Bạn đang đọc Nước Mắt Của Em – Chương 31
nhìn hai người lúc này giống như hai đứa con nít. Ko hơn ko kém.
-Thiên Bảo anh là đồ tự kỷ. Đồ ngu như heo. Thiên Bảo anh là đồ đầu heo. Vừa chạy cô vừa gọi thật to.
-Nhã Kỳ em là đồ điên….đồ bã đậu..đồ chỉ chứa toàn óc heo thôi. Hai người vừa chạy vừa gọi thật lớn trên đường. Cái cử chỉ đó của hai người khiến cho người qua đường phải ghé mắt sang nhìn họ. Họ chợt mỉm cười cho hạnh phúc của hai người. Và đôi khi lại cảm thấy ganh tị với hai người.
-Bắt được em rồi. giờ thì em có giỏi mà chạy đi. Sau một lúc thì anh cũng đã bắt được cô. anh khẽ ôm lấy cô. và hai người cũng ko còn ngượng ngùng khi có những cử chỉ ôm nhau như vậy nữa.
-Thôi mà Thiên Bảo đẹp trai…em ko có ý nói anh như vậy đâu. Thôi mà..anh tha cho em đi. Thiên Bảo đẹp trai. Cô bắt đầu nịnh anh. một địu bộ cực kỳ dễ thương.
-Ecccccc…thôi anh lúc nào mà ko đẹp trai..ko dễ thương…đìu đó em ko nói thì anh cũng tự biết rồi. anh có vẻ rất tự tin về vẻ đẹp trai của mình.
-Thôi mà Thiên Bảo…..
-Thôi ko lung với em nữa…..anh mỉm cười vì chưa bao giờ anh cảm thấy hạnh phúc như vậy. nói rồi anh bỏ cô ra.
-Thôi chúng ta về đi…sức khỏe của em vẫn chưa tốt đâu. Ở ngoài trời lạnh như vậy ko tốt đâu. Anh bắt đầu quan tâm đến sức khỏe của cô.
Nói rồi anh nhanh chóng nắm lấy tay cô và bước đi. Nhưng bước chân của anh nhanh chóng bị cô giữ lại. Cô vẫn dứng đấy ko bước thêm bước nào.
-Em muốn được anh cõng về. Cô bắt đầu làm nũng với anh. đến bây giờ thì cô cũng thừa nhận rằng. Con gái khi yêu thật sự rất thích làm nũng với người mình yêu. Và lúc đó họ thường rất sến.
-Thôi được rồi. nói rồi anh mỉm cười nhìn cô đầy trìu mến rồi ngồi xuống tỏ ý nói cô ngồi lên lưng anh.
Cô chợt cuối xuống và áp mặt vào vai anh. anh từ từ đứng dậy và cõng cô trên lưng mình. Hơn lúc này đây anh thật sự cảm thấy bình yên. Nếu như con đường dài vô tận thì anh sẽ cõng em mãi như vậy. dù anh có phải hy sinh đôi vai này để có thể ở cạnh em.
Cảm nhận những hơi ấm trong anh cô chợt cảm giác gì đó thật là dễ chịu. Ước gì cứ mãi như vậy thì sướng biết bao.
-Em ko được thấy lưng anh êm rồi ngủ luôn trên đó đấy. Nhất là ko được chảy dải đâu. Anh bắt đầu chọc cô.
-Em cũng ko định chảy dải đâu nhưng mà nghe anh nói vậy thì chắc em phải thử một lần cho anh sợ. Cô cũng nói lại anh. nãy giờ môi cô ko ngớt những nụ cười.
-Em dám. Em mà chảy dải là anh quăng em xuống lun dưới đường. Xem em có sợ ko. Anh cũng vậy cũng mím môi cười khi nghe những lời hết sức trẻ con của cô. có lẽ cả hai đã cùng biến thành những con người khác khi ở cạnh nhau
Từ bao giờ sự hạnh phúc đã lun tràn ngập trong họ.
-Thiên Bảo..cô bất ngờ gọi.
-Sao thế…?????????
-Nếu như ngày mai em trở thành cột con người khác thì anh có yêu em ko. Cô khẽ nói một câu nói. Nó làm anh tỏ vẻ bất ngờ.
-Chỉ cần em là Lê Khánh Nhã Kỳ thì anh sẽ mãi yêu em. Bây giờ..sau này và mãi mãi là vậy.
