Nuôi Dưỡng Kế Hoạch Trở Thành Quân Tẩu

Chương 2: Nhật ký mẹ Mạch theo quân*


Đọc truyện Nuôi Dưỡng Kế Hoạch Trở Thành Quân Tẩu – Chương 2: Nhật ký mẹ Mạch theo quân*

(*đây là quy định mà quân đội đã đặt ra vì muốn chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của các sỹ quan, giải quyết lo lắng của họ, để họ có thể yên tâm và tập trung tinh thần chiến đấu. Người nhà “Theo quân” có thể được sắp xếp công việc ở các cơ quan phục vụ nội bộ của quân đội hoặc ở những địa phương đóng quân sở tại của quân đội do chính phủ sắp xếp.)

Mấy ngày sau….

Mạch Thu ngồi phịch xuống ghế dựa, sau khi trải qua những cuộc oanh tạc mỹ thực từ các chiến hữu của Mạch Tử Kiệt, rõ ràng bụng cô đã có thêm thịt. Nhiều ngày trôi qua Mạch Thu đã tiếp nhận thực tế mình đã trọng sinh, dù sao thì cô vẫn là cô. Ở đây không có mạng Internet, không có cả TV, lại không cần lo lắng việc học hành nên Mạch Thu có quá nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung, ví dụ như vào lúc này Mạch Thu đang tiến hành lên kế hoạch cơ bản cho cuộc sống tương lai của mình.

Hiển nhiên là Mạch Thu có một người cha có tiền và tương lai sáng lạng nên cô không cần vắt óc nghĩ cách kiếm tiền như những người đồng nghiệp trọng sinh khác. Nhưng không phải ai cũng có thể sống cuộc sống an nhàn làm sâu gạo, vì vậy đối với quan điểm này, Mạch Thu rất thành kính vẽ hình thập tự trước ngực cầu nguyện “Thượng Đế phù hộ” .

Dĩ nhiên học cái gì* càng không cần phải nói, là một bác sĩ tiêu chuẩn, nếu như ngay cả việc học hành nho nhỏ mà cũng không giải quyết được thì cô thực sự rất có lỗi với hai mươi năm khổ học của mình ( đây là tính cả lúc học mẫu giáo ). (*nguyên văn: “神马=nghĩa là ngựa thần. Cụm từ này có cách đọc gần giống với “什么=shenme=cái gì”, phía dưới tác giả dùng rất nhiều từ này, mình chỉ giới thiệu một lần để mọi người cùng biết thôi, :D)

Phải nói rằng: lý tưởng lớn nhất ở kiếp trước của Mạch Thu . . . . chính là làm quân tẩu! Phải nói rằng: điều tiếc nuối nhất ở kiếp trước của Mạch Thu . . . . chính là chưa bao giờ trải qua chuyện yêu đương chứ đừng nói gì đến chuyện làm quân tẩu. Cái lý tưởng này của Mạch Thu mà nói ra sẽ khiến cho rất nhiều người cực kỳ ngạc nhiên vì dù sao đã có hình tượng “quân tẩu gian khổ” vĩ đại của mẹ Mạch ở đây. Thật ra Mạch Thu có lý do của mình, tổng kết thành một chữ đó là: LƯỜI.

Đến đây chúng ta không thể không kể ra lịch sử huy hoàng của Mạch Thu ở kiếp trước: kiếp trước, Mạch Thu có đặc điểm nổi bật nhất chính là lười; đặc biệt là sau khi vào đại học, trong khi những người khác thì hứng trí bừng bừng hưởng thụ cuộc sống muôn màu thì Mạch Thu lại trở thành trạch nữ chính hiệu, ngoại trừ lúc không thể không lên lớp, phần lớn thời gian cô đều ở trong ký túc xá ngủ hoặc lên mạng. Đối với một cô gái lười phải tranh cử ban ủy, lười phải tham gia các đoàn thể xã hội, thậm chí bởi vì không muốn rửa hộp cơm mà chẳng muốn ăn bữa chính mà nói thì chuyện yêu đương càng là chuyện mơ mộng hão huyền.


Cho nên, làm quân tẩu rất tốt nhá: ở hai nơi khác nhau chưa nói đến có thể bớt đi không ít việc tình cảm gút mắc, trước hết là không phải làm một bà mẹ già hàng ngày phải giặt quần áo, nấu cơm cho anh ta; xa hơn nữa, quân nhân nhất định phải tuân thủ kế hoạch hoá gia đình gì đó. Chung quy lại, đối mặt với một người bao giờ cũng tốt hơn đối mặt với một đám nhóc con nhiều, con cái gì gì đó phiền toái lắm! ( Suy nghĩ này quả không bình thường ).

