Đọc truyện Nước Mắt Bồ Công Anh – Chương 23: Hạnh phúc ư? đơn giản thôi!!!(1)
“ Hạnh phúc không phải là cụm từ hoa mĩ. Đôi khi nó chỉ là những gì gần gũi nhất…”
Đan tỉnh giấc khi trời vừa hửng sáng…
Cô bé nhìn ra cửa kính, những tia sáng đầu tiên đang bừng lên nơi cuối chân trời…
Linh vẫn còn say ngủ, Đan để lại vài dòng cho cô bé rồi ra khỏi phòng. Đan muốn thấy mặt trời mọc trên biển. Không khí buổi sớm se se lạnh, vẫn còn ẩm hơi sương. Đan nghe thấy vị mặn của đại dương trong làn gió sớm. Cô bé ngồi xuống cát, nhìn về phía chân trời xa thẳm. Thời gian lặng lẽ trôi qua…
Đan nghĩ về khoảng thời gian đã qua, nghĩ về sự xuất hiện của Huy, nghĩ tới những mảng quá khứ về Nguyên, nghĩ về sự yêu thương của vú Hà, nghĩ về sự bao dung của ba… Phải chăng cuộc đời đã ban tặng cho Đan quá nhiều mà cô bé chẳng hề hay biết? Để giờ đây khi nhận ra, thì cũng là lúc nhận thấy mình vô tâm thật nhiều…
Một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cô bé từ phía sau…
Đan giật mình quay lại. Huy đã bên cạnh cô bé từ lúc nào. Cậu nhóc áp má mình vào má Đan…
_ Sao lại khóc khi không có tôi?- Huy lên tiếng
_ Khóc?- Đan giật mình nhận ra mình đang khóc, thật lạ, cô bé đâu có cảm giác nước mắt rơi nhỉ?- Sao bạn lại ra đây?
_ Ra xem mặt trời mọc! Định rủ bạn đi cùng! Ai ngờ, bạn ra trước rồi!
_ Biển sớm đẹp quá!- Đan mỉm cười
_ Ừ!- Huy mơ hồ đáp lại
Ánh dương nhô lên, bao trùm lấy tất cả. Bóng hai người trên nền cát như là một….
….
_ Tí nữa gặp nhau nhé!- Huy tạm biệt khi đưa Đan về phòng
….
_ Đi đâu thế?- Linh nheo nheo mắt nhìn Đan
_ Ngắm mặt trời mọc!
_ Một mình?
_ Ừ, thì…
_ Thì cái gì! Để tao trả lời giúp cho, là hai mình chứ gì?
Đan chỉ mỉm cười mà không trả lời…
_ Chuẩn bị nhanh đi! Còn xuống ăn sáng nữa!- Linh hối thúc
_ Ừ! Mà hôm nay mình sẽ đi những đâu?
_ Hình như là đi Vinpearl Land hay sao đó! Chọn đồ nào thoải mái đó! Hoạt động hơi nhiều đấy!
_ Đợi tao một chút!
Một lát sau, Đan trở ra với chiếc short khỏe khoắn đi cùng với cái áo kiếu nhạt màu và một đôi sandal đế xẹp, hoàn toàn thoải mái. Linh nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi mỉm cười
_ Tuyệt!
_ Mày cũng thế!- Đan nhận xét. Linh mặc gần giống như cô bé nhưng cách phối màu cùng phụ kiện khác nhau.- Xuống thôi!
_ Khoan!- Linh kéo Đan lại- Hình như còn thiếu cái gì đó!
_ Gì?
_ À!- Linh reo lên rồi tìm kiếm trong va li của mình chiếc mũ phớt sậm màu rồi đội lên đầu Đan- Thế này thì ổn rồi
_ Mày làm như diễn thời trang không bằng!
_ Mày không biết đây là dịp để bọn con gái đọ sắc với nhau à! Bọn nó ganh đua từng chút một đó! Tao dám cá mấy nó bỏ mất mấy tuần để shopping đấy!
