Đọc truyện Nước Mắt Bồ Công Anh – Chương 61: Forgive me, i love you
“Finally, I have leant how to love
But you went out of sight among spacious people
My love….
Forgive me, I love you….”
_ Sao anh lại gặp ba em? – Đan hỏi khi cả hai đang dạo bước ở công viên
_ Đó chẳng phải là điều con rể tương lai nên làm sao? – Huy nói với vẻ đương nhiên.
_ Nhưng ba em sẽ la anh đó! – Đan hoàn toàn có thể thể hiểu được sự giận dữ của ba cô cũng chỉ vì lo lắng cho cô mà thôi. Năm ấy, chứng kiến Đan hoàn toàn suy sụp sau sự ra đi của Huy cũng đủ khiến ông sợ hãi và giận dữ lắm rồi. Nếu giờ gặp Huy, không biết ông sẽ nói gì? Haizzz, ba Đan vốn dĩ chưa bao giờ là người dễ đoán.
_ Anh đáng bị thế mà. – Huy thở dài, nếu có thể anh muốn thời gian quay lại, để không hành động một cách ngu ngốc như ngày đó. Tim anh vẫn quặn đau khi nhớ đến những điều đã xảy ra với Đan khi anh không ở bên cô. Bất giác tay Huy siết chặt lấy bàn tay mỏng manh anh đang giữ lấy.
_ Nhưng có sớm quá không?
_ Sao anh không hiểu cái đầu phức tạp của em đang nghĩ gì nhỉ? – Huy dừng bước, quay sang, nhìn vào mắt Đan – Em sợ gì chứ?
_ Em… chỉ là không muốn kết hôn sớm thôi. – Đan xấu hổ thừa nhận
_ Có ai bảo em phải kết hôn liền đâu. – Huy thở dài – Chỉ là đính hôn thôi. Nếu em muốn, 10 năm sau chúng ta kết hôn cũng được.
_ Thật không? – Đan reo lên
Huy chưng hửng… Có cần phải tin lời anh đến thế không? Đan thích thú nhìn Huy hồi lâu rồi nhón chân, quàng tay quanh cổ anh, thì thầm…
_ Em chỉ đùa thôi.
Huy bật cười, siết chặt Đan vào lòng… Thời gian như ngừng lại cho đến khi…
_ Này, buông em ra đi.
_ Sao???? – Huy thắc mắc
_ Em mỏi chân quá!
_???
_ Anh cao quá! Hix!!!!
Huy nghĩ ngợi rồi bật cười khanh khách, nhấc bổng Đan lên quay mấy vòng…
_ Anh làm gì thế? – Đan bất ngờ hét lên…
….
_ Khuya rồi, chúng ta về thôi. Anh cõng em nha?
_ Được đó! – Đan thích thú cười vang.
Đan ngả đầu lên bờ vai ấm áp, rộng lớn và vững chãi ấy. Từng cơn gió lướt qua, vờn nhẹ mái tóc cô…
_ Huy này, hứa với em đi!
_ Hứa gì?
_ Không bao giờ được rời xa em nữa.
_ Không!
_ Tại sao? – Giọng Đan như sắp khóc đến nơi
_ Bởi anh sẽ dùng tính mạng mình để đảm bảo điều đó. Anh không đủ tự tin và nghị lực để sống tiếp nếu để vuột mất em một lần nào nữa đâu.
Đan nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ Huy, rồi tựa má mình vào đấy…
_ Hát đi anh!
_ Gì?
_ Hát cho em nghe đi!
_ Sao lại thế?
_ Tiểu thuyết thường như thế còn gì, những lúc này, người chàng trai sẽ hát cho cô gái nghe, sau đó họ sẽ trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào… – Đan bất ngờ im bặt, vế trước được rồi, thêm cái vế sau để làm gì, chẳng khác nào…
Huy bất ngờ cười vang.
_ Em thích thế à? – Huy trêu
_ Không, vế trước thôi, không cười nữa, em giận đấy!
_ Được rồi! – Huy vẫn chưa thể ngừng cười.
_ Huy!!!!!
_ Anh hát!
“Every night, somewhere in my dream….
I hear the sound of piano again…
Onece more time, I miss you…
A girl who have pretty smile…
Closing eyes, I want to come back that day…
I want to meet you, although you was in my memory…
Why? I can’t forget you, can’t constrai myself to halt
Trying to get used to living without you..
But it’s very….very hard….
Holding back the tears?…..No, I can’t….
Holding back a nameless melancholy?…. No, I’m powerless
Finally, I have leant how to love
But you went out of sight among spacious people
My love….
Forgive me, I love you….”
_ Bài này? – Đan ngập ngừng, cố tìm trong trí nhớ
_ Đừng tìm nữa! – Huy cắt ngang
_ Tại sao? – Đan mơ hồ – Chẳng lẽ là sáng tác của anh à? Sáng tác của anh? – Đan giật mình, lặp lại lần nữa.
Huy không trả lời mà chỉ cười như một sự thừa nhận. Năm năm qua, mỗi khi nhớ Đan, anh chỉ có guitar và bài hát này làm bạn. Tuy chẳng thể vơi đi nỗi nhớ, nhưng có thể khiến anh mỉm cười với nỗi nhớ ấy.
_ Em nhớ anh! Rất, rất nhớ anh. – Đan gần như thì thào với chính mình
Huy bất chợt khựng lại…
Và sau đó, không biết vế sau có diễn ra hay không, chỉ biết sau đó Đan tự khắc ghi trong lòng rằng: Không được có bất cứ sơ suất nào trước mặt sói…