Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Chương 43: Tượng gỗ "béo ú"


Đọc truyện Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ – Chương 43: Tượng gỗ “béo ú”

Nửa tiếng sau, Nguyện Tác ngồi trên băng ghế đá, trợn mắt há mồm nhìn ông Abel dùng một miếng gỗ long não nho nhỏ điêu khắc ra thành một chú ngựa con rất sống động.

Nguyện Tác nuốt nước miếng, “Lợi… lợi hại ghê.” Sau đó nhìn nhìn cái dao làm bếp trong cặp mình, lại nhìn mớ dụng cụ chuyên nghiệp bày trước mặt ông Abel, nào vật liệu gỗ, nào dao tiện ích, dao bên và một vài món dụng cụ mà Nguyện Tác vốn còn không thể nhận dạng… Nuốt nước miếng.

“Đô Đô, uống ít trà sữa đi nào.” Bà Annie thấy tách trà sữa nhỏ của Nguyện Tác đã thấy đáy bèn chủ động rót thêm, sau đó giục Nguyện Tác nếm thử.

Nhưng mà…… đây đã là tách thứ sáu trong vòng nửa tiếng đồng hồ rồi đó! Nguyện Tác không biết từ chối ra sao, chỉ đành nghe lời, uống hết, sau đó liên tục cường điệu rằng trà sữa uống ngon lắm, đổi lấy một nụ cười hài lòng của bà Annie.

Ông Abel thấy được vẻ nghi hoặc trong ánh mắt Nguyện Tác nhưng không có ý muốn giải thích.

Nguyện Tác đã bị bàn tay điêu khắc lão luyện của ông Abel chinh phục, nhìn chú ngựa gỗ nho nhỏ vô cùng sống động, cậu tán tụng từ tận đáy lòng: “… Ông ơi, ông thật lợi hại.”

Ông Abel đặt chú ngựa gỗ nhỏ nhắn vào tay Nguyện Tác rồi đứng dậy. Nguyện Tác thấy ông Abel đứng dậy thì cũng vội đứng lên theo, kết quả là đến giờ mới phát hiện ông Abel phiên bản chibi chỉ cao đến hông của Nguyện Tác, thế nhưng về mặt khí thế lại không thua kém chút nào.

Ông Abel bước vài bước, Nguyện Tác đi theo sau.

“Bé con, nhóc định tìm vật liệu gỗ để làm khung ảnh trong mảnh rừng này à? Còn dùng cây dao làm bếp của cháu nữa?”

Nguyện Tác vốn không cảm thấy gì, cậu không kiếm được tiền, cái khung ảnh mà mình vừa ý cũng không mua được mới nghĩ đến chuyện tự mình làm một cái, lên mạng tra hướng dẫn, tự cậu còn vẽ thử hình 2D và 3D, cảm thấy chỉ còn thiếu một miếng gỗ làm vật liệu thôi à. Thế nhưng mới được xem qua tay nghề điêu khắc tỉ mẩn, dụng cụ và cả mớ vật liệu gỗ rực rỡ muôn màu kia, cậu thấy hơi lúng túng, nói: “Con sẽ cố gắng tìm, hơn nữa sẽ không phá hoại cây cối đâu.”

Ông Abel lại nói tiếp: “Mảnh rừng này không có loại gỗ thích hợp cho nhóc làm khung ảnh đâu.”

Nguyện Tác thất vọng, “Vậy phải làm sao bây giờ.”

“Cái khung ảnh này rất quan trọng đối với nhóc à?”

“Vâng!” Đồ tặng cho Mạc Dịch Trình dĩ nhiên là vô cùng quan trọng, “Là một phần quà sinh nhật, tặng cho một người… cực kì quan trọng.”

Ông Abel yên lặng liếc mắt nhìn Nguyện Tác, nói: “Nếu như nhóc đồng ý với ông một chuyện, ông có thể cung cấp vật liệu làm khung ảnh, hơn nữa còn có thể hướng dẫn con làm.”

“Thật… Thật vậy hả?” Nguyện Tác lập tức hưng phấn hỏi.


“Ừ.”

“Vậy là chuyện gì thế ạ?” Cơn hưng phấn qua đi Nguyện Tác mới nhớ đến còn có điều kiện, sợ mình sẽ không thể thực hiện được.

