Đọc truyện Nuôi Dưỡng Bánh Bao Phản Diện – Chương 35: Thế giới 3: Bánh bao nhỏ thứ ba (2)
Edit: A Uyển Uyenyen1101
Beta: Phong lưu công tử
[ Góc xin lỗi]
Mình có đăng lên tường nhưng chắc mọi người chưa đọc được. Chương 33 này đáng nhẽ theo đúng hẹn phải có mặt lúc 12h trưa thứ 3 vừa qua nhưng do máy tính mình bị hỏng nên mình phải đem nó đi sửa. Hôm qua khi mang nó về thì phát hiện ra cửa hàng chết tiệt đó nó reset lại Macbook của mình, mất toàn bộ chương 33 vừa mới beta xong. Vì vậy hôm nay mình beta vội vã đăng cho mọi người. Do beta nhanh nên có chỗ nào nghe sượng và sai xin mọi người cmt giúp mình.
Chương 34 đã được mình đăng làm bản thảo sẵn lên ko bị mất, mọi người yên tâm là vẫn sẽ đúng lịch 12h trưa thứ ba tuần sau có mặt ạ.
***
Thời điểm Ninh Tịnh đi vào thế giới này, vừa lúc trùng với kỳ nghỉ dài năm ngày, cho nên không cần đi học, vừa vặn có thể ở nhà bồi bổ cơ thể.
Tin nhắn quấy rầy trên điện thoại quá nhiều, Ninh Tịnh dứt khoát tắt điện thoại, để chế độ yên lặng, tính toán vài ngày nữa sẽ đi đổi số điện thoại mới.
Căn chung cư này có đầy đủ mọi thứ, còn trang bị cả phòng tập thể hình, đường truyền internet ổn định, đây tạm thời thành cứ điểm đầu tiên của Ninh Tịnh ở thế giới này.
Việc đầu tiên cô làm bây giờ là đi lau sạch mặt mũi, gương mặt của nguyên chủ, quả nhiên giống hệt Ninh Tịnh thời thiếu nữ. Chất da cơ bản không kém, nhưng do thiếu chăm sóc trong một khoảng thời gian dài, cho nên màu da tương đối xỉn, quầng thâm mắt cũng rất dọa người. Nhưng điểm đau mắt nhất, không thể nghi ngờ, chính là mái tóc cỏ dại trên đầu cô. ( =_=)
Sau đó, Ninh Tịnh dành nguyên một ngày để lật lại kí ức nguyên chủ cũng như tìm tòi một ít tài liệu trên mạng về các nhân vật trong nhiệm vụ lần này, tuy nhiên thông tin tìm được toàn những thứ không thể sử dụng. Hoàn toàn không tìm thấy bất cứ thông tin gì về Sở Tinh Trạch,người ngoài chỉ biết Sở gia có một người tên như vậy còn cậu thực sự là ai thì không ai biết. Có thể thấy, Sở Tinh Thụ bao bọc đứa con riêng này rất kỹ.
Cứ thế, Ninh Tịnh một mình sống trong căn hộ suốt 2 buổi tối. Cô có hệ thống làm bạn, trong nhà lại có dụng cụ tập thể hình và máy tính, do vậy không hề cảm thấy nhàm chán. Còn đối với những tin nhắn quấy nhiễu trong điện thoại, cô đương nhiên không cảm thấy có gì phiền toái — những năm đầu khi mới bước chân vào giới giải trí, antifans của Ninh Tịnh rất nhiều, bình luận ác đến đâu cũng đều thấy quá, sớm đã luyện thành kỹ năng vào tai này ra tai kia, mấy cái tin nhắn vớ vẩn này thì đã ăn nhằm gì. Nhưng nguyên chủ thì lại khác, thử nghĩ một thiếu nữ mới mười lăm tuổi đã gặp loại chuyện này, trong nhà không một ai quan tâm, một người để tâm sự cũng không có, cảm xúc tiêu cực cứ tích dần theo năm tháng, khó tránh khỏi nhất thời nghĩ quẩn, dẫn đến bi kịch đáng tiếc.
