Bạn đang đọc Nước Sôi Lửa Bỏng FULL – Chương 11: Gặp Lại 1
Thời gian thoáng cái đã trôi qua hơn một tháng.
Sau mười ngày đầu tiên của tháng tám, toàn bộ Diêm Thành bị bao trùm trong không khí oi bức, nóng như lò lửa.
Vào kỳ nghỉ hè, cuộc sống hằng ngày của Giang Miểu chỉ ở hai địa điểm, đó là chung cư và thư viện.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô trở về Diêm Thành sống với mẹ Giang được một tháng.
Nhưng trải qua bốn năm đại học, thói quen sinh hoạt của hai mẹ con đã hoàn toàn khác biệt.
Cánh của cô đã cứng cáp, không còn là đứa con gái ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ nữa, thỉnh thoảng có vài lần không nhịn được mà cãi lời mẹ.
Mẹ cô là một người cố chấp và nóng tính nên sau đó đã nổi trận lôi đình.
Cuối cùng dưới sự răn dạy quyết liệt của mẹ, cô bực bội dọn ra ngoài, thuê một căn hộ trong khu chung cư nhỏ.
Tuy nhiên, có mẹ con nào mà giận nhau lâu đâu.
Sau khi cả hai xảy ra tranh cãi, cô dọn ra ở riêng, hai mẹ con ngày càng thân thiết hơn.
Vào buổi tối một ngày nọ, Giang Miểu đúng giờ bước ra khỏi thư viện.
Cô định ăn ké cơm ở chỗ mẹ Giang, nhưng trước khi đi cô nhận được điện thoại của mẹ, bà nói rằng hôm nay ở trường có buổi liên hoan, bảo cô về nhà bà ngoại ăn tối.
Vài năm sau khi ông ngoại qua đời, bà ngoại cô kiên quyết chuyển về nhà thờ tổ ở Huyện Thành để dưỡng già.
Biệt thự nhỏ nằm một mình trong tiểu viện, được trang trí theo phong cách đơn giản.
Bà ngoại trồng rất nhiều hoa cỏ, cộng thêm vài cây ăn quả xanh tươi, một năm bốn mùa muôn màu muôn vẻ muôn sắc, làm cho người ta trải nghiệm được cảm giác độc đáo.
Tựa như sống ở một thế giới mới không xô bồ, cuộc sống dưỡng già nhàn nhã thảnh thơi.
Lái xe từ Diêm Thành đến Huyện Thành phải mất hơn một tiếng, nhưng xe vừa tới ngã ba cao tốc thì có vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Cô không còn cách nào khác, chỉ đành phải đi đường vòng vào tỉnh lộ*.
(*) Tỉnh lộ: còn đường giữa các huyện trong tỉnh.
Mãi cho đến tối, xe của cô mới từ từ chạy vào trong tiểu viện.
Sau khi xuống xe, cô thấy có một chiếc xe Jeep màu đen đậu dưới gốc cây hoa anh đào mà bà ngoại yêu thích.
Giang Miểu buồn bực, hôm nay nhà bà ngoại có khách đến chơi sao? Mặc dù nghi ngờ, nhưng cô không có thời gian nghĩ kỹ.
Đã lâu rồi cô không gặp bà.
Từ nhỏ, Giang Miểu đã hay dính lấy bà.
Cô chạy lon ton tới cửa, giọng nói ngọt ngào gọi “Bà ngoại”.
Cánh cửa mở ra một khe nhỏ, có gì đó chắn lại.
Cô dùng sức đẩy cửa ra, không ngờ cửa đã được mở ra từ bên trong.
Cô nhào về trước hai bước, mũi chân va vào bậc cửa, bàn chân đau đớn mềm nhũn.
Người nào đó nhanh tay lẹ mắt né tránh, còn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đập mạnh vào lồng ngực rắn chắc.
Ngực người đó cứng như đá, đầu óc cô choáng váng, dù cố chịu đựng nhưng hốc mắt vẫn đỏ hoe.
Giang Miểu xoa xoa chóp mũi, từ từ ngước mắt lên.
Khoảng khắc đó, trái tim cô bỗng chốc như bị rút cạn, cả người đứng đờ tại chỗ.
Người đàn ông đứng trước mặt cô mặc một chiếc quần tối màu, cơ ngực căng ra, dưới lớp áo thun mỏng hiện lên hình dáng hoàn chỉnh, cánh tay vạm vỡ buông thõng xuống hai bên.
Gương mặt lạnh lùng trước sau như một, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm không nhìn thấy điểm cuối.
Sau khi đi dạo vòng quanh thế giới ảo tưởng trở về, phản ứng đầu tiên của cô là mình đã đi nhầm nhà.