Ông Abel nhìn thoáng qua bà Annie vẫn đang chăm chú đọc sách, ánh mắt dịu dàng mà quyến luyến.

Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của ông Abel, Nguyện Tác đã chọn xong vật liệu gỗ cần dùng để làm khung ảnh, chuẩn bị vẽ kết cấu cơ bản ra trên giấy.

“Đô Đô chỉ định tặng một cái khung ảnh thôi à?” Bà Annie hỏi.

Nguyện Tác lắc đầu, “Còn bỏ hình vô nữa ạ… Là tranh do con tự vẽ.”

Ông Abel hỏi: “Kích thước ra sao?”

Nguyện Tác vội mở cặp mình lấy một cái bìa kẹp được giữ gìn cẩn thận, mở nó lấy ra một bức tranh phác thảo chân dung lớn cỡ 70 cm, trong tranh chính là Mạc Dịch Trình với vẻ mặt ôn hòa đang chuẩn bị đồ ăn cho Nguyện Tác.

Ông Abel nhìn thấy bức tranh thì hơi kinh ngạc, “Đây là?”

“A, chính là… chính là người cháu muốn tặng quà.” Đột nhiên Nguyện Tác phát hiện hình như mình đã làm lộ thân phận của Mạc Dịch Trình rồi, nhưng mà ông Abel và bà Annie trông rất tốt bụng, hẳn sẽ không sao đâu ha, với lại mình cũng không nói ra thân phận người chơi của Mạc Dịch Trình mà.

Ông Abel nhíu mày tựa như đang chìm vào hồi ức, “Thật ra cũng hơi hơi giống nhau, thế nhưng cũng chỉ là giống thôi.”

Nguyện Tác nghe nói mà mơ màng, hỏi: “Ông nói là người trong bức tranh này trông giống người quen của ông ấy ạ?” Có phải do ông từng xem phim của Mạc Dịch Trình rồi không ta?

Ông Abel gật đầu, “Ừ, trước đây… có một tinh linh trông rất giống.”

“Tinh linh ạ?” Nguyện Tác kinh ngạc.

“Ừ, có điều mấy năm trước nó cũng max cấp và rời trò chơi rồi, mặt mày khá giống với người mà nhóc vẽ trong tranh, tính cách cũng hợp với lão già này lắm.” Ông Abel nói mà thoáng chút tiếc nuối.


Nguyện Tác nghe ông Abel nhắc đến chuyện tiểu tinh linh max cấp rời đi thì bị chạm vào tâm sự, bèn hỏi: “Ông ơi, sau khi tiểu tinh linh về lại thế giới của chính mình thì sẽ không còn được gặp lại người chơi thật ạ?”

Ông Abel gật đầu, “Ừ.”

Nguyện Tác mím môi, lẩm bẩm với vẻ mặt ủ rũ, “Thế nhưng nhất định sẽ luôn nhớ về nhau.”

Ông Abel thở dài, “Nếu như tiểu tinh linh và người chơi đến từ hai không gian khác nhau, vậy thì hệ thống sẽ giữ lại ký ức về nhau. Thế nhưng nếu như tinh linh và người chơi sống trong cùng một không gian, vậy thì sau khi tinh linh max cấp và thoát trò chơi, hệ thống sẽ loại bỏ những kí ức đó.”

Đô Đô nghe bị “loại bỏ” ký ức thì sợ hết cả hồn, cũng may có thể an ủi là mình và Mạc Dịch Trình không ở cùng một không gian.

“Sao ông lại biết nhiều thế ạ?” Nguyện Tác tưởng là mình đã đọc thiếu một cái giới thiệu nào đó của hệ thống.

Ông Abel nói: “Ranh con, chờ đến lúc nhóc lên đến cấp độ nhất định thì tự nhiên sẽ biết thôi.”

“À!” Nguyện Tác phụ họa nhưng trong lòng vẫn hơi nghi nghi, giờ ông vẫn còn ở hình dáng chibi thế này, hẳn là cấp không có cao đâu ha.

Trong một buổi chiều, số lần Mạc Dịch Trình ra vào trò chơi lên đến hai chữ số.