Ngày thứ ba, Ninh Tịnh ngủ một giấc thẳng tới giữa trưa, bị cơn đới làm thức giấc mới lười biếng lăn vào bếp nấu mì. Nước sôi bốc lên làm nắp nồi hơi nghiêng, Ninh Tịnh nhanh chóng tắt bếp, dùng đũa khuấy mì, mùi thơm lan tỏa khắp phòng.
Bỗng nhiên, khóa cửa phòng khách phát ra tiếng động nhỏ, có người mở cửa bước vào, Ninh Tịnh cảnh giác đứng dậy, cầm theo tô mì, ló nửa người ra khỏi phòng bếp.
Ở cửa, một người phụ nữ dáng người cao gầy đang cúi người đặt chìa khóa lên trên tủ giày, chiếc váy liền màu vàng nhạt miễn cưỡng che đi cái bụng nhỏ hơi gồ lên. Tuy đang mang thai, nhưng đôi chân lộ ra bên dưới vạt váy ngắn vẫn vô cùng thon thả, dưới chân còn đi thêm đôi giày cao gót mũi nhọn năm centimet.
Người phụ nữ ở cửa quay mặt qua, tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt…… bị dán đầy gạch men ( =_=). Tuy chỉ qua nhìn dáng người, nhưng đủ để nhận thấy đây là một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung. Mái tóc xoăn đen nhánh rủ xuống ngang eo, phiêu tán theo từng bước chân, trong không trung vẽ lên từng đường cong tuyệt mỹ.
Người này đúng là vị chị gái trong truyền thuyết của Ninh Tịnh, nữ diễn viên đang nổi — Ninh Vi.
Ninh Tịnh: ” Đệt, lợi hại nha, tổ thiết kế nhân vật của các ngươi làm ăn công nhận có tâm.” Người này bất kể là chiều cao, dáng người, thậm chí là nghề nghiệp, đều rất giống so với Ninh Tịnh, quả thực là bản sao của cô.
Hệ thống: “Khuôn mặt cũng rất giống ngươi. Tất cả số liệu cơ bản của cơ thể Ninh Vi đều lấy là từ bản thể là ngươi, chúng ta chỉ điều chỉnh một chút, cho nên các ngươi giống nhau tới 90%.”
Ninh Vi thấy Ninh Tịnh vẫn đang mặc quần áo ở nhà thì cau mày nói “Không phải đã nhắn tin hôm nay sẽ tới đón để em có thời gian chuẩn bị trước sao? Tại sao giờ này còn ăn mặc như vậy?”
Hôm nay là ngày Ninh Vi được Sở Tinh Thụ đón về bên người dưỡng thai, Ninh Vi tự mình trở lại cũng là vì mang theo đứa em gái này.
Ninh Tịnh cầm chén sứ trong tay, vô tội trả lời: “Chị nói buổi tối mới qua đây.”
Ninh Vi không kiên nhẫn ngắt lời Ninh Tịnh ” Chị cho em thời gian chuẩn bị tức là buổi sáng em đã phải thu dọn xong ở đây chờ chị. Bây giờ tài xế đã đến dưới lầu, hành lý chuẩn bị xong chưa?”
Chỉ qua dăm ba câu trò chuyện, Ninh Tịnh đại khái đã hiểu hai chị em bình thường chung sống chung ra sao. Người phụ nữ Ninh Vi này nhìn qua đã biết là kiểu người thích sai bảo người khác.
Ninh Tịnh giơ tay, biết điều chỉ về phía phòng của mình, Ninh Vi quay lại gật đầu với người đại diện phía sau: “Đem hành lý của nó dọn xuống lầu.”
Hành lý của Ninh Tịnh không nhiều lắm, chỉ có hai vali quần áo. Người đại diện kéo vali hành lý đi trước, Ninh Vi bỏ lại một câu “Trong mười phút phải xuống dưới”, liền đóng sầm cửa đi sau.
