Bạn đang đọc Nước Sôi Lửa Bỏng FULL – Chương 6: Diễn Tập Phòng Cháy Chữa Cháy 1
Trẻ tuổi chính là vốn liếng, cứ chăm dưỡng bệnh mấy ngày, Giang Miểu đã đầy cột máu, sống lại.
Chào cờ vào ngày thứ hai, hiệu trưởng đang đứng trên bục không ngừng phát biểu.
Là giáo viên ngữ văn kiêm luôn giáo viên chủ nhiệm thực tập, Giang Miểu đương nhiên đứng ở cuối lớp, nghiêm túc nhìn chằm chằm đám học sinh hiếu động.
Lúc này, Lý Thần – giáo viên thực tập lớp bên, người trạc tuổi cô từ từ lại gần.
Cô ấy cúi đầu nhìn chiếc đầm màu trắng và đôi giày cao gót của Giang Miểu, nhỏ giọng nói: “Cô Giang, xế chiều hôm nay diễn tập phòng cháy chữa cháy, cậu còn nhớ không?”
Giang Miểu bối rối, sau đó chớp chớp mắt: “Hôm nay hả?”
“Thứ hai, ngày 25.”
Lý Thần cười: “Cậu đúng là người hay quên.”
Vừa nói đến đây, hiệu trưởng bắt đầu triển khai kế hoạch diễn tập phòng cháy chữa cháy.
Hiệu trưởng nói: “Tuy nói là diễn tập, nhưng sẽ tiến hành phương án sơ tán như cháy thật.
Ngoài ra, đội cứu hỏa Diêm Thành cũng sẽ cử những binh lính tinh nhuệ theo sát cuộc diễn tập này…”
Giang Miểu cúi đầu nhìn trang phục hôm nay, bắt đầu ảo não.
Buổi sáng cô vội ra khỏi nhà, không kiểm tra cẩn thận sổ ghi chép.
Váy dài cộng thêm giày cao gót, rõ ràng đây không phải trang phục phù hợp để diễn tập.
Cô thở dài, giờ nghỉ trưa đành phải về nhà thay bộ khác thoải mái hơn.
Tiết thứ ba là tiết ngữ văn của cô.
Sau khi tan học, cô vốn định về nhà, ai ngờ vừa rời khỏi phòng học thì hai nam sinh nghịch ngợm nhất lớp đột nhiên đánh nhau.
Trong lớp học, đám con trai ồn ào vây quanh, mấy cô bé sợ hãi khóc lóc, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Giang Miểu khuyên can sắp khản cả cổ, cuối cùng giáo viên Toán lớp bên nghe tin liền chạy sang, tốn nhiều công sức mới kéo được hai cậu bé khỏe mạnh ra.
Mặt hai đứa đều bị thương, miệng vẫn còn la làng.
Đúng lúc giáo viên chủ nhiệm nghỉ đẻ, cô là giáo viên thực tập, đành phải nghiêm khắc mang hai nhóc đến văn phòng làm việc.
Trước tiên báo cáo tình hình cho trưởng khoa, sau đó mời phụ huynh đến trường.
Khoảng một giờ trưa, cha mẹ hai bên thong dong đến muộn, sau đó lại không ngừng cãi vã, cô chưa từng xử lý chuyện này, đầu muốn phình to ra.
Giang Miểu muốn chen vào nhưng bất lực, cuối cùng nhờ có trưởng khoa ra mặt thì mọi chuyện mới được thu xếp ổn thỏa.
Sau khi phụ huynh đi rồi, hai đứa nhỏ lẽo đẽo đi theo sau cô.
Giang Miểu vừa đói vừa mệt lê lết từng bước đến gốc đa.
Dưới bóng cây có hàng ghế đá, cô ngồi xuống, duỗi tay xoa xoa mắt cá chân đau nhức.
Hai nhóc yên lặng, một trái một phải ngồi cạnh cô.
Giang Miểu tính tình hướng nội, ngoại hình xinh đẹp, nói chuyện lại dịu dàng nhỏ nhẹ nên rất được học sinh yêu mến.
Hôm nay vì mọi chuyện không được giải quyết thuận lợi, cô bị trưởng khoa mắng một trận, hai đứa nhỏ phạm lỗi nhìn thấy liền vô cùng áy náy.
Đứa thứ nhất, Tiểu Hổ lên tiếng: “Cô Giang, cô có đói bụng không ạ? Tiền tiêu vặt em nhiều lắm, em mua đồ ăn ngon cho cô nha.”
Đứa số hai, đầu củ cải không chịu yếu thế: “Cô ơi, em cũng có tiền, cô muốn ăn gì em mua cho cô.”
Giang Miểu miễn cưỡng nhìn hai đứa nhóc, ngồi thẳng người, nhìn về phía trước.
Cô cảm thấy sáng hôm nay là nửa ngày dài nhất mà cô đã trải qua.
