Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Chương 28: Đô Đô đừng khóc o(╥﹏╥)o


Đọc truyện Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ – Chương 28: Đô Đô đừng khóc o(╥﹏╥)o

Hôm sau.

Sắc trời đã dần tối.

Trần Củ cho xe dừng lại.

“Mạc ca, đến nơi rồi.” Tin nhắn mà mẹ Mạc gửi đến tối hôm qua được Mạc Dịch Trình chuyển tiếp thẳng qua cho Trần Củ, Trần Củ chiếu theo thời gian sắp xếp trong lịch trình, đưa Mạc Dịch Trình đến địa điểm được chỉ định sớm năm phút.

Mạc Dịch Trình gật đầu, “Cậu cũng mệt rồi, hôm nay cứ nghỉ sớm đi, bảo Tiểu Lưu tới đón tôi là được rồi.”

Trần Củ đáp: “Vâng, cảm ơn Mạc ca.”

Lâm Mộng Tuyết đã chờ trong nhà hàng từ trước, vị trí của hai người là một góc khá kín đáo nằm sát cạnh cửa sổ.

Thật ra nếu không kể đến cảm giác bài xích đối với kiểu “xem mắt” trá hình này, thì ấn tượng của Mạc Dịch Trình đối với vị Lâm tiểu thư vừa với về nước trước mặt không tệ chút nào, nói năng khéo léo, tự nhiên, lại có hiểu biết, thế nhưng dây cung dưới đáy lòng hắn cũng không mảy may rung động, nói cách khác là có thể làm bạn, nhưng không thể làm người yêu.

Trang phục của Lâm Mộng Tuyết hôm nay vẫn theo lối ngọt ngào trang nhã. Mái tóc dài màu cà phê được chăm chút tỉ mỉ rũ sau lưng như tảo biển, chiếc váy trễ vai màu trắng dài ngang đến đầu gối phô bày đường cong trên thân thể cô đầy tinh tế chứ không quá lộ liễu. Cẳng chân nhỏ nhắn để lộ bên ngoài, dưới mang một đôi giày cao gót số lượng giới hạn được đặt làm thủ công.

Rõ ràng là Lâm Mộng Tuyết như đang trong giờ học, đề tài tán gẫu lần này chủ yếu toàn xoay quanh vòng giải trí, có cả khuynh hướng đầu tư thị trường một số phim truyền hình và điện ảnh, các IP (*) đang hot và đủ thứ. Mạc Dịch Trình theo lễ phép cũng tiếp nối biểu đạt một vài thứ về cái nhìn của mình.

IP (Internet Protocol) là địa chỉ người dùng Internet, bạn sẽ không giải thích thuật ngữ chuyên môn của cái này, mọi người có thể tự tìm hiểu, còn ý ở đây chỉ đơn giản là các tài khoản hot trên các trang mạng xã hội thôi à

Hai người ăn một bữa cơm cũng có thể coi là vui vẻ.


Mạc Dịch Trình nhìn giờ, thấy đã đến lúc trường của Nguyện Tác tan học, tuy không cần đón đưa, thế nhưng cơm tối tốt nhất vẫn nên chuẩn bị xong xuôi từ trước. Tuy hiện giờ Nguyện Tác có học nấu nướng, thế nhưng mấy thứ trường học dạy toàn là những món đồ ngọt hắn còn chưa nghe tên bao giờ, hơn nữa có vài nguyên liệu nấu ăn hiện giờ trong cửa hàng tạm thời vẫn chưa mua được, cho nên năng lực tự cho mình ăn của Nguyện Tác đến nay vẫn còn dừng ở trạng thái no nhờ đồ ăn vặt.

Rời nhà hàng, tài xế đưa Lâm Mộng Tuyết về nhà trước, sau đó mới đưa Mạc Dịch Trình về.

——

Nguyện Tác no nê thỏa mãn ợ một tiếng. Cậu xoa xoa bụng, hận không thể nằm luôn trên ghế sa lông, không cần phải đứng dậy nữa.

