Đọc truyện Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ – Chương 46: Cùng nhau bước tiếp!
“Người… Người đằng kia là Mạc Dịch Trình đúng không?” Một cô gái đang bắt lươn bên bờ sông dụi dụi mắt mình.
Cô bạn đi cùng đang giơ miệng bình trong tay một lòng tập trung bắt mồi, “Đừng nói nữa, từ đầu giường tới di động của mày đâu đâu cũng có Mạc Dịch Trình, nhìn ai cũng thành Mạc Dịch Trình hết.”
“Thật… Thật mà…” Cô gái kéo kéo góc quần bạn mình, “Bên cạnh còn có một nam sinh trông dễ nhìn lắm kìa!”
Cô bạn nghe thấy bên cạnh anh đẹp trai còn có nam sinh xinh đẹp thì tức khắc ngẩng đầu lên, “Ở đâu ở đâu?”
Cô gái giơ ngón tay lên chỉ.
Tuy nhìn không rõ có đúng là Mạc Dịch Trình hay không, thế nhưng chỉ từ thân hình và vài đường nét mơ hồ thôi thì đã chắc chắn là một đại soái ca, mà thiếu niên bên cạnh anh đẹp trai trông lại càng đáng yêu vô cùng, hai người đó quả thật chính là một đôi do trời đất tạo nên!
“A a a! Bọn mình lại chỗ đó xem thử đi!”
“Đi thôi đi thôi!”
Mạc Dịch Trình nhác thấy hai cô gái đang sải cánh lao qua chỗ mình mà sắc mặt vẫn thản nhiên, tình huống như thế này không hề xa lạ gì đối với hắn. Nguyện Tác thì lại là lần đầu tiên gặp phải, cậu hồi hộp chụp lấy cánh tay của Mạc Dịch Trình.
“Đừng lo, không sao đâu, các cô ấy không có ác ý. Nhưng mà bị bắt gặp thì cũng phiền phức lắm, cho nên lát nữa nhớ đi theo tôi, rõ chưa?”
“Vâng!”
Nhận được câu trả lời chắc nịch của Nguyện Tác, Mạc Dịch Trình trùm mũ áo khoác lên đầu túm chặt lại, nắm lấy cổ tay của Nguyện Tác, “Chạy thôi!”
Nguyện Tác còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo chạy đi mấy bước, lúc phản xạ lại kịp bèn vội vàng đuổi theo, hai người lao nhanh trên đường, làn gió ẩm ướt nơi bờ sông lướt qua khuôn mặt mang theo từng luồng hơi lạnh rõ rệt, mặt Nguyện Tác càng ngày càng hồng, tay Mạc Dịch Trình cũng càng nắm càng chặt.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng hai cô gái đâu nữa, hai người mới ngừng lại. Cuối cùng cả hai thở hổn hển, ngồi bên bờ sông nhìn ráng chiều phía xa, rồi không hẹn mà cùng nhìn nhau, sau đó cùng bật cười.
Cười xong, Mạc Dịch Trình vân vê mái tóc mềm của Nguyện Tác, “Sinh nhật 19 tuổi vui vẻ.”
Một đám pháo hoa vụt lên nơi chân trời, phản chiếu trong đáy mắt hai người, sáng rực.
“Cảm ơn, Mạc Dịch Trình cũng sinh nhật vui vẻ!” Nguyện Tác vừa dứt lời, trên tay Mạc Dịch Trình đã trống rỗng, người trước mặt đã biến mất ngay trước mắt hắn…
Mạc Dịch Trình ngẩn ngơ giây lát, rõ ràng biết đã đến lúc bé con trở lại trò chơi, thế nhưng không hiểu vì sao trong lòng lại thấy trống trải khôn cùng.
Lại một chùm pháo hoa nữa nở rộ, Mạc Dịch Trình lấy di động ra, nói với Nguyện Tác: “Sinh nhật tiếp theo sẽ đưa nhóc đi xem pháo hoa đẹp nhất trên thế giới này.”
