Đọc truyện Nước Đổ Đầy Ly – Chương 2: Đều Là Giả Vờ
Kevin quả thực không ngờ sẽ gặp lại Tân Thiên Ngọc ở nơi này.
Càng không ngờ tới người phỏng vấn phía nhà trẻ là cậu.
Kevin suy nghĩ rối bời, bỗng nhớ ra: Đúng rồi, Tân Thiên Ngọc từng nói cậu dạy tiếng Anh, vậy cậu là giáo viên mầm non cũng không có gì lạ…
Chỉ là, Kevin vốn khinh thường loại du học sinh trở về không làm được gì bèn đi dạy tiếng Anh, hắn coi họ là những kẻ “lêu lổng”, không ngờ rằng bây giờ kẻ “lêu lổng” lại ngồi ở vị trí người phỏng vấn, dùng ánh mắt hờ hững xa lạ nhìn mình.
Ngoại trừ Tân Thiên Ngọc thì còn có hai người phỏng vấn nữa.
Nhưng bởi vì Tân Thiên Ngọc ngồi ở chính giữa, cách sắp xếp chỗ ngồi này đã ngầm ám chỉ Tân Thiên Ngọc là người có quyền lên tiếng nhất.
Kevin hơi hối hận tối qua đã bất lịch sự với Tân Thiên Ngọc.
Mà giờ phút này, Tân Thiên Ngọc dùng thái độ vô tư đối xử với một nhà ba người Kevin, tiến hành phỏng vấn như lệ thường.
Kevin cũng biểu hiện rất bình thường, không cố ý tỏ vẻ quen thân.
Kevin suy xét là: Ngoại trừ Tân Thiên Ngọc thì còn có hai người phỏng vấn nữa, cho dù là người quen cũng không được biểu hiện ra.
Kevin cũng không tiện bắt chuyện trực tiếp với Tân Thiên Ngọc ở nhà trẻ.
Thế nên khi trở về công ty, hắn tìm Túc Trung, nói rằng muốn hẹn Tân Thiên Ngọc đi ăn.
Túc Trung nói, phải hỏi xem Tân Thiên Ngọc có đồng ý hay không.
Tân Thiên Ngọc cũng cố ý khiến Kevin không thoải mái, cho hắn leo cây hai lần, đến lần thứ ba mới khoan thai tới muộn.
Cậu tỏ vẻ áy náy nói: “Ngại quá, trong trường có chút việc nên tôi tới trễ.”
Kevin ngờ rằng Tân Thiên Ngọc cố ý phô trương, mà sự thật cũng đúng là như vậy.
Nhưng Kevin cũng đành chịu.
Hắn rất oan ức: Hắn đường đường là tinh anh ngành tài chính, tự xưng là “giai cấp tiểu tư sản”, lại vẫn bị một kẻ dạy học tầm thường đùa giỡn.
Nhưng suy xét đến bằng cấp của con trai, Kevin đành hạ mình, cười làm lành với Tân Thiên Ngọc, hàn huyên vài câu, nhắc tới nỗi lo học hành của con trai.
Tân Thiên Ngọc nói: “Con trai anh rất thông minh, không cần lo lắng.”
Kevin nghe lời ba phải này, cực kỳ bất an: Rốt cuộc lời này là “Con anh rất thông minh, không cần lo lắng, nhà trẻ chúng tôi sẽ nhận cháu”, hay là “Con anh rất thông minh, không cần lo lắng, tới nhà trẻ khác cũng ổn thôi”?
Dáng vẻ lo lắng này của Kevin khiến Tân Thiên Ngọc rất hưởng thụ.
Chỉ là gương mặt Tân Thiên Ngọc có tính lừa gạt cực cao, đôi mắt long lanh nước, nhìn rất ngây thơ, không hề thấy sự hả hê trong lòng.
Dù sao thì Tân Thiên Ngọc đã dùng gương mặt này giả vờ yếu đuối để giành được sự yêu thích của Túc Trung.
Kevin lấy ra món quà đắt tiền đã chuẩn bị từ trước đưa cho Tân Thiên Ngọc, Tân Thiên Ngọc đương nhiên không chịu nhận: Đùa à, nếu nhận quà, chẳng phải là đưa nhược điểm cho người ta?
Tân Thiên Ngọc không làm mấy chuyện để lại sơ hở như thế.
Tân Thiên Ngọc chỉ nói: “Aiii, con trai anh khá lắm, tiếng Anh cũng nói rất lưu loát, anh làm cha hẳn rất để tâm dạy dỗ.”
Kevin ha hả cười nói: “Không dám nhận, chỉ là thi thoảng mở phim hoạt hình tiếng Anh cho thằng bé xem mà thôi.
Là chính nó thấy thích, học lỏm vài câu.”
Tân Thiên Ngọc lại nói: “Nhưng như ngài từng nói, nhà trẻ chúng tôi không có giáo viên tốt nghiệp Ivy league, sợ là không xứng làm giáo viên của cậu bé.”
