Đọc truyện Nửa Mặt Giang Hồ – Chương 52: Vị trí trưởng lão
Ra khỏi Vân Mộng Viên, Hề Ngọc Đường dịch dung, thay đổi y phục, nâng kiếm lên ngựa, không hề chào hỏi ai, phóng nhanh một đường ra khỏi Hàng Châu, chạy thẳng tới cốc Thanh Sơn.
Nàng đã bắt đầu bồi dưỡng tâm phúc từ nhỏ, trải qua bao thủ đoạn máu tanh, đến cuối cùng còn chém chết toàn bộ những kẻ hai lòng, những người ở lại, tất cả đều là người mà mình có thể tin tưởng đến mức giao cả tính mạng. Nhưng nàng không thể ngờ, có một ngày, người thân nhất bên cạnh mình sẽ hợp mưu cùng người ngoài để tính kế lên người nàng, nào sợ “người ngoài” kia chính là ca ca ruột của nàng.
Thẩm Thất là ai? Hề Ngọc Đường có thể nói không chút do dự, nếu có một ngày có ai đó uy hiếp Thẩm Thất để lấy mạng của nàng, nàng sẽ không nói hai lời mà dùng mạng để đổi. Giao tình giữa bọn họ là lấy mạng đổi mạng, là cứu giúp trong lúc hoạn nạn, nắm tay cùng đồng hành, chẳng sợ mình chết cũng không muốn hắn phải chìm sâu vào chốn tội lỗi, người này, đã ở cạnh nàng mười mấy năm.
Nhưng hắn chưa hỏi ý của nàng, đã muốn phế bỏ một thân võ công này.
Hắn biết rõ mục đích để mình còn sống là gì, làm như vậy tức là cắt đứt con đường sống của nàng, nhưng hắn vẫn làm.
Như bị một người nào đó dùng một cây rìu khổng lồ, dốc hết sức toàn thân chém mấy trăm nhát vào lòng, đau đến ứa máu, đau đến không muốn sống. Hề Ngọc Đường vừa nghĩ đến chuyện người tính kế mình không phải là ai khác mà chính là người bản thân tính nhiệm nhất trong nhiều năm qua thì đau đến hít thở cũng khó khăn.
Nhưng, thế thì sao?
Đó là Thẩm Thất!
Là người nàng dùng hết toàn lực, dù có phải rơi vào con đường vạn kiếp bất phục, dù có phải vượt bao chông gai cũng muốn chừa lại cho hắn một con đường lui. Người này, thậm chí còn không sợ vác trên lưng cái danh phản bội, dù biết nàng sẽ thất vọng về hắn cũng quyết liều lĩnh, chỉ vì, không muốn nhìn nàng chết bất đắc kì tử.
Hề Ngọc Đường có thể chết trong tay địch, chết dưới thân đao kiếm, chết trong âm mưu quỷ kế, nhưng kiên quyết không thể chết vì tẩu hỏa nhập ma hay độc tính tái phát…
Đó là sự nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời này của nàng.
Thẩm Thất hiểu nàng, vì vậy mới muốn dùng cách của mình để cứu nàng.
… Sao nàng có thể hận được đây?
Lòng ngập tràn đau đớn, sự đau khổ và giận dữ trong lòng không có cách nào xóa nhòa, cuối cùng hóa thành lệ khí nồng nặc, tràn ngập khắp thân, khiến cho toàn thân nữ tử hồng y đang ngồi trên lưng ngựa kia cũng nhuộm đầy sát khí và sự sắc bén đầy đáng sợ.
Nàng không dám ở lại Vân Mộng Viên, chỉ sợ mình sẽ làm ra chuyện gì đó mà bản thân phải hối hận, vì thế mới rời đi.
Một đường tới cốc Thanh Sơn không hề ngừng nghỉ, bước dọc theo con đường đã đi cùng Diêm Thập Lục và Tô Thập Thất vào Thính Vũ Các, một thâm cốc đầy rẫy khí độc.