Tất nhiên, người chồng lính vừa ý Mạch Thu phải là thủ lĩnh. Dù sao Mạch Thu cũng là một người vừa có nhân phẩm “cao thượng” vừa có tư tưởng giác ngộ, nên cô rất khinh thường việc làm một “Khang lão tộc”(*), vì thế nhiệm vụ cung cấp cuộc sống sâu gạo hạnh phúc sau này cho cô liền rơi hết lên người chồng tương lai, có sỹ quan “bát cơm vàng”(**) hiển nhiên là thích hợp hơn hết rồi. (*hay còn gọi là “Ngật lão tộc” hoặc “Bàng lão tộc”, dùng để chỉ những người không phải không tìm được việc làm mà là bỏ qua những cơ hội việc làm. Họ nhàn rỗi ở nhà, không chỉ có toàn bộ việc ăn, mặc, ở, đi lại dựa vào cha mẹ mà còn tiêu xài rất hoang phí. “Khang lão tộc” thường trong độ tuổi từ 23~30t, có khả năng làm việc nhưng vẫn không chịu “cai sữa”, chỉ biết dựa vào cha mẹ để trải qua tuổi trẻ.) (**Công việc lý tưởng)

Thật ra thì ở kiếp trước, Mạch Thu có mê mẩn một anh quân nhân nào đó nên liền lấy đó làm mục tiêu. Đừng tưởng rằng ” thần Lười ” thì thế giới tình cảm nhất định sẽ rỗng tuếch. Loại sự nghiệp mê mẩn này không tốn tiền, chẳng mất sức lại có lợi ích cho thể xác và tinh thần, đối với Mạch Thu mà nói chẳng mất mát gì.

Tuy rằng Mạch Thu luôn nhớ đến anh lính của mình nhưng với một nhóc con ba bốn tuổi bây giờ vẫn chưa cần vội vàng tìm kiếm “phiếu cơm dài hạn” cho tương lai. Cho nên cô rất nhiệt tình hưởng thụ cuộc sống tuổi thơ tốt đẹp này, phải sống thật thoải mái mới được.

Thời gian vui vẻ thường rất ngắn ngủi. Khi lần thăm người thân này trôi qua hơn phân nửa thời gian thì Mạch Thu mới giật mình phát hiện ra chuyện quan trọng nhất: thuyết phục mẹ theo quân! Đây là chuyện sau khi Mạch Thu sống lại vẫn luôn suy nghĩ. Kiếp này cô là linh hồn trưởng thành nên tất nhiên cô hiểu rõ: một đôi vợ chồng trẻ mà một năm chỉ được gặp nhau tối đa hai lần là chuyện đau khổ đến mức nào, đặc biệt là mẹ, mẹ đã hy sinh tất cả cho gia đình này, nếu như có chồng ở bên cạnh sẽ không quá mức vất vả. Lại nói, đâu phải không có ai chăm sóc cho ông bà đâu, gửi thêm tiền sinh hoạt phí là được rồi.

Không thể phủ nhận, Mạch Thu là người ích kỷ, đối với cô mà nói chỉ cần gia đình nhỏ của mình hạnh phúc là đủ rồi, người khác chẳng liên quan gì đến cô cả. Cô đâu phải thánh mẫu đâu. Huống chi ở kiếp trước, ông bà nội của cô luôn để ý cô là bé gái, đối xử thờ ơ với cô nên hiển nhiên là cô không thân với họ.

Nghĩ như vậy, Mạch Thu liền tận dụng khoảng thời gian ít ỏi còn lại để không ngừng lải nhải trước mặt mẹ cô về chuyện theo quân. Tất nhiên là mẹ Mạch có dao động. Người phụ nữ nào mà chẳng muốn có chồng làm chỗ dựa chứ. Nhưng nghĩ đến việc trong nhà liền do dự.


Mạch Thu thấy bộ dạng khó xử của mẹ cũng biết mẹ đã bị thuyết phục nhưng vẫn có chỗ băn khoăn. Bạn Mạch nào đó rất sốt ruột, nhưng cô là một đứa trẻ nên không thể đưa ra một đống lý do để khuyên mẹ được, hành động ấy quá đáng sợ! Mạch Thu cũng hết cách rồi, chuyện này vẫn cần bàn bạc kỹ hơn.

Có câu nói rất hay rằng: thế sự vô thường, kế hoạch luôn luôn biến hóa khó lường. May mắn là ở kiếp này ông trời rất thiên vị bạn nhỏ Mạch. Đúng lúc Mạch Thu vì chuyện mẹ theo quân ‘vô kế khả thi’ thì xảy ra một chuyện thúc đẩy ba Mạch kiên quyết để vợ theo quân. Tuy nói quá trình này rất rối rắm nhưng kết quả hoàn hảo là được rồi!