-Có lẽ bắt đầu từ ngày mai em sẽ quay trở về đúng với thân phận thật sự của mình.
-Là tiểu thư của Dell Jay à. Anh vừa cõng cô vừa nói. Câu nói của anh lại một lần nữa khiến cô sũng sốt.
-Anh…ko lẽ anh đã biết…cô hỏi lại anh.
-Đúng vậy…….anh đã biết được thân phận của em. Và em cũng chính là em gái của Nhã Kim. Nhưng ko phải em là tỉu thư của DJ thì anh mới iu em. Cho dù em là ai thì anh vẫn sẽ iu em. Anh yêu em, và yêu tất cả những thứ thuộc về em. Từ vẻ ngoài lạnh lùng ít nói, cho đến tâm hồn bên trong yếu đuối mỏng manh. Anh yêu trái tim tràn đầy yêu thương nhưng bị kìm hãm của em, yêu cái cách em yêu thương và bảo vệ những người bên cạnh em.
-Anh biết từ khi nào.
-Từ khi em mới bước vào trường. Cô ko khỏi sững sốt khi nghe được những lời này.
-Trước đây em đã trốn tránh tất cả khiến ọi người phải khổ sở vì em. Đặc biệt là chị Kim. Đã đến lúc em phải đối diện với tất cả mọi việc và giúp chị em một phần nào công việc rồi. cô cũng đã biết được những gì đang chuẩn bị đè nặng lên đôi vai của mình rồi.
-Đúng vậy…Nhã Kim đã rất khổ sở vì em rồi. vì vậy em hãy phụ giúp cho chị mình. Chia sẻ một phần gánh nặng nào đó với Nhã Kim. Anh cảm thấy vui mừng khi nghe cô nói vậy.
-Nhưng em còn một chuyện nữa cần phải giải quyết. Cô nói tiếp.
-Là chuyện của Bảo Quyên à. Có lẽ anh rất hiểu những ý nghĩ của cô lúc này.
-Sao anh đoán đúng vậy. cô có hơi ngạc nhiên khi nghe anh nói lời nào đều đúng lời nấy.
-Chỉ cần là những việc liên quan đến em thì anh đều biết biết. Bởi vì anh iu em và có thể hiểu được những suy nghĩ của em. Anh vừa cõng cô vừa nói.
-Chắc anh iu em nhìu lắm nên mới biết hết mọi việc nhỉ.cô bắt đầu nở nụ cười tươi.
-Dĩ nhiên rồi. em nói thừa. Anh đang rất tự hào về tình iu của mình.
-Lát nữa nhất định em phải ngủ thật ngon đó. và nhất là phải mơ thấy anh. anh nói tiếp.
-Nhất định rồi mà anh cũng vậy nhất định phải mơ thấy em đấy. Ko được mơ thấy bất kỳ cô gái nào đó. nếu như có là anh chết với em. Cô tỏ thái độ như đang hăm dọa anh.
-Anh cũng muốn mơ thấy mấy cô đó nhưng mà chắc anh ko có thời gian để mà mơ đâu.
-Sao vậy.?????? cô thắc mắc khi nghe anh nói vậy.
-Thời gian làm việc còn ko có mà lấy đâu ra thời gian để ngủ với chả mơ nữa. anh khẽ than dài khi nhắc đến một núi công việc đang nằm trên bàn làm việc đang chờ anh giải quyết.
-À..em quên mất. Anh còn phải làm việc nữa. mà anh làm những việc gì vậy.
-Công việc cũng chỉ bình thường thôi. chỉ có bộ sưu tập thời trang về mùa đông là mệt thôi. bởi anh chưa có một chút ý tưởng nào để mà có thể vẽ nó. Anh có vẻ mệt mỏi khi nhắc đến những việc này.
Nghe anh nói vậy trong đầu cô giường như chợt lóe lên ý nghĩ gì đó.
-Hay là để em giúp anh. bộ sưu tập thời trang mùa đông đó em có thể làm giúp anh.
-Nhưng mà….anh có hơi e ngại khi nhờ cô làm…
-Có gì đâu…em đã từng học quản lí kinh doanh để cùng chị Kim quản lí công ty. Mà bộ sưu tập này cũng nằm trong chiến lược quảng bá của hai tập đoàn mà. Em giúp anh cũng như là giúp chị Kim rồi. Hãy để em thử sức được ko. Cô bắt đầu thuyết phục anh.