Miếng mì lên đến miệng rồi vẫn phải bỏ xuống, Ninh Tịnh lắc đầu nói: ” Ta thu hồi lời nói lúc nãy —— tính tình của ta so với người chị gái lởm này tốt hơn nhiều.”
Hệ thống: “……”
Mười phút sau, Ninh Tịnh thay xong quần áo, đúng giờ xuất hiện dưới lầu, chui vào trong chiếc xe thương vụ toàn thân đen nhánh. Ninh Vi đeo kính râm, ngồi ở ghế lái phụ, đang cúi đầu nhắn tin WeChat, chỉ dùng đuôi mắt nhìn lướt qua Ninh Tịnh vừa mới lên xe.
Qua cái liếc mắt này, Ninh Vi ngoài ý muốn phát hiện ra, cô em gái này của mình, hiếm khi lại để mặt mộc mà không phải trang điểm đậm đến nỗi mặt mũi cũng không phân biệt được, đúng là mặt trời mọc đằng Tây.
Trong xe vô cùng an tĩnh, Ninh Tịnh ngồi ở hàng ghế thứ hai, yên lặng lấy tai nghe ra đeo, nhẹ nhàng tựa đầu ngắm nhìn cảnh vật lùi lại phía sau qua ô cửa kính.
Chiếc xe nhanh chóng ra khỏi tiểu khu nơi họ đang ở, đi qua hơn nửa thành phố, cuối cùng rẽ vào một khu biệt thự cao cấp nằm bên sườn núi, đậu trước cửa một ngôi biệt thự màu trắng xinh đẹp.
Sở Tinh Thụ cho phép Ninh Vi mang thai đứa con của mình, còn đem người mang về biệt thự dưỡng thai, không thể không nói, anh ta đối với người bạn gái này đúng là có một ít tình cảm thật lòng. Chỉ tiếc sau khi Ôn Duyệt lên sân khấu, cán cân trong lòng Sở Tinh Thụ lập tức nghiêng từ người cũ sang bên đóa hoa mới đến.
Ninh Vi cùng Ninh Tịnh lần lượt xuống xe, tài xế, người đại diện còn có trợ lý của Ninh Vi cũng xuống xe hỗ trợ dọn hành lý.
Một người đàn ông ăn mặc chỉnh từ đi ra từ phía cửa chính, trên môi mang nụ cười tiêu chuẩn, lịch sự giới thiệu mình là quản gia Sở gia.
Ninh Tịnh cảm thấy vị quản gia này quả nhiên không phải người phàm, đa số mọi người đều sẽ cảm thấy hơi phản cảm khi nhìn lên mái tóc cỏ dại đầy màu sắc của cô. Nhưng vị quản gia này lại chưa từng lộ ra bất cứ biểu hiện nào khác thường. Tuy chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng đủ để nhận thấy đây là một người rất có giáo dưỡng.
Mặc dù vậy đám cỏ dại này vẫn cần xử lý càng sớm càng tốt.
Tòa biệt thự này của Sở gia là tòa nhà bốn tầng, được xây dựng theo phong cách Châu Âu cổ điển, tầng trên cùng là cấu trúc song song, có vườn hoa trên sân thượng, bể bơi lớn, gara ô tô riêng cùng vô vàn trang bị cao cấp chỉ xuất hiện trong giới thượng lưu, thậm chí còn có cả hoa viên rộng lớn.
Tuy Sở Tinh Thụ hiện sống ở đây, nhưng trên thực tế, đây không phải là nơi Sở Tinh Thụ sinh ra và lớn lên, mà là nơi cả gia đình chuyển đến khi Sở lão gia kết hôn lần thứ hai. Thế hệ trước hầu như bây giờ đã rời đi hết, Sở Tinh Vân lại đang du học ở nước ngoài, tòa biệt thự này nghiễm nhiên trở thành địa bàn thuộc cá nhân Sở Tinh Thụ. Khó trách anh ta sau này lại có gan càn rỡ như vậy, dám trực tiếp đem Ôn Duyệt giam lỏng tại đây. ( =_=) b
Hành lý lần lượt được vận chuyển vào nhà, Ninh Vi được sắp xếp vào một trong những phòng ngủ chính tại lầu ba, có thể thấy Sở Tinh Thụ rất coi trọng người bạn gái này. Ninh Tịnh thì được bố trí một căn phòng ở lầu hai.
