Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện

Chương 7


Đọc truyện Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện – Chương 7

Edit: Thương Thù

———————————————————

Cái sân thể dục này tràn ngập chủ nghĩa khoa học xã hội, học hành ở một nơi như thế này quả nhiên là sự lựa chọn lí tưởng.

Tại Tiếu và Chu Tam lấy bóng rổ, nháy mắt với nhau, vượt qua Lương Quyết Thành với Tiễn Ý Ý đi về phía sân bên kia.

Tiễn Ý Ý đem một tập đề luyện thi vật lý ra đặt trước mặt. Lương Quyết Thành bên cạnh lật vô cùng nhanh, đem bài thi của cô xem hết một lượt rồi hình thành hướng dạy trong đầu.

Anh không nói gì, chỉ tập trung sửa mấy lỗi cơ bản ở trong đề, đem những cái mà Tiễn Ý Ý hay sai nhất viết ra.

Lần đầu tiên Lương Quyết Thành nghiêm túc dạy học cho người khác như vậy. Anh nói một cách rất đơn giản, dùng ít chữ nhất có thể nhưng vẫn biểu đạt được hết nội dung muốn truyền tải. Mặc kệ Tiễn Ý Ý nghe có hiểu hay không, anh liên tục nói hết đề này lại tiếp tục nói đến đề tiếp theo.

Tiễn Ý Ý cố gắng ghi chép hết tất cả những gì Lương Quyết Thành nói. Anh giảng rất dễ hiểu, mỗi một lỗi sai của cô anh lại chỉ ra rồi nói lại bằng cách đơn giản nhất, chỉ một lát sau, Tiễn Ý Ý đã có thể hiểu được mấy cái đề đã làm khó cô suốt mấy ngày qua.

Cô có căn bản cho nên học cũng khá nhanh, Lương Quyết Thành nói xong cô cũng đã hiểu, từ đầu tới cuối đều không bị chậm một nhịp nào so với tốc độ giảng giải của anh.

Nhưng một đề vật lý của cô cũng chỉ có hơn mười câu, Tiễn Ý Ý chưa chuẩn bị đủ cho nên chỉ mới hơn nửa giờ Lương Quyết Thành đã nói xong hết.

Ngón tay anh linh hoạt viết xong lời giải cuối cùng, xoay bút cất vào trong túi.

Kết thúc.

Toàn bộ quá trình, Lương Quyết Thành đều đề phòng mấy cái động tác của Tiễn Ý Ý, cũng may là cô không có làm gì.

Vừa ngẩng đầu lên, anh liền thoáng trầm mặc. Cô dùng ánh mắt nhiệt tình như lửa nhìn chằm chằm vào anh, trong đó chứa một loại vui sướng khó tả. Hoàn toàn không cần dùng lời nói, chỉ cần ánh mắt đó của cô thôi cũng đủ để người đối diện hiểu thấu trong đầu cô nghĩ gì.

Cô đúng thật là…

Tiễn Ý Ý như thể giác ngộ ra một chân lý mới, ánh mắt nhìn anh như thể nhìn thấy cảnh cha mẹ mình sống lại vậy!

Anh dạy học tốt như thế, cô còn có thể sầu vì cái gì chứ? Đừng nói là thi qua ban một, từ bây giờ đến lúc thi đại học cô theo học bá cố gắng học tập khéo còn có thể đứng trong top cùng với anh ấy chứ.

Vào được top đầu, ông nội nhất định sẽ cho cô một số tiền lớn. Khi đó cô cũng đã thành niên, có thể sống cuộc sống mình thích rồi.

Tương lai tươi sáng của cô đều nằm cả trong tay Lương Quyết Thành nha!

Nếu không phải biết người trước mặt cô là boss phản diện máu lạnh vô tình thì cô chỉ hận không thể xông lên hung hăng ôm lấy anh.

Tiễn Ý Ý mặc dù không có làm thật, nhưng ánh mắt của cô cũng dễ dàng để lộ ra cái loại xúc động đó.

Lương Quyết Thành bên cạnh cảnh giác lui về phía sau nửa bước, một tay cầm cặp sách lên chuẩn bị rời đi.


“Đợi đã.”

Tiễn Ý Ý biết anh muốn đi liền nhanh chóng ngăn lại: “Cậu vất vả rồi, tớ mời cậu ăn tối nhé!”

Vừa nói xong thì tiểu ca ca shipper kia đã tìm được đến đây, đi thẳng tới đám học sinh cấp ba ở giữa sân, đặt một đống đồ ăn xuống.

Cô gọi đến bảy tám phần ăn liền.