Vừa bước chân vào màn sương độc, Hề Ngọc Đường lấy ra hai bình giải độc. Một là từ Thính Vũ Các, một bình còn lại là do Thẩm Thất bắt chước chế theo. Do dự một chút, nàng vẫn chọn cách dùng thuốc của Thẩm Thất, ôm sự tin tưởng với hắn mà tiến vào trong cốc.
… Đúng là không có chút độc nào có thể tiến vào trong cơ thể.
Không rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, sắc mặt của Hề Ngọc Đường cũng trở nên lạnh lẽo hơn. Nàng trực tiếp đi tới tầng tháp thứ bảy trong cốc, dựa vào trí nhớ mà đi tới trước cửa cửa phòng phó các chủ, đối mặt với người giữ cửa ngăn nàng ở ngoài, thản nhiên nói một câu Mạnh Thập Cửu cầu kiến.
Có người đi vào truyền lời, Hề Ngọc Đường đứng ngoài cửa, nghĩ đến người nàng sắp đối mặt có thể là vị Vệ Thiên Hộ của Cẩm Y Vệ, cũng lười che giấu lệ khí trong mắt, vừa được cho phép đã bước vào trong với gương mặt rét lạnh.
Vệ Hàn đang mang mặt nạ ngồi đó chờ nàng.
Giống với lần gặp lúc trước, phó các chủ vẫn mặc một bộ trường sam màu tím thêu chỉ bạc, từng lớp áo dài phủ kín chân, vừa khiêm tốn lại hoa lệ, từng đóa hoa diên vĩ như nở rộ, vừa thần bí lại kinh người, ánh mắt thâm thúy như rừng sâu sau lớp mặt nạ kia hơi nheo lại, biếng nhác mà sắc bén, quanh thân ngập tràn một luồng hơi thở lạnh như băng, khiến người ta chùn bước, sinh lòng sợ hãi.
“Về rồi sao?” Vệ Hàn mở lời, chất giọng trầm thấp như vọng về từ nơi tối tăm, hệt như gió trong cốc này.
Hề Ngọc Đường đanh mặt nhìn hắn, không hề che giấu ý định trong đôi mắt ấy: “Trở lại để lấy vị trí mà ta nên có.”
Một nụ cười nhẹ xuất hiện sau lớp mặt nạ kia, Vệ Hàn nhìn nàng: “Nghe nói ngươi giết nhị đệ tử của Âu Dương minh chủ?”
Nghe nói sao?
Rõ ràng là ngươi nhìn thấy tận mắt.
Mắt Hề Ngọc Đường không có lấy một gợn sóng, hơi hếch cằm lên: “Nhận tiền của người, diệt tai thay người. Đó không phải là quy tắc của giới sát thủ sao?”
Vệ Hàn nheo mắt nghiêm túc quan sát người trước mặt, liếc mắt qua thanh kiếm trong tay nàng, vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu, cuối cùng lại quy về một tiếng cười khẽ: “Quả nhiên là ngươi.”
Hắn đã từng đích thân giao thủ với người trước mặt, dù là kiếm pháp hay thân hình đều giống với Mạnh Thập Cửu trong trí nhớ, vốn còn tưởng rằng nàng sẽ không chịu thừa nhận, dù sao nàng cũng không nhận lấy nhiệm vụ từ trong các. Thật sự không ngờ, đồ đệ của Mạnh Thập Tam… đúng là cũng cứng đầu giống lão.
Trầm mặc trong chốc lát, Vệ Hàn mới nâng mắt: “Theo quy tắc, trong thời gian một nén nhang, bị ba trưởng lão vây công mà không chết, đồng thời làm một trong số đó bị thương thì sẽ có tư cách lấy được lệnh bài sắt. Ngươi chuẩn bị xong chưa.”
Hề Ngọc Đường cười lạnh: “Bất cứ lúc nào.”
“Được!” Vệ Hàn đứng lên: “Hôm nay đúng lúc trong cốc có ba vị trưởng lão là Thập Thất, Thập Ngũ và ta, ý Mạnh cô nương thế nào?”
