Đọc truyện Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ – Chương 52: Đô Đô nhìn lén!
“Trần Thăng.” Tương tự, Mạc Dịch Trình cũng vứt sợi dây trên tay mình đi, thậm chí còn không kịp nhìn rõ xem người đối diện là ai.
Trần Thăng căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ xem giờ có nên đi cúp cầu dao để toàn mạng không.
MC không rõ nội tình, thấy mọi người đã phối thành CP xong thì tức khắc hào hứng tuyên bố, lần ghép CP này có ba cặp nam nữ, một cặp nam nam và một cặp nữ nữ.
“Vẫn theo lệ cũ, trước tiên chúng ta xin mời các vị khách quý CP nam nữ lên đây hoàn thành thử thách nào!” MC đã khóa được mục tiêu.
Nguyện Tác vừa thấy hơi mất mác vừa thấy sợ, dán vào người Mạc Dịch Trình, Trần Thăng đúng là đồ lừa đảo, chẳng phải anh ta đã nói Mạc Dịch Trình sẽ không rút của người khác hay sao? Đồ không giữ lời, chẳng… chẳng trách sao Trường Cung gọi anh ta là… đồ con gà… đúng là… đúng là gà mà!
Nguyện Tác thầm oán trong lòng, song vẫn không ngăn cản tiến trình trò chơi, vì giữ phong độ, Mạc Dịch Trình cũng không rút lui ngay tại chỗ mà đứng yên theo dõi diễn biến.
Hai đôi trước nhanh chóng hoàn thành thử thách nắm tay và hôn khẽ lên mặt, trong đó có một đôi tay nắm chặt mãi cho đến lúc xuống sân khấu, xem ra ái tình đã nhẹ nhàng giáng xuống một cái hôn đâu đây rồi.
Đã sắp đến lượt Mạc Dịch Trình.
Nguyện Tác buồn bã cúi đầu, không muốn nhìn thấy Mạc Dịch Trình kabe-don, hôn nhẹ hay nắm tay người khác chút nào, đừng nói đến nhìn, chỉ cần nghĩ tới thôi đã thấy khó chịu lắm rồi.
“Mời vị nam sĩ của chúng ta chủ động một chút nào!” MC thấy Mạc Dịch Trình mãi vẫn không động đậy gì, còn cô bé đối diện, tuy biểu hiện rất vui sướng, thế nhưng trước mặt bàn dân thiên hạ vẫn phải rụt rè một chút, thế nên chỉ đỏ mặt đứng nhìn Mạc Dịch Trình.
Ánh mắt ai cũng đáp xuống người Mạc Dịch Trình, theo bản năng, Nguyện Tác cắn chặt môi mình lại.
Mạc Dịch Trình ngẫm nghĩ một chút rồi bất chợt nghiêng người, thầm thì vào tai Nguyện Tác một câu, sau đó chỉnh trang lại quần áo, bước lên trước.
Vì câu nói kia, Nguyện Tác cũng sững sờ, rồi chỉ thấy Mạc Dịch Trình bước vào giữa, đi lướt qua người cô gái đang e thẹn kia, giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dừng lại trước một cái giá ba chân.
“Đang… làm gì thế nhỉ?”
“Ảnh đế muốn thêm đất diễn à?”
“Cậu cũng nhận ra là Mạc Dịch Trình đúng không?”
“Có ngốc mới không nhận ra ấy!”
Giữa những tiếng bàn tán, Mạc Dịch Trình rút từ khóm hoa trên giá ba chân ra một đóa hoa bách hợp.
Mạc Dịch Trình cầm hoa trong tay, thong dong quay lại chỗ cô gái nọ, cô gái kinh ngạc, mặt đỏ hết cả lên.
Mạc Dịch Trình cười lễ độ, giọng nói trầm thấp nghe cực kì êm tai: “Đóa hoa này xin được tặng cho cô gái xinh đẹp nhất đêm nay.”
Cô gái kinh ngạc há miệng ra, sau đó kích động nhận lấy hoa.
Tiếng vỗ tay xung quanh vang lên nhiệt liệt.