Tiễn Ý Ý chuẩn bị rất chu đáo, ba nam sinh có sức ăn khỏe như thế kia ăn khá nhiều. Bọn họ không hề khách khí tiếp nhận một phần đồ ăn, nói cảm ơn rồi đưa cho Lương Quyết Thành một phần.

Cô ăn có nửa phần, ba nam sinh mỗi người ăn hai phần. Bọn họ vừa mới ăn xong thì tiểu ca ca shipper vừa nãy lại xách một cái túi to đến.

Tiễn Ý Ý mở ra nhìn thoáng qua. Bên trong là hai phần đồ ăn, nước trái cây và một vài đồ ngọt tráng miệng. Có đủ cả đồ ăn chính lẫn đồ ăn vặt.

“Bạn học Lương, tớ đã chậm trễ thời gian tan học của cậu rồi. Nghe nói nhà cậu còn có em gái, nếu không ngại thì đem phần đồ ăn này về cho cô bé nhé. Nếu không em ấy chờ cậu lâu quá sẽ đói bụng, cũng để cho tớ đỡ phải áy náy.”

Lương Quyết Thành bị nhét cho một túi to.

Anh hơi nhíu mày, lời từ chối cũng không nói ra. Cô nói không sai, anh về muộn như thế, em gái nhất định sẽ ở nhà chờ anh. Anh dự định sẽ gọi cho cô nhóc nói cô ra ngoài mua chút đồ về ăn nhưng lại không nghĩ đến Tiễn Ý Ý có thể suy nghĩ được đến mức này. Ngay cả em gái của anh cô cũng quan tâm đến.

Tiễn Ý Ý…quả thực thích anh.

Ban nãy học cô không phân tâm, nhưng cô lại để ý tới cái này. Tiễn Ý Ý cũng nhọc lòng quá rồi.

Đau đầu. Anh có một loại cảm giác vô lực xa lạ.

Bạn cùng bàn của mình khiến anh cảm thấy nguy hiểm.

Lương Quyết Thành đi xe về nhà. Một nhà ba người Lương gia sống tít sâu trong con hẻm bên trong một khu dân cư. Khu dân cư có khoảng sáu, bảy tầng, đã có 90 năm tuổi thọ, cổ xưa rách nát, khắp nơi đều lộ ra vẻ suy tàn đến cùng cực.

Phòng đã cũ nên tất nhiên khóa cửa cũng là kiểu cũ, ở bên trong là một cái khóa sắt buộc lại. Lương Quyết Thành đưa tay gõ cửa, từ bên trong có một cô gái đi ra.

Em gái của Lương Quyết Thành năm nay mười lăm tuổi, là học sinh năm cuối của sơ trung. Nhưng hiện giờ cô bé đang tạm thời nghỉ học ở nhà, chỉ có thể dựa vào bản thân, cố gắng tự học để tham gia thi vào trường cấp ba.

Lương Quyết Thành về nhà đem theo túi to nhét vào trong ngực em gái, vỗ vỗ đầu cô bé, “Ăn cơm.”

Cô bé ôm đống đồ lật qua lật lại, lại lấy điện thoại ra tra một hồi, chần chờ nói: “Anh hai, cái này đắt quá, nhiều tiền như vậy có thể đóng tiền viện phí cho mẹ những một tuần.”

Mẹ Lương nằm ở bệnh viện, còn có học phí của em gái khiến Lương Quyết Thành trở thành người duy nhất nuôi sống cả gia đình. Em gái hắn sớm đã học được thói quen tiết kiệm, chưa bao giờ tiêu quá một phân tiền nào cả.

Nhưng anh lại khác, anh tiêu tiền ở trên người mẹ và em gái đặc biệt nhiều. Kiếm được bao nhiêu đều dùng để đóng tiền viện cho mẹ và học phí của em gái.


“Không phải anh mua.” Trên bàn đặt một ly nước ấm, Lương Quyết Thành uống một hơi cạn sạch, liếc mắt nhìn túi đồ trong ngực em gái, “…Là một chị gái mua cho em.”

“Chị gái?”

Cô bé ôm đống đồ ngạc nhiên không thôi: “Chị gái nào mà quan hệ tốt với anh vậy?”

Lương Quyết Thành ấn đầu cô bé vò vò một hồi: “Ăn cơm.”

Anh né tránh câu hỏi của cô nhóc. Quan hệ giữa anh và Tiễn Ý Ý…dường như có hơi phức tạp.

*

Giờ thể dục, Lương Quyết Thành quang minh chính đại nằm ở trên bàn ngủ. Tiễn Ý Ý nghĩ một lát cũng quyết định không đi, bảo Tô Á Na xin phép giúp mình, nói là cô đến tháng.