… Hắn tự ra tay sao?
Hề Ngọc Đường siết chặt kiếm trong tay, giọng nói lạnh lẽo tràn ngập sát ý và hứng thú: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Tin tức có người khiêu chiến vị trí trưởng lão nhanh chóng truyền khắp cốc, hơn nữa sau khi nghe được tin phó các chủ sẽ tự xuất thủ, tất cả người đang ở lại cốc đều tập trung đến trước đài luyện võ lớn nhất trong cốc Thanh Sơn.
Vệ Hàn mặc một bộ trường bào, lúc giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ thản nhiên bất cần. Nhưng Hề Ngọc Đường biết, toàn thân hắn đều đang trong trạng thái đề phòng, rõ ràng chỉ là một thế đứng tùy tiện nhưng lại chẳng có chút sơ hở, nếu nói hắn không để ý, song đã giao thủ với mình, hơn nữa còn từng chịu thiệt, sao hắn có thể bất cẩn được?
Trái lại, Tô Thập Thất và tên Hoắc Thập Ngũ mới gặp lần đầu này có vẻ dễ đối phó hơn một chút.
Tô Thập Thất vẫn mang dáng vẻ công tử cao quý cà lơ phất phơ kia, vừa nhìn thấy Hề Ngọc Đường đã hí hửng chạy tới chào hỏi, hoàn toàn không có ý đối địch. Hoắc Thập Ngũ lại là một nam nhân gầy gò thấp bé, thậm chí còn thấp hơn cả Hề Ngọc Đường một cái đầu, mắt hí trông như một đường chỉ, vũ khí của hắn là một thanh đoản kiếm, lúc này đang được hắn tung lên tung xuống trong tay, hẳn mà một cao thủ dùng đoản kiếm.
Hai người đứng trước phía bên phải của lôi đài, Vệ Hàn lại đứng sau lưng hai người, Hề Ngọc Đường không dám khinh thường, cầm kiếm đứng bên lôi đài phía đối diện, vận tâm pháp Thái Sơ, thế kiếm thoắt ẩn hiện.
Có người đốt hương, khi vừa nhìn thấy ánh lửa, Hề Ngọc Đường lập tức biến mất khỏi chỗ. Ngay lúc đó còn có Tô Thập Thất và Hoắc Thập Ngũ cùng động, hai người vừa lên đã bọc hai hướng trái phải, trong nháy mắt đã chặn đứng mọi đường sống của nàng.
Vệ Hàn đứng tại chỗ, ung dung nhìn tình huống của ba người, không hề có ý muốn nhúng tay, nhưng Hề Ngọc Đường biết, hắn vẫn đang đợi, đợi đến lúc thuận tiện sẽ giúp hai người kia lật ngược thế trận.
Hiểu được ý đồ của ba người, Hề Ngọc Đường dành riêng một phần tâm trí để đề phòng Vệ Hàn, sau đó mang toàn bộ sức lực ra để đối phó với hai người Tô Hoắc.
Mục tiêu đầu tiên của nàng là Tô Thập Thất.
Vừa chuyển chân, khéo léo tránh thoát một đao nhằm vào vai của Hoắc Thập Ngũ bằng một góc độ vô cùng xảo quyệt, cả người chợt ngả sấp, đá một cước ra sau, trường kiếm trong tay vừa quét, kiếm pháp Trường Ẩn đã xuất, thế như chẻ tre, đâm vào mũi kiếm của Tô Thập Thất một cách chuẩn xác.
Mà sống đoản kiếm của Hoắc Thập Ngũ cũng vừa vặn đặt trên mũi chân của nàng.
Cảnh tượng như một bức tranh tĩnh lặng, trong tranh là cảnh một nữ tử tóc đen vận hồng y như đã phá vỡ giới hạn của cơ thể người mà tung thế, một cước một kiếm, chặn đứng đòn công kích của hai người cùng một lúc.
Một chiêu giao thủ, rơi vào thế hòa.
