Nước Mắt Của Em

Chương 61


Bạn đang đọc Nước Mắt Của Em – Chương 61

Khí lạnh của biển bắt đầu tràn vào đất liền và hai con người ấy thật sự đang cảm nhận.
Minh Thư dang hai tay, gió biển tạt vào mát rượi, cô hít một hơi, gió như vào tận bên trong phổi của cô. So với ban ngày nóng bức, khung cảnh hoàng hôn ở biển thật vô cùng dễ chịu.
-Kelvin, xuống đây với em!
Cô đưa tay vẫy chàng trai đang đứng trên bờ
Minh Thư lội nước, chạy lên trên bờ với anh, đôi chân trần trắng muốt lấm tấm cát, như kim tuyến lóng lánh,
-Anh không thích biển sao?
-Còn em, thích biển lắm sao?
-Ừ, Cô gật đầu .Em thích biển.
Kelvin im lặng, anh trầm ngâm phóng tầm mắt ra tít ngoài khơi.
-Anh mệt chưa? Cô bất ngờ hỏi.
-Sao em lại hỏi thế?
Cô mỉm cười tinh quái, quay lưng chạy tít ra xa, sau đó đưa tay lên miệng bắc làm loa, hét lớn.
-Kelvin, anh là đồ ngốc!”
Kelvin tròn mắt “Minh Thư, em…
-Kelvin, anh là đồ ngu như bò đội nón.
-Cái gì????

-Minh Thư, em đứng lại đó, có tin anh bắt em về nướng không hả?
Kelvin chạy đuổi theo thân ảnh Minh Thư, cô vừa chạy vừa khúc khích cười, hét lên những câu trêu tức Kelvin. Có những câu vô cùng ngô nghê, khiến kelvin vừa đuổi theo cô vừa bật cười.
-Kelvin, anh là đồ….
Minh Thư quay người lại định trêu anh tiếp thì giật mình không thấy bóng anh đâu. Rõ ràng vài giây trước còn đuổi theo ngay sát nút cô, giờ đã bốc hơi đi mất. Cô hoảng hốt kiếm tìm, xung quanh cô ngoài biển và bãi cát đang thủ thỉ tâm tình, thì chẳng còn ai nữa..
-Kelvin ….!!!
Bất thình lình, từ sau lưng cô, một vòng tay ấm áp ôm chầm lấy. Người ấy tựa đầu vào vai cô.
-Còn dám trêu anh nữa không???
-Bỏ em ra. Sao anh lại ôm em khi mà em chưa cho phép.
-Phạt em, cái tội trêu anh.
Tia nắng cuối cùng đã tắt từ lâu, trên con đường rộng thênh thang, một chàng trai cõng một cô gái, bước từng bước nhẹ tênh.
Minh Thư nói chưa từng được anh cõng, anh nghe thế, mỉm cười cúi xuống ngoan ngoãn cho cô leo lên lưng
Một tay vòng ôm lấy anh, đầu ngả sang một bên, tay kia nghịch nghịch tóc anh.
Giá mà ngay lúc này, thời gian ngưng đọng lại để cô mãi được ôm anh, mãi được ở bên anh, mãi được yêu thương anh.
Giá mà con đường mọc dài ra, tốt nhất là mãi mãi không nên thấy đích, để anh có thể cõng cô, đi suốt con đường, không vì bất kì điều gì mà thả cô xuống.
Giá mà…

Trong bóng tối, một giọt nước mắt trong suốt lấp lánh, ngậm ngùi rơi trên vai anh, mặn đắng.

