Nước Mắt Tường Vi

Chương 26: Ca phẫu thuật khó


Đọc truyện Nước Mắt Tường Vi – Chương 26: Ca phẫu thuật khó

Ông Sang bắt tay ngay vào thực hiện kế hoạch của con gái, sắp xếp cho Triết thực hiện một ca phẫu thuật vô cùng khó, chưa từng có ở Việt Nam.

Ca ghép thận này là một ca vô cùng đặc biệt, bệnh nhân là bố của quan chức có vai vế trong thành phố. Bệnh nhân 76 tuổi và tồn tại nhiều nguy cơ: suy thận mạn, tăng huyết áp, đái tháo đường type 2, tăng lypid máu, bệnh mạch vành đã đặt 3 stent, suy tim, lọc màng bụng, đang dùng thuốc chống đông… Do đó, các bác sĩ phải có sự chuẩn bị kĩ lưỡng hơn bình thường và theo dõi mỗi ngày.

Triết đã làm luận án tiến sĩ về những trường hợp ghép thận khó trên thế giới và đã thành công, anh đồng thời cũng là tiến sĩ ghép thận trẻ nhất thành phố này. Tuy nhiên, lần đầu tiên ca phẫu thuật khó như thế này được thực hiện tại Việt Nam nên có chút phức tạp. Trước đó, anh đã cho bệnh nhân này chạy thận nhân tạo nhưng không mang lại hiệu quả cao và phương án tối ưu cuối cùng là phải ghép thận.

Trước khi tiến hành vào ca ghép thận này, bệnh viện đã phải hội chẩn rất lâu. Không được phép thất bại khi đây là một nhân vật vô cùng quan trọng, ghép thành công còn phải đảm bảo được sức khỏe của ông ấy sau này. Nếu như sức khỏe của ông ấy không đảm bảo thì e là cái ghế trưởng khoa tiết niệu của anh cũng bay màu.

Cả ngày cả đêm, anh chuyên tâm vào nghiên cứu những ca ghép thận đặc biệt trên thế giới, thực hành trên mô hình đến cả trăm lần. Triết không sợ mình không thành công, chỉ sợ thể trạng của bệnh nhân đã cao tuổi sẽ dễ dẫn đến biến chứng không ngờ tới sau này hoặc thận sau khi ghép sẽ không đào thải tốt.

Triết còn lo lắng về chuyện, anh đã hứa với lòng mình, sau khi ca phẫu thuật này thành công, anh sẽ cầu hôn Hân, cho cô ấy một hôn lễ thế kỷ để biến cô ấy thành một người vợ hạnh phúc nhất trên đời. Anh đã nắm tay cô nói anh sẽ thành công, sẽ trở thành một người mà đi đến đâu cô cũng có thể tự hào và hãnh diện nhất, rằng mình đã tìm được một chỗ dựa vững chắc, để dựa vào cả đời cả kiếp.

Hôm nay là ngày vô cùng quan trọng. Hân và ông bà Hạnh ngồi ở ghế chờ bệnh viện vô cùng sốt ruột. Các bác sĩ và y tá đi quá, nhìn ba người ai nấy đều trấn an, không cần phải lo lắng nhiều, bác sĩ Triết đã phẫu thuật gần như toàn bộ những ca bệnh khó ở thành phố này, lần này chỉ là một thử thách mà thôi nhưng ba người vẫn vô cùng hồi hộp.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, anh kéo cô vào văn phòng nắm tay cô và nói.

“Hân này, em có tin anh không? Không hiểu sao anh hồi hộp lắm”

Hân ngước mắt lên nhìn anh mỉm cười “Em không cần làm ông hoàng bà chúa, em cũng không cần anh phải chứng minh điều gì với em. Sau ca phẫu thuật này dù kết quả thế nào đi chăng nữa, em vẫn sẽ yêu anh, yêu anh mãi”

Cô muốn trấn an anh, để anh có một tâm thế thoải mái nhất thực hiện ca phẫu thuật khó này.


Triết mở khẩu trang phẫu thuật cúi xuống chạm vào môi cô, một nụ hôn dài sâu thẳm quyến luyến mãi lâu sau mới dứt. Anh buông tay cô ra, đi vào phòng phẫu thuật.

Những người ở ngoài, đếm thời gian, từng giây từng phút như dài cả cuộc đời…

Sau gần 2 tiếng cửa phòng phẫu thuật bật mở, các y tá và hộ sĩ đẩy băng ca đi ra ngoài. Hân hốt hoảng nhìn mãi nhưng không thấy anh đâu. Ông bà Tuyên cũng sốt ruột không kém nhìn nhau lo lắng. Một ca phẫu thuật thận trung bình diễn ra khoảng 3-4 tiếng đồng hồ. Tại sao một ca khó như thế này chỉ mới 1,5 tiếng đã xong, mà không thấy con trai ông bà đâu. Đôi mắt Hân đã bắt đầu dâng lên những tơ máu hồng, trái tim đập thình thịch không thể kiểm soát, cô bất chấp ông bà Tuyên đang nắm tay mình kéo lại chạy thẳng đến cửa phòng cấp cứu. Vừa lúc đó, bóng dáng cao lớn của anh đi ra ngoài cửa. Nhìn thấy cô anh cởi bỏ khẩu trang y tế rồi mở rộng vòng tay đón lấy.