Trần Thăng cũng vỗ tay theo với vẻ mặt khâm phục, dưới hoàn cảnh không tiếp xúc tứ chi, Mạc Dịch Trình vẫn có thể hoàn thành một “động tác của tình nhân”, chẳng những vô cùng lịch thiệp mà vẫn giữ được mặt mũi cho cô gái kia, thật sự rất đáng nể!
Có điều lượt của Nguyện Tác chỉ sợ sẽ không giải quyết nhẹ nhàng được như vầy rồi… Nếu như bé con thật sự chịu thiệt chỗ nào… Trần Thăng hiện vẫn đang tự chùi mồ hôi lạnh.
Giữa tiếng vỗ tay, Mạc Dịch Trình cười thật nhạt, ánh mắt làm như vô ý đáp lên người Nguyện Tác, gật nhẹ đầu một cái.
Nguyện Tác còn đang ngẩn ngơ chợt giật mình như tỉnh ra, lời nói của Mạc Dịch Trình trước lúc đi vang lên trong đầu lần nữa, “Lúc trước học diễn ngất xỉu ở lớp Diễn xuất, giờ cần phải phát huy rồi.”
Nhân lúc không khí trong sảnh vẫn đang náo nhiệt, MC tuyên bố CP tiếp theo bắt đầu lên thực hiện thử thách!
“Tiếp theo đây chính là CP nam nam mà mọi người mong đợi nhất, xin mời CP thứ tư của chúng ta bước lên sân khấu!”
Người đàn ông kéo được sợi dây của Nguyện Tác không tiến ngay lên sân khấu mà bước thẳng về phía Nguyện Tác, vươn tay đầy lịch thiệp, ý muốn nắm tay dắt người ta lên sân khấu.
Hành động này khiến mọi người ở đây đều ngầm hiểu, thế này tức là có ý thật đây! Đến lúc này mọi người mới để ý đến thiếu niên có dáng người mảnh khảnh này, nửa khuôn mặt bị che khuất nên không ai nhận ra, cũng không thấy rõ diện mạo thật, thế nhưng khí chất lại rất sáng sủa, vừa ấm áp lại thuần khiết như ánh mặt trời khiến người ta không khỏi muốn lại gần.
Nhìn thấy bàn tay chìa trước mặt của đối phương, sắc mặt Nguyện Tác trắng bệch, sau đó nhìn như là muốn đáp lại nên chầm chậm đưa một tay ra, thế nhưng ngay khi gần chạm đến đối phương, cơ thể đột nhiên lung lay rồi ngã rầm xuống đất.
Người đàn ông kia giật mình hốt hoảng muốn vươn tay đỡ, song Mạc Dịch Trình sớm đã đứng chờ bên cạnh, giành trước được, nhanh chóng ôm Nguyện Tác vào lòng.
Nguyện Tác nhắm mắt lại, môi hơi hé, hô hấp hình như hơi khó khăn, trông vô cùng chật vật.
“Đô Đô! Đô Đô, em làm sao vậy?” Mạc Dịch Trình trông cực kì lo lắng, gân xanh trên cổ cũng nổi lên.
Tình hình đột nhiên hỗn loạn.
Trần Thăng cũng sợ hãi không thôi, cứ tưởng Nguyện Tác thật sự vì hồi hộp quá nên xảy ra vấn đề gì, còn cầm điện thoại định gọi xe cấp cứu đến.
Mà lúc này, Mạc Dịch Trình đã ôm ngang người lên, Nguyện Tác diễn rất đạt, buông xuôi một cánh tay bên người, mắt nhắm thật chặt.
Mạc Dịch Trình cảm nhận được bé con đang run lên nhè nhẹ vì hồi hộp, cánh tay không khỏi siết chặt hơn, dù biết đang diễn trò song trong lòng lại không khỏi hoảng hốt.
“Cậu ấy bị tụt huyết áp nhẹ, hơi đói nên thấy khó chịu, để tôi đưa cậu ấy lên tầng nghỉ ngơi một lát.” Mạc Dịch Trình nói trước khi Trần Thăng kịp hỏi gì, “Nghỉ ngơi một lát là được rồi.”