Nhưng khi cô cẩn thận xem xét đồ vật trang trí tinh xảo trong nhà, cô chắc chắn đây là nhà bà ngoại, hàng thật giá thật.
Vấn đề là sao anh lại ở đây?
“Bé.”
Lúc này, người bà đã lâu không gặp bước ra từ phía sau người đàn ông, mái tóc trắng được chải chuốt tỉ mỉ, tạp dề buộc ngang hông, thân mật kéo tay cô, mỉm cười trìu mến: “Mới bao lâu không gặp, con gầy đi nhiều rồi, lại còn đen nữa chứ.”
Giang Miểu kéo khoé miệng khô khốc, đầu óc rối loạn, sự chú ý toàn bộ đặt lên người anh.
Bà thấy hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau thì bật cười.
Bà nghiêng đầu nhìn người đàn ông, chậm rãi nói: “Kỷ Viêm, đây là bé, cháu ngoại bảo bối mà đội trưởng Ngô thường nhắc với cậu đấy.
Thế nào? Bé nhỏ nhắn, ngoan ngoãn, xinh đẹp lắm đúng không?”.
Truyện Sủng
Người đàn ông im lặng, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng khó đoán, gật đầu phụ hoạ với bà.
Bà sờ sờ tay Giang Miểu: “Để bà ngoại giới thiệu với con.
Đây là Kỷ Viêm, người lính mà ông ngoại thích nhất lúc còn sống.
Bây giờ cậu ấy đã trở thành trung đội trưởng, rất có tiến bộ!”
Đầu óc cô hoàn toàn ngây ngốc, gương mặt cứng đờ, gượng cười khó xử.
Bà cho rằng cô sợ người lạ, đẩy nhẹ cô một cái: “Bé, con thất thần cái gì chứ, chào khách đi… Đứa nhỏ này, ngày thường rất lễ phép.”
Người đàn ông cụp mắt nhìn cô, lông mày rậm nhướng lên, nghiền ngẫm không nói nên lời.
Giang Miểu ngây người, giọng mũi nồng đậm, nhẹ giọng hỏi: “Gọi là gì ạ?”
Bà ngoại nhoẻn miệng cười: “Vai vế kém nhau, con phải gọi là chú.”
Giang Miểu: “…”
Cảm xúc nổi loạn không rõ đột nhiên sinh ra.
Chú? Cô không muốn gọi.
Trong bếp, tiếng gõ xoong nồi vang lên tạo thành một chuỗi âm thanh vui tai.
Bà ngoại ngâm nga một đoạn kinh kịch cười, tất bật chuẩn bị bữa tối.
Trong phòng khách, hai người ngồi đối diện, một cao một thấp, một trắng một đen.
Giang Miểu đứng ngồi không yên, hai tay để trên đùi, đầu ngón tay tinh tế xoắn vào nhau.
Cô mặc một chiếc váy ca rô bình thường, vì lái xe nên cố ý đi giày thể thao màu trắng, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, tươi tắn.
Trong phòng bật máy lạnh, gió lạnh thổi lạnh đến mức khiến lông tơ trên người cô dựng đứng.
Mặt cô không biểu cảm nhích qua bên cạnh, nhưng cơn gió như được cài đặt định vị, cô đi đến đâu thì gió thổi tới đó, một lúc sau, mặt cô cũng tái đi vì lạnh.
Kỷ Viêm nhìn cô, sau đó đột nhiên nói: “Lạnh à?”
Cô không nói, cắn môi gật đầu.
Người đàn ông duỗi tay cầm lấy điều khiển máy lạnh, ấn vài cái điều chỉnh hướng gió.
Mùa đông giá rét trở thành mùa xuân, Giang Miểu hít thở từ từ, dòng máu nóng truyền đến tứ chi đang cứng ngắc, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên.
Cô đang nghĩ có nên lễ phép nói lời cảm ơn hay không, nhưng người đàn ông ngồi đối diện không mặn không nhạt nói: “Về sau mặc nhiều hơn một chút.”
Dấu chấm hỏi bay tứ tung trong đầu cô, lời nói đến miệng cũng phải nuốt xuống.
Đúng lúc này, bà ngoại thò đầu ra khỏi phòng bếp, cao giọng gọi cô, Giang Miểu duỗi cổ trả lời.
Bà nói: “Đừng có ngồi đó, gọt táo cho chú Kỷ ăn đi con.”
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh, bĩu môi, miễn cưỡng trả lời “Dạ”.
Cô bốc một quả táo to đỏ tươi nằm trong giỏ trái cây, lấy con dao gọt trái cây nằm bên cạnh, sau đó không quá thuần thục mà gọt vỏ táo.
Ánh mắt người đàn ông khóa chặt trên người cô, nhìn chằm chằm làm hai má cô hơi nóng lên, máu cả người đều đông lại, ngón tay linh hoạt bắt đầu không nghe lời.