Nguyện Tác đứng trong phòng khách nhìn vào đôi mắt sâu thẳm tựa bầu trời đêm của Mạc Dịch Trình thông qua màn hình, nhìn cả màn pháo hoa say lòng người trên không trung kia, trịnh trọng gật đầu.
oOo
Sau một thời gian ngắn, Đô Đô đã có thể ra vào di động một cách thành thạo, nhưng thời gian dù sao vẫn khá ngắn ngủi, chỉ có năm tiếng đồng hồ, mỗi ngày hai người dùng đều phải tính toán, thỉnh thoảng ra khỏi nhà thì càng phải cẩn thận, chỉ sợ vừa đến giờ là Nguyện Tác lại biến mất không thấy tăm hơi giữa chốn đông người.
Hôm nay thì cùng ăn cơm cùng xem phim, ngày mai lại ra ngoài dắt chó đi dạo, hôm sau nữa thì dự định cùng đến phố ăn vặt. Nói chung thời gian rất ít, mà cái cảm giác từng giây từng phút đều thật vội vã này ngược lại càng khiến hai người quý trọng khoảng thời gian được ở bên nhau hơn.
Hôm nay Mạc Dịch Trình diễn xong rất muộn, Trần Củ lái xe đưa hắn quay về khách sạn.
Trên xe, Mạc Dịch Trình lật xem phần kịch bản mà ngày mai sẽ quay, vẻ mặt chăm chú.
Trần Củ lái xe rất vững, Mạc Dịch Trình không thích mở nhạc lúc xe đang lái nên bầu không khí trong xe cực kì yên tĩnh.
Trần Củ vẫn mặc sơ mi trắng hưu nhàn, áo khoác jacket màu đen, bờ vai tròn trịa sau khi giảm cân trở nên thon gầy, vai Trần Củ hơi hẹp, thế nên sau khi gầy xuống có mặc quần áo hơi rộng một chút thì sẽ mang lại cảm giác rất gầy.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại của Trần Củ vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong xe.
Trần Củ vốn đã chuyển thành chế độ rung, vậy mà không biết từ lúc nào đã thành mở âm lượng, cũng có khi là do điện thoại dùng lâu năm nên bắt đầu xuất hiện một vài vấn đề nhỏ. Tóm lại là tiếng chuông vang lên đột ngột này làm Trần Củ hơi luống cuống, điện thoại để trong túi xách lại không tiện lấy, cậu đành xấu hổ nói: “Xin lỗi anh, Mạc ca.”
Mạc Dịch Trình quay đầu lại, biểu cảm không rõ, hơi nghiêng tai tựa như đang lắng nghe.
Mạc Dịch Trình nói: “Giọng này quen quá.”
Trần Củ nói với vẻ ngượng ngùng: “À, ừm… là giọng của tôi.”
Mạc Dịch Trình hỏi: “Bài hát của cậu à?” Thanh tuyến trầm thấp lại hơi khàn khàn như thế này rất hiếm có, hơn nữa phong cách của bài hát này cũng rất gần với cảm giác mà Trần Củ mang lại, ôn hòa khoan khoái.
Trần Củ có phần ngượng ngùng: “… Là một đoạn ngắn từ rất lâu về trước rồi, hôm nọ vô tình lục được nên tiện tay đổi thành nhạc chuông.”
Mạc Dịch Trình nói: “Tôi còn không biết cậu thích âm nhạc nữa.”
Khóe miệng Trần Củ thoáng nhếch một nụ cười bất đắc dĩ: “Ngày trước bước vào vòng giải trí này cũng là vì yêu thích âm nhạc.”
Mạc Dịch Trình: “Vậy vì sao lại không tiếp tục hát?”
Lúc này tiếng chuông đã ngừng, tay Trần Củ siết vô lăng thật chặt, “Không có thiên phú, đành từ bỏ.”
Mạc Dịch Trình không nói gì thêm, ánh mắt lần nữa quay về kịch bản, một lát sau lại ngẩng đầu nhìn cảnh đường phố xẹt qua chóng vánh ngoài cửa sổ.
Mạc Dịch Trình về đến nhà, mở trò chơi lên, thời gian vừa hay chưa đến 8 giờ, ăn sáng, ăn trưa đã dùng hết gần ba tiếng đồng hồ, bây giờ để cho bé con ra ngoài thì vừa khéo có thể loanh quanh một lát rồi đi ngủ.