-Ngó bộ em im im vậy mà biết hết trơn chuyện công ty nhỉ. Anh có hơi ngạc nhiên khi nghe cô nói.
-Dĩ nhiên rồi..chuyện gì mà em ko biết chỉ là em có làm hay ko thôi.
-Không ngờ bạn gái anh lại giỏi đến như vậy. anh mỉa mai cô. trong ánh mắt ấy luôn ẩn chứa những sự hạnh phúc.
-Dĩ nhiên rồi. anh nói thừa. Cô mỉm cười nói đầy hạnh phúc. Đôi tay cô choàng qua ôm lấy cổ anh.
Giường như giữa hai người bây giờ ko còn thứ gọi là khoảng cách nữa. sự thân mật đã lấp lại những chỗ trống đó.
Ước gì đôi ta có thể mãi như vậy
Anh sẽ đánh đổi tất cả
Chỉ được ở bên cạnh em
Được em ôm lấy em như vậy
Khiến anh cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ
Cảm nhận hơi ấm từ em
Cảm nhận được sự ấm áp đôi khi đan xen sự lạnh lùng
Khiến anh tràn đầy hy vọng
Ước gì đôi ta có thể yêu nhau như vậy mãi
Anh nguyện sẽ làm tất cả chỉ mãi được như vậy.
-Nhã Kỳ. Anh bất ngờ gọi tên cô.
-Gì cơ..??????
– Em…sẽ mãi yêu anh như thế này nhé? Trong thoáng chốc của cơn gió vừa đi ngang, ánh mắt đan xen sự hạnh phúc của anh thoáng đẫm đìu gì đó.
Cô ngẩng mặt lên khi nghe anh hỏi như vậy.
-Anh hỏi gì kỳ vậy????????
-Trả lời anh đi. Anh cố hỏi tiếp cô.
-Em sẽ mãi yêu anh. từng ngày trôi qua em sẽ lại yêu anh thêm một chút. Cô mỉm cười nói hai tay đan vào nhau tận hưởng sự ấm áp trong cơ thể anh đang tỏa ra.
-Em nói rồi đó nhé, một ngày nào đó dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được phép ngừng yêu anh đâu đấy.
-Nhất định…không được phép ngừng yêu anh. Anh nhắc lại với cô. có lẽ anh vẫn còn sợ những đìu mà ko ai có thể ngờ được ở tương lai.
-Em sẽ mãi yêu anh. dù có chuyện gì đi nữa. cô nhắm mắt cảm nhận được hương vị ngọt ngào của tình yêu.
-Nếu một ngày nào đó, em hết yêu anh. Thì trước khi nói chia tay, hãy giết chết anh trước đi…!. Anh khẽ thầm thì với cô. giường như những đìu ở thì tương lai còn là một ẩn số.
-Tại sao vậy. cô hỏi
-Vì anh, chẳng thể nào sống một cuộc sống mà không có em.
Anh yêu cô đến như vậy sao. Nếu như có ngày đó thật thì cô và anh sẽ ra sao. Sẽ là kẻ thù của nhau hay là một mối quan hệ nào còn hơn là kẻ thù nữa…….người dưng ư….
-Anh Bảo và Nhã Kỳ…Kelvin bỗng đưa ánh mắt ra ngoài và đập vào mắt anh là hình ảnh Thiên Bảo đang cõng Nhã Kỳ trên vai.
-Ủa hai người đó là sao đây. Minh Thư cũng ko biết mối quan hệ của hai người ở hiện tại là sao.
-Nhìn ngó bộ rất tình cảm. Kelvin bỗng nói
-Ko biết hai người đó có phải là pồ ko. Minh Thư đang thắc mắc trong đầu.
-Anh cá với em là hai người đó đang pồ. Kelvin nói chắc nụi.
-Sao anh biết??????
-Ko có lí do. Chỉ là anh thấy như vậy thôi. Kelvin nhìn vào hình ảnh hạnh phúc của hai người có lẽ anh đã hỉu được mọi chuyện qua cử chỉ của Thiên Bảo. Bởi chơi với Thiên Bảo cũng lâu rồi. đủ để anh có thể hỉu được con người Thiên Bảo. Và Gia Huy cũng ko ngoại lệ. Có lẽ cả ba người đều hỉu rõ được tính tình của nhau.
