Bạn đang đọc Nước Mắt Lọ Lem – Chương 37
-Nè…mày biết ai là người đoạt vương miệng k hả?-Minh Hoàng thích thú nói với hắn
-k biết! k quan tâm!
-Là vị hôn thê của mày đấy..Hạ Niệm Từ
-Royal à?
-K..Minh Đức
Như ngỡ ngàng..hắn hỏi
-Sao lại là Minh Đức?
-Sao tao biết
-Hừm..con nhỏ đó chắc khùng lắm rồi!
Và hắn..chưa biết Niệm Từ hằng ngày gây gỗ với hắn..chính là Hạ Niệm Từ đẹp như thiên thần!
Và hắn cáng k biết..tiểu công chúa năm nào trao móc khóa cho hắn..chính là người hắn phải cưới
Và chính vì nhiều thứ k biết đó..hắn đã lạnh lùng từ bỏ!
-Nè..giờ cậu định làm gì?
-Tơ k biết.tớ k về nhà
-Cậu ở nhà tớ đi!
-k đc..ông ấy sẽ nhanh chóng qua làm phiền tớ!
-Ôi..vậy làm sao?
-k biết nữa!
~~
Nó thẩn thờ lê bước…đi đâu bây giờ?
Đứng sựng trước ngôi biệt thư to lớn đấy sang trọng với hàng chữ
“Tuyển OSin
“..nó như chợt nghĩ ra điều gì đó!
-Nè..làm gì mang cái đó vào nữa rồi
Giao Giao ngạc nhiên khi thấy nó mang bộ mắt đen đúa xấu xí ấy vào!
-Chiến dịch!
Nó nheo mắt…
-Cậu định làm gì vậy trời!
-Chạy trốn chứ gì!
Chĩ nhiêu đó…nó bỏ Giao Giao ở lại…và đi…ghi danh làm Ô Sin…cao cấp ..T_T
1 người phụ nữ có tuổi hỏi nó
-Cô đến để thử việc à?
-Vâng!
-Cô là đủ tiêu chuẩn nhất..chúng tôi k tuyển những cô gái xinh đẹp..hiền diệu..mà chỉ cần giỏi làm là đc
Nó khá thắc mắc
-Tại sao ạ? k phải có vẻ ngoài dễ coi sẽ dễ tìm việc làm hơn sao?
-À…k có gì..tôi là quản gia ở đây…tôi tên Quyên!
-Chào dì Quyên
-Ừ,..cô có thể vào làm! mà tôi có điều cần căn dặn..việc của cô sẽ là ô sin riêng cho thiếu gia chúng tôi..cậu ấy sai vặt bất cứ việc gì cô cũng phải hoàn thành..
-sao cơ? osin riêng á?
-Ừm…biệt thự có phu nhân tên Đỗ Mộc Lan..chính là chủ nhà..và là mẹ của thiếu gia..và còn có 1 người em gái tên Đỗ Bảo Mộc Miên…
“Đỗ Bảo Mộc Miên? sao mà quen vậy nè?
”
-Còn thiếu gia tên là…..
-Dì Quyên….Tôi muốn 1 li sữa tươi k đường nhanh đi
Lời thuyết minh của quản gia bị cắt ngang bởi 1 giọng nói khá hách dịch và lãnh đạm
-Vâng!!!
quản gia đáp trả rồi quay sang nó
-việc của cô đấy..mang sữa lên cho thiếu gia đi
-Vâng ạ!
Nó khá thích thú với công việc này đó chứ
đc hầu hạ quen rồi giờ đi hầu hạ người ta..xem cảm giác thế nào
Cộc! Cộc! Cốc!
-Vào đi
“hừm…sao mà thiếu gia gì chảnh thấy sợ..
” Nó bực dọc..và cũng muốn diện kiến cái nhung mạo phi phàm ấy
-Sữa của cậu! sữa tươi k đường!
” trời! giọng này nghe ở đâu rồi nhỉ?
”
1s…
2s….
3s…..
-Trời đất..Nhỏ khó ưa?
-Cha bệnh hoạn?
2 đứa trố mắt nhìn nhau…bất động khoảng 5s!
hố hố trái đất tròn thật!
-Cậu…cậu làm..làm zì trong…trong nhà tôi!?-Hắn vẫn còn ngạc nhiên
-Nhà..nhà này? của cậu à?-Nó há hốc
-k lẽ giả…à..định ăn trộm à?
-Cậu bị thần kinh à? k thấy tui đến đây làm việc sao?
-Làm việc?
-Ừ..làm ô sin
-làm ô sin?-hắn cứ lặp đi lặp lại câu trả lời của nó
-Ừ..ô sin cao cấp
-Hahahaha
hắn bật cười 1 tràn dài
-Nè..có gì đáng cười..nhìn cậu y hệt thằng khùng á..cười gì mà cười
Nó quê quê nên nổi cáu
-Cười gì kệ tui!
-y như thằng điên vừa trốn trại
-nè nè…tui h` là cậu chủ của cậu đấy nhé
-Thì sao?-Nó cong môi tí tởn
-k nghe là là cho thôi việc đấy
-Hứ…
Nó bất mãn
-Sữa tươi nè!
-Ừ..ngoan lắm mỉu
-Mỉu…cái đầu cậu! mà lớn rồi..còn sữa tươi…ọe ọe
nó nhái lại..
-Kệ tui!
-Ừ…Sữa tươi k đường…sữa tươi đấy nhá
Nó chọc quê hắn..
-Cậu mà bô lô bô la chuyện này ra ngoài thì chết với tui!
-Hừm..để coi cậu có biết điều k đã?
-Hứ..người làm kiểu gì vậy?
-Đã bảo là cao cấp mà
-Cái con nhỏ này
Hắn đuổi nó chạy dòng dòng trong phòng
y hệt 2 đứa thần kinh vừa trốn trại!