Không còn sức lực để nói, Giang Miểu chỉ lắc đầu.
Hai đứa nhóc càng lo lắng, ríu rít nói: “Cô đừng vậy mà, sau này chúng em sẽ không bao giờ đánh nhau nữa, cô tức giận nhưng đừng để bụng đói.”
“Đúng ạ đúng ạ.
Nếu em đánh cậu ta nữa thì cậu ta chính là chó con.”
Đứa kia bực bội: “Cậu nói ai là chó con?”
“Cậu cậu… Chính là cậu đó…”
Cô thầm thở dài, đầu lại đau âm ỉ.
Vừa định cắt ngang cuộc chiến gay gắt của hai đứa, bên trái đột nhiên vang lên tiếng bước chân đều đều có lực.
“Nghiêm.”
“Bên phải nhìn.”
“Điểm số.”
Hai đứa nhỏ đang cãi nhau, vừa nghe tiếng động liền nhìn sang.
Đầu củ cải kích động xoa bàn tay nhỏ bé, đôi mắt sáng ngời: “Cậu nhìn đi, là các chú giải phóng quân!”
Tiểu Hổ đột nhiên nhảy lên, mặt coi thường: “Có gì giỏi đâu, không phải đứng nghiêm hô khẩu lệnh sao? Tớ cũng làm được!”
Nhóc con một bước vọt về phía trước, bàn chân ngắn ngũn chạy như điên đến nơi binh lính đang xếp hàng.
Đầu củ cải thấy bị dẫn trước, không chịu yếu thế bèn đuổi theo, để lại Giang Miểu mơ màng ngồi trên ghế đá.
“Này, hai đứa đứng lại…”
Cô chưa nói xong, hai đứa gan lớn như trâu đã xông vào hàng ngũ, cố ý tìm một chỗ đứng, cả người đứng thẳng, học tư thế quân đội của các binh lính.
Giang Miểu thở dài, kéo lê thân thể nặng nề bước nhanh đến chỗ bọn họ.
Một đám người không nhúc nhích, dù cho hai đứa nhỏ bước vào mắt vẫn nhìn thẳng, không dám có chút tò mò nào.
Người đàn ông có vẻ như là đội trưởng nhìn cảnh này, lông mày nhíu chặt, nâng vành nón lên, nghiêm túc mở miệng: “Hai đứa từ đâu đến?”
Nhóc con ngẩng đầu cười toe toét, bắt chước chào theo nghi thức quân đội học được từ trong phim: “Báo cáo đội trưởng, tôi là Tiểu Hổ, lớp 3/4.”
Câu nói của cậu, đã chọc cả đội cười rộ.
“Yên lặng.” Người đàn ông trầm giọng.
Cả đội lính cứu hỏa cường tráng da ngăm đen lập tức ngưng cười, nhưng lát sau khóe miệng lại như sắp nứt ra.
Ánh mắt anh sắc bén nhìn qua: “Giáo viên của hai đứa đâu?”
“Xin lỗi, thật ngại quá.”
Giọng nữ nhẹ nhàng ngọt ngào vang lên sau lưng.
Hô hấp Kỷ Viêm khẽ run lên, không hiểu sao anh cảm thấy rất quen tai.
Anh chậm rãi xoay người.
Giang Miểu đang thở hổn hển cũng ngẩng đầu, ngay lúc ấy ánh mắt hai người chạm nhau, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Người đàn ông mặc bộ quân phục rằn ri, dáng người cao lớn, dưới vành nón là khuôn mặt góc cạnh rắn rỏi, khí khái anh hùng át người, đôi mắt đen nhánh như có lực nhìn thấu.
Hai tay cô không kiềm được nắm chặt chiếc váy, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, vừa bất ngờ vừa rung động.
Trong lòng tựa như có chú nai con đang mạnh mẽ va chạm vào, nặng nề đến nỗi thở không nổi.
Lúc này, Giang Mục đứng trong hàng thò qua Lộc Bạch bên cạnh, tấm tắc nói: “Xem kìa, lại thêm một người phụ nữ nữa gục ngã trước sắc đẹp của đội trưởng Kỷ.”
Lộc Bạch cười: “Nói không chừng đội trưởng Kỷ lại thích kiểu như này, thanh thuần đáng yêu khiến người ta đau lòng.”
Giang Mục khẽ hừ: “Nói cho cậu biết, em họ của tôi thuần khiết như hoa sen mà cậu ta còn không thèm quan tâm.
Sau lần gặp mặt trước, em ấy còn khóc lóc kể lể với tôi, từ đầu đến cuối chưa nói được năm câu, qua loa lấy lệ đến nỗi hiện rõ ra mặt.”
Lộc Bạch nhìn anh ta: “Ồ, là đóa sen trắng ngực trễ đó à?”
Giang Mục cắn răng nghiến lợi: “Cậu biến đi.”.