Vào một ngày nào đó, đúng lúc mẹ Mạch đang giặt quần áo thì vô tình phát hiện ra một bức ảnh trong túi của ba Mạch. Trong túi áo có một bức ảnh thì không có gì, NHƯNG, nếu đó là bức ảnh của một người phụ nữ xa lạ thì lại là chuyện rất nghiêm trọng. Đặc biệt là đối với người thích tình cảm chung thủy nghiêm trọng như mẹ Mạch mà nói nó không khác gì ‘sét đánh giữa trời quang’!!

Khỏi phải nói, chuyện này hoàn toàn khiến mẹ Mạch tức giận. Mẹ Mạch hết sức khẩn cấp gọi Mạch Tử Kiệt còn chưa tan sở về nhà, vô cùng tức giận chất vấn chuyện bức ảnh. Mạch Tử Kiệt trầm mặc một lát mới nói ra nguyên nhân.

Thì ra là đây là bạn gái của Mạch Tử Kiệt trước khi gặp Đinh Ninh, tình cảm rất tốt, nhưng khi bàn đến vấn đề kết hôn thì nhà gái cực kỳ không hài lòng với gia cảnh nhà Mạch Tử Kiệt nên thái độ rất mập mờ. Điều này đã chọc giận Mạch Tử Kiệt có lòng tự ái cao. Ba Mạch kiên quyết muốn chia tay với người đàn bà kia. Lúc về nhà thăm người thân được người giới thiệu nên đã quen biết nữ y tá Đinh Ninh. Hai người quen nhau hơn một năm liền ‘hỉ kết liền cành’.

Mà sau khi Mạch Tử Kiệt kết hôn, người đàn bà kia liền hối hận, đặc biệt sau khi Mạch Tử Kiệt lên làm Trung tá cô ta lại càng hối hận hơn. Sau đó cô ta tìm đến bà mai đã giới thiệu hai người để khuyên Mạch Tử Kiệt ly hôn, đồng thời bảo đảm chỉ cần ba Mạch ly hôn sẽ ngay lập tức kết hôn với ba Mạch. Tất nhiên là Mạch Tử Kiệt không đồng ý.

Trước khi chuyện này xảy ra một ngày, cái bà mai kia lại tìm đến Mạch Tử Kiệt, nhiệt tình khuyên bảo tất nhiên không cần phải nói, cuối cùng còn lấy ra một bức ảnh của người đàn bà kia, đơn giản chỉ muốn Mạch Tử Kiệt giữ lại ( Mặt Mạch Thu đầy hắc tuyến! Một bức ảnh thì có thể khiến ba bỏ vợ để cưới người khác à? FUCK! NGười đàn bà này đúng là kẻ tự kỉ điên cuồng hạng nhất hiếm gặp). Bà mai này ra vẻ nếu Mạch Tử Kiệt không cầm là nhất định sẽ không đi. Mạch Tử Kiệt dứt khoát từ chối không có tác dụng, bất đắc dĩ đành phải tạm thời nhét vào túi cho qua chuyện. Nhưng hết lần này tới lần khác mới vừa trở về quân doanh thì có nhiệm vụ, bận hết chuyện này đến chuyện kia nên quên mất việc này.


Đối với lời giải thích này, tất nhiên là ĐInh Ninh – đã đi vào ngõ cụt – hoàn toàn không hài lòng: anh đã kết hôn rồi mà vẫn còn mập mờ với người phụ nữ khác? Người phụ nữ kia không biết xấu hổ là gì hay tại thái độ của anh không kiên quyết?

Đúng lúc này điện thoại reo lên, Mạch Tử Kiệt ra nhận, khi trở về trong tay cầm quân mũ, hiển nhiên lại có nhiệm vụ. Mạch Tử Kiệt nhìn cô vợ vẫn im lặng không nói gì, theo thói quen muốn vỗ vỗ tay vợ nhưng lại bị lảng tránh. Ba Mạch chỉ có thể thở dài, đi ra ngoài.

Mẹ Mạch ngồi trên giường, vừa tức giận vừa tủi thân. Ngay sau đó mẹ Mạch đứng bật dậy, cầm quần áo và đồ linh tinh nhét hết vào trong túi du lịch, mua vé tàu trở về nhà mẹ đẻ.

Mạch Tử Kiệt hoàn thành nhiệm vụ trở về, vốn muốn an ủi vợ một phen, kết quả ngay cả bóng người cũng không tìm được. Người tỉ mỉ như Mạch Tử Kiệt tất nhiên sẽ phát hiện ra hành lý đã không thấy đâu, đoán chừng tám phần là Đinh Ninh bỏ về nhà mẹ đẻ ( vào những lúc như thế, phụ nữ đều chẳng có chút sáng tạo nào).