Sau khi bố trí phòng ở xong xuôi, quản gia đề nghị đưa hai chị em Ninh Tịnh đi dạo một vòng để làm quen môi trường xung quanh. Ninh Vi nhanh chóng thay giày đế bằng thoải mái, vui vẻ đồng ý. Ninh Tịnh ôm bình trà sâm, chậm rì rì đi theo bọn họ.
Trên đường, quản gia vừa đi vừa nói: ” Sở tiên sinh ngày thường bận rộn công việc, một tuần chỉ có thể ở nhà vài ba ngày. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do quản gia tôi xử lý. Nếu sau này Ninh tiểu thư có gì yêu cầu, có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ tận lực chuẩn bị.”
Ninh Vi khẽ vuốt bụng, vừa lòng gật đầu, rất ra dáng nữ chủ nhân tương lai.
“Ngoài ra……” Quản gia dừng một chút: “Trong nhà ngoại trừ Sở tiên sinh, còn có em trai nhỏ nhất của Sở tiên sinh cũng ở đây.”
Ninh vi vẫn tiếp tục tươi cười trả lời: “Cái này tôi biết, Tinh Thụ đã sớm nói qua.”
Ninh Tịnh biết cậu em trai nhỏ trong miệng quản gia nói kia chính là Sở Tinh Trạch.
Sự thật ” Sở Tinh Trạch thực ra là đứa con riêng của Sở Tinh Thụ ” vẫn chưa được truyền bá rộng rãi bên ngoài. Chỉ có một ít người hầu Sở gia là nắm rõ nội tình. Nhưng dựa vào phản ứng của Ninh Vi, có lẽ đã loáng thoáng nghe thấy tin đồn. Nực cười ở chỗ, tuy trong lòng cả hai đều biết rõ sự thật nhưng ngoài mặt vẫn giả dối tươi cười như không có chuyện gì xảy ra.
Xem xong hoa viên, mọi người bắt đầu tản ra tự do hoạt động. Ninh vi đang mang thai nên vô cùng cẩn trọng, đứng một lúc liền kêu trợ lý cầm ô che nắng đưa mình về phòng. Chỉ còn lại Ninh Tịnh một mình dạo tiếp hoa viên.
Cô đang tìm một người.
Đang là giữa hè, cây cối trong vườn xanh um tươi tốt, không khí thoáng đạt. Ninh Tịnh đi loanh quanh, khi đang dạo qua một cái cây thì bỗng nhiên trên đầu truyền đến tiếng mèo kêu.
Cành cây đong đưa xào xạc, cô dừng bước, kinh ngạc ngửa đầu —— chỉ thấy trên cành cây lớn nhất có một cậu bé mặc quần yếm đang ngồi trên đó, hai chân buông thõng, hai tay vẫn ôm chặt con mèo đen có đôi mắt vàng óng. Mái tóc xoăn dài màu vàng nhạt bị cậu vén lộn xộn phía sau tai, trên đỉnh đầu có mấy sợi không nghe lời vểnh lên, trong không khí nhẹ nhàng bay bay, đôi mắt to tròn, tròng mắt xanh biếc phát ra ánh sáng lộng lẫy, tinh xảo như thiên thần nhỏ trong những câu truyện thần thoại Hy Lạp, rực rỡ lấp lánh, xinh đẹp đến cực điểm.
—— cuối cùng cũng tìm được.