Lại phát hiện Nguyện Tác đang ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, mặc áo ngủ thỏ màu xám tro, cúi thấp đầu nghiên cứu tài liệu gì đó đặt ở trên bàn trà, bóng lưng trông đầy uể oải và chán nản. Kẹo Bông nằm một bên ngáy ngủ ngon lành, hoàn toàn không hề nhận thức được sự xuất hiện của Mạc Dịch Trình.
Về mặt này, trái lại Nguyện Tác nhạy bén hơn Kẹo Bông nhiều lắm, Mạc Dịch Trình vừa xuất hiện đã lập tức ngẩng đầu lên chào. Khóe miệng tuy vẫn mỉm cười, thế nhưng rõ ràng là không được hoạt bát như thường ngày.
“Làm sao vậy?” Mạc Dịch Trình nghĩ là cậu chờ mình nên mệt, ở trường học tinh linh đã đến giai đoạn cuối học kì, gần đây phải làm kiểm tra liên miên, áp lực học hành gia tăng thấy rõ.
Nguyện Tác khẽ cau mày, môi mím mím, “Có một vở kịch nhưng mãi vẫn nghĩ không thông, mấy hôm nữa phải lên sân khấu rồi, tui sợ sẽ kéo chân mọi người.”
Mạc Dịch Trình hỏi: “Chính là kịch bản trong tay em đấy à?”
Nguyện Tác gật đầu, “Vâng.”
Mạc Dịch Trình cười cười, “Có muốn tôi giúp khớp thoại không?”
Hai mắt Nguyện Tác sáng lên trông thấy, “Thật… Thật sao?”
“Dĩ nhiên rồi.” Mạc Dịch Trình ra hiệu cho bé con ra ngoài, mình thì cởi áo khoác xuống, nới lỏng cổ áo sơ mi ra, ngồi trên ghế salon với một tư thế cực kỳ thả lỏng, trên chiếc ghế salon màu xám bạc bằng da thật bày vài cái gối ôm hoạt hình sáng màu.
Nguyện Tác nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận tránh quấy rầy đến Kẹo Bông, thoát khỏi trò chơi, bất chợt xuất hiện bên trên ghế salon.
Hiện giờ Nguyện Tác đã có thể khống chế rất tốt vị trí đáp xuống lúc ra vào trò chơi, trước đây có vài lần toàn suýt an vị trên người Mạc Dịch Trình hoặc là dán sát vào bên cạnh Mạc Dịch Trình, mỗi lần như vậy Mạc Dịch Trình đều nhíu mày lại trông có vẻ rất không vui…
“Đây là kịch bản à?” Mạc Dịch Trình nhìn kịch bản trong tay Nguyện Tác.
“Vâng, kịch bản đó.” Nguyện Tác gật đầu, nhiệt độ trong nhà cao nên hai cúc áo ngủ ngay cổ của cậu không cài, để lộ vùng hõm cổ đẹp mắt.
Mạc Dịch Trình ho khan một tiếng, “Nhân vật mà em diễn là gì?”
“Một sinh viên đại học.” Nguyện Tác hồn nhiên không biết gì còn đi sáp lại gần Mạc Dịch Trình hơn, mở đến trang sắp khớp thoại, “Có diễn cảnh thổ lộ, tui đã học thuộc lời kịch rất nhuần nhuyễn, cũng tập luyện lâu rồi nhưng vẫn không nhập diễn được. Thầy giáo nói là lúc tui diễn ánh mắt trông trống rỗng lắm.”
Nói đoạn, Nguyện Tác đưa kịch bản ra.
Mạc Dịch Trình nhận kịch bản xem qua một lần. Đấy là một vở kịch sân khấu dài khoảng 20 phút, xây dựng tình tiết và nhân vật không tồi, lời thoại cũng rất ổn. Nhìn thấy nhân vật mà Nguyện Tác phải đóng, Mạc Dịch Trình hiểu ra, chẳng trách Nguyện Tác nói mình không có cách nào dung nhập, bảo đồ ngốc như vầy diễn vai một đàn anh thổ lộ thâm tình, còn thêm cả một đoạn lời thoại buồn nôn dài lê thê, quả thật là có chút gian nan.