Trần Thăng ngạc nhiên, mới nuốt hết nửa mâm sushi thì làm sao mà đói bụng tụt huyết áp được? Có kiếm cớ cũng kiếm cái nào ít linh tinh một chút chứ…
Trần Thăng hạ điện thoại xuống, lòng cũng an tâm bớt.
“Được rồi, tôi bảo người đi sắp xếp phòng, rồi… mang ít đồ ăn đến.” Trần Thăng cũng phối hợp diễn cùng, mọi người nhường đường, Mạc Dịch Trình ôm người vào ngực, nói khẽ bên tai Nguyện Tác: “Ôm chặt nhé.”
“Ưm…” Nguyện Tác nhúc nhích, cánh tay đang rũ xuống nghe lời nâng lên, vòng quanh cổ Mạc Dịch Trình.
Mạc Dịch Trình ôm Nguyện Tác ung dung bước lên cầu thang, thế nhưng hô hấp của hai người đều dồn dập, mãi cho đến lúc đã bước vào phòng rồi, Nguyện Tác vẫn chưa từng mở mắt ra, từ đầu đến cuối đều là vẻ tui té xỉu tui không biết gì hết.
Mạc Dịch Trình cười cười, thả một cánh tay đặt chân của bé con chạm đất, còn cánh tay kia vẫn quàng suốt trên vai, nhìn chăm chú vào bé con vẫn còn đang giả vờ bất tỉnh.
Dưới mặt nạ, bé con nhắm thật chặt hai mắt làm lông mi của cậu trông dài hơn hẳn, chiếc cằm xinh xắn, đôi môi đầy đặn nhạt màu đang mím chặt lại vì hồi hộp.
Mạc Dịch Trình lấy ngón tay quẹt mũi Nguyện Tác một cái.
“Hưm…” Nguyện Tác dè dặt mở mắt ra như sợ xung quanh vẫn còn người, còn lấm lét quan sát thêm chút nữa.
Mạc Dịch Trình thấy mà buồn cười, ngón tay dời xuống phía dưới, ma xui quỷ khiến chọt vào cánh môi hơi giương lên của Nguyện Tác.
Nguyện Tác hốt hoảng, tức khắc cứng cả người lại, Mạc Dịch Trình cũng nhận ra động tác này ái muội, thế nhưng vẫn không buông ra ngay mà tiện tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, cười bảo: “Ở đây nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa đưa em về nhà.”
Trên mặt Nguyện Tác, chỗ bị nhéo nóng phừng phừng lên, vội vã gật đầu rồi vội vàng xoay mình tránh thoát.
Vũ hội dưới lầu vẫn còn tiếp diễn, song gian nhà cách âm tốt nên hầu như không nghe thấy bất kì tiếng gì ở bên ngoài, rất yên tĩnh, Nguyện Tác nhét đồ ăn đến căng bụng, ngồi không bao lâu rồi cũng buồn ngủ.
Mạc Dịch Trình nói: “Nằm xuống ngủ một lát đi, nhưng không được ngủ lâu.” Không thì tối sẽ mất ngủ.
Nguyện Tác đang sắp sửa nói không cần đâu, nhưng rồi ngay lập tức không kìm được ngáp một cái, mắt phiếm hồng, nước mắt cũng chảy ra, vội vã gật đầu ngượng ngùng.
Nguyện Tác vốn định để nguyên quần áo nằm xuống, Mạc Dịch Trình lại sợ cậu cảm lạnh, bảo cậu cởi áo khoác ra đắp chăn vào, mình sau đó cũng nằm xuống bên cạnh lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn bé con bên người.
Lúc Nguyện Tác mở mắt ra lần nữa đã thấy Mạc Dịch Trình nằm bên cạnh mình, có lẽ là vì mệt, vốn là hắn dặn cậu không được ngủ nhiều nay lại thành người ngủ còn say hơn cả.
Nguyện Tác cẩn thận nhổm người, nằm trên giường quan sát Mạc Dịch Trình, thiệt, thiệt là đẹp mà… Lần đầu tiên gặp Mạc Dịch Trình đã đẹp lắm rồi, vậy mà giờ lại còn đẹp nữa…
Ngay lúc Nguyện Tác đang tập trung tinh thần.