Trong cốt truyện hệ thống đưa cô, Sở Tinh Trạch là kết quả do một lần phong lưu của lão cha cặn bã khi du học ở nước Pháp cùng một người phụ nữ làm việc trong quán bar —— đây là cách nói dễ nghe nhất, trên thực tế, mẹ của cậu là gái gọi.
Tóc vàng mắt xanh, đây không phải là đặc trưng của người bản địa Pháp, mà mang nhiều đặc điểm từ huyết thống của người Đức. Có lẽ, người phụ nữ trong quán bar năm đó cũng không rõ nguồn gốc của bản thân.
Sở Tinh Thụ không biết việc người phụ nữ trong quán bar kia mang thai đứa con của mình, tốt nghiệp xong liền mau chóng về nước.
Mãi cho đến khi Sở Tinh Trạch hơn 6 tuổi, người phụ nữ quán bar quanh năm sinh hoạt túng quẫn đó cuối cùng đã tìm được người đàn ông nguyện cưới mình. Cô ta không muốn mang theo đứa con riêng của ” chồng cũ”, liền lần theo manh mối mà tìm đến Trung Quốc, đem con ném cho Sở Tinh Thụ.
Sau khi xét nghiệm ADN, Sở Tinh Thụ tự mình đặt tên tiếng Trung cho đứa con riêng này, cũng cùng người phụ nữ đó kí thỏa thuận —— hắn sẽ cho cô ta một số tiền lớn, nhưng từ bây giờ trở đi, cô ta phải coi như chưa từng sinh ra đứa bé này cũng không được gặp lại anh ta với bất cứ lý do gì.
Người phụ nữ quán bar đó đương nhiên đồng ý.
Cứ như vậy, Sở Tinh Trạch bị mẹ đẻ dùng cách này bỏ lại Trung Quốc. Cậu từ nhỏ chỉ biết nói một loại ngôn ngữ, chính là tiếng Pháp. Toàn bộ Sở gia, không ai có thể bắt chuyện với cậu ngoại trừ Sở Tinh Thụ. Nhưng thời gian rảnh rỗi của Sở Tinh Thụ, lại chỉ dành cho công tác cùng ” săn gái”. Đối với đứa con riêng bỗng dưng từ trên trời rơi xuống này, đơn giản là nuôi thả.
Việc duy nhất anh ta ra dáng một người cha, chính là tìm gia sư cho Sở Tinh Trạch, dạy cậu tiếng Trung, thích ứng cuộc sống ở Trung Quốc.
Chính vì thái độ thờ ơ này cho nên tình cảm cha con giữa hai người vô cùng hời hợt, cảm giác tồn tại ở Sở gia của Sở Tinh Trạch cũng rất thấp. Trong thời gian nửa năm vật lộn nghe hiểu tiếng Trung, người bạn duy nhất của Sở Tinh Trạch, chính là một con mèo đen.
Ngày đầu tiên khi Ninh Vi tiến vào Sở gia, Sở Tinh Trạch vì muốn bế thú cưng từ trên cành cây xuống mà mình cũng trèo lên theo, không ngờ một người một mèo đều không ai xuống được. Từ bé bản tính tên nhóc này đã vô cùng quật cường, biết bản thân bị mắc kẹt trên cây, nhưng thà chết cũng không kêu người Sở gia ra giúp. Kết quả, ngày hôm đó, cậu ta ngồi trên cây từ ban ngày đến tối mịt mới có người hầu phát hiện tiểu thiếu gia mất tích.
Đây không phải nhiệm vụ cốt truyện yêu cầu, Ninh Tịnh chỉ là không đành lòng nhìn cậu bé lẻ loi một mình ở trên cây lâu như vậy.
Suy nghĩ quay lại thực tại, cô mỉm cười, chỉ vào con mèo đen trong lòng Sở Tinh Trạch, thân thiện hỏi: “Thật đáng yêu, nó tên gì vậy?”
Không ngờ người xa lạ trước mặt lại quan tâm vấn đề này, Sở Tinh Trạch giật mình, do dự một lúc lâu mới nghiêng đầu lên tiếng: ” Nó gọi là Dứa.”
