Đọc truyện Nửa Thời Gian Ấm Áp – Chương 133
Nhan Hiểu Thần thở dài, “Con của mình, cho dù trai hay gái thì ở trong mắt người mẹ cũng đều là độc nhất vô nhị, đây không phải là vấn đề khách quan, mà là vấn đề chủ quan, bà ấy cho rằng em không xứng với anh là chuyện rất bình thường, anh lại đi tranh cãi với mẹ anh vì sao bà ấy thiên vị con mình, vì sao cảm thấy trên đời này con trai của bà ấy mới là ưu tú nhất, có thể cãi được đến đâu chứ? Nếu anh bởi vì em mà khắc khẩu với mẹ, ba mẹ anh sẽ không phiền trách gì anh cả, chỉ là giận lây sang em thôi.
Lúc đầu, quan hệ giữa em và bọn họ vốn đã chẳng tốt đẹp gì, chẳng lẽ anh còn muốn tăng thêm mâu thuẫn?”Thẩm Hầu không phải là không thừa nhận mỗi câu nói của Hiểu Thần đều chính xác, nhưng có đôi lúc hắn nghĩ thà rằng cô giống như những đứa con gái khác, tranh cãi kịch liệt không nể nang ai, cũng không muốn cô thanh tỉnh lý trí như vậy, thanh tỉnh để tự nhượng bộ, lý trí để tự chịu khổ.
Hơn nữa, nếu hắn không có cách nào chấp nhận việc phản đối của ba mẹ, thì hắn không giải thích được tại sao phải rộng lòng bỏ qua, mặc cho bọn họ tiếp tục phản đối chuyện của hắn và Hiểu Thần yêu nhau, bởi vì không giải thích được nên càng lúc càng thêm bực tức.
Nhan Hiểu Thần nói: “Trước kia anh hay hỏi em bắt đầu từ lúc nào em đã để ý đến anh, có cảm tình với anh, em đã cho anh biết là lúc vừa khai giảng, các tân sinh viên đến báo danh, anh có biết vì cái gì mà khiến em để ý đến anh, đối với anh có cảm tình không?” Thẩm Hầu có chút hơi khó hiểu cũng hơi hiếu kỳ, không biết vì sao đột nhiên lại chuyển sang đề tài này.
Nhan Hiểu Thần nói: “Năm ấy nghỉ hè, ba em bị tai nạn giao thông ở ngoài thành phố, một mình em đến trường đại học báo danh, nhìn thấy các sinh viên đều có ba mẹ dẫn đi, túi lớn túi nhỏ, nếu không phải là ba cầm, thì cũng là mẹ mang, ba mẹ chu đáo chăm sóc bọn họ, bọn họ còn bực bội ba mẹ, cho là phiền phức, quản thúc quá đáng, em đã từng cho rằng những đứa con đó đúng là khó dạy, không biết quý trọng! Bọn họ căn bản không hiểu rõ, chỉ là một chút yêu thương cũng phải có, đời này kiếp này…” Giọng nói của Nhan Hiểu Thần có chút nghẹn ngào, lời nói đứt quãng.
Thẩm Hầu không dám lên tiếng, cầm lấy tay của cô, Nhan Hiểu Thần bình tĩnh được một chút, khẽ cười nói: “Trong một đám nhiều sinh viên như vậy, em đã để ý đến anh.
Mẹ anh muốn cầm túi cho anh, anh cười nhạo mẹ, ‘Mẹ nuôi con để làm cảnh à?’, anh cầm lấy túi lớn túi nhỏ, còn không quên hỏi han mẹ, mẹ anh lải nhải lẩm bẩm dặn dò anh phải ăn cơm đúng giờ, trời lạnh nhớ phải mặc thêm áo, ở chung với mấy đứa bạn trong ký túc xá phải hòa thuận, cần cù siêng năng một chút, chủ động dọn dẹp phòng ở… Bên cạnh đi tới đi lui có rất nhiều người, anh vẫn cười hì hì lắng nghe, tuy rằng có thể tai trái nghe, tai phải bay mất, nhưng có thể nhìn ra, anh đối với ba mẹ rất có kiên nhẫn, thật có hiếu.
Từ đó, em đã khẳng định, anh là người rất tốt.
”Thẩm Hầu đã nghĩ tới rất nhiều lý do tại sao Nhan Hiểu Thần coi trọng hắn như vậy, không ngờ ấn tượng đầu tiên của cô lại là bởi vì hắn đối xử tốt với mẹ của mình.
.