Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2)

Chương 19: Nước Mắt Của Mưa


Đọc truyện Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2) – Chương 19: Nước Mắt Của Mưa


Thì ra mưa không hề có nước mắt mà thứ gọi là nước mắt của mưa lại là nước mắt của trái tim mình. Nước mắt của mưa không thể nhìn thấy mà phải cảm nhận, khi một ai đó cảm nhận được trái tim đang khóc và khi ấy họ cũng biết rằng một khi như vậy tức là trái tim của họ đã mất đi màu đỏ của hạnh phúc
. . .
Khả Hân thì rời khỏi ngọn đồi, bước những bước nặng nề dưới mưa, Gia Khang lại âm thầm đuổi theo.
Cô đi lang thang như người mất hồn vào thành phố. Nhớ lại cảnh lúc nãy và tình cảm chân thành của Gia Phúc, Khả Hân nhận ra cô đã sai, Thiên Lam không hề hận Gia Phúc hay bất cứ ai, vậy chỉ có cô ảo tưởng, chỉ có cô nghĩ là Thiên Lam hận Gia Phúc. Vậy những việc cô gây ra để làm gì? Cuối cùng là cô nhận được gì?
Từ đầu đến cuối Gia Khang và cả Gia Phúc đã biết cô là Tuệ Nhi, biết cô sẽ trả thù anh. Anh biết hết tất cả mà vẫn im lặng để cô làm, vậy anh có ý gì? Anh còn yêu Thiên Lam rất nhiều tại sao lại chấp nhận Kiều Anh. Phải chăng anh tìm hình bóng của Thiên Lam trong Kiều Anh. Những năm gần đây cách nói chuyện, ăn mặc và sở thích cũng giống đến Khả Hân nhiều lúc cũng lầm. Chắc có lẽ là như thế.
– Khả Hân.
Giọng nói quen thuộc vang lên, Khả Hân ngoảnh đầu lại thì Gia Khang chạy tới. Cả người anh cũng ướt sủng, cô nhìn anh. Mắt cô đỏ hoe vì nước mưa và cũng vì khóc.
2 người nhìn nhau.

– Anh đã biết tôi là Tuệ Nhi vậy tại sao vẫn gọi là Khả hân?_ Khả Hân cất tiếng mở lời trước.
– Tuệ Nhi của quá khứ tốt như thế nào anh cũng sẽ chọn Khả Hân của hiện tại, dù cho đó là một Tuệ Nhi bị tha hóa._ Gia Khang đáp lại.
Câu trả lời của anh khiến Khả Hân hơi ngẩng người ra một lúc, đồng thời trong khoảnh khắc ấy trái tim cô có phần ấm áp dưới cơ mưa buốt giá này. Một phút yếu mềm trong Khả Hân xuất hiện, cô định mở miệng cảm ơn anh, định quay đầu lại nhưng đôi mắt cô đã nhắc nhớ cô, cô không thể nữa rồi. Khi cô định nói cảm ơn anh và định làm lại tất cả thì mọi thứ trong mắt cô tối sầm lại một lúc rồi sáng lên.
Cô cất giọng cười lớn, đa phần đó là sự chua chát.
– Cao thượng quá nhỉ?
– Từ đầu đến cuối anh đều biết tất cả đúng không?_ Khả Hân liền hỏi tiếp sau câu nói kia.
Gia Khang gật đầu.
Cái gật đầu đó đồng nghĩa là việc cô hại Kiều Anh thì anh cũng là người biết. Nhưng tại sao anh lại không nói? Không vạch trần cô để cho cô dễ dàng cướp mất công sức gầy dựng của cha mẹ anh?
Gia Khang hiểu cô đang suy nghĩ gì qua đôi mắt và anh cũng có câu trả lời là vì anh yêu em. Nhưng câu trả lời ấy cũng giống như suy nghĩ của Khả Hân cũng không thể chuyển thành lời. Lúc trước anh thấy Gia Phúc vì yêu Thiên Lam mà cải nhau với cha mẹ khi ấy với anh tình yêu là 1 thứ vô vị và lãnh phí nhưng bây giờ đã khác. Với anh, tình yêu là một thứ gì đó mà khiến con người ta không thể miêu tả, nó có thể khiến người ta mù quáng nhưng cũng khiến người ta trưởng thành hơn khi yêu.

– Anh cũng có câu hỏi muốn hỏi em.
Gia Khang cũng cất tiếng.
– Mọi chuyện em làm là giả chỉ vì trả thù. Vậy. . . từ đầu tới cuối tình yêu của em giành cho anh là thật hay giả?
Trong lòng anh biết trước đáp án nhưng từ đầu đến cuối anh đều mang một hy vọng, dù nó rất nhỏ nhoi và mỏng manh nhưng anh vẫn giữ hy vọng đó.
Nghe câu hỏi ấy, Khả Hân đặt tay lên ngực trái, trái tim cô đang được thứ gì đó che chở để sưởi ấm dưới cơn mưa này, có lẽ nó đã biết rung động sau 3 năm. Điều đó không quá mơ hồ như trước nó cũng giúp cô nhận ra, tình cảm giả dối mà cô giành cho anh giờ đã trở thành thật.
Mắt cô lại tái phát, Khả Hân bật khóc, nước mắt thì vẫn rơi nhưng miệng lại mang một nụ cười đau đớn, dưới mưa và từ xa Gia Khang chỉ có thể thấy nụ cười của cô chứ không thể thấy nước mắt của cô. Có lẽ đây là quả báo của cô, cô đã gây ra quá nhiều tội lỗi, cô không còn quyền nhận được hạnhn phúc này nữa, cô cũng không nên vì ích kỷ nhất thời mà làm anh phải mất hạnh phúc như cô, cô nên buông anh ra.
– Là giả, tất cả đều là giả, tôi . . . Chưa từng có 1 thừ tình cảm gì đối với anh cả.
Cô lạnh lùng còn nói thêm anh vừa lòng rồi chứ. Và vô tình cô quay lưng đi.
Gia Khang nắm tay kéo cô quay lại, khi cô vừa quay lại anh liền ôm cô và hôn. Nhưng, Khả Hân đẩy anh ra và thẳng thắng cho anh một cái tát và băng qua đưởng. Cô qua lộ, một cách không nhìn đường như thế, và rồi . . .