Có lẽ mới tới Trung Quốc chưa đầy hai năm cho nên phát âm tiếng Trung của Sở Tinh Trạch vẫn hơi lớ lớ giống người ngoại quốc.
“Thì ra tên nó là Dứa, trông thật ngoan.” Ninh Tịnh ôn nhu nói: ” Chị có thể ôm nó một lần không?”
Sở Tinh Trạch ngập ngừng nhìn Ninh Tịnh, như thể đang đánh giá xem cô có đáng tin hay không. Do dự một lát mới nhẹ nhàng thả mèo đen xuống. Ninh Tịnh vững vàng tiếp được mèo đen, ôm vào trong lòng ngực trêu đùa.
Tầm mắt Sở Tinh Trạch di chuyển theo hướng cánh tay Ninh Tịnh bế mèo đen, miệng mấp máy, giống như muốn nói gì đó.
Ý cười trên môi Ninh Tịnh càng sâu, nhưng cuối cùng vẫn bắc cho cậu bé nấc thang đi xuống: “Vậy còn cậu? Có muốn xuống dưới không?”
Sở Tinh Trạch quay mặt đi, rầu rĩ nói: “Không. Tôi thích ngồi trên cây.”
Ai da, thật khó chiều —— Ninh Tịnh nhịn cười, cố ý ” Ồ” một tiếng thật dài, nói tiếp: “Nhưng cậu ngồi chỗ cao quá, chị không đủ sức đem Dứa đi lên, hay thế này đi, cậu nhường chị, xuống dưới bế mèo của cậu trở về được chứ?”
“…… Cũng được.”
Ninh Tịnh thả mèo đen xuống cạnh chân, Sở Tinh Trạch chậm rãi từ trên cành cây trượt xuống, hai tay Ninh Tịnh lung lay đỡ được nách cậu, dùng sức đem cậu nhóc từ chỗ cao ôm xuống.
Trong lúc đỡ người Sở Tinh Thụ, Ninh Tịnh vô tình chạm vào cánh tay gầy nhỏ, lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi lạnh. Khuôn mặt nhỏ cũng tái nhợt.
Haizz, rõ ràng ngồi trên cây lâu như vậy, tên nhóc này lòng tự trọng cũng thật lớn mà.
Hệ thống: “Đinh! Tiến độ hoàn thành gốc truyện tăng lên, tổng giá trị hiện tại: 10%.”
Hệ thống: “Đinh! Giá trị nhân phẩm tăng lên, tổng giá trị hiện tại: 67 điểm.”
Với khởi đầu tốt đẹp như vậy, đương nhiên phải tranh thủ rèn sắt khi còn nóng. Đang lúc Ninh Tịnh chuẩn bị giới thiệu bản thân, mèo đen dưới chân bỗng nhiên “Meooo” một tiếng, thình lình chui tọt vào bụi cỏ.
Sở Tinh Trạch sắc mặt khẽ biến, lập tức đuổi theo: “Dứa!” Rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Ninh Tịnh: “…… Miếng ăn đến miệng rồi còn bị rớt.”
Hệ thống: “Không sao, tương lai còn dài.”
Hôm sau chính là ngày đầu tiên sau khi kết thúc kì nghỉ ngắn hạn.
Ngôi trường Ninh Tịnh theo học là một trường học vô cùng danh tiếng, rất nhiều con cái của danh nhân nổi tiếng đều theo học ở đây. Đương nhiên nhìn qua cách trang điểm cũ của nguyên chủ có thể đoán được, cô vào đây không phải dựa vào kết quả học tập mà là thông qua việc tài trợ vật chất cho trường.
Đây là hệ thống trường liên thông từ tiểu học cho đến sơ trung. Sở Tinh Trạch đang theo học hệ tiểu học tại đây.