Mạc Dịch Trình bất chợt mở mắt ra. Nguyện Tác sợ hết hồn, từng có “một lần kinh nghiệm” nên lần này cậu bình tĩnh hơn nhiều, không lăn thẳng xuống giường nữa, song vẫn ngượng nghịu xoay vội người sang chỗ khác.
Mạc Dịch Trình ngồi dậy quan sát Nguyện Tác, rồi nhịn không được đùa, “Đang nhìn lén à?”
Nguyện Tác vội vã huơ tay, nói còn không trôi, “Đâu… đâu có.”
“Nói dối à?” Mạc Dịch Trình hỏi.
“Không… không có mà, em đang nhìn, không có lén.” Càng nói thì giọng càng bé xíu, chột dạ thấy rõ.
“Phh…” Mạc Dịch Trình nhịn không được bật cười, cười xong, đột nhiên dừng lại, nhìn một lúc, mãi cho đến khi Nguyện Tác bị nhìn đến quên cả thở, Mạc Dịch Trình mới đột ngột cúi người, một cái hôn nhẹ nhàng rơi trên trán Nguyện Tác. Mạc Dịch Trình hôn rất nhẹ nhưng Nguyện Tác lại cảm thấy lửa thiêu nóng cháy trên trán mình, thậm chí lấy đó làm tâm, từ từ lan rộng, cuối cùng cả gương mặt đều đỏ rần.
Giọng Mạc Dịch Trình trở nên trầm khàn: “Nhìn lén thì phải bị trừng phạt.”
Trải qua một sự đấu tranh tâm lí dữ dội, cuối cùng Nguyện Tác cúi đầu như đứa bé phạm lỗi, hai tay chà xát vào nhau không ngừng, “Đúng là… đúng là nhìn lén đấy.”
Lần này thì Mạc Dịch Trình bật cười luôn, cười xong, hắn nói một cách nghiêm túc: “Đầu tiên là nhìn lén, tiếp đến là nói dối, giờ phải phạt thế nào đây?” Nếu đứa ngốc này đã tự đào hố chôn mình, thế thì Mạc Dịch Trình chỉ việc vui vẻ thuận theo thôi.
Nguyện Tác hưm một tiếng, chiếc cổ trắng nõn rụt lại, đôi vai bé nhỏ thoáng nhìn trông có chút đáng thương, “… Nghe theo Mạc Dịch Trình hết.” Làm sai thì phải bị phạt, quy củ của hoàng gia là thế, từ nhỏ phụ hoàng đã dạy cậu như vậy rồi.
Mạc Dịch Trình im lặng một lát, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Vậy… Phạt em hát một bài.”
Lúc trước Mạc Dịch Trình đã nghe Nguyện Tác ngân nga hát trong lúc đang vẽ tranh, giọng hát không lớn, nhưng mỗi lần bảo cậu hát to thêm chút nữa là bé con lại xấu hổ lập tức khép miệng chặt cứng.
Nguyện Tác chớp chớp mắt, thoáng thở phào nhẹ nhõm, hình phạt thế này… không cần phải đứng úp mặt vào tường trong phòng tối! Mạc Dịch Trình đúng là người tốt mà! Trước đây bất kể là cậu hay các anh trai, chỉ cần làm sai chuyện gì thì đều bị phạt đứng úp mặt vào tường trong phòng tối, một lần như vậy là có đến hai ba ngày không được thấy ánh sáng… Dù đứng trước mặt Mạc Dịch Trình hát cũng hơi xấu hổ chút xíu, thế nhưng so với lỗi lầm của mình, cái chuyện thiếu đạo đức nhìn lén người ta lúc ngủ thế này, đây đã là khoan hồng rồi.
“Vậy… bây giờ hát luôn hả?” Tuy đã thở phào nhẹ nhõm, song phải đứng hát trước mặt Mạc Dịch Trình vẫn làm Nguyện Tác thấy hơi câu nệ.
