều.” Mẹ Mạc liếc nhìn Trần Củ đang trông Mạc Dịch Nghiêm uống nước trong phòng bệnh.
Mạc Dịch Húc tận dụng triệt để ngay, “Vậy ý mẹ là người ủng hộ anh hai với anh Trần ở bên nhau đúng không?” Trải qua đủ chuyện hôm nay, trong lòng Mạc Dịch Húc sớm đã phỏng đoán, e là quan hệ giữa anh hai của cậu và Trần Củ không chỉ có vậy.
Mẹ Mạc cau mày như đang suy nghĩ, cuối cùng lại thở dài, “Bệnh của thằng hai con cũng biết, vậy nên chỉ cần thấy nó thích, mẹ cũng không ngăn cản gì nữa, có điều con với thằng ba tuyệt đối không được đi lên vết xe đổ này nghe chưa?”
Bản thân Mạc Dịch Húc thì chẳng lo lắng gì, có điều không khỏi thấy hơi bận tâm về Mạc Dịch Trình và Đô Đô, thế nên cậu cười miễn cưỡng, “Mẹ, người… yên tâm.”
oOo
Nguyện Tác do dự mấy phen, cuối cùng vẫn quyết định nhận lời mời phỏng vấn này, vẽ tranh chính là mong ước của cậu từ đó đến giờ, chưa kể nguyên mẫu sáng tác của truyện tranh này chính là sinh hoạt của cậu và Mạc Dịch Trình, ý nghĩa rất sâu xa. Nay có cơ hội được giao lưu chia sẻ với độc giả, cậu không muốn bỏ qua.
“Đừng lo, những phỏng vấn thế này chọn địa điểm rất linh hoạt, đến lúc đó anh sẽ ở bên cạnh em.” Mạc Dịch Trình phát hiện từ lúc bé con nhận cái phỏng vấn phát sóng trực tiếp này, cả người cậu lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng.
“Vâng.” Nhận được ánh mắt khích lệ từ Mạc Dịch Trình, tức thì Nguyện Tác thấy tự tin hơn gấp bội.
“Lát nữa gặp anh hai cũng đừng sợ nhé, trông anh ấy có vẻ không dễ gần cho lắm, thế nhưng nhất định sẽ thấy thích em thôi.” Quay quảng cáo xong, hiện giờ việc đầu tiên là Mạc Dịch Trình đưa Nguyện Tác đến bệnh viện thăm bệnh.
Nguyện Tác ngơ ngác hỏi: “Tại sao… nhất định sẽ thích em?”
Mạc Dịch Trình cười, áp về phía trước, gần như dán vào chóp mũi vểnh vểnh của Nguyện Tác, “Đô Đô của anh đáng yêu thế này, làm gì có ai không thích được?”
Mặt Nguyện Tác đỏ lên, cậu sợ bị nghe thấy, vô thức liếc mắt nhìn tài xế ngồi hàng trước một cái, tài xế vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ, thế nhưng cái cổ cứng ngắc hẳn so với trước đó đã bán đứng anh ta.
Tài xế xách giỏ trái cây trong tay đi theo sau Mạc Dịch Trình và Nguyện Tác.
Từ xa, hai người đã nhìn thấy thiếu niên cao lớn đứng trước cửa phòng bệnh, song song đó Mạc Dịch Húc cũng nhìn thấy anh ba của cậu, bước nhanh qua đón.
“Dịch Húc, sao lại ở ngoài này?” Mạc Dịch Trình thấy hơi lạ.
Mạc Dịch Húc nhếch miệng, sắp xếp câu từ lại rồi mới nói: “Trong đó… tình hình khá phức tạp. Anh cứ tự đi xem đi.”
Thật ra với tính cách của Mạc Dịch Nghiêm, gặp mấy bệnh tật thế này có lẽ hắn đã xuất viện từ tối hôm qua rồi, ít nhất thì hôm nay chắc chắn đã về công ty, thêm nữa trước mặt người khác sẽ không hề có vẻ mỏi mệt chút nào. Thế nhưng lần này, lần đầu tiên hắn cực kì hợp tác với bác sĩ, chịu ở lại bệnh viện theo dõi thêm, đã vậy sau khi bác sĩ xác nhận là không còn vấn đề gì nữa, có thể xuất viện bất cứ lúc nào, hắn tự nhiên lại thấy đầu óc choáng váng, khăng khăng đi làm kiểm tra thêm lần nữa. Dưới tình huống đó, bác sĩ không hề phát hiện chỗ nào bất thường lại không thể làm gì khác ngoài việc để hắn ở lại bệnh viện theo dõi tiếp, đằng nào cũng là bệnh viện tư nhân, giường chiếu dư dả.
Mạc Dịch Trình nắm tay Nguyện Tác đến phòng bệnh, gõ cửa, được bên trong đáp lại, giọng đó là của Trần Củ, hai người đẩy cửa bước vào.
Mạc Dịch Trình thấy anh hai mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh trông cứ là lạ, không khỏi nhíu mày, hôm nay không chủ trì cuộc họp hội đồng qua video như thường lệ à?
“Mạc ca, Đô Đô hai người đến rồi à.” Thấy Mạc Dịch Trình và Nguyện Tác, Trần Củ đặt quả táo đã gọt vỏ một nửa trong tay xuống, đứng dậy.
Mạc Dịch Trình gật đầu, “Có mệt không?”
Trần Củ nói: “Không sao đâu, không mệt.”
Mạc Dịch Nghiêm nằm trên giường bệnh nhíu mày không vui, “Dịch Trình, Trần Củ lớn hơn chú, sau này không được để gọi là Mạc ca nữa.”
“Vâng.” Mạc Dịch Trình thấy hơi thắc mắc, song vẫn giải thích: “Xưng hô thế này là vì ban đầu hiểu lầm, cũng sớm nên sửa lại rồi.”
Trần Củ ừm một tiếng, thấy hơi khó xử, cậu gọi như vậy quen rồi, giờ sửa miệng thì phải gọi thế nào?
Mạc Dịch Nghiêm như đoán ra cậu đang băn khoăn chỗ nào, hắn nói mà mặt không đổi sắc: “Gọi giống anh là được rồi.”
Nếu nói trước đó còn thấy lờ mờ khó hiểu thì bây giờ, Mạc Dịch Trình mà còn không nhận ra điều gì thì cũng không còn lời nào để nói nữa. Ánh mắt hắn quét qua gương mặt Trần Củ và anh hai mình, biết mà không nói.
Ánh mắt Trần Củ lảng tránh, trái lại Mạc Dịch Nghiêm thì trông rất thản nhiên, hắn ngồi dậy, nhìn Nguyện Tác đang đứng sau lưng Mạc Dịch Trình.
Nguyện Tác bị Mạc Dịch Nghiêm nhìn thì thấy sờ sợ, tuy có khuôn mặt tương tự như Mạc Dịch Trình, thế nhưng người đàn ông trước mắt cậu trông lạnh lẽo không khác gì một tảng băng, không ai dám lại gần.
“Anh… Anh hai.” Đây là xưng hô mà trước đó Mạc Dịch Trình đã chỉ cho cậu.
“Chào em.” Từ giọng nói và dáng vẻ đại khái, Mạc Dịch Nghiêm nhận định được đây hẳn là một người hắn chưa tiếp xúc bao giờ, ban đầu còn tưởng là trợ lý mới của Mạc Dịch Trình, thế nhưng nếu đã gọi hắn là anh hai thì hẳn là ý nghĩa rất sâu xa.
Mạc Dịch Nghiêm dời tầm mắt về phía Mạc Dịch Trình.
Mạc Dịch Trình cười, kéo tay Nguyện Tác lại, “Đây là Nguyện Tác, nhũ danh là Đô Đô, người yêu của em.”
“Cái gì?!” Rõ ràng là hai chữ người yêu đã kích thẳng vào thần kinh của Mạc Dịch Nghiêm, một người đàn ông trước nay vẫn chín chắn bình tĩnh cũng không khỏi nâng cao giọng.
Trần Củ cũng thấy hơi bất ngờ, hai mắt mở to, đúng là bình thường Mạc Dịch Trình và Đô Đô có vẻ rất thân thiết, thế nhưng cậu chưa hề nghĩ đến việc hai người sẽ yêu nhau.
Mạc Dịch Trình cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn đang trong tay mình hơi run lên, bèn nắm chặt hơn một chút, nói: “Anh hai, anh kích động như vậy làm gì, hôm nay luyện tập gặp phụ huynh ở chỗ anh trước, chờ đến lúc em đưa cậu ấy về nhà thật mà anh lại phản ứng thế này thì làm sao đây.”
Gặp… gặp phụ huynh á? Đầu óc Nguyện Tác hơi trống rỗng, trong tiểu thuyết và phim truyền hình đều nói huynh trưởng như cha, ba của Mạc Dịch Trình đã qua đời lâu rồi, vậy Mạc Dịch Nghiêm vừa là anh hai vừa là ba rồi! Vừa nghĩ đến đó, Nguyện Tác lại thấy căng thẳng hơn nữa, hàm răng phải cắn thật chặt mới không run lên, sau đó giữa ánh mắt kinh hãi của mọi người — cậu bái Mạc Dịch Nghiêm một cái thật nghiêm trang.
“Chào chào chào anh hai! Em là… là Đô… Nguyện Tác, lần đầu gặp mặt, mong, mong anh chiếu cố nhiều hơn.” Cúi mình chín mươi độ đầy thành ý.
“Phụt…” Mạc Dịch Húc đúng lúc đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh này thì cười ra tiếng.
Mạc Dịch Trình không ngờ mình lại an ủi phản tác dụng, hơi thấy lúng túng, che miệng ho khẽ.
Khóe miệng Mạc Dịch Nghiêm giật giật, “Đứng… đứng dậy đi.” Lễ lớn thế này, đặc biệt là khi còn đang nằm trên giường bệnh thì không nhận vẫn hơn.
Nguyện Tác đứng thẳng dậy, tóc mái hơi lộn xộn do vừa nãy cúi đầu dùng nhiều sức, gương mặt bé nhỏ của cậu đỏ bừng, “Cảm ơn anh hai!”
Tán gẫu thêm vài câu, sau đó Mạc Dịch Trình ngỏ ý muốn trò chuyện riêng với anh hai trong chốc lát, dặn Mạc Dịch Húc trông chừng Đô Đô cho kĩ, đừng để cậu chạy lung tung. Mạc Dịch Húc ra khỏi phòng bệnh, mặt đầy vẻ em không ăn cơm chó anh ba quá đáng quá rồi.
Trần Củ thì trông như được miễn tội lớn, đi ra theo. Tuy cậu thích Mạc Dịch Nghiêm, thế nhưng sự “nhiệt tình” bất thình lình lại không rõ nguyên do này thật sự khiến cậu hơi thấy không kham nổi, hôm qua từ lúc Mạc Dịch Nghiêm tỉnh lại đến giờ, trừ lúc vào nhà vệ sinh ra, còn lại hầu như không lúc này cậu tránh được tầm mắt của Mạc Dịch Nghiêm, cơm ăn cũng do Trần Củ bày giúp một tay, trái cây cũng phải là Trần Củ gọt giúp… Bị người mà mình vẫn luôn thầm mến soi chằm chặp như vậy, khó tránh khỏi thấy phập phồng mệt mỏi.
oOo
Mọi người đều đã ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai anh em.
Cả hai gần như đồng thời, hỏi cùng một vấn đề.
“Là nghiêm túc à?”
Mạc Dịch Nghiêm im lặng giây lát rồi nói trước: “Chú cũng biết con đường đồng tính này rất khó đi, nhất là người của công chúng như chú.”
Mạc Dịch Trình cắt ngang lời anh mình, vẻ mặt nghiêm túc, “Em biết.”
“… Ừ. Chú lớn rồi, có lựa chọn của mình.” Nói xong, trên mặt lại xuất hiện một nụ cười hiếm khi gặp, “Có điều không ngờ con dâu thứ mà mẹ mong ngóng bao nhiêu năm… lại là con trai.”
Mạc Dịch Trình cũng không khỏi cong môi lên, “Đúng vậy, có cơ hội sẽ báo cho mẹ biết, có điều vừa hay nghe Dịch Húc nói nó có bạn gái ở nước ngoài rồi, tình cảm rất tốt, đang định tốt nghiệp sẽ đưa về.”
Mạc Dịch Nghiêm gật đầu, “Đúng là tin tốt.”
Nụ cười trên môi Mạc Dịch Trình được thu về, hắn lại trở nên nghiêm túc, “Anh, anh có… nghiêm túc với Trần Củ không?” Mấy năm nay người bên cạnh Mạc Dịch Nghiêm đổi tới đổi lui, nhưng dường như không có ai động chân tình, “Trần Củ khác với mấy người đó, cậu ấy rất nhẹ dạ, dễ bị ức hiếp, hơn nữa rất chân thành với người bên cạnh mình, trong chuyện tình cảm cũng vậy. Vậy nên nếu anh chỉ như mọi khi…”
“Lần này không giống vậy.” Mạc Dịch Nghiêm không để Mạc Dịch Trình nói xong, trong đôi mắt lạnh băng dường như có gió lốc đang vần vũ, “Lần này, cuối cùng cũng tìm thấy rồi.”
“Tìm thấy gì?” Mạc Dịch Trình không lí giải được.
Mạc Dịch Nghiêm muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng mím môi bảo: “Có những việc không phải nói vài ba câu là rõ được. Giữa anh và cậu ấy, trước đó, những thứ mà mọi người, kể cả anh được thấy cũng chỉ là phần nhỏ của tảng băng trôi mà thôi, còn lớp băng phía dưới rất lớn, đủ để làm cả thế giới bùng nổ… Bây giờ, rốt cuộc lớp băng cũng nứt ra rồi.”