(1) Sơ trung: Tương đương với THCS bên Việt Nam. Tuy nhiên bên Trung Quốc tiểu học bao gồm từ lớp 1 đến lớp 6, còn THCS chỉ bao gồm từ lớp 7 đến lớp 9.
Ngày hôm sau Sở Tinh Thụ đi học, tài xế cũng tiện thể chở luôn Ninh Tịnh đi cùng.
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, tài xế vì để tạo thêm không khí liền mở bừa một kênh radio, nào ngờ bên trong vang lên giọng nói: “Xin chào các bạn, chúc các bạn buổi sáng tốt lành, hoan nghênh mọi người đến với đài《 Một vòng giải trí 》của chúng tôi! Ngày hôm qua, một phóng viên thường trực của chúng tôi đã chụp được bức ảnh Ninh Vi với vòng hai to bất thường, xuất hiện ở bệnh viện phụ sản XX khám thai, nghi ngờ nữ diễn viên đã mang thang mấy tháng. Theo như nguồn tin thân cận của chúng tôi, người đàn ông bí giàu có phía sau Ninh Vi chính là đại công tử nổi tiếng phong lưu đa tình của Sở gia……”
Ninh Tịnh: “……”
Tài xế: “……”
Sở Tinh Trạch mặc trên người bộ đồng phục màu xanh đậm được cắt may tinh xảo, đeo nơ xinh xắn, mặt không cảm xúc, như thể thông tin vừa rồi không hề liên quan gì đến cậu, nhưng nắm tay dưới gối lại nắm đến trắng bệnh.
Ninh Tịnh suy nghĩ một chút, sau đó cắm tai nghe vào di động của mình, đưa một bên cho Sở Tinh Trạch: “Muốn nghe nhạc không?”
Sở Tinh Trạch không lên tiếng cầm lấy tai nghe nhét vào lỗ tai. Khóe miệng Ninh Tịnh khẽ nhếch, tự mình chọn một bản bản nhạc nhẹ yêu thích.
Tiếng nhạc vang lên bên tai, ngay lập tức chặn đi tiếng nói phát ra từ radio. Thân thể Sở Tinh Trạch dần thả lỏng. Khi bản nhạc kết thúc, Sở Tinh Trạch nhẹ giọng nói: “Rất hay, cảm ơn.”
Hệ thống: “Đinh! Giá trị nhân phẩm tăng lên, tổng giá trị hiện tại: 70 điểm.”
Tới trường học, khu sơ trung cùng khu tiểu học ở hai hướng khác nhau. Ninh Tịnh vẫy tay chào Sở Tinh Trạch rồi đi thẳng về hướng cửa lớp.
Thời điểm cô đến trường đã gần đến giờ vào lớp.
Đẩy cửa tiến vào, toàn bộ không khí náo nhiệt bỗng chốc lắng xuống. Ninh Tịnh mặt không đổi sắc đi một mạch đến chỗ ngồi dưới sự quan sát của toàn bộ lớp học.
Không ngoài dự đoán, ghế ngồi của cô không biết bị ném ở chỗ nào, mặt bàn trơn bóng chằng chịt vết mực đen, kín mít toàn câu chữ lăng mạ. Trong ngăn kéo còn bị đổ đầy sữa chua thiu.
Toàn trò trẻ con. Trước khi nguyên chủ tự sát, từng bị ai đó bỏ chuột chết vào trong ngăn bàn.
Ninh Tịnh thở dài: “Cách bắt nạt của đám học sinh trung học này đúng là mười năm như một, một chút mới mẻ cũng không có.”
Hệ thống: “Ký chủ, ta phải nhắc nhở ngươi, nguyên chủ rất không được hoan nghênh trong trường học, ngươi phải hết sức cẩn thận. Dĩ nhiên khi nhận thức được nguy hiểm, ta sẽ cố hết sức nhắc nhở ngươi. Tuy nhiên tuyệt đối không được xem thường ác ý của trẻ con, đôi khi so với người lớn chúng còn đáng sợ hơn gấp bội lần.”
Ninh Tịnh gật đầu: “Yên tâm, ta tự có chừng mực.”