Nguyện Tác không thấy rõ nửa khuôn mặt bị kịch bản che khuất của Mạc Dịch Trình, thế nhưng vẫn có thể thoáng nhìn thấy đôi môi mỏng cong lên.
Mạc Dịch Trình đang cười gì vậy nhỉ? Có phải cười nhân vật ngây thơ quá hay không…
Mạc Dịch Trình xem xong kịch bản thì đứng dậy đi vào thư phòng, ra một bản rồi trả bản gốc về tay Nguyện Tác.
Nguyện Tác nắm kịch bản, vừa hơi mong đợi vừa sốt sắng nhìn Mạc Dịch Trình.
Mạc Dịch Trình hiếm khi điều tiết lại bầu không khí, hắn nói: “Tiếp đến là thời gian ảnh đế tự thân giảng bài.”
Nguyện Tác lập tức ngồi ngay ngắn lại.
“Muốn diễn tốt một vai diễn, trừ kỹ xảo ra, quan trọng hơn là… tập trung tình cảm vào đó, em phải tin rằng em chính là nhân vật này, lĩnh hội hết thảy những sướng vui đau buồn của người đó.”
Nguyện Tác gật đầu.
“Bây giờ chúng ta cùng khớp đoạn thoại này của em một chút.”
Nguyện Tác sững sờ, bây giờ khớp thoại luôn ấy hả?
“Bắt đầu đi.” Mạc Dịch Trình vốn cũng không phải xuất thân chính quy, là thạc sĩ tài chính bước vào vòng phim ảnh trở thành ảnh đế, phần lớn dựa vào thiên phú và khả năng lĩnh ngộ vượt bậc.
Nguyện Tác vội vàng làm theo, mở kịch bản ra.
Mạc Dịch Trình nói: “Tôi sẽ làm mẫu trước một lần.”
“Được.”
“Tôi là đàn anh đến bày tỏ, còn em vào vai em gái khóa dưới từ chối tôi.”
“… Vâng.”
Mạc Dịch Trình đọc qua lời thoại vài lần rồi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn vào mắt Nguyện Tác.
Phút chốc, Nguyện Tác cảm thấy tim đập nhanh hơn, ánh mắt của Mạc Dịch Trình quá bỏng cháy, bên trong đôi con ngươi đen nhánh kia dường như có ánh sao, khiến người ta khó lòng dời mắt nổi.
Giọng Mạc Dịch Trình trầm thấp, “Nhìn thấy em lần đầu vào ngày khai giảng, hôm quân huấn, anh và mấy anh em đi ngang qua bãi tập, nhìn thấy ánh nắng gay gắt kéo thật dài bóng đêm dưới hàng mi em, anh dường như đã luân hãm trong vòng xoáy của mảng tối kia, còn em chính là ánh nắng duy nhất có thể soi rọi vào trong bóng tối…”
Nguyện Tác nhìn Mạc Dịch Trình chăm chú, giọng nói của hắn dường như đã chạm đến ngóc ngách sâu thẳm nhất nơi đáy lòng, dù biết đây chỉ là một đoạn thoại, chỉ là một đoạn diễn mà đối phương thể hiện rất tuyệt vời. Thế mà Nguyện Tác vẫn không kìm nén được, hít thở cũng biến gian nan, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Mạc Dịch Trình hạ giọng thêm lần nữa, trong trầm thấp mang theo khàn khàn hòa lẫn với khát vọng, “Vậy nên, anh có thể nắm lấy tay em không? Một đường bước tiếp.”
Nguyện Tác ngẩn người ra.
Mạc Dịch Trình chờ mấy giây.
Thật ra lời thoại của Nguyện Tác rất đơn giản, chỉ có ba chữ “Thật xin lỗi”.
Thế nhưng giờ khắc này lời đã đến bên môi lại không làm sao thốt lên được.
Mạc Dịch Trình nói thật động lòng, nắm tay, một đường bước tiếp… Thật sự có thể như vậy sao?
Hết Chương 43
oOo
Editor có lời muốn nói: Chúc các cô gái của tui 20/10 vui vẻ.