Đều là người trong nghề, càng xem càng có thể phân định được phẩm chất của người kia. Chỉ bằng vào việc Hề Ngọc Đường không cần quay đầu, chỉ dùng thân pháp đã tránh khỏi Hoắc Thập Ngũ, lại như có mắt sau ót mà dùng chân chặn sống kiếm của hắn, cộng thêm sự chính xác khiến người ta phải kinh sợ khi dùng mũi kiếm chặn đứng mũi kiếm của đối phương thì đã biết năng lực của nàng phi phàm, đặt biệt là sự gan góc này đã khiến đám người dưới đài phải sinh lòng kính nể.
Ba người vừa chạm đã xoay người tách ra, thời gian như dài vô hạn nhưng cũng vô cùng ngắn ngủi, Hề Ngọc Đường xoay người trên không, vừa rơi xuống đất đã vung đao chém về phía trước, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, lại tiếp được kiếm của Tô Thập Thất, sau đó cũng không hề ham chiến mà lui lại phía sau, vừa vặn tránh khỏi một kích từ trên xuống của Hoắc Thập Ngũ.
Mắt vừa lướt qua thanh đoản kiếm như sắp đâm thủng mặt đất của Hoắc Thập Ngũ, Hề Ngọc Đường lại lấn thân lên lần nữa, tiếp chiêu của hai người.
Ba người đánh ngang nhau, dưới sự vây công của hai vị trưởng lão, Hề Ngọc Đường lại chẳng hề rơi vào thế yếu, nhưng cũng không có cách nào để ra chiêu phản kích, chủ yếu là vì hai người lấy mạnh bù yếu, phối hợp vô cùng ăn ý, trong lúc nhất thời không để nàng tìm ra bất cứ điểm sơ hở nào.
Khóe mắt lướt qua nén hương dưới chân lôi đài, chẳng biết từ lúc nào đã cháy hơn nửa. Lòng nàng trầm xuống, lướt nhanh sang Vệ Hàn vẫn đứng đằng xa xem cuộc chiến, suy nghĩ lướt nhanh, cuối cùng đã quyết định chọn một hành động mạo hiểm.
Chỉ thấy nàng lại tránh thoát thế công do hai người Tô Hoắc liên thủ thêm một lần nữa, một giây tiếp theo đã xoay người lại, đưa lưng về phía Hoắc Thập Ngũ, trường kiếm trong tay đâm thẳng tới chỗ Tô Thập Thất.
Có sơ hở… đó là suy nghĩ trong lòng của mọi người vào lúc này, mắt thấy thời gian không nhiều lắm, nàng đánh một người trước, không sợ lấy thương đổi thương.
Ý lạnh trong mắt Tô Thập Thất chợt sáng, trường kiếm vung tới, không trốn không tránh tiến lên đón lấy Hề Ngọc Đường, mà phía sau, Hoắc Thập Ngũ cũng nhân cơ hội lấn thân ra sau lưng nàng, trong chớp mắt, tất cả đều cho rằng chắc chắn nữ tử hồng y sẽ bị thương nặng.
Mà đúng lúc này, Vệ Hàn động.
Hắn ra tay bất ngờ, một luồng chân khí vô hình đầy sắc bén đánh tới, vừa vặn xông thẳng vào giữa Hề Ngọc Đường và Hoắc Thập Ngũ.
Lòng Hoắc Thập Ngũ tràn ngập cảm giác khiếp sợ, còn chưa kịp hiểu vì sao phó các chủ lại muốn ngăn hắn ra chiêu, đang định thu thế đã thấy bộ pháp mất trật tự của Hề Ngọc Đường xoay chuyển, thu kiếm hạ eo, xoay nửa thân trên, kiếm trong tay phải đã chuyển sang tay trái từ lúc nào không hay, chân khí quanh người bộc phát, nhảy khỏi đất bằng, đạp lên thân kiếm đang đặt ngang của Tô Thập Thất.
Một giây tiếp theo, nàng như mũi tên rời cung, quay đầu đâm một kiếm về phía Hoắc Thập Ngũ.