Như đã nói ở trên, Ninh Tịnh tiếp nhận cơ thể này sau khi nguyên chủ tự sát.
Nguyên nhân cô bé tự sát, thật ra có liên quan đến một nam sinh.
Nghe nói con người luôn bị hấp dẫn bởi những thứ mình hằng mong ước. Nguyên chủ cũng vậy, cô thích những người có ngoại hình đẹp, giỏi thể thao, gia thế ưu việt, và người hội tụ tất cả những thứ đó chính là học sinh xuất sắc — Chu Toàn.
Khoảng cách giữa hai người lớn thế nào? Nó có thể dùng một câu để hình dung —— trừ bỏ giá trị nhan sắc bên ngoài, mỗi trị số đều là hai thái cực trái ngược nhau.
Tháng trước, nguyên chủ đã tỏ tình với Chu Toàn. Có điều cách thức tỏ tình của cô gái này đặc biệt kì lạ, đưa một quyển sổ ghi chi tiết sinh hoạt hằng ngày của Chu Toàn đưa cho anh ta, bên trong ghi rõ hằng ngày Chu Toàn ăn cơm cùng ai, mấy giờ trở về nhà. Trang cuối cùng còn viết một câu là: Chu Toàn, tớ để ý cậu đã lâu rồi. [ Ngọn nến ]
Sau khi Chu Toàn nhận được quyển sổ, dường như chịu không ít kinh hãi, hôm sau liền dứt khoát từ chối lời tỏ tình của nguyên chủ. Sự việc đến đó vốn dĩ đã khép lại, nhưng quyển sổ kia không biết làm cách nào lại rơi tay kẻ khác. Cũng không biết tên nhiều chuyện nào đó đã đem nó dán ở bảng thông báo của toàn trường, bất kể ai cũng có thể lật xem.
Có lẽ lúc đầu người dán quyển sổ lên bảng tin vì cảm thấy nó thú vị. Không nghĩ tới sự việc sẽ lan truyền nhanh đến như vậy.
Nguyên chủ vốn dĩ vì bị từ chối nên đã không đến trường trong mấy ngày. Cho nên, chờ đến khi cô biết việc quyển sổ bị dán lên, thì hầu như học sinh toàn trường đều đã đọc được nó.
Quyển sổ này ghi chép tỉ mỉ nhất cử nhất động hằng ngày của đối tượng thầm mến, nếu ở thế giới giả tưởng thì có thể dùng một danh từ 囧 hình dung: Kẻ si tình. Lấy quan điểm của nguyên chủ, đây có lẽ chỉ là cách biểu đạt tâm ý của bản thân, không có ý gì khác.Nhưng đối với người ngoài cuộc, hành động này không khác gì một kẻ biến thái cuồng theo dõi, đây mới là điều đáng sợ. Phần lớn mọi người đều rất đồng tình với Chu Toàn.
Nguyên chủ tuy rằng đam mê trang điểm ăn vận kì quái, thành tích cũng không tốt, nhưng cô chưa từng làm việc kinh nam bá nữ, tính cách còn rất bánh bèo. Nói nguyên chủ là cô gái xấu xa biến thái thật ra hơi oan uổng cho cô bé.
(2)Khinh nam bá nữ: bắt nạt, chọc ghẹo người khác
Ninh Tịnh thậm chí còn cảm thấy, nếu sâu trong xương cốt nguyên chủ thật sự là cô gái xấu xa biến thái thì đã không biến bản thân thành cái dạng xấu quắc như vậy.
Thất tình có thể không đủ để bóp chết hy vọng của một người. Nhưng những lời bàn tán và sỉ nhục che trời lấp đất, lại đủ để giết chết một trái tim còn non nớt.
Gặp hai lần đả kích liên tiếp, lại nhận được vô số tin nhắn quấy rầy từ những dãy số lạ, nguyên chủ nhất thời nghĩ quẩn, sau đó tự sát tại nhà.