-Em vào nhà đi. Mà em làm việc rồi nhớ đi ngủ sớm nghe. Đừng có thức khuya quá đấy. Xem ra Kelvin và Minh Thư vẫn rất hạnh phúc.
-Em biết rồi. mà anh cũng vậy nha. Đừng có thức khuya đấy. Công việc để mai giải quyết cũng được. Ngủ ngon lun nha. Minh Thư luôn tràn ngập hạnh phúc khi ở cạnh Kelvin.
Đôi khi hạnh phúc quá cũng phải lo sợ. Bởi ko có một hạnh phúc nào có thể viên mãn mà ko có những thử thách chông gai. Phải trải qua những khó khăn đó thì hạnh phúc ấy mới được bền vững.
-Thôi em vào đây. Anh về cẩn thận nghe. Nói rồi cô nhẹ nhàng đẩy cửa xe và định đặt chân xuống bước đi nhưng có một bàn tay đã nắm lấy một tay cô. nó khiến cô ko thể mở cánh cửa xe và bước xuống được. Cô khẽ quay lại.
-Còn chưa cho em về nhà à. Cô mỉm cười nói nhìn anh.
-Chả lẽ em cứ vậy rồi để anh về à. Như vậy thì sao mà anh có đủ sức để về tới nhà. Anh vẫn vậy vừa nói vừa giữ lấy tay cô.
-Chứ anh còn muốn gì nữa. Minh Thư vẫn nai xem như cô ko biết chuyện gì.
-Có thật là em ko biết ko. Anh hỏi lại.
-Ừ..em ko biết thật mà. Mà chuyện gì vậy anh. nói em nghe thử xem. Minh Thư vẫn nai tới cùng dù cho Kelvin có hỏi lại lần nữa.
-Thật là em ko biết ko. Kelvin vẫn kiên nhẫn hỏi lại.
-Không….mặt cô vẫn nai đến cùng.
-Thôi em vào đi. Anh ko mún đôi co với………anh nhanh chóng bị chặn miệng bởi một hành động của cô. cô nhanh chóng đưa môi mình lại và đặt lên môi anh một nụ hôn thật ngọt ngào. Anh lúc đầu có hơi ngạc nhiên nhưng khi nhận ra thì anh cũng nhanh chóng hòa quyện vào nụ hôn đó cùng cô.
Minh Thư nhanh chóng bỏ đi sau khi hôn anh. Còn về Kelvin anh chỉ nhìn theo bóng dáng cao cao của cô đang bước đi. bóng cô xa dần cho đến khi cô bước vào khu chung cư.
Khóe môi anh mỉm cười nhìn theo bóng cô.
‘’Minh Thư tại sao anh lại yêu em nhìu đến như vậy. nếu một ngày ko có em bên cạnh thì anh sẽ ra sao’’ Kelvin nhìn theo bóng của anh.
Có ai ngờ đâu chuyện của tương lai
Một ngày nào đó có thể chúng ta sẽ ko thể như thế này nữa
Nhưng dù có chuyện gì đi nữa
Anh vẫn sẽ mãi yêu em
Và………….
Chưa bao giờ anh hối hận khi yêu em.
Thiên Bảo và Nhã Kỳ cùng nhau đi trên hành lang khu chung cư và họ cùng chân trước cửa phòng. Cả hai vẫn có chút gì đó gọi là nuối tiếc.
-Em vào phòng đi.
-Em vào đây. Lát em qua. Cô vẫn có gì đó xao xuyến.
-Thôi em vào phòng đi. Anh nhắc lại với cô.
Nói rồi cô nhanh chóng mở cửa và bước vào trong ánh mắt luôn dõi theo của anh. cho đến khi cánh cửa được khép lại thì anh mới yên tâm về phòng.
-Anh dạo này quá nghe. Minh Thư nhanh chóng đẩy cửa phòng Thiên Bảo.
-Em nói gì vậy nhỏ. Anh hỏi lại Minh Thư.
-Khai đi. Anh với Nhã Kỳ là sao. Minh Thư tra khảo anh.
-Sao là sao cơ chứ. Anh khó hỉu nhìn Minh Thư.
-Khai thật đi. Quan hệ của hai người là sao vậy. cô kiên nhẫn hỏi lại anh.
-Không có gì cả. Bọn anh ko được như em đâu. Anh nói tay xoay xoay ly nước.
-Em thì sao cơ chứ. Anh bắt đầu lảng sang chuyện của cô.
