Đọc truyện Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2) – Chương 13: Đến Trước Nhưng Mãi Là Người Thứ 3
Diễm My cứ nghĩ chủ tịch công ty lớn xuyên quốc gia này sẽ là một người đàn ông 30 hay 40 gì đó ai ngờ lại là một cô gái bằng với tuổi của cô. Cô quay sang nhìn Vincent thì mặt anh không có một chút biểu hiện gì gọi là ngạc nhiên.
– Tôi là Thiên Khánh, gọi tôi là Vincent cũng được. Còn đây là thư kí của tôi Selena.
Theo lẽ thường thư kí nên thay chủ giới thiệu còn bây giờ thì ngược lại, đủ biết mối quan hệ của họ. Khả Hân đã nhìn ra điều đó. Và cô còn nhìn ra một điều rằng Diễm My chẳng khác gì cô, sâu trong đôi mắt mang một nỗi hận thù rất lớn nhưng tình cảm mà cô dành cho Thiên Khánh là thật.
Khả Hân ngồi xuống ghế đối diện với Thiên Khánh.
– Vào chuyện hợp tác chính thôi._ Khả Hân đầy lạnh lùng và nghiêm túc.
Bella giở tài liệu về việc hợp tác ra, định mở miệng nói thì Thiên Khánh đã đưa tay lên ra hiệu cô không cần nói.
– Dự án hợp tác tôi đã tìm hiểu kĩ nhưng tôi muốn biết lí do tại sao cô lại chọn GK làm đối tác?_ Đúng là giọng nam trầm đầy mê muội nhưng Khả Hân không quan tâm.
– Nói thẳng, tôi muốn thu mua tổng tập đoàn PK, chỉ có hợp tác với công ty GK mới có khả năng thu mua tập đoàn ấy.
Nghe lời Khả Hân thẳng thắng như thế Thiên Khánh nhận ra cô gái trước mặt anh không phải cô gái bình thường.
– Cô biết tôi và PK sắp hợp tác với nhau?
– Đúng.
– Mối quan hệ tốt của GK và PK cô cũng biết?
– Đúng.
– Vậy cô có biết Gia Khang là anh em tốt với tôi và cả chủ tịch tập đoàn Wind?
Khả Hân nghe xong thì bật cười, nụ cười quái lạ.
– Thì ra tôi đã bỏ sót nói lại.
– Còn cô thì có sự nhẫn tâm, ác độc mà tôi muốn.
2 người họ nhìn nhau, cho đến khi Thiên Khánh đi vào thì cuộc nói chuyện từ đó cũng kết thúc.
Khi Diễm My, Thiên Khánh vừa đi thì một người đàn ông lớn hơn cô 3 tuổi chạy vào nói nhỏ vào tai cô, môi cô cong lên.
– Lên phòng quản lí an ninh xem chuyện hay thôi.
Tại phòng quản lí an ninh, Khả Hân đang ngồi trước màn hình xem CCTV quay tình bạn thắm thiết giữa Mỹ Linh vàTuyết Vy. Rồi Mỹ Linh ra về, Tuyết Vy chuẩn bị ra sau nhưng Mỹ Linh lại không ra mà cô lấy trong túi xách một chiếc USB, cắm vào CPU chép toàn bộ dự án và báo cáo của Mỹ Linh trong đó vào USB. Rồi cô xoá sạch toàn bộ dự án vá bảng báo cáo. Thủ tiêu toàn bộ chứng cứ rồi ra về như không có chuyện gì.
– Chị Bella thông báo với mọi người ngày mai mở cuộc họp lớn về việc chọn phó giám đốc và xem dự án mới của 2 người họ.
– Em định ra mặt sao?_ Bella hỏi
– Không! Em sẽ nhờ Hoàng Khải, em sẽ làm thư kí thôi._ Khả Hân nở một nụ cười gian ác.
Những gì họ làm với cô ngày xưa cô sẽ trả lại gấp ngàn lần.
Tầm 5h tan ca, Khả Hân về tới nhà. Vừa tới thì thấy Gia Khang đậu xe ngoải cổng đợi cô, cô khoanh tay nhìn anh trong xe với gương mặt sang chảnh.
Cửa xe mở ra, Gia Khang bước xuống xe. Cô đi lại phía anh. Xa xa một chiếc xe thể thao màu đen chạy và dừng lại, đỗ cách đó không xa mà chủ xe là Hoàng Khải.
Anh không biết họ nói những gì, nhưng anh chỉ thấy Khả Hân cười, đó không phải nụ cười giả tạo mà là nụ cười hạnh phúc thật sự mà bên anh cô chưa hề cười như vậy.
Khả Hân nói với anh cô chưa hề yêu Gia Khang thật sự. Không phải cô nói dối mà là cô chưa nhận ra tình cảm trong trái tim cô mà cô chưa nhận ra.
Anh là người đến trước thế mà cuối cùng anh vẫn chậm một bước, tình cảm của Khả Hân đã thực sự trao cho Gia Khang. Có lẽ do anh đã không nói ra nên giờ phải chấp nhận.