Chân trước vừa mới dùng lí do đến kì con gái mà không đi tập thể dục, chân sau Tiễn Ý Ý liền nhanh chóng lấy một đống sách vở từ trong cặp ra. Đây đều là mấy thứ sau khi cô đã tra trên mạng xong mới đến thư viện Tân Hoa mua về, có đủ loại dạng đề khác nhau, chất lên thành một đống lớn. Cô lật một đề bài ra đẩy đến trước mặt Lương Quyết Thành.

“Bạn học Lương, lại tới phiền cậu rồi.”

Lương Quyết Thành từ trong giấc mộng bị đánh thức, ánh mắt có chút khó chịu.

Thiếu nữ tươi cười trong tay đang cầm vài tập đề chờ anh giảng.

“Sai rồi.”

Âm thanh của anh hơi khàn khàn, cầm cây bút, lấy đề bài từ trong tay cô, viết ra một vài vấn đề.

Lương Quyết Thành một tay chống cằm, ngòi bút trên tay anh vẫn chuyển động qua lại trên mặt giấy viết ra một loạt các công thức chính xác cho bài tập của cô.

Đề bài ở bên phía Lương Quyết Thành nên cô chỉ đành dướn người sang nhìn.

Tay cầm bút của anh run lên một nhịp.

Cô đúng thật là…không lúc nào là không lợi dụng để tạo không gian thân mật giữa hai người.

“Cốc cốc cốc”

Phòng học đột nhiên có người gõ cửa, sau đó bị đẩy ra. Thầy Trương mang vẻ mặt phức tạp đẩy cửa nhìn chằm chằm hai thân thể đang sát gần nhau ở phía cuối lớp kia.

“Lương Quyết Thành, Tiễn Ý Ý, hai em…”


Cô cùng Lương Quyết Thành đồng thời ngẩng đầu lên. Nam sinh vẻ mặt lạnh nhạt, nữ sinh thì mang bộ dáng ôn hòa.

“Thầy Trương, em cảm thấy không thoải mái nên mới xin nghỉ.” Tiễn Ý Ý vô tội giơ đề toán lên, “Em đang hỏi bạn học Lương cách làm bài.”

Lương Quyết Thành ném bút xuống, lười biếng nằm sấp xuống bàn.

Thầy Trương do dự một hồi: “…Yêu sớm sẽ bị mời phụ huynh đấy, các em không phải là đang yêu nhau đâu nhỉ?”

Tiễn Ý Ý ngôn từ chính đáng nói: “Bọn em còn chưa học để thành người, thế nên mục đích bây giờ chỉ có học tập, cố gắng thi đỗ đại học. Loại chuyện như yêu sớm này chúng em tuyệt đối sẽ không có xảy ra. Thầy yên tâm, em không yêu sớm, bạn học Lương cũng sẽ không yêu sớm đâu.”

Đùa gì chứ, học tập không vui sao? Vì cái gì mà muốn yêu đương tầm này? Với lại tên Lương Quyết Thành này, thầy Trương nhìn như thế nào mà có thể bảo người một thân một mình, cả đời làm boss phản diện như anh có thể yêu sớm được.

Lương Quyết Thành hơi hơi hé mắt ra. Những ngôn từ chính đáng từ miệng nữ sinh này đều lộ vẻ chân thành. Nếu như không phải anh biết… thì chính mình cũng bị cô lừa rồi.

Thầy Trương miễn cưỡng tin. Tin xong, thầy liền gia nhập vào cái tổ đội học tập của hai người, nhiệt tình kiểm tra kiến thức của cô, còn nhiệt tình giao cho cô một đống bài tập, vỗ vỗ bả vai Tiễn Ý Ý nói là sẽ chờ cô tiến bộ hằng ngày.

Tiễn Ý Ý:…

Cô có cảm giác mình bị hố rồi. Nhưng không sao, trong cái khổ cũng có cái vui, đây không phải điều cô cầu còn không được hay sao?

Giờ nghỉ trưa, Tô Á Na cùng Nhâm Kha chờ Tiễn Ý Ý đi ăn. Cũng bởi tại đám người Tào Khung ăn ở đây không quen, cho nên trừ buổi đầu tiên thì đều đi ra ngoài trường ăn trưa, không ăn cùng với Tiễn Ý Ý nữa.

Lại không nghĩ đến đám người Tào Khung cũng sẽ chờ cô, khó có được một hôm cùng đi ăn với nhau.

Nhà ăn tầng hai có món thịt đông, Tào Khung vừa đến đã có người đem một phần đưa ra.

Một bàn ăn của bọn Tào Khung chỉ toàn là thịt đông.