-Đâu có sao đâu. Mà dạo này em với Kelvin ngó bộ hạnh phúc quá nhỉ. Đi đâu cũng dính chăt như sam. Khiến cho người khác phải ghen tị. ghen tị quá. Anh than thở với cô.
-Làm gì có. Bọn em thì sao mà nổi được giống như ai kia. Minh Thư nói bóng gió.
-Thôi đi nhỏ. Em đừng có ở đây mà suy nghĩ bậy bạ. Lo mà về làm việc đi. Coi chừng anh nói với mẹ là em qua đây cứ lo hẹn hò ko lo làm việc đấy. Đến lúc đó mẹ lại bắt em trở về Mỹ thì lúc đó như thế nào chắc em tự biết đấy. Thôi về làm việc rồi đi ngủ sớm đi. Thiên Bảo nói như đang muốn đuổi cô.
Ko chỉ có Thiên Bảo và Minh Thư mới phải làm việc mà những người còn lại cũng vậy. bởi họ đều đang làm việc tại công ty. Nhất là ở cái tuổi ăn chơi này họ sẽ phải làm những điều mà họ thích nhưng đìu đó chỉ xảy ra nếu như họ là những người bình thường. Còn đằng này họ đã được sinh ra với cái trách nhiệm là tiếp quản cả một tập đoàn lớn nên bây giờ họ đã được học cách tiếp quản chúng. Vậy nên tối nào mọi người cũng bu vào làm việc. Ai cũng có những công việc cho riêng mình. Lúc trước thì cũng chỉ có Nhã Kỳ là ko làm nhưng mà giờ thì khác rồi. cô đã hứa sẽ giúp chị mình một phần nào thì cũng đồng nghĩa với việc một gánh nặng đang chuẩn bị đè nặng lên vai cô.
-Em biết rồi. mà anh nhớ làm sớm rồi đi ngủ luôn hỉ. Anh ngủ ngon nhớ mơ thấy ác mộng nghe. Minh Thư chúc Thiên Bảo ngủ ngon rồi nhanh chóng trở về phòng của mình và Nhã Kỳ.
Anh chợt mỉm cười nhìn theo bóng dáng của Minh Thư. Anh cười vì cái thái độ luôn vui vẻ lun lạc quan của Minh Thư. Nếu như anh cũng giống cô dù chỉ một nửa thôi thì tốt biết mấy. Nhìn Minh Thư như vậy. anh cảm thấy vui được phần nào. bởi với anh Minh Thư giống như là một đứa em gái ko hơn ko kém. Nhìn thấy cô vui và hạnh phúc anh cũng khẽ vui lây và mừng cho em mình.
-Nhã Kỳ…cậu mới đi cùng với anh Bảo à. Minh Thư nói khi thấy Nhã Kỳ.
-Đâu có đâu. Nhã Kỳ tỏ vẻ ngây thơ.
-Chứ lúc nãy ai cõng cậu về vậy. Minh Thư lên tiếng khiến cho Nhã Kỳ như cứng họng.
-Ma đó. cô khẽ nói rồi bật cười nhìn Minh Thư.
-Thôi cậu ở nhà lo làm việc đi. Mình đi đây có chút việc. Lát mình về. nói rồi Nhã Kỳ cầm I-PAD và chiếc laptop màu hồng nhanh chóng bước đi.
-Cậu định đi đâu. Minh Thư thắc mắc hỏi Nhã Kỳ khi nghe Nhã Kỳ nói đi ra ngoài giờ này.
-Mình đi làm việc. Thôi cậu lo tắm rửa đi rồi còn làm việc nữa. Nhã Kỳ dặn dò lại Minh Thư rồi mở cửa bước đi.
-Em uống sữa ko. Thiên Bảo quay qua hỏi cô.
-Sao lúc nào anh cũng bảo em uống sữa vậy. cô hỏi anh khi lần nào anh cũng hỏi cô có uống sữa ko.
-Em ngó lại cơ thể mình đi. Vừa ốm yếu…vừa gầy gò. Như vậy ko uống sữa thì uống gì. Anh lại bắt bẽ cô.
-Làm như anh mập lắm ko bằng. Cô chu mỏ đáng yêu nhìn anh.
-Mập hơn em. Anh nói khiến cho hai người ko thể nhịn nổi cơn cười.
-Chắc mập hơn. Cô lại chu mỏ nhìn anh. thái độ đó cực đáng yêu.