Lúc sơ ý, lưỡi dao sắc bén suýt cắt vào thịt, cô cau mày “hừ” một tiếng, ngậm lấy ngón cái hồng hồng vào miệng mà mút.
Cô nghe thấy người đàn ông khẽ thở dài, sau đó duỗi tay cầm lấy quả táo đang gọt dở trong tay cô.
Giang Miểu nhìn sang.
Anh cụp mắt, lông mi dài mảnh khảnh hơi rung rung, dưới mi mắt hiện lên hai cái bóng, cổ áo mở rộng mơ hồ nhìn thấy đường cong cơ bắp.
“Đang nhìn gì đó?”
Anh đột nhiên lên tiếng, cô như người nhìn trộm bị người khác bắt được, vội vàng thu hồi tầm mắt, kêu “A” một tiếng.
Anh cúi đầu, hai tay phối hợp ăn ý.
Trong chốc lát, miếng vỏ táo gọn gàng rơi vào thùng rác, lộ ra múi thịt mềm ngọt.
Mùi hương xộc vào mũi khiến cô không khỏi nuốt nước miếng.
Anh bỗng ngẩng đầu, cổ họng phát ra chữ: “Bé.”
Trái tim cô lỡ nhịp, hơi thở cứng đờ.
Sau đó anh đưa quả táo đã gọt vỏ cho cô, từ tốn nói hết câu: “Là biệt danh của em à?”
Cô máy móc nhận lấy quả táo rồi trả lời anh: “Bà ngoại là người Thượng Hải, lúc tôi còn nhỏ, bà đã thích gọi như vậy.”
Người đàn ông trầm ngâm gật đầu, rút khăn giấy lau sạch phần nước trên lưỡi dao.
Hai tay Giang Miểu cầm chặt quả táo, mở to mắt hỏi anh: “Không hay à?”
Kỷ Viêm hơi sững sờ, anh nhìn vào đôi mắt long lanh và tràn ngập ánh sáng đang vô cùng mong đợi và căng thẳng kia.
“Rất hợp với em.” Anh thấp giọng đáp.
Cô gái nhỏ không giỏi che giấu cảm xúc, tuy không phải lời khen ngợi gì nhưng cũng không ngăn được cảm giác rung động kỳ lạ đấu đá lung tung trong cơ thể.
Cô hơi cúi đầu, mím chặt môi, kiềm chế không bật cười thành tiếng.
“Kỷ Viêm.”
Giọng bà ngoại vang lên từ phòng đối diện: “Dọn chén đũa, chuẩn bị ăn cơm.”
Anh nhanh chóng đứng dậy, chân dài sải bước, vừa đi ngang qua Giang Miểu, bà ngoại lại cao giọng nhắc nhở: “Con xem chừng bé, đừng để nó ăn vặt trước bữa cơm, đứa nhỏ này là một con mèo tham ăn.
“
Kỷ Viêm nghe xong thì dừng lại, ánh mắt u ám nhìn quả táo to trong tay cô.
Trái tim Giang Miểu run lên, giấu nó sau lưng như bao che cho một đứa bé, ngẩng đầu, mặt nghiêm túc giải thích với anh: “Đây không phải là đồ ăn vặt.”
Người đàn ông sờ mũi, che giấu nụ cười mất tự chủ ở khóe môi, giả vờ ho hai tiếng, trầm giọng nói: “Táo rất dễ bị oxy hóa, bây giờ không ăn, định giữ lại đến năm sau ăn à?”
“Tôi ăn liền.” Cô nhỏ giọng đáp.
Giang Miểu trộm nhìn vào phòng bếp, thấy bà ngoại đang bận rộn không có thời gian chú ý đến mình, cô mới yên tâm cắn một miếng.
Miếng táo giòn rụm ngọt nước hoà tan giữa môi và răng, ngọt đến mức mắt cũng nheo lại.
Sau khi gặm vài miếng cho đã thèm, cô xoay người nhìn người đàn ông đang dọn bàn ăn.
Dáng người rất cao, cảm giác nếu anh đứng thẳng dậy có thể đụng vào đèn chùm pha lê.
Tầm mắt cô gái nhỏ chậm rãi chuyển từ đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông đến vị trí dưới eo mình, buồn bực bĩu môi.
Cô không khỏi ảo não nghĩ, sao lúc còn nhỏ mình không chịu nghe lời bà ngoại, uống thêm mấy bình sữa bò để vóc dáng cao thêm chứ.
Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy quả táo trong tay không còn ngon nữa.
Nhạt như nước ốc, không nếm ra mùi vị.
—
(Miểu Miểu: Em gọi anh là chú, anh có dám nghe không?).