Giang hồ từng nói, ngắn một tấc hiểm một tấc, dài một tấc mạnh một tấc, vào lúc này, ưu và khuyết của trường kiếm và đoản kiếm đã hiện ra vô cùng rõ ràng.
Hoắc Thập Ngũ còn đang đánh về phía Hề Ngọc Đường, không ngờ đã nửa đường mà nàng còn có thể vòng về, hơn nữa sao đoản kiếm có thể so được với trường kiếm?
Mắt thấy mũi kiếm của Hề Ngọc Đường đã tới, nhưng một giây kế tiếp lại bị chân khí đến từ chỗ Vệ Hàn ngăn cản.
Chân khí cản trở, đòn kiếm của Hề Ngọc Đường bị chệch, Hoắc Thập Ngũ lập tức tóm lấy cơ hội, chân vừa chuyển, nghiêng người, kịp thời tránh khỏi đòn công kích chí mạng kia.
Hai người kẻ trên người dưới lướt qua nhau, chia ra đứng hai bên lôi đài.
Mà cuối cùng Vệ Hàn cũng chịu đứng cùng với hai người kia.
Tô Thập Thất bị người ta lừa một chiêu, cước kia của Hề Ngọc Đường rất nặng, dù đã đỡ được nhưng vẫn khiến máu toàn thân hắn sôi trào, đáy mắt phát sáng như sao mai, vô cùng hưng phấn.
“Ẩn mà không lộ, kiếm xuất bất ngờ, kiếm pháp Trường Ẩn đúng là danh bất hư truyền, Thập Cửu muội muội, hay lắm!”
Thập Cửu muội muội cái đầu ngươi…
Mặt Hề Ngọc Đường không vướng chút cảm xúc, chờ hơi thơ vừa ổn định đã tiếp tục cầm kiếm xông lên.
Có phó các chủ nhập cuộc, thế công của Hề Ngọc Đường lại bị ngăn cản. Nhưng nàng đã đánh đến điên, toàn bộ tâm trí đã dành trọn vào trận chém giết này, lòng chỉ còn mỗi suy nghĩ phải đả thương một người, thế kiếm càng thêm dữ dội, kiếm pháp Trường Ẩn được nàng thi triển một cách hoàn hảo nhất.
Vệ Hàn lâm nguy nhưng không sợ hãi, bình tĩnh như thường, Tô Thập Thất hưng phấn hơn trước, chỉ có Hoắc Thập Ngũ, rõ ràng thân thủ vẫn còn tốt, nhưng thỉnh thoảng lại có chút do dự và sợ hãi.
Hề Ngọc Đường rất hiểu cách làm suy yếu tâm lý khi đối chiến, lúc trước khi dùng kế nghi binh để dụ Vệ Hàn ra tay, thứ quan trọng nhất vẫn là đâm vào lòng Hoắc Thập Ngũ một cây gai, bên trên có viết: Ta có thể giết ngươi rất dễ dàng.
Không có một ai, không có một sát thủ vang danh thiên hạ nào chịu bằng lòng chết trên đài tỷ võ.
Nếu chỉ là đấu riêng, có lẽ nàng và Hoắc Thập Ngũ sẽ phải liều mạng, một khi đối phương đã bị chi phối bởi ý nghĩ sống và chết thì chắc chắn sẽ không thể nương tay, mọi chiêu bài cuối cùng đều sẽ được tận dụng triệt để. Nhưng hôm nay chỉ là tỷ thí, mục đích vẫn là vị trí trưởng lão, chỉ vì chút ấy mà để lộ hết sức hoặc chết oan chết uổng thì chính là một sự nhục nhã với kiếp sát thủ như hắn.
Vì thế Hoắc Thập Ngũ mới do dự.
Khi vừa bắt đầu Hề Ngọc Đường đã tính toán như thế, tầng tầng lớp lớp, trước hết chuyển ý đồ lên người Tô Thập Thất, tiếp đến dẫn dụ Vệ Hàn ra mặt, cuối cùng là trừ bỏ ý chí chiến đấu của Hoắc Thập Ngũ.