“Sushi Mạc Dịch Trình nấu ăn ngon quá đi! Ngon hơn trong căn tin trường gấp cả một trăm lần!” Nguyện Tác tuân thủ quy tắc vừa ăn xong phải đứng của Mạc Dịch Trình, bắt đầu cần mẫn thanh lý đồ ăn thừa trên bàn của mình.

Mạc Dịch Trình vừa lật kịch bản vừa gật đầu.

“Ủa, Mạc Dịch Trình, sao trong thùng rác nhà mình có sushi bị vứt kìa…”

Tay Mạc Dịch Trình lật kịch bản khựng lại, hắn nói mà mặt không biến sắc: “Mấy phần sushi đó nguyên liệu chế biến không đảm bảo cho nên phải bỏ đi.”

“Há, hóa ra là vậy.” Nguyện Tác không nghi ngờ Mạc Dịch Trình chút nào.

Mạc Dịch Trình hắng giọng, thầm nhủ rằng mình quá sơ suất. Vốn dĩ hôm nay đang trên đường về, Mạc Dịch Trình đột nhiên nhìn thấy một cửa hàng sushi rất nổi tiếng, bèn nghĩ đến trước giờ mình vẫn chưa làm sushi cho Nguyện Tác lần nào, vì vậy bèn làm thử một ít, kết quả là phối nguyên liệu không xong, đến cuối cùng lấy một cái ra nếm thử thì suýt mửa tại chỗ. Sau cùng không thể không bảo tài xế Tiểu Lưu quay lại nhà hàng đồ Nhật kia mua sushi chiêu bài (*) của nhà họ, Mạc Dịch Trình mang về nhà rồi chụp ảnh đưa vào. Còn sushi mà Mạc ảnh đế chế biến dĩ nhiên là hồn về thùng rác, chỉ có điều quên click thanh lý, nên suýt nữa là lòi đuôi trước mặt Nguyện Tác.

(*) món chiêu bài là món ăn đặc trưng của quán, hay có thể nói là món làm nên tên tuổi của một quán ăn, à nó cũng giống như hoa khôi đầu bài của thanh lâu vậy á:>


Mấy ngày sau, một bài tiết lộ độc nhất vô nhị “Sự thật về chuyện tình cảm của lão công quốc dân Mạc Dịch Trình” đã tạo nên chấn động to lớn trên Internet.

Người tiết lộ tuyên bố rằng đã chụp được cảnh Mạc Dịch Trình bí mật đưa một cô gái ở ngoài vòng đến nhà hàng cơm Tây, hai người có cử chỉ thân mật, sau khi ăn xong thì cùng đi một xe đến khu biệt thự sang trọng nào đó, có nghi vấn sống chung.

Ảnh đính kèm bên dưới tin tức tuy có hơi mờ vì lí do khoảng cách và ánh sáng, thế nhưng vẫn hoàn toàn có thể nhận ra người đàn ông trong hình chính là Mạc Dịch Trình, mà cô gái ngồi bên còn lại của bàn ăn chính là Lâm Mộng Tuyết cùng đi ăn tối mấy ngày trước.

Phút chốc, đủ kiểu tin đồn nổi lên bốn phía trên Internet, “trinh sát”, tay viết, fans tụ họp nơi nơi để làm rõ sự thật, đào lên thân phận của phía nữ.

Mọi người nhanh chóng đào được thân phận “bạn gái” bí mật của Mạc Dịch Trình là một vị thiên kim sở hữu gia sản hơn trăm triệu, bên cạnh đó còn vừa đi du học nước ngoài về không bao lâu. Còn có người không biết tìm từ đâu ra một vài bức ảnh chụp thường ngày, trực tiếp tung hô cô gái này là trời cao phái xuống, nếu hiện giờ muốn ra mắt thì tiểu hoa (các nữ diễn viên, idol trẻ tuổi và có nhan sắc) trong vòng đều phải nhường đường.

“Mạc ca, bên công ty đã hành động rồi, chắc sẽ xử lý thỏa đáng thôi.” Trần Củ sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc chụp hình cho tạp chí của Mạc Dịch Trình hôm nay.