Trải qua chuyện lần trước, tuy rằng Mạc Dịch Trình càng thêm lo lắng cho sự an toàn của Nguyện Tác, nhưng đồng thời hắn cũng quyết định dành cho Nguyện Tác sự tự do nhất định và cả sự tôn trọng tuyệt đối. Dù là các tinh linh nhỏ sinh hoạt ở trong trò chơi, dựa trên nguyên tắc thì phải chịu sự quản lý của người chơi, thế nhưng đồng thời bé con cũng là một cá thể độc lập, có tư duy, có ý nghĩ của riêng mình, cũng có thể có không gian riêng.

Chỉ là… tim vẫn mãi không thể bình ổn được.

Nhìn ảnh đế có chút thời gian rảnh là lại móc điện thoại ra dòm, Trần Củ lắc đầu khá là bất đắc dĩ.

“Mạc Dịch Trình ơi tui về rồi!” Nghênh đón những tia nắng còn sót lại của trời chiều, Nguyện Tác ôm cặp về đến nhà trọ, cậu ôm chiếc cặp trong ngực một cách thận trọng hệt như là ôm bảo bối.

Nếu là bình thường thì có lẽ đầu tiên Mạc Dịch Trình sẽ hỏi giấu cái gì trong cặp đấy, thế nhưng bây giờ Mạc Dịch Trình quyết định sẽ không vạch trần “bí mật” của bé con.

“Chơi có vui không?” Mạc Dịch Trình hỏi.


Nguyện Tác cất cặp vào rồi gật đầu với Mạc Dịch Trình, đôi mắt sáng lấp lánh, “Vâng, tui gặp được ông Abel với bà Annie, vui lắm á.” Hơn nữa còn kiếm được vật liệu để chế tác, ông Abel còn hứa ngày mai sẽ giúp cậu cùng hoàn thành khung ảnh!

“Vậy đi rửa tay ăn cơm đi.”

“Vâng!” Vụn gỗ đầy tay thì phải đi rửa cho sạch cái đã, Nguyện Tác xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Lúc ăn cơm, Nguyện Tác vừa gặm đùi gà, trong lòng vừa nghĩ đến chuyện ở công viên vào chiều hôm nay. Trước đây chuyện lớn chuyện bé gì xảy ra ở trường học hay ở bên ngoài Mạc Dịch Trình cũng luôn hỏi cậu, Nguyện Tác cũng sẽ vui vẻ chia sẻ ra, thế nhưng hôm nay mình đi ra ngoài lâu như vậy mà Mạc Dịch Trình lại chẳng hỏi cái gì cả.

Thật ra thì Nguyện Tác vẫn muốn chia sẻ với Mạc Dịch Trình một vài thu hoạch nho nhỏ khác của ngày hôm nay mà.

“Mạc Dịch Trình ơi.” Nguyện Tác nuốt đùi gà xuống.

“Sao vậy?” Mạc Dịch Trình dịu giọng hỏi.

Nguyện Tác lấy khăn chùi dầu mỡ trên tay, sau đó bắt đầu kể về những việc đã trải qua vào chiều hôm nay một cách sinh động như thật, chỉ lược bỏ đi đoạn mình đem dao nấu ăn đi định làm khung ảnh.

“Kế đến ông còn dạy cho tui cách điêu khắc nữa á!” Trên mặt Nguyện Tác hiện lên đôi chút kiêu hãnh.

Mạc Dịch Trình không nhịn được cười, xem ra quà sinh nhật Nguyện Tác muốn tặng mình sẽ có liên quan đến điêu khắc đây?

“Vậy Đô Đô học tập ra sao rồi?” Mạc Dịch Trình làm bộ như không biết gì hết mà hỏi.

Nguyện Tác gật đầu, “Ngựa con mà ông làm khó khắc lại lắm, tui học không có được, sau đó thì ông Abel nói với tui là có thể thử khắc một thứ mà mình thích, ông nói có lẽ như vậy sẽ vì thích mà dốc sức vào đó nhiều hơn.”

Mạc Dịch Trình hơi nhướn lông mày, hình như đã đoán ra Nguyện Tác khắc cái gì, chỉ có điều… khắc hình của mình chẳng phải còn khó hơn khắc ngựa con hay sao? Song cũng không loại trừ khả năng là bé con có năng khiếu trời sinh, dù sao bức tranh nào của Đô Đô mình cũng có lưu lại cả mà. Tiến bộ rất thần tốc, đặc biệt là Mạc Dịch Trình vẽ trong tranh ngày càng sinh động.