Mạch Tử Kiệt đang phân vân không biết có nên xin nghỉ về nhà khuyên vợ, nhân tiện thăm các cụ trong nhà không thì Mạch Thu đẩy cửa đi vào. Lúc này ba Mạch mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của việc này . . . . ngay cả bánh bao nhỏ Mạch quý hơn sinh mạng mà cũng vứt ở đây là có thể thấy được lần này Đinh Ninh cực kỳ tức giận.

Mạch Tử Kiệt nghĩ tới đây bắt đầu đứng ngồi không yên. Nhất định phải về nhà, không về là đến vợ cũng không còn. Bạn Mạch nào đó đã buồn ngủ đến mức mý mặt dính chặt vào nhau, mải móng chào ba một tiếng rồi bò lên giường ngủ. Mạch Tử Kiệt vội vàng đứng dậy, cởi giày và áo khoác của Mạch Thu ra sau đó đắp kín chăn cho con gái.

Mạch Tử Kiệt vuốt ve mái tóc mềm mại trên đầu Mạch Thu nhẹ nhàng nói: “Tiểu Thu, ngày mai ba ba phải đi ra ngoài một chuyến, mấy ngày nữa mới có thể trở về, trong khoảng thời gian này con ở nhà bác Cố có được không?”

Mạch Thu mơ mơ màng màng gật đầu, ngay sau đó cọ mấy cái lên gối, đổi lại tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi mà không hề nhận ra trong nhà đã thiếu mất một người.


Hôm sau, Mạch Tử Kiệt đưa Mạch Thu – vẫn đang buồn ngủ – đến nhà chiến hữu Cố Lâm của mình, sau đó nhanh chóng ngồi tàu hỏa đuổi theo vợ về nhà.

Về đến nhà, Mạch Tử Kiệt không đến nhà bà ngoại Mạch Thu ngay để ăn”Bế môn canh”(*), mà về thăm ba mẹ mình trước, chăm sóc hai cụ mấy ngày, chờ quân đội giải quyết xong giấy tờ, tiếp đó mới chạy đến bệnh viện nơi Đinh Ninh công tác để nộp đơn từ chức, lúc này mới mua không ít thuốc bổ đến nhà mẹ đẻ Đinh Ninh. Đúng lúc ấy Đinh Ninh đi chợ, Mạch Tử Kiệt liền ngồi xuống thưa chuyện với hai cụ, nhân tiện nói luôn chuyện muốn Đinh Ninh nhập ngũ. (*Bắt đứng ngoài không cho vào nhà)

Đinh Ninh nổi giận đùng đùng một mình trở lại, hai cụ còn tưởng rằng con gái phải chịu thiệt thòi gì, bây giờ thấy con rể đặc biệt về đón Đinh Ninh thì đoán ra đây là mâu thuẫn giữa hai vợ chồng son. Ngẫm lại con gái mình một mình nuôi con cũng rất vất vả nên hai cụ hết sức tán thành với quyết định của Mạch Tử Kiệt.

Sau khi Đinh Ninh đi chợ về biết được Mạch Tử Kiệt tự mình làm thủ tục theo quân, thậm chí cả công việc của mình cũng xin thôi luôn, cãi lộn tất nhiên không nói, mẹ Mạch còn tay đấm chân đá lên người chồng nhưng Mạch Tử Kiệt không hề động đậy, cứ mặc cho vợ đấm đá như gãi ngứa. Cuối cùng vẫn là hai cụ không nhìn được nữa, quát bảo ngừng lại.

Tuy nói Đinh Ninh chẳng muốn chút nào, vẫn đang tức giận mà còn phải trở về làm ‘bà mẹ già’ cho chồng, nghĩ kiểu gì cũng thấy nghẹn. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, huống chi Mạch Thu vẫn còn ở trong quân đội. Đinh Ninh vừa nghĩ đến cái bánh bao nhỏ nước mắt đầy mặt gọi “mẹ ơi”, tim liền đau nhói, hận không thể bay đến đó ngay lập tức. Mẹ Mạch cũng không so đo chuyện tiền trảm hậu tấu của ba Mạch nữa, xử lý xong chuyện trong nhà rồi vội vàng đến thành phố J mà không biết rằng bạn nhỏ Mạch đang đắm chìm trong sung sướng quên cả trời đất vì sự chào đời của cậu em trai vào một ngày mùa xuân nào đó.

Rất nhiều năm sau, mẹ Mạch – đầu đã đầy tóc bạc – nghe Mạch Thu nói đến chuyện này thì vô cùng đen mặt. Tình cảm của ba cô vẫn là một ẩn số đen tối!

Tác giả có lời muốn nói: tháng này cập nhật một chương, còn đâu để nghỉ hè nha.

Hôm nay là “ngày của cha”, chúc tất cả những người cha trên thế giới có một ngày lễ vui vẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.