Đọc truyện Nửa Mặt Giang Hồ – Chương 5: Có giả vờ đi nữa thì vẫn là kẻ thù lâu năm
Thẩm Thất không nghĩ tới, lấy tình cảnh không tính là có giao tình giữa hắn và Lâm Uyên, đối phương lại tới cửa bái phỏng nhanh như vậy. Huống chi, lúc trước Lâm Uyên còn làm chuyện khiến người khác vô cùng khinh thường như thế, vì vậy khi Thẩm Thất nhìn thấy hắn, sắc mặt không thể nói là tốt.
Nhưng đối phương rất có thành ý… Hắn thừa nhận… Là tiền chẩn bệnh rất nhiều, Việt Thanh Phong lại là bệnh nhân của hắn, làm một đại phu vang danh thiên hạ, Thẩm Thất không có lý do gì để từ chối lần chẩn bệnh tại gia này.
Thiếu chủ đệ nhất thế gia Việt Thanh Phong, từ mười mấy năm trước đã đi du ngoạn thiên hạ, sau khi dùng thực lực của bản thân quét hết mười tám sơn trại dọc Giang Nam, thanh danh đại chấn, được vinh danh là thiên tài của võ lâm, không chỉ được dân chúng Giang Nam vô cùng kính yêu mà người trong giang hồ cũng chưa từng dứt lời ca ngợi.
Tuổi còn trẻ đã có thực lực vô cùng mạnh mẽ, vẻ bề ngoài cũng có sức sát thương rất cao, hơn nữa lại có bối cảnh thâm hậu, Việt Thanh Phong đã sớm trở thành hiền tế hàng đầu trong lòng phần đông các đại lão trong giang hồ, ở võ lâm cũng được công nhận là thiếu niên anh tài, không biết có bao nhà muốn kết thân với hắn, có thể có được vị thiếu niên anh hùng này thì tốt, chỉ sợ người khác được lợi.
Chỉ tiếc người tài bất hạnh, rất nhanh, tin tức Việt thiếu chủ bị bệnh không thể trị được truyền ra ngoài. Việt gia tung tin chiêu mộ danh y trong thiên hạ, dồn hết gia sản để mua được những loại dược quý giá nhất, thậm chí gia chủ Việt gia còn ba lần viếng nhà tranh để mời thần y trong Dược Vương Cốc ra tay, có thể nói là dùng hết mọi cách.
Nhưng, tin tức Việt thiếu chủ sắp chết vẫn truyền khắp thiên hạ.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ giang hồ đều mờ mịt, nhất là những nhà muốn gả nữ nhi cho người ta, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Dưới kinh nghiệm các loại bằng hữu liên tục từ hôn tới từ hôn lui, thiếu niên kiêu ngạo, ương ngạnh, hăng hái, dám một mình đơn độc xông hang hồ đầm hang rồng năm đó, dường như chỉ trong một đêm đã bắt đầu bặt vô âm tín.
Đã không còn vị thiếu niên trầm tĩnh, ôn nhuận nho nhã chính trực thoát tục thường xông pha giang hồ. Việt Thanh Phong bắt đầu những tháng ngày tranh giành sự sống với Diêm Vương, mãi cho đến khi gặp Thẩm Thất, cuối cùng hắn mới có chút hi vọng sống sót.
Chẳng qua chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn cứ tiếp tục càn quét thiên hạ, dù sao hắn vẫn còn có giáo chủ ma giáo Hề Ngọc Đường làm đối thủ lâu năm.
May mắn nhờ có Hề Ngọc Đường, thanh danh của Việt thiếu chủ không những không bị người lãng quên, ngược lại còn tăng thêm rất nhiều.
…
Thẩm Thất đi đến biệt viện Việt gia ở Lạc Dương, lúc nhìn thấy Việt Thanh Phong, người sau đang ngồi nhàn nhã tự đánh cờ một mình dưới tàng cây, mái tóc đen buộc đơn giản sau ót, được cố định bằng một cây trâm ngọc Dương Chi mộc mạc, khuôn mặt tuấn mỹ vì bệnh tật lâu năm mà không hề có chút huyết sắc, hệt như một viên ngọc lạnh lẽo. Rõ ràng đã là cuối tháng năm, trời còn rất nóng nhưng vẫn ăn mặc