– Khả Hân, coi chừng.
Gia Khang gọi to, cô quay mặt sang trái thấy chiếc xe ôtô đang lau về phía cô. Mắt cô lúc này, lại lúc mờ lúc rõ nên không thấy rõ chiếc xe đã tới đâu. Chủ xe dường như là 1 người say rượu nên thấy Qri vẫn không bóp còi và giảm tốc độ.
Vì đôi mắt không nhìn rõ nên nhất thời Khả Hân không né kịp để rồi một âm thanh kinh hoàng vang lên, cả người cô bị đầy mạnh vào trong lề. Cô lòm còm ngồi dậy, mắt cô cũng nhìn rõ trở lại. Nhưng khi cô nhìn rõ lại thì thấy cảnh tượng mà cô không bao giờ muốn thấy đó là cảnh Gia Khang bê bết máu, nằm bất động giữ lộ. Chiếc xe thì đâm vào cột đèn gần đó. Mọi người qua đường thấy vậy gọi xe cấp cứu và cảnh sát giao thông đến.
Khi thấy Gia Khang nằm dưới đường, tim Khả Hân nhói lên mộ cơn đau kịch liệt, cô chạy tới ôm lấy anh. Mưa vẫn còn và càng nhiều thêm. Không hiểu sao thấy anh như thế nước mắt cô lại ra không ngừng rơi.
– Tại sao anh lại làm vậy? Tại sao? Tại sao vậy? Em không xứng, thật tình em không xứng để anh hy sinh về em như vậy?_ Khả Hân ôm chặt lấy anh mà nức nở khóc.
Cô không thể nói dối được nữa, giờ phút anỳ cô không thể nói dối nữa.
– Đừng khóc, mắt em không khoẻ, đừng khóc tim anh đau lắm._ Anh đưa bàn tay đầy máu, run run lên vỉ cố sức lực cuối cùng. Chạm vào gương mặt lạnh lẽo vì mưa của cô..
Chưa bao giờ Khả Hân lại giống như lúc này, chỉ muốn khóc như đứa trẻ và chờ xe cấp cứu tới chứ không biết làm gì hơn. Mọi chuyện quá bất ngờ, thật sự quá bất ngờ khiến cô không hề nghĩ tới. Nhưng cô vẫn biết một điều luôn kêu anh đừng ngủ và cố chờ xe cấp cứu đến.
Xe cấp cứu cuối cùng đã tới, bác sĩ và y tá vội vã đưa anh lên xe. Cô cũng theo xe. Tay cô nắm chặt bàn tay đầy máu của anh hkông rời. Cô khóc suốt đường đến bệnh viện. Tim cô xuất hiện 1 cảm giác sợ hãi, cực kì sợ hãi mà như 5 năm trước khi cô hay tin Thiên Lam mất. Chẳng biết từ lúc nào tim cô lại có vị trí cho anh, một vị trí không hề nhỏ. Nhưng vì hận thù và sự cố chấp mà cô không muốn thừa nhận vị trí của anh trong tim cô để bây giờ nói có muộn màng hay không và còn kịp nữa không.
Một lần nữa anh cố sức mình để tỉnh dậy và làm một việc mà anh đã rất muốn làm từ lâu. Anh nắm lấy bàn tay đang run vì lo sợ của cô và lấy một vật trong túi ra đeo vào tay cô.

– Khả Hân, từ trước đến giờ. . . Em có bao giờ yêu anh không?
Nghe giọng của anh, cô lại bật khóc.
– Không, chưa bao giờ em yêu anh cả. . .
cô nói đến đây thì không thể nói tiếp vì bởi giờ phút này với cô đã là muộn màng khi nói những lời yêu thương nhưng nếu có thể thì cô vẫn muốn nói.
– Nên anh phải sống, phải tiếp tục sống để làm em yêu anh.
Gia Khang khẽ cười, tay lại lau nước mắt cho cô và cố nói lời cuối
– Ngốc à! Anh không thể đi cùng em được nữa rồi. . . Em nhớ sống thật tốt. . . Với người chồng . . . Thật . . . Là tuyệt vời của em nghe chưa.
– Không! Em không muốn, em biết mình sai rồi, em nhận ra rồi, chỉ có anh, chỉ ở bên anh em mới hạnh phúc.
Xe cuối cùng cũng đến bệnh viện, bác sĩ vội đưa anh lên xe đẩy và vào phòng cấp cứu. Cửa phòng đóng lại, đèn phẫu thuật trước phòng sáng lên. Cô đứng ngoài cầu mong 1 điều gì đó rất mong manh. Từ trườc giờ cô chưa bao giờ cầu mong điều gì nhưng bây giờ cô chỉ mong một điều chỉ 1 điều duy nhất thôi, đó là anh bình an ra khỏi phòng cấp cứu. Nếu anh bình anh khoẻ lại thì cô sẽ từ bỏ tất cả để yên bình bên anh. Nhưng nhìn cánh cửa trắng kia làm cô có cảm giác nó như là ranh giới của sự chia li.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.