– Minh Thư
– Minh Thư về đến nhà rồi này!
Minh Thư giật mình mở mắt, thấy trước mặt mình, cổng của khu căn hộ đã bật mở. Còn mình vẫn đang gục trên vai anh.
-Em đã ngủ sao? Cô dụi mắt.
-Chứ còn gì nữa, trong khi anh cõng em lết bộ cực khổ suốt mấy cây số, thì em ngon lành ngủ trên lưng anh. Mà trong lúc em ngủ, anh có thấy vai lành lạnh, có phải em chảy dãi ra không thế?
Cô đưa tay nhéo má anh chỉ thoảng nở nụ cười. Rồi sau đó ngoan ngoãn tụt xuống.
Gió bắt đầu gai gai lạnh, Kelvin nhìn cô, ánh nhìn bị bóng tối phủ lấp, nhưng vẫn ánh lên vẻ tang thương.
Anh tiến đến gần, dùng hai tay kéo khuôn mặt cô cúi gần.
Hôn cô
Có phải anh đã yêu em quá nhiều?
Trong khi anh chưa làm gì cho em cả.
Có phải anh đã sai?
Anh nhẹ nhàng hôn cô, đôi môi mềm ngọt lịm, ấm áp. Minh Thư phút đầu ngỡ ngàng, sau đó cùng hòa vào nụ hôn của anh, nụ hôn dịu dàng nhưng lại đẹp. Môi cô miết lên môi anh, trong nụ hôn như rạo rực chảy về những kỉ niệm đẹp đẽ, những nụ cười và cả nước mắt.

-Anh ra ghế đá sân sau trường đi. Tôi có chuyện muốn nói. Minh Thư.
Đọc được tin nhắn của Minh Thư Kelvin vội vàng rẻ bước chân của mình ra ngoài sân sau trường. Anh bước nhẹ từng bước chân của mình. Đôi chân anh nhanh chóng ra ngoài đó. Trước mắt anh hiện ra hình ảnh một người con gái đang cắm tai phone của mình lên tai thưởng thức những giai điệu ngọt ngào của một bản nhạc du dương nào đó. Khung cảnh đó khiến anh có chút say mê nhưng anh lại tiến đến chiếc ghế đá và nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô. Và lại nhẹ nhàng rýt một bên tai nghe của cô cắm vào tai mình.
Cô như cảm nhận được hơi ấm của người khác nhưng cô cũng đã sớm đoán được đó là ai.
-Anh đến rồi à. Cô từ từ mở mắt.
-Ừ, có chuyện gì không. Anh đáp.
-Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề không nói dài dòng nữa. Cô bắt đầu nghiêm túc nói.
-Em nói đi. Kelvin như đang rất tò mò về những chuyện cô sắp nói. Anh hơi ngạc nhiên khi thấy Minh Thư nghiêm túc đến như vậy.
-Tôi muốn chúng ta hợp tác. Minh Thư nói khiến Kelvin không khỏi bất ngờ.
-Hợp tác????????? Về chuyện gì. Kelvin vẫn chưa hiểu gì.
-Chúng ta cùng có chung cảnh ngộ đó là đều bị ba mẹ ép đi xem mắt. Nhưng cả hai chúng ta lại luôn tìm cách phá hoại những cuộc xem mắt đó. Nếu đã như vậy thì chi bằng chúng ta hãy hợp tác với nhau bằng cách là tỏ ra thân thiết trước mặt hai bên gia đình để họ nghĩ là chúng ta đang hạnh phúc và họ cũng sẽ không ép chúng ta đi xem mắt nữa. Và sự hợp tác đó sẽ kết thúc đến khi nào một trong hai người tìm được một nửa thật sự của mình. Minh Thư nói và cô hy vọng rằng Kelvin sẽ đồng ý hợp tác.
Cô đang trông chờ câu trả lời của Minh Thư còn Kelvin thì dang suy ngẫm nó.
-OK tôi đồng ý. Kelvin nói khiến cho cả anh và Minh Thư đều cảm thấy rất vui. Kelvin bỗng xòe tay ra tỏ ý bắt tay.
-Hợp tác phát triển nhé Minh Thư.
-OK. Minh Thư cũng đưa tay ra đáp lại Kelvin.
-Anh có chuyện muốn nói. Kelvin nói anh nhìn sâu vào đôi mắt ngây thơ của cô.
-Anh nói đi Minh Thư nhanh chóng đáp lại.
-Nếu đã hợp tác thì chúng ta phải xưng hô bằng anh em chứ. Kelvin nói rồi cười một nụ cười thật đẹp.
-Được thôi. Chuyện đó thì trước sau gì cũng phải vậy. Cô cười tinh nghịch nhìn anh.