Từ lúc Mạc Dịch Trình ra mắt đến nay, mấy chuyện như vậy trong vòng đã thấy rất nhiều, thế nhưng thật sự bị mưu hại đến trên đầu vẫn là lần đầu tiên. Thứ nhất là không đủ năng lực, thứ hai là không đủ can đảm. Mấy cái này trái lại Lâm Mộng Tuyết đều đạt được cả.

Nguyện Tác ngồi trên xe đưa về nhà, hình như hôm nay Trường Cung rất mệt, dựa vào cửa sổ xe ngủ gà ngủ gật.

Nguyện Tác nhìn xung quanh, thấy tất cả mọi người đều đang bận chuyện của mình, bèn lấy chiếc Ipad trong cặp ra, bật máy lên, vào Weibo.

Ngày thường Nguyện Tác sẽ không đem đồ điện tử ra khỏi nhà, thế nhưng từ khi cậu đăng truyện tranh # Anh là tốt nhất # lên Weibo, thì có đôi chút không khống chế được mình nhanh nhanh xem thử mọi người có bình luận cái gì hay không. Cảm giác hưng phấn và mong đợi này khiến cậu không nhịn được sau khi tan học bèn tải đi tải lại trang, để ý từng động thái một.


Cho đến nay Nguyện Tác đã đăng được ba truyện lên Weibo, lần lượt kể về Mạc Dịch Trình lần đầu gặp mặt, Mạc Dịch Trình tiêu thật nhiều tiền, Mạc Dịch Trình và tài nấu nướng tuyệt đỉnh! Số lượt khen cũng từ hàng đơn vị dần dần cao lên tới hai chữ số, thỉnh thoảng còn có thể có một hai người đi ngang qua để lại một câu bình luận “Đáng yêu quá” “Cố lên” vân vân.

Xế chiều hôm nay lại có một bình luận mới nữa này, ánh mắt Nguyện Tác sáng lên. Mặc dù chỉ là một câu “Tung hoa”, Nguyện Tác vẫn click trả lời, ngón tay lướt hăng say trên màn hình, đến ngay cả nét mặt khi trả lời cũng trở nên cực kì chăm chú. Trả lời bình luận xong, Nguyện Tác mới thỏa mãn hít vào một hơi.

Ngay lúc Nguyện Tác sắp sửa tắt Ipad đi, đột nhiên một hot search có lượt tìm kiếm đứng đầu được đề cử trên thanh tìm kiếm đập vào trong mắt cậu.

“Bạn gái Mạc Dịch Trình “

Nguyện Tác thấy hơi bất ngờ, dụi dụi con mắt, không có nhìn lầm…

Mạc Dịch Trình có… có bạn gái? Nguyện Tác tự hỏi điều này trong lòng rồi mới phát hiện, thật ra mình gần như hoàn toàn không biết gì về cuộc sống của Mạc Dịch Trình cả, trừ việc biết hắn là một diễn viên ra, thì hắn có bạn gái hay không, ba mẹ trông ra sao, thậm chí là năm nay bao nhiêu tuổi cậu cũng không biết.

Tay có đôi chút mất khống chế cứ run lẩy bẩy, dù nội tâm đấu tranh kịch liệt, Nguyện Tác vẫn click tìm kiếm.

Ngay lập tức, từng tin từng tin trào ra ồ ạt, đủ các loại ảnh chụp đính kèm.

Nguyện Tác xem đến nỗi sững sờ. Có thể là đối với Nguyện Tác, mấy cái gọi là quan hệ thế gia, trong vòng bạn bè (*) của bên nữ còn có ảnh chụp chung với mẹ Mạc và nhiều thông tin này kia khác nọ đều quá phức tạp. Thế nhưng mấy chữ bạn gái Mạc Dịch Trình cậu vẫn hiểu được, hơn nữa vì hiểu quá rõ ràng làm cậu cảm thấy hơi khó thở, tim cứ như bị người ta tóm lấy, mắt cực kì cực kì cay, cậu muốn kìm nước mắt lại, thế nhưng nước mắt vẫn cứ không vâng lời, cứ rơi. Tại sao lại muốn khóc chứ? Mạc Dịch Trình vốn cũng có phải của mi đâu, mi chỉ là một nhân vật trò chơi trong điện thoại, sinh hoạt của Mạc Dịch Trình vốn chẳng liên quan gì đến cậu, cuộc sống riêng lại càng là thứ mà cậu có thể can thiệp được à?