Hoàng Khải quay vô lăng rồi chạy xe đi, anh cứ chạy chạy mãi cho đến khi rời khỏi thành phố khá xa cách mấy trăm cây số rồi dừng lại, nơi anh dừng là một tỉnh nhỏ không lớn như ở thành phố. Anh ghé vào tạp hoá mua vài lon bia dừng bên bờ sông của tỉnh đó uống rồi phóng xe đi. Anh đang phóng xe với tốc độ khá cao thì gặp cô bé nhỏ hơn anh 7 tuổi, khom người nhặt một thứ gì đó. Uống không ít bia nên anh đã say và mất đi ý thức phải tránh, anh chỉ bóp còi inh ỏi mà không đạp phanh để rồi khi cô bé quay lại thì xe anh đã đụng mất rồi.
Cô bé nằm dưới lộ, người đầy máu con anh thì cũng ngất đi vì thắng gấp, đầu đập vào vô lăng. Mọi người giữ nguyên hiện trường ở đó và gọi cảnh sát với xe cứu thương.
. . .
– Sao?_ Khả Hân ngồi bật dậy khi nghe tin Hoàng Khải gây tai nạn bị đưa vào bệnh viện.
– Cha mẹ của Hoàng Khải cũng về nước khi nghe tin này. Có rất nhiều người chứng kiến, nếu bên người nhà nạn nhân thưa kiện thì chủ tịch Vương sẽ ở tù._ Bella đứng trước bàn làm việc của Khả Hân nói.
Khả Hân nhíu mày, cô không biết vì cớ gì mà Hoàng Khải lại gây ra tai nạn như thế.
– Chị biết bệnh viện của nạn nhân không?
Bella gật đầu.
Tại bệnh viện của tỉnh X.
Khả Hân hỏi y tá và biết là cô bé đó nhập viện và đã hơn 3h đồng hồ mà chưa ra.
Cô chợt thấy cha mẹ của nạn nhân chờ ở trước phòng cấp cứu. Cô nhìn ra nét lo lắng trên gương mặt của 2 ông bà. Rồi người chồng bỏ đi, ra ngoài băng ghế ban công bệnh viện, rút điếu thuốc ra hút với vẻ lo lắng và buồn bã. Dáng vẻ ấy giống với dáng của cha cô cùng với sự ưu tư và buồn phiền về số tiền nợ đó.
Khả Hân nhìn một lúc rồi cụp mắt xoay lưng, cô nói với Bella bảo Bella nói với bác sĩ phải cứu bằng được cô bé ấy và bỏ đi.
Cô muốn cô bé ấy sống không phải vì muốn Hoàng Khải thoát nạn mà vì cha mẹ của cô bé ấy giống với cha mẹ cô và cô cảm nhận được cô bé ấy có đôi nét giống với cô về tính cách.
Rời bệnh viện, cô đến đồn công an. Vừa đến thì Hoàng Khải bước ra cùng trợ lí, anh nhìn cô và cô cũng nhìn anh.
Ở bờ sông của tỉnh X.
– Tại sao anh lại gây ra như vậy? Em tin là có nguyên nhân?
Khả Hân khoanh tay, nghiêm túc hỏi anh.
Gió thổi bay từng sợi tóc cô.
Hoàng Khải im lặng không trả lời, anh không thể nói vì cô yêu Gia Khang nên anh mới đau buồn rồi uống say như kẻ điên và gây ra tai nạn.
– Từ thành phố xa xôi, hơn 200km mà anh chạy đến tỉnh nhỏ này rồi gây tai nạn, không phải là tác phong của anh.
– Cha mẹ anh cũng về nước luôn rồi sao?_ Hoàng Khải không trả lời mà lại hỏi.
Khả Hân thở dài, nếu anh đã không nói thì cại miệng cũng sẽ không.
Khả Hân gật đầu thay câu trả lời.
– Nếu người nhà nạn nhân kiện anh sẽ chấp nhận đi tù. Còn nếu không, nạn nhân bình an nhưng bị thương tật thì anh sẽ nuôi nạn nhân suốt đời.
Khả Hân quay qua nhìn anh. Đây là lần đầu tiên cô không đọc được tâm tư của anh như lúc này.
Nhưng mà
– Vậy mới đúng là Hoàng Khải em quen._ Cô nở nụ cười.
Hoàng Khải cũng cười.
Trải qua 4h đồng hồ thì cấp cứu cũng xong, gia đình bên kia không kiện Hoàng Khải nên thay lời cảm ơn, Hoàng Khải trả toàn bộ chi phí và tiền phẫu thuật chỉnh hình cho nạn nhân vì khi bị tai nạn mặt nạn nhân đã bị hủy đi phân nửa nên phải phẫu thuật lại cả khuôn mặt tránh để nạn nhân kích động khi tỉnh dậy. Trong thời gian đó Hoàng Khải hay tới lui nơi đây để xem tình hình nạn nhân. Còn Khả Hân vẫn phải trở về học tiếp.