“Anh có mệt không?” Hân ngước lên nhìn sắc mặt của anh. Thật sự cô không dám hỏi kết quả phẫu thuật.

Triết cười nắm bàn tay cô đặt lên ngực mình “Anh thành công rồi… vợ anh ạ”

Hân cười rạng rỡ ánh mắt nhu tình, cô nhón chân hôn chụt vào má anh. Cô đang hạnh phúc, rất hạnh phúc. Hai người đang ngập tràn hạnh phúc. Những đồng nghiệp của anh đi qua, vỗ vai anh tán dương. Ông bà Tuyên đang rất hãnh diện về con trai. Chỉ có hai đôi mắt đứng đầu kia hành lang nhìn sang bên này rồi nhìn nhau bừng lửa hận.

“Ba, sao ba nói ca này khó lắm sẽ không thể thành công được?”

“Ca này chưa làm ở Việt Nam bao giờ, ba cũng không ngờ nó làm được. Chưa bệnh viện nào dám nhận cả”

“Ba thật là hồ đồ, ba phải tính toán trường hợp nào thật chuẩn chứ, con đã nói ba rồi anh ấy là một bác sĩ xuất sắc. Ba cứ xem thường. Bây giờ ba nhìn đi, cư nhiên lại đi tạo cơ hội cho con tiện tì kia gần Triết của con. Con phải cướp lại, đồ của con không ai được chạm vào”

“Cái gì?” Ông Sang bắt đầu thấy lo cho đứa con gái ương bướng này.

“Ba, con yêu anh Triết, con không muốn lấy ai ngoài anh ấy”


“Nó có còn yêu con nữa không?”

“Yêu hay không yêu quan trọng gì đâu, chúng con đã từng có tình cảm với nhau thì giờ nối lại thôi”

“Vậy thì con cứ yêu đi”

“Ba, ba đừng giả bộ không biết chuyện nữa. Con biết chắc ba có bằng chứng về năm đó. Ba làm thế nào thì làm. Nếu ba không làm cho anh Triết đồng ý lấy con thì con sẽ ra nước ngoài luôn không về Việt Nam nữa”

Ông Sang nhìn con gái thở dài, nó đẩy bố nó vào tình huống này thì ông tính sao đây?!

(Đọc tại Facebook Lam Lam)

***

Triết đến phòng bệnh VIP của bệnh nhân mới ghép thận tuần vừa rồi. Trong phòng, dâu con của ông cụ có đủ cả, quây quần bên cạnh giường ông. Ông cụ cũng đã tạm hồi phục khá tốt, thận có vẻ tương thích và ít đào thải. Tuy nhiên, con cháu vẫn muốn ông ở lại để theo dõi tốt hơn.

“Ái chà, bác sĩ tài năng của tôi đây rồi” Vị quan chức đưa tay ra chủ động bắt tay Triết.

Anh lễ độ đáp lại, rồi đến giường thăm khám cho ông cụ một chút. Có vẻ tiên lượng rất tốt. Vị quan chức đứng bên cạnh giường bệnh quan sát anh chăm chú. Coi bộ cậu ta cũng có y đức mà lại tài giỏi.


Khám bệnh một lúc anh về văn phòng, lòng vui sướng hồ hởi nghĩ đến giây phút cầu hôn. Anh cầm điện thoại lên bấm vào một dãy số.

“Tất cả đã hoàn tất chưa? Tối ngày kia sẽ tổ chức. Lưu ý giữ hoa tươi cho tôi”

Anh lại gọi vào một số luật sư uỷ quyền của MedCyber “Con dấu đã làm đầy đủ rồi chứ, tôi sẽ chuyển chữ ký đến cho anh sớm, anh hoàn thành trong ngày mai giúp tôi, tốn bao nhiêu tiền cũng được, tôi cần phải xong sớm”

Dự định của anh là sẽ cầu hôn cô tại Café Eon – nơi có thể nhìn xuống toàn bộ thành phố. Rồi sau đó sẽ trao cho cô con dấu và chứng từ nhượng quyền 10% cổ phần trước đây đã đầu tư vào Avenue. Anh muốn cô danh chính ngôn thuận nắm cổ phần, để có thể thoải mái làm việc mà không sợ bị đồng nghiệp chèn ép hay khinh miệt. Nhìn vào trường hợp của Phong và Lam rút kinh nghiệm, anh không muốn người phụ nữ của mình phải chịu đựng khổ sở một chút nào.