Kevin nghe câu này, lưng căng cứng: Quả nhiên! Quả nhiên! Mình biết cái tên Tân Thiên Ngọc này không tốt đẹp gì mà! Trời ạ, tên gay này thật biết giả vờ giả vịt, vừa làm bộ tao nhã, vừa mang thù muốn tính kế mình!
Kevin cũng không dám mắng chửi ngay mặt, chỉ đành cười gượng, cố gắng mềm mỏng nói: “Cậu vừa nói đùa phải không? Ai mà không biết giáo viên nhà trẻ các cậu là hạng nhất… Giống như trường cũ của cậu, trên phương diện giáo dục cũng là mạnh nhất, có câu ‘ai cũng có chuyên môn của mình’, làm giáo viên, giỏi chuyên môn là được rồi, cho dù tốt nghiệp Harvard cũng chưa chắc so được.”
Lời này thật sự buồn nôn, khiến Tân Thiên Ngọc bật cười.
Tân Thiên Ngọc nói bừa mấy câu, mới buông tha Kevin.
Nói thật, cậu và Kevin cũng không có thù hận gì sâu sắc, không đến mức vì tức giận nhất thời mà ngáng chân sự học của con nhà người ta.
Lại nói, nếu lúc này Tân Thiên Ngọc ngáng chân, về công, là vì việc riêng làm ảnh hưởng công việc, về tư, càng không tốt.
Dù sao thì con trai Kevin vào nhà trẻ nhà cậu rồi, về sau Kevin không thể không khách sáo với cậu.
Nếu cậu thật sự đá người ta ra khỏi nhà trẻ, có khi càng khiến Kevin không kiêng dè, càng thêm quá đáng.
Kevin đối xử với Tân Thiên Ngọc lúc trước thì ngạo mạn sau này lại phải cung kính, đúng là rất mắc cười.
Tân Thiên Ngọc không cố tình làm khó hắn, chỉ là cố ý trêu chọc vài câu mà thôi.
Nhưng Tân Thiên Ngọc sống chết không chịu nhận quà khiến Kevin thấp thỏm mất mấy ngày, mãi đến khi nhà trẻ gửi thông báo trúng tuyển cho con trai hắn, Kevin mới hoàn toàn yên lòng, chỉ là sau này đối xử với Tân Thiên Ngọc thì không dám châm chọc khiêu khích.
Kevin, Nhụy Lôi và Jones tạm coi là mấy người đồng nghiệp khá thân với Túc Trung trong công ty.
Nhụy Lôi và Jones đều là người lễ độ, mà hiện tại Kevin cũng tỏ vẻ lễ độ, cho nên bề ngoài họ đều có vẻ yêu quý Tân Thiên Ngọc.
Nhưng trong lòng lại vẫn cảm thấy Tân Thiên Ngọc không xứng với Túc Trung.
Chỉ là không nói ra thì Tân Thiên Ngọc cũng giả vờ không biết, giữ thể diện, biết chừng mực, đây là xã giao của người trưởng thành.
Nhưng mà, trên thế giới có một loại xã giao không có đúng mực, đó chính là “mẹ nó xã giao” —— đây không phải câu thô tục, nghĩa trên mặt chữ là “mẹ nó”.
Ở đây là chỉ mẹ Túc Trung.
Hôm đó, Tân Thiên Ngọc ở nhà một mình, nghe thấy tiếng chuông cửa, đang buồn bực không biết ai đến, mở cửa ra phát hiện là một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ ấy chính là Lâm Xuân Hồng, mẹ của Túc Trung.
Bà ta dùng ánh mắt đánh giá hàng hóa nhìn Tân Thiên Ngọc từ đầu đến chân, ánh mắt rõ ràng không hài lòng.
Tân Thiên Ngọc thầm nghĩ “Bác cảm thấy cháu là đàn ông rất mất điểm, cháu cũng cảm thấy Túc Trung có người mẹ như bác rất mất điểm”.
Nhưng bất đắc dĩ là Túc Trung ở trong lòng Tân Thiên Ngọc đã 9999 điểm, mất điểm như thế nào cũng không thể thấp hơn 100 điểm.
Túc Trung về đến nhà, nhìn thấy Lâm Xuân Hồng, cũng rất bất ngờ, nói: “Sao không báo trước mà đã tới?”
Lâm Xuân Hồng hầm hừ: “Tôi tới nhà con trai cũng phải hẹn trước?”
Túc Trung đáp: “Tốt nhất là thế.”
Lâm Xuân Hồng tức muốn chết, nhưng lại không thể làm gì được con trai cưng nhà mình, rất là oan ức: “Dì Xảo, dì Phương tới nhà con trai, muốn tới lúc nào thì tới, còn có thể cầm chìa khóa, tự mở cửa!”
Túc Trung nói: “Ồ.”