…………………………….
-Đồ ướt như thế này mà sao về được. Minh Thư nói khi thấy người mình ướt sũng. Từ tóc tai đến quần áo.
-Chứ em định ở luôn ngoài suối à. Mà anh cũng ướt vậy. Có khác gì em đâu. Kelvin nói lại.
-Mà do em ko. Có cái lá nó mắc vào chân mà cứ tưởng đâu là đĩa. Làm anh phải ra nông nỗi như thế này.
-Chứ em có bỉu anh phải nhảy xún đỡ em đâu. Tự anh làm mà sao giờ còn đổ thừa sang cho em. Cô trớ trêu nói lại anh.
-Nếu như anh ko iu em thì anh đã ko……anh nói tới đó xong lại dừng lại ko nói nữa….anh như cảm thấy ngượng vì câu nói lúc nãy. Sao anh lại phấn khích quá nên tuôn một tràng dài. Giờ thì cảm giác ngượng ngùng lại đang dâng trào trong anh. Nhưng cái chữ quan trọng nhất anh đã lỡ nói rồi…
-Anh nói anh iu em à….anh đang cảm thấy ngượng ngùng thì cô lại khơi lại cái câu nói lúc nãy.
-Thôi chúng ta về ăn cơm đi. Anh đói rồi. Anh cố lảng sang chuyện khác để ko phải trả lời câu hỏi đó.
-Anh có phải là con trai ko vậy. Là con trai mà ko dám nói dứt khoác là iu hay ko iu. Sao anh hèn quá vậy. Cô nói thật to với anh.
Mặc dù anh đang quay lưng lại cô nhưng khi nghe cô nới vậy. Có một thứ gì đó như dâng trào trong anh.
-Ừ…đúng là anh iu em. Yêu rất nhìu. Anh iu em từ cái lần đầu tiên chúng ta tình cờ gặp nhau rồi sau đó anh biết được em là người mà mẹ anh giới thiệu. Lúc đó anh cảm thấy rất vui. Và thời gian cứ thế trôi qua anh như cảm nhận rằng với em. Anh luôn có một cảm giác gì đó thật khó tả khi ở cạnh em. Nhưng anh ko nghĩ đó là tình yêu. Và anh càng cảm nhận rõ hơn về cái cảm giác đó khi anh hôn em. Lúc đó anh đã nhận ra rằng mình đã iu em rồi. Anh biết đó cũng chỉ là những suy nghĩ trong anh mà thôi. em ko cần phải nghĩ ngợi đến chúng. Kelvin quay lại nói hết những cảm nghĩ của mình trong suốt thời gian qua. Anh nói rồi nhanh chóng quay bước đi. Nhưng anh cũng chỉ bước được hai bước chân thì…….
Có một vòng tay đã giữ những bước chân anh. Nó khiến anh phải dừng chân lại. Anh ko thể bước được nữa. là cô …..cô đã chạy lại ôm anh vào lòng. Hai tay cô như siết anh chặt hơn. Mặc dù đứng quay lưng lại với cô nhưng anh có thể thấy được vòng tay của cô ấm áp chặt chẽ như thế nào.
-Tại sao anh lại ko nói những lời này sớm hơn. Anh có biết là em iu anh ko. Nếu như ko iu anh thì em đã ko nghĩ ra cái trò giả vờ quen nhau đó. Tất cả cũng chỉ vì em muốn ở cạnh anh mà thôi. em iu anh. Hãy ở bên cạnh em được ko. Cô nói khẽ với anh nhưng hai tay cô vẫn cố giữ lấy anh.
Lần này thì anh nghe rõ từng lời của cô. Rồi anh quay lại ơm cô vào lòng.
-Anh sẽ ko đi đâu cả. Anh sẽ lun ở bên cạnh em. Đem lại hạnh phúc cho em. Anh khẽ thầm thì vào tai cô.
Hai người cùng khóc. Có lẽ là những giọt nước mắt hạnh phúc. Họ ko khỏi vui mừng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.