Nghĩ vậy, anh lại hồ hởi lấy điện thoại ra chạm vào màn hình chờ ngắm ảnh Hân cười rạng rỡ. Nhắn cho cô một cái tin “Tối ngày kia có buổi tiệc sinh nhật bạn anh. 7 giờ tối anh qua đón em nhé”. Nhận được được tin nhắn đáp lại, Triết cười sung sướng, nghĩ đến viễn cảnh về chung một nhà con tim đập rộn lên.

***

Ông Sang chậm rãi đi vào nhà bà Hạnh, nhìn lướt quanh căn nhà một chút rồi ngồi xuống. Ông Tuyên bà Hạnh từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy ông Sang có chút lo lắng. Tự dưng ông ta đến đây làm gì, cả đời này chưa bao giờ ông ta bước chân vào căn nhà này cả.

“Ông uống trà đi, lâu rồi không gặp”

Ông Tuyên đẩy chén trà đến trước mặt ông Sang, có thể lờ mờ đoán được mục đích ông ta bước vào cái nhà này nhưng vẫn chưa thể chắc chắn.

“Anh chị vẫn khỏe như xưa nhỉ. Cháu Triết ưu tú và xuất sắc lắm, tôi rất quý cậu ấy” Ông Sang ngồi chưa nóng đít đã muốn vào đề ngay.

“Cảm ơn anh. Hôm nay anh đến đây có chuyện gì sao?”

“Quanh quẩn cũng chỉ là chuyện của hai đứa thôi. Tính ra thì mấy năm trước chúng nó đã yêu nhau rồi. Tôi thấy hai đứa khá đẹp đôi”

“Ý anh là gì? Con trai tôi nó cũng có người yêu mới rồi, bé Sương và thằng Triết đã chia tay từ trước khi con bé ra nước ngoài” Bà Hạnh vội vàng nói.


“Tôi cũng đã gặp qua người yêu mới của cậu Triết, con bé đó rất được. Mỗi tội hình như lại là con gái của bà Thảo đúng không?” ông Sang nhấn mạnh từng từ “con gái bà Thảo”.

Bà Hạnh xây xẩm mặt mày, vẫn chưa hiểu ý ông ta là gì. Nhưng ông Tuyên thì hiểu ra ngay. Ông cười gằn giọng nói.

“Anh Sang ạ, quen biết nhau cũng đã mấy chục năm, chuyện xưa đã qua rồi cớ sao anh muốn đào bới lại. Đừng ép lũ trẻ, hãy để chúng sống theo nguyện vọng. Thằng Triết nhà tôi với con gái anh cũng đã không còn duyên, có tiếp tục cũng chỉ khổ con gái anh thôi”

Ông Sang ra chiều suy nghĩ rồi than thở “Tôi cũng biết vậy nhưng không biết thằng con anh nó bỏ thuốc gì mà con Sương nhà tôi yêu sống yêu chết. Tôi có một mụn con gái thôi, tôi không đành lòng để con nó buồn”

“Ông lo cho con ông vậy tôi không biết lo cho con tôi sao?” Bà Hạnh đã tức giận đến cực điểm.

“Vậy chị có nghĩ đến việc chúng nó lấy nhau, rồi nhỡ nó phát hiện chuyện trước đây, thì…”

“Ông im đi. Đó chẳng qua là sự sắp xếp của ông, chúng tôi có làm gì trực tiếp gây ra cái chết của Thạch Thảo?”

“Tình ngay lý gian, chị có nói thế nào đi nữa thì sự thật nó vẫn cứ còn đó. Với lại tôi cũng có đoạn băng ghi hình anh Tuyên đã thả tay khỏi chiếc cáng cấp cứu của bà Thảo tại sảnh bệnh viện. Giờ thì tin anh chị hay tin tôi?”

***

Hân nhìn đồng hồ, bây giờ là 5 giờ, Triết nói tối nay sẽ đón cô đi sinh nhật một người bạn quan trọng. Cô nhanh chóng đi về nhà, tắm rửa một chút rồi chọn một chiếc váy nhẹ nhàng chờ anh đến đón.

Sửa soạn xong cũng đã gần 7 giờ, trời bỗng đổ cơn mưa như trút nước, cô vội vàng đóng hết các cửa sổ lại. Mưa to quá, mưa xối xả rơi xuống mái hiên nghe lộp bộp lộp bộp cô quạnh và lạnh lẽo. Đồng hồ đã điểm con số 7h30 mà anh vẫn chưa đến.

Bình thường anh là người rất nguyên tắc, không bao giờ đến muộn, nếu có bận việc ở bệnh viện thì anh cũng sẽ nhắn lại cho cô. Tại sao giờ này chưa thấy? Lòng nóng như lửa đốt, Hân cầm điện thoại lên gọi vào máy cho anh. Nhưng anh không nghe máy, đã mấy chục cuộc rồi. Bây giờ đã là 10 giờ đêm. Kim đồng hồ đè nặng những âm tích tắc


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.