Lâm Xuân Hồng chỉ cảm thấy một quyền đánh vào bông, lát sau lại nói: “Các dì ấy đều được ẵm cháu…”
Lúc Lâm Xuân Hồng nói câu này, Tân Thiên Ngọc cũng ở đó, ngồi ngay bên cạnh Túc Trung.
Lâm Xuân Hồng không hề né tránh, nói thẳng: “Vẫn phải có đứa con mới được.”
Nếu là người khác, Tân Thiên Ngọc sẽ đáp trả ngay “Thích trẻ con như vậy thì sao không tự sinh, Nhà nước cũng đâu cấm sinh con thứ hai nữa, dì mau sinh đi, để mấy năm nữa mãn kinh rồi thì không kịp đâu nhé”.
Nhưng ở trước mặt Túc Trung, Tân Thiên Ngọc vẫn giữ vững hình tượng dịu dàng khách sáo, chỉ cúi đầu không nói gì.
Túc Trung cũng không nói gì.
Lâm Xuân Hồng không chịu nổi sự trầm mặc này, tiếp tục hỏi: “Con không định sinh con sao?”
Túc Trung đáp: “Không.”
Lâm Xuân Hồng trừng mắt, vẻ mặt không ủng hộ: “Sinh con bao điều tốt! Vì sao không sinh?”
Túc Trung nói: “Con là đàn ông, mẹ bắt sinh con, thì là làm khó người khác.”
Gương mặt Lâm Xuân Hồng lúc đỏ lúc trắng, nhất thời nói không nên lời.
Bà chỉ đưa mắt nhìn Tân Thiên Ngọc, vô cùng không hài lòng.
Nhưng rốt cuộc bà biết không thể ngay mặt nói thẳng người ta không tốt, liền cười mỉm nói: “Đứa trẻ Tiểu Ngọc này cũng khá tốt, lịch sự nhã nhặn, lại hiểu chuyện, có khí chất…”
Khen một đống, Lâm Xuân Hồng cuối cùng chốt một câu: “Nếu là con gái thì tốt rồi.”
Tân Thiên Ngọc muốn nói: Nếu ngài là người câm thì tốt rồi.
Nhưng cậu không thể nói vậy, đây là mẹ Túc Trung, không được cãi.
Lại nói tiếp, Tân Thiên Ngọc cung kính nhường nhịn mẹ Túc Trung hơn cả mẹ mình.
Trước mặt Túc Trung, Tân Thiên Ngọc luôn che giấu răng nanh, giả vờ ngoan ngoãn, dùng ánh mắt bất lực nhìn Túc Trung.
Gương mặt Túc Trung bình tĩnh không gợn sóng, nói: “Con là đồng tính.
Nếu Tiểu Ngọc là con gái, con và em ấy sẽ không thành đôi.”
Lâm Xuân Hồng thật sự không còn gì để nói.
Tân Thiên Ngọc thấy Lâm Xuân Hồng không vui, cậu liền vui vẻ, cười trộm thầm nghĩ: Anh Trung nhà mình thật đáng yêu.
Có câu, nếu bạn cảm thấy một người đàn ông rất tuấn tú, vậy thì bạn thích hắn.
Nhưng nếu bạn cảm thấy hắn đáng yêu, vậy thì bạn đã yêu hắn tới mức hết thuốc chữa.
Cách Tân Thiên Ngọc nhìn Túc Trung đã vượt qua giai đoạn “thấy sắc nảy lòng tham”: “Sao người đàn ông này có thể đẹp trai như vậy, mình nhất định phải tán đổ anh ấy” tiến đến giai đoạn hết thuốc chữa muốn ngừng mà không ngừng được: “Anh Trung nhà mình làm gì cũng thật đáng yêu”.
Tân Thiên Ngọc hồi tưởng tâm trạng hường phấn này, rỗi hơi nói với Chu Phác: “Có lẽ tao và Túc Trung sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Chu Phác khịt mũi coi thường: “Không thể nào.”
Tân Thiên Ngọc nhíu mày: “Vì sao?”
Chu Phác nói: “Mày không thể giả vờ cả đời.”
Từ lúc bắt đầu, trước mặt Túc Trung, Tân Thiên Ngọc vẫn luôn giả vờ, giả vờ đơn thuần, giả vờ ngây thơ, giả vờ ngoan ngoãn, còn giả vờ nghèo, nói không thuê được phòng nên vào ở nhà Túc Trung, cuối cùng phát triển thành người yêu sống chung.
Tân Thiên Ngọc còn giấu diếm Túc Trung rất nhiều thứ.
Ví như, cậu không hề nghèo túng tới mức không thuê được phòng, cậu không phải kiểu người bánh bao* nhẫn nhục chịu đựng, thậm chí cậu cũng chẳng phải là giáo viên tiếng Anh của nhà trẻ.
(*) Tính cách bánh bao: Miêu tả người nhu nhược, bị bắt nạt cũng không dám lên tiếng. .