(*) Vòng bạn bè ở đây giống của Zalo, tức là giữa bạn bè với nhau mới đọc được các bài đăng và bình luận, giữa nhóm người giới hạn đó với nhau gọi là vòng bạn bè. Tui giải thích xong tui cũng không hiểu nữa.-.

Sợ bị người khác nhìn thấy, Nguyện Tác vội vàng đưa tay quệt nước mắt trên mặt đi mất, sau đó tắt Ipad đi, bỏ lại vào trong cặp.

Mấy ngày nay Trường Cung lúc nào cũng có vẻ mệt mỏi, đây có lẽ đã đã đến nửa tỉnh nửa mê, hoàn toàn không để ý thấy Nguyện Tác, những người khác cũng không phát hiện. Chỉ có tại góc sau cùng trong xe, một đôi mắt thoáng ưu buồn nhìn chăm chú vào đôi vai hơi run run của Nguyện Tác.

“Đã đến trạm số 129 đường Thanh Hà.” Loa phát thanh tự động thông báo đến trạm, xe buýt trường ngừng lại.


Nguyện Tác ngồi hàng trước, sợ bị người khác thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, vội cúi đầu. Một cô gái nói tạm biệt với bạn học rồi xuống xe đi.

Đi tiếp một lúc nữa, lại đến trạm kế.

“Đã đến trạm số 9 đường Nguyên Bình.”

Lần này người xuống xe chính là Phách Phi. Chỗ ở của Phách Phi vốn cũng là bên đường Thanh Hà, thế nhưng suốt ba năm qua cấp bậc của cậu cứ giảm xuống liên tục, phạm vi hạn chế hoạt động và nơi ở cũng thay đổi liên tục, đến giờ sống ở đường Nguyên Bình cũng là nơi toàn các tinh linh sơ cấp sinh sống.

Tấm vai đơn của Phách Phi khoác một chiếc cặp trông hơi cũ nát, cậu đi từ sau tới, đến chỗ Nguyện Tác thì thoáng dừng, Nguyện Tác cúi thấp đầu chỉ nhìn thấy đôi chân mang giày chơi bóng của Phách Phi, thấy cậu dừng lại thì sợ đến nỗi cái cổ cũng rụt lại.

Đột nhiên có thứ gì bị ném vào trong lòng Nguyện Tác, Nguyện Tác giơ tay lên chụp theo bản năng, nhìn kỹ thì không ngờ lại là một túi khăn giấy đã dùng một nửa.

Nguyện Tác ngẩn ra, lúc ngẩng đầu lên muốn nói cám ơn mới biết Phách Phi đã xuống xe rồi. Xe trường lại khởi động, chạy đi với vận tốc đều đặn.

Trạm tiếp theo chính là khu nhà trọ hiện nay của Nguyện Tác. Nguyện Tác lấy khăn giấy Phách Phi cho lau khô nước mắt trên mặt mình, từ từ hít thở, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh lại, sau đó nhếch môi, vẫn phải tươi cười gặp Mạc Dịch Trình mới được!

Nghe thấy tiến báo trạm nhà Nguyện Tác, Trường Cung cứ như nghe thấy chuông báo thức, lập tức mở mắt ra, sau đó không chút nghĩ ngợi đứng dậy theo Nguyện Tác, đưa nhóc chân ngắn từ bậc thang xuống đất, sau đó xoay người về chỗ mình ngồi ngủ tiếp, trong suốt quá trình hai mí mắt đều nửa khép nửa mở.

Nguyện Tác nhìn thoáng qua cửa nhà mình, lần đầu tiên thấy hơi do dự…

Hết Chương 26

oOo

Huhu tui sống sót về bên các vị rồi đây QvQ Không phải tui bơ mấy bạn đâu, mà điện thoại của tui không load được cái thông báo nào hết, giờ tui sẽ đi gặm từng cái bình luận nè, mấy bạn cứ yên tâm để lại dấu răng ra QvQ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.