Cứ như vậy, thế vây công ba người biến thành hai người, mà nàng lại không hề có ý muốn liều mạng tự tổn thương tám phần để giết Vệ Hàn, vì thế kẻ địch chỉ còn lại mỗi Tô Thập Thất.
Ba mục tiêu chỉ còn một, nếu không bắt được, nàng sẽ không còn là Hề Ngọc Đường nữa.
Trước khi nén nhang cháy hết, Hề Ngọc Đường tung một kiếm đến trước ngực Tô Thập Thất, một vòi máu phun trào, tuyên bố nàng đã lấy được vị trí trưởng lão của Thính Vũ Các.
Ánh mắt của Vệ Hàn khá phức tạp, nhưng sâu bên trong vẫn có chút vui vẻ, Hoắc Thập Ngũ chỉ lén nhìn Hề Ngọc Đường, không nói gì, chỉ còn mỗi Tô Thập Thất bị chém trọn một kiếm đang gào thét không còn chút hình tượng.
“Thập Cửu muội muội, đau quá!” Sắc mặt Tô Thập Thất trắng bệch, dùng tay che miệng vết thương: “Ôi… vết thương do trường kiếm để lại sẽ tạo sẹo đấy!”
Trải qua một trận đánh kịch liệt như vừa rồi, cơn giận trong lòng Hề Ngọc Đường đã được giải tỏa không ít, dù vẫn lạnh mặt nhưng đã chịu đáp lời: “Đáng đời.”
Tô Thập Thất nước mắt lưng tròng: “Muội phải đền cho ta! Y phục của ta đắt lắm đấy!”
“… Không đền!”
“Thế lấy thân báo đáp thì sao?”
“Cút!”
Không thèm nhìn vẻ mặt đầy uất ức của Tô Thập Thất, Hề Ngọc Đường chuyển mắt sang Vệ Hàn, một tiếng cười khẽ truyền đến từ phía sau mặt nạ của người kia, vừa vỗ tay, đã có người dâng khay, phía trên là một tấm lệnh bài bằng sắt.
“Kể từ hôm nay, Mạnh Thập Cửu chính là Thập Cửu trưởng lão của Thính Vũ Các chúng ta.” Hắn nhìn xuống dưới đài, giọng nói hiện rõ vẻ uy nghiêm.
Tiếng vừa dứt, tiếng xì xào bàn tán đã vang lên.
Từ trước đến nay mười tám vị trưởng lão trong Thính Vũ Các đều được xếp theo số, nhưng chưa từng nghe thấy cái tên Thập Cửu trưởng lão bao giờ, song hôm nay, trên lệnh bài bằng sắt mà nữ tử hồng y kia nhận có khắc hai chữ “Thập Cửu” rõ ràng, vậy phải giải thích thế nào đây?
Hiểu được điều mọi người đang nghi ngờ, Vệ phó các chủ giơ tay, dưới đài lập tức im bặt.
Hắn thản nhiên mở miệng: “Thập Cửu trưởng lão vốn nên tiếp nhận lấy vị trí Thập Tam, nhưng Mạnh cô nương chịu ơn dạy dỗ, không muốn chiếm lấy vị trí của người, vì vậy từ nay vị trí Thập Tam bỏ trống, Thập Cửu trưởng lão sẽ được thêm vào.”
Mối nghi đã tiêu tan, mọi người đều hiểu… Thì ra là đồ đệ của Mạnh Thập Tam!
Khó trách lại lợi hại đến thế!
Hề Ngọc Đường nhếch môi, quét mắt đến chỗ phó các chủ, đúng lúc người sau nhìn sang, tầm mắt hai người giao vào nhau, Hề Ngọc Đường có thể thấy được sự vui vẻ trong mắt hắn, dở khóc dở cười mà dời mắt sang chỗ khác.
… Ân dạy dỗ gì ở đây, rõ ràng là do nàng khinh.