“Mạc Dịch Trình có muốn xem hông?” Trong lòng Nguyện Tác đầy mong đợi!

Dĩ nhiên là Mạc Dịch Trình gật đầu, “Được.”

Nguyện Tác bèn vội vàng đứng dậy đi vào thư phòng mở cặp sách, lấy thành phẩm “luyện tập” trước khi chính thức làm khung ảnh của mình ra!

Để tăng vẻ bí ẩn, lúc Nguyện Tác về phòng ăn còn giấu tay ra sau lưng.

Nụ cười đã bắt đầu loan ra trên khóe môi của Mạc Dịch Trình, đồng thời hắn cũng xác định trong lòng, bất kể Nguyện Tác có khắc ra thành cái gì thì cũng sẽ khen ngợi cậu, sau đó lưu trữ món đồ đó bên trong két sắt…


Trong lúc ảnh đế đang nghĩ linh tinh rồi lại tự động não bổ, Nguyện Tác nâng tác phẩm điêu khắc nho nhỏ giấu sau lưng lên trước ngực, trông khá là long trọng.

Nụ cười trên khóe môi Mạc Dịch Trình… dần trở nên cứng ngắc.

Đây là… cái gì?

Gỗ màu nâu sẫm, kĩ thuật dùng dao tuy còn thô nhưng có thể thấy người điêu khắc rất để tâm, tác phẩm điêu khắc to chừng bằng bàn tay, chia ra tổng cộng làm ba tầng, tầng trên cùng có hình con quay, phần đỉnh nhọn và có những đường cong lõm, bán kính của hai tầng còn lại thì lần lượt tăng dần, tầng chồng với tầng, nhìn chung…

Nguyện Tác thấy Mạc Dịch Trình để lộ vẻ mặt chấm hỏi thì vội giải thích: “Tui điêu khắc kem socola ốc quế á, thời… thời gian không đủ nên chưa kịp làm phần bánh ống phía dưới, mới làm có phần phía trên của cây kem thôi.”

Mạc Dịch Trình: “…”

“Không… Không đẹp hở?” Thấy mãi một hồi sau mà Mạc Dịch Trình vẫn không lên tiếng, Nguyện Tác bèn hỏi.

Mạc Dịch Trình: Đẹp lắm, hơn nữa… cũng rất hình tượng.” Mạc Dịch Trình đẩy cái bánh Mousse trước mặt mình qua một bên theo bản năng.

Nguyện Tác đặt “cây kem ốc quế” của mình lên bàn ăn, vui vẻ ngồi xuống, được sự khẳng định từ Mạc Dịch Trình nè! Tức khắc đó Nguyện Tác trở nên hoàn toàn tự tin, ngày mai nhất định có thể hoàn thành khung ảnh một cách thuận lợi, hơn nữa cậu đã bắt đầu cân nhắc xem có cần làm một “cây kem ốc quế” nho nhỏ đặt một bên khung ảnh để trang trí luôn không.

Mạc Dịch Trình nhìn Nguyện Tác ngồi cười khúc khích với cái đống… cái tượng gỗ trên bàn thì đẩy mâm cơm của mình ra xa xa chút…

Đêm đó, ảnh đế cập nhật một Weibo.

Weibo chỉ có hai chữ: Yêu thích.

Ảnh kèm theo là một cái tượng gỗ “béo ú”. Chớp mắt một cái đã được đẩy lên top.

Trước khi ngủ Nguyện Tác lên Weibo của Mạc Dịch Trình, đầu tiên vừa hạnh phúc vừa vui sướng bấm khen, sau đó định vào phần bình luận xem lời khích lệ của mọi người!

Kết quả là… đọc bình luận của mọi người, Nguyện Tác vừa tức vừa xấu hổ cắm mặt vào trong khe gối…

Mạc Dịch Trình nhìn mà buồn cười, vừa lắc đầu bất đắc dĩ vừa mang cái tượng gỗ “béo ú” kia bỏ vào két sắt của mình.

Hết Chương 40

oOo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.