Nhâm Kha với Tô Á Na quan hệ với Tiễn Ý Ý không tệ, nhưng đối với mấy tiểu thư, thiếu gia nhà giàu này thì lại không tìm được đề tài chung để nói chuyện, thế nên chỉ đành phải cúi đầu ăn liên tục không nói một câu nào.

Hà Ứng Hoan chọc chọc thức ăn, do dự nhìn Tiễn Ý Ý.

“Tiểu Ý Ý, lớp mười một trôi qua nhanh quá ha.”

Tiễn Ý Ý nhai kĩ, nuốt chậm, sau đó nhìn cô ấy: “Cho nên?”

“Ai…” Hà Ứng Hoan sờ Tào Khung bên cạnh, “Nói gì đi.”

Tào Khung buông đũa xuống.

“Bạn học Tào.” Tào Khung vừa mới chuẩn bị xong, cảm xúc liền bị cắt đứt.

Cạnh bàn ăn có một nữ sinh tóc dài, ánh mắt lộ vẻ vui sướng: “Bạn học Tào, tớ ngồi cạnh cậu có được không?”

Tào Khung không nhúc nhích.

“Lương ca, xem kìa, có muốn qua đó cùng ngồi với nhóm Tào ca không?” Cách nhóm Tiễn Ý Ý không xa còn có một bàn trống, Chu Tam hưng phấn lắc lắc tay người bên cạnh, không ngừng muốn cho Lương Quyết Thành quay đầu nhìn, “Bạn học Tiễn cũng ở đó kìa, nhìn đi!”


Lương Quyết Thành dừng một chút, hơi hơi ghé mắt qua.

Cách đó không xa có một nữ sinh đang đứng đó nói chuyện với Tào Khung, kết quả bị cậu ta cự tuyệt thẳng thừng: “Không.”

Nữ sinh giả vờ không nghe thấy, bưng phần ăn của mình ngồi xuống bên cạnh Tào Khung.

“Bạn học Tào.” Nữ sinh tâm tình rất tốt, “Ở nhà ăn cũng có thể gặp được nhau, chúng ta đúng là có duyên nha.”

“Không có.”

Tâm tình Tào Khung không tốt, vừa nghĩ tới mấy lần ở nhà ăn bị chặn ngang lời nói, trong lòng đều bực bội không thôi.

Cái nhà ăn này chắc chắn là có thù với cậu mà!

“Cậu đừng đối xử với người ta như thế chứ, tớ thích cậu mà.” Nữ sinh bị quát cho một tiếng cũng không nháy mắt, chỉ hơi chu chu miệng.

Cô ấy rất xinh đẹp, phồng miệng làm nũng lại muốn đáng yêu thêm mấy phần.

Tay áo Tiễn Ý Ý bị giật giật, Tô Á Na viết mấy dòng tin nhắn trong điện thoại đưa tới cho cô xem.

[Hướng Nhuyễn, ban mười hai lớp mười một. Là ban nghệ thuật nha, cũng là con nhà có tiền, tớ nghe nói cô ấy đang để ý bạn học Tào đó.]

Tào Khung hung dữ: “Thu lại cái lời yêu thích đó của cậu, tôi không cần.”

“Cậu không có bạn gái, tớ theo đuổi cậu cũng không được sao?”

Tào Khung há miệng thở dốc, mắt nhìn Tiễn Ý Ý.

Cậu ta khó chịu đẩy bàn ăn, đứng lên: “Ý Ý, qua đây một chút.”

“Hả?” Trong miệng Tiễn Ý Ý còn ngậm miếng đậu phụ.

“Qua đây, tớ có chuyện muốn nói!”

Tào Khung mất kiên nhẫn, trực tiếp nắm lấy cánh tay cô lôi đi.

Cậu ta đi rất nhanh, Tiễn Ý Ý thiếu chút nữa không theo kịp.

“Khung Khung, cậu có gì từ từ nói!”

“Đệch mợ! Lương ca, nhanh nhanh!”

Tại Tiếu nhìn đến tức giận, cơm cũng không muốn ăn trực tiếp bắt lấy Lương Quyết Thành kéo đi: “Lương ca mau đi xem bạn học Tiễn đi! Tiểu tử kia nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng!”

Lương Quyết Thành không muốn đi.

Ngoài việc học tập của cô ra thì chuyện gì của cô cũng không liên quan tới anh.

Lương Quyết Thành nghĩ một đằng lại làm một nẻo. Tại Tiếu chỉ đẩy anh một cái rồi buông tay, nhưng anh lại như không tự chủ được bản thân đi theo ra ngoài, hướng về phía hai người vừa rời đi đuổi theo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.