Lòng biết rõ như thế, lại chuẩn bị một đống từ ngữ quang minh chính đại, tên Vệ Hàn này… Thật sự không giống với dáng vẻ thường ngày của vị Thiên Hộ Cẩm Y Vệ kia chút nào.
Nghĩ đến đây thì cũng đúng. Nếu muốn ngụy trang, đương nhiên phải ngụy trang từ đầu đến chân, không để lộ chút sơ hở nào mới đúng.
Trở lại trong tháp, Hề Ngọc Đường tạ ơn phó cách chủ theo lệ thường.
“Không cần phải tạ ơn ta, lần này là vì thực lực của ngươi xứng với nó.” Vệ Hàn nói rất điềm tĩnh: “Có điều đã là trưởng lão thì phải biết quy tắc của Thính Vũ Các. Trong vòng một năm trưởng lão phải hoàn thành ba nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ đều do ta hoặc Các chủ tự đưa ra, tám phần tiền sẽ thuộc về người, Các lấy hai phần. Thời gian còn lại tự ngươi sắp xếp, cũng có thể tự đi nhận nhiệm vụ, mỗi tháng đều được nhận thuốc chữa thương và luyện công, không cần phải mua.”
Hề Ngọc Đường gật đầu, nghĩ tới tấm lệnh bài bằng sắt mà Thẩm Thất đưa cho nàng, thoáng lưỡng lự rồi mở lời: “… Ta còn chưa gặp Các chủ.”
Thân người Vệ Hàn hơi khựng lại, quay đầu, nhìn về phía nàng với ánh mắt lạnh như băng: “Các chủ bế quan, sự vụ trong các do ta quản lý, tạm thời không gặp cũng không sao?”
Đây là đang cảnh cáo nàng ư?
Hề Ngọc Đường mặt không đổi sắc gật đầu, không lên tiếng nữa.
Vệ Hàn rất hài lòng với sự biết điều của nàng, nhận lấy một phong thư bình thường từ trong tay thuộc hạ, nhưng phong thư lại được dán kín miệng, bên ngoài không có bất cứ chữ nào.
“Đây là nhiệm vụ đầu tiên của ngươi.” Hắn đưa phong thư tới.
Hề Ngọc Đường mở thư ra trước mặt hắn, trên tờ giấy đầu tiên chỉ viết một cái tên, mấy tờ còn lại là tư liệu mà người mua cung cấp.
Nàng tiện tay lật hai tờ, rũ mắt che giấu chút vẻ khác thường thoáng qua bên trong.
“Phó Các chủ có biết nội dung nhiệm vụ không?” Nàng bình tĩnh ngẩng đầu.
Ánh mắt sau tấm mặt nạ của người trước mặt vẫn nhìn đăm đăm vào nàng, thấy nàng không có vẻ gì khác thường, lúc này mới trả lời: “Biết.”
“Cái gì cũng biết ư?”
“Cũng không phải thế.” Hôm nay Vệ Hàn khá kiên nhẫn với nàng: “Sau khi xong chuyện thì tất nhiên sẽ biết.”
Nói cách khác, chưa xong thì ngươi không biết sao?
Cả Thính Vũ Các này, chỉ có nhiệm vụ từ Các chủ đưa tới thì ngươi mới không biết…
Trầm mặc trong chốc lát, nàng bước lến đón lấy tầm mắt của người trước: “Tiền thù lao thế nào?”
“Mười vạn lượng.”
Hề Ngọc Đường vẫn đứng tại chỗ: “Ta muốn toàn bộ. Cái giá tám vạn lượng cho mục tiêu này không đủ để kích thích ta.”
Vệ Hàn nheo mắt.
Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng người sau cười một tiếng: “Tùy ngươi. Trong vòng hai tháng, ta muốn thấy được đầu người.”
Hề Ngọc Đường mỉm cười.
Lại cúi đầu nhìn trang giấy, ba chữ “Tống Qúy Đồng” đen tuyền trên nền trắng càng trở nên vô cùng rõ ràng.