-Này em uống sữa thì anh cũng phải uống đó. nói rồi cô đưa cho anh một hộp sữa cô gái hà lan.
-Em cũng biết là anh ko thích uống sữa mà. Anh nói ánh mắt anh có hơi khó chịu khi nhìn vào hộp sữa. Bởi có khi nào anh biết đến hộp sữa là như thế nào đâu.
-Anh cũng là người mà sao lại ko uống được sữa. Cô trớ trêu hỏi lại anh.
-Thôi em tha cho anh đi. Anh ko uống sữa đâu. Anh bắt đầu chuyển sang van nài cô.
-Vậy anh mua sữa về làm gì vậy. cô thắc mắc hỏi anh. bởi nếu như anh ko muốn uống sữa thì tại sao lại mua sữa về bỏ trong tủ lạnh.
-Mua để khi nào em qua thì anh mời em uống. Anh mỉm cười nhìn cô. ánh mắt anh ẩn chứa gì đó.
-Vậy nếu như em ko qua thì sao. Cô lại bắt bẽ anh.
-Ko qua thì anh để cho chúng hết hạn rồi đem dụt.dễ thôi
Nghe anh nói vậy cô cũng chỉ biết mỉm cười nhìn anh. bởi cô có thể nói gì khi nghe anh trả lời như vậy. cô cười vì những cái lí lẽ ko thua gì một đứa con nít của anh lúc này.
-Bây giờ em cần làm những gì. Cô bắt đầu vô công việc chính.
-Em chỉ cần !
#$%^&*()(*&^%$#
!
#$$%^&*()!
#$%^&*() mọi chuyện cứ để anh làm.
-Em biết rồi. dễ mà. Nói rồi cô kéo ghế lại ngồi vào bàn làm việc với anh. cả hai nhanh chóng tập trung vào công việc. Họ ko còn lung giỡn hay chọc nhau nữa.
Tuy đây là lần đầu tiên cô bắt tay vào làm việc của công ty nhưng với trình độ của cô thì những chuyện như thiết kế thì có lẽ vẫn rất nhẹ nhàng.
Còn về phần anh thì có mệt mỏi nhưng nhìn thấy cô anh như có thêm nghị lực để làm việc. Cả hai chăm chú vào công việc mà ko biết rằng nãy giờ luôn có những ánh mắt nhìn trộm của đối phương. Cả hai thay nhau liếc qua liếc lại. Hết anh rồi lại đến cô.
cô đang vẽ thiết kễ bỗng nhiên lại lén nhìn trộm sang anh. có lẽ đây cũng là lần đầu tiên cô được thấy cái tư thế làm việc của anh. cô khẽ ngắm nhìn lấy cái khuôn mặt như được tạc tượng của anh đang mải mê với công chuyện. Cô cũng ko phải là một đứa con gái thấy trai đẹp thì nịnh nọt hay đơm gì nhưng khi đứng trước mặt anh như thế này được ngắm rõ từng cử chỉ của anh khiến cô có chút gì đó xao xuyến. Thật sự mà nói thì nhìn anh ko khác gì một con người hoàn hảo ko một chút gì là sai sót.
Liệu chúng ta có thể mãi như vậy mãi ko
Nếu một ngày nào đó
Anh ko còn yêu em nữa
Thì em nguyện sẽ mãi yêu anh
Bởi em ko thể quên được anh
Quên đi được những kỷ niệm của chúng ta
Từ cái cử chỉ nhẹ nhàng lúc anh cười
Cho đến những gì mà anh đã làm cho em
Tất cả..tất cả chũng em sẽ mãi ghi sâu vào tìm thức của em
Người mà cả đời này em sẽ nhớ mãi.
-Sao nhìn anh vậy. có lẽ anh cũng nhận ra được nãy giờ luôn có một ánh mắt nào đó dõ theo mình.
-Tại thấy anh xấu trai quá nên nhìn chút thôi. bộ anh ko cho à.
-Xấu trai chứ ren. Anh vừa gõ lạch cạch trên bàn phím vừa nói với cô.
-Chứ chi nữa. cô cũng quay sang làm việc.
-Xấu trai mà cũng có người nhìn đó. thôi lo làm đi rồi ngủ sớm. Sức khỏe em vẫn ko tốt đâu mà thức khuya. Anh bắt đầu quan tâm đến cô.
Nghe anh nói vậy cô cũng ko làm sao nhãnh công việc của anh nữa. cả hai lại lao vào công việc.
Và cũng ở đâu đó có một người đang mải mê với công việc của mình. Tay cô thoăn thoắt với những tiếng gõ phím trên chiếc lap top của mình. Cô cũng vậy cũng bu vào làm việc. Một núi công việc đang chất thành đống chờ cô giải quyết.
Tít tít..tiếng chuông điện thoại vang lên. Có tin nhắn mới. Minh Thư nhanh chóng nhấc điện thoại lên xem ai gửi tin nhắn ình.
Trên màn hình của chiếc điện thoại cái tên ‘’ck đù’’ hiện lên trên đó.
Cô nhanh chóng lấy tay lướt nhanh để mở khóa chiếc điện thoại ra và xem tin nhắn
-Tưởng đâu lúc nãy em ko biết đìu chứ. Là tin nhắn của Kelvin.
Cô khẽ mỉm cười……một nụ cười thật hạnh phúc biết bao. Hy vọng nụ cười này sẽ mãi ngự trị trên môi cô và những giọt nước mắt sẽ ko bao giờ rơi.
Cô cảm thấy vui khi đọc được tin nhắn đó.
-Nếu như em ko biết điều thì anh định làm gì em. Cô nhanh chóng bẫm lia lịa trên màn hình cảm ứng.
-Em dám. Ở bên kia cũng có một nụ cười nhanh chóng được đáp trên gương mặt thanh tú của anh.
-Chứ em sợ ai mà ko dám. Minh Thư.
-Sợ anh. Kelvin
-Chắc sợ. Minh Thư.
-Mà em ăn gì chưa. Đừng để bụng đói. Kelvin.
-Em ăn bánh mì rồi. mà anh ăn gì chưa. Hay là chỉ uống cafe. Minh Thư.
-Anh đang ăn phở…ngon tuyệt. Mà tội em quá nhỉ. Suốt ngày cứ ăn bánh mì với uống sữa. Kelvin.
-Anh dám ăn phở một mình mà còn nhứ em nữa à. Em giận anh thật rồi đó. Minh Thư.
-Em ăn ko. Anh gửi qua cho. Kelvin.
-Ăn chứ sao ko…mà anh gửi bằng cách nào. Minh Thư.
-Em bật bluethoot lên đi anh bắn qua cho. Kelvin.
-Kelvin..anh dám nói vậy à. Em ko nt với anh nữa đâu. Minh Thư.
-Anh giỡn đó. anh nói vậy thôi chứ lấy đâu ra thời gian mà ăn với uống nữa. công việc thì như núi mà ăn gì nữa. Kelvin.
-Vậy mà em tưởng đâu anh dám chứ. Minh Thư.
-Em nhớ làm việc rồi đi ngủ sớm nghe. Thức khuya ko tốt cho sức khỏe đâu. Kelvin.
-Em biết rồi. mà anh cũng ngủ sớm lun nghe. Minh Thư.
-Nhớ đi ngủ sớm đó. ngủ ngon và mơ thấy anh nghe. Kelvin.
-Em sẽ mơ thấy một anh nào đó thật đẹp trai hơn anh. chứ mơ thấy anh mất công em lại gặp ác mộng nữa. Minh Thư.
-Chắc em dám. Kelvin
-Chứ sợ ai. Minh Thư.
-Mà Nhã Kỳ có ở nhà cùng em ko. Kelvin
-Hình như Nhã Kỳ sang làm việc cùng anh Bảo rồi. lúc nãy thấy cô ấy đem I-PAD và LAPTOP sang bên đấy. Mà chi vậy. Minh Thư.
-Không có gì. Kelvin như lóe lên trong đầu ý nghĩ gì đó.
-Thôi anh lo làm việc rồi ngủ đi. Minh Thư.
Nhưng cô cứ chờ mãi mà ko thấy tin nhắn được đáp lại. Có lẽ đây là lần đầu tiên ah cho cô chờ dài đến như vậy. bởi lần nào anh cũng là người kết thúc mà. Còn lần nàu thì sao đây. Phải chăng anh có chuyện gì. Tại sao lại ko trả lời tin nhắn lại. Cô cứ thấp thoảng lo âu. Cứ nhìn vào điện thoại như đang trông chờ một đìu gì đó.
Cô cũng mất tập trung hơn vào công việc. Đầu óc cô cứ để đi đâu.
b………..í……..p………….b………………í………p