_ Thôi…
Cốc…cốc…cốc…- Tiếng gõ cửa cắt ngang lời Đan
_ Ai thế nhỉ?- Linh chạy ra- Mày ơi! Ra đây!- Tiếng Linh đầy ngạc nhiên
Một chàng trai lạ mặt, nhưng cũng chẳng lạ chút nào, bởi trên tay cậu ta là bó hoa hồng mà mấy tuần qua ngày nào Đan cũng nhận được…
_ Anh là Ken!- Linh lên tiếng
_ Đúng thế!- Anh ta mỉm cười nhìn Đan
_ Anh là Thiên Vương trong cuộc thi học sinh thanh lịch năm vừa rồi?- Linh tiếp tục tra hỏi
Cậu ta gật đầu,ra chiều tự mãn…. Linh trố mắt…
_ Lần đầu gặp em!- Ken đưa cho Đan bó hoa trên tay
Nhưng Đan chợt khựng lại… Không phải vì ngượng ngùng, không phải vì bất ngờ, mà là,… từ phía đầu kia của lối đi, Huy đang tiến về phía cô bé. Ánh mắt cậu nhóc thoáng liếc sang người con trai bên cạnh Đan, nhưng rất nhanh rồi trở lại vẻ thản nhiên vốn dĩ…
Đan thật sự cảm thấy khó xử, không biết con người khó hiểu kia sẽ làm gì. Không biết làm gì hơn, đành cúi đầu bối rối…
Huy bước lại đứng trước Đan…
Linh cũng tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhẹ nhàng là thông báo “ Đan là bạn gái tôi!” còn mạnh hơn thì,… cô bé cũng chẳng biết nữa! Nhìn hai chàng trai trước mặt, Linh không khỏi ngăn mình làm một phép so sánh. Cựu Thiên Vương vs Đương Kim Thiên Vương…
Ngoại hình: Cựu Thiên Vương thắng( bởi có một chiều cao quá “ khủng” và một đôi mắt rất quyến rũ)
Phong cách ăn mặc hiện tại: Cựu Thiên Vương thắng ( trong một ngày hoạt động nhiều như hôm nay mà ăn mặc cầu kì như trang phục của Ken thì chết mất!!!)
Linh thôi không so sánh, cảm thấy hơi ngượng, có phải của mình đâu…
Và không hổ danh là người khó đoán nhất hành tinh, những gì Huy làm lúc đó đã khiến Đan phải lao đao cả ngày trời…
Sao mà không chấn động cho được, khi Huy thản nhiên lại nắm tay cô bé, cúi xuống thì thầm “ Tôi xuống trước!” rồi, rồi… đặt một cái kiss nhẹ nhàng lên má Đan… Chỉ như thế! Rồi quay lưng đi…
Thế nào là giết người không gươm giáo, giờ thì Đan đã hiểu!
Người ta làm kẻ “hủy diệt” vậy thì mình phải là cứu tinh thôi! Đành vậy!
Nghĩ thế, cô bé nhận bó hoa từ tay Ken rồi nở nụ cười đẹp nhất mà mình có thể
_ Mình xuống thôi!- Đan đề nghị
…
Xuống tới đại sảnh, Đan thở phào…
_ May quá!- Cô bé chợt sững người
_ Sao thế?- Linh ngạc nhiên
_ Mày nói chẳng sai chút nào!
_ Gì???
_ Đúng như là tuẫn lễ fashion vậy!
_ Giờ mới biết hả?- Linh cười ra vẻ bề trên
Quả thật, có lẽ Linh và Đan là hai cô bé “ giản dị” nhất lúc này. Mọi người ai cũng trang điểm như đi vũ hội! Những cô gái tập trung lại, đưa ra nhận xét về những bộ trang phục xung quanh, am hiểu tường tận như những chuyên gia thời trang.
_ Xuống rồi à?- Huy cùng Thiên bước tới
_ Giao Linh cho mày đó!- Huy quay sang Thiên rồi kéo Đan đi trước
_ Sao lại giao cô nhóc này cho tao?- Sao lại giao tôi cho anh ta!- Linh và Thiên không hẹn mà cùng hét lên
Huy không nói gì, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy…
_ Anh gọi ai là cô nhóc!- Linh trợn mắt
_ Có hai người, không phải cô nhóc thì là ma à?
_ Tôi không phải nhóc!- Linh liếc Thiên
_ Ừ! Không phải nhóc là được chớ gì? Cô bé! Dữ hơn tôi tưởng nhỉ! Khác hẳn với lần đầu gặp mặt!- Thiên nheo nheo mắt
_ Đã- nói- là- không- phải- nhóc- hay- cô- bé- gì- hết! Hiểu chưa?- Linh gằn giọng
_ Ok! Thôi thì thôi!- Thiên bật cười trước điệu bộ “nhím xù” của Linh
_ Thế thì tốt!- Linh quay đi
Thiên nhìn theo thích thú, rồi tới kéo Linh đi
_ Buông tôi ra!- Linh ngạc nhiên
_ Nó bảo tôi giữ cô bé, tôi không làm được thì nó giết tôi đấy!
_ Tôi tự biết đi!
_ Yên lặng đi! Không tôi…
_ Anh làm gì?- Giọng Linh thách thức
_ Kissing you!- Thiên biết thể nào Linh cũng yên
Vậy mà….
_ Cũng được! Để xem anh dám không! Hay để tôi kiss anh trước nhá! Ngay tại đây!- Linh ra chiều suy nghĩ
Lần này thì Thiên cứng họng. Lòi đâu ra một con nhóc đáo để thế này chứ! Cậu nhóc lần đầu tiên thừa nhận thua cuộc…