“Ừ.” Mạc Dịch Trình gật đầu, “Hát không hay thì phải hát lại lần nữa đấy.” Đúng là đòi hỏi hung dữ mà.
“Hưm, vậy em sẽ cố gắng hát nhé.” Nguyện Tác hồi hộp xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay mình.
Những bài mà Nguyện Tác biết hát không nhiều lắm, bình thường mẫu hậu sẽ ngâm nga vài khúc đồng dao, cả những ca khúc ở địa cầu mà từ lúc bước vào trò chơi cậu đã được nghe nữa, đó là tính luôn ca khúc chủ đề của một bộ phim mà Mạc Dịch Trình trình bày nữa.
Giọng hát của Nguyện Tác thật trong trẻo, tựa như sắc xuân mới vừa bị nhuộm màu xanh nhạt, bài đồng dao tuôn chảy ra từ đôi môi cậu. Đó là một loại ngôn ngữ xa lạ đến từ một thế giới khác…
Nguyện Tác nhẹ nhàng ngân nga, cậu hát bằng ngôn ngữ ở không gian tinh tế, hát rất nghiêm túc, rất chăm chú, giai điệu êm ái, đẹp đẽ khôn cùng.
Mạc Dịch Trình nghe không hiểu lấy một chữ, vậy mà vẫn cảm nhận rõ ràng được nhịp tim của mình như không thể cưỡng lại, tràn trề hướng vọng đến ca khúc thuộc về thế giới của Nguyện Tác.
Một bài hát kết thúc.
Nguyện Tác thấp thỏm chờ Mạc Dịch Trình đánh giá, nhìn Mạc Dịch Trình như… đang ngẩn người à… Chẳng lẽ là nghe xong buồn ngủ? Nguyện Tác thấy hơi sốt ruột, rồi sốt ruột quá chừng, vì vậy khép nép bảo: “Đây là… một bài hát ru.” Nói cách khác, anh thấy buồn ngủ là do em hát tốt, không phải do em lười biếng hay hát không hay đâu đấy.
Lấy lại tinh thần từ trong tiếng ca, Mạc Dịch Trình đã quyết định sau này phải thường xuyên bảo bé con hát. Nếu so sánh tiếng hát của Nguyện Tác với Trần Củ, dưới góc độ chuyên nghiệp mà nói, Nguyện Tác vẫn còn rất nhiều điểm thiếu sót, thế nhưng cả hai đều có một khả năng hiếm thấy, đó là kéo người nghe vào thế giới của khúc ca, rồi đắm chìm trong đó.
“Mạc Dịch Trình.” Nguyện Tác gọi khẽ một tiếng.
Mạc Dịch Trình ho nhẹ, bảo: “Hát hay lắm.”
Nguyện Tác thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mừng rỡ không thôi.
Mạc Dịch Trình lại nói tiếp: “Nhưng cái này là hình phạt của nhìn lén. Tội nói dối thì phải để lại lần sau bù bằng bài khác.”
“Hơ…” Nguyện Tác thấy hơi oan ức, nhưng nghĩ một tí thì lại thấy Mạc Dịch Trình nói cũng có lí, hai lần phạm lỗi thì chắc phải phạt hai lần mới được…
“Giờ tôi muốn biết bài hát em vừa hát ý nghĩa là gì?” Mạc Dịch Trình hỏi.
Nguyện Tác nghĩ một chút rồi bảo: “Vậy giờ em dịch lại cho Mạc Dịch Trình nhé.”
“Người phương xa ơi, tiếng hát của ta có chăng quấy rầy cơn mộng đẹp.
Người phương xa ơi, ánh mắt của ta có chăng lay động trời sao người.
Người phương xa ơi, cái ôm của ta có chăng sưởi ấm người đêm lạnh.
Câu hát nhỏ bé cùng người lưu lạc, người nổi trôi ơi, đó là lời tưởng niệm đã dặn.
Trở về đi thôi, tưởng niệm đẹp nhất mang tên bồi hồi
…”
Hết Chương 49
oOo
Các cô cậu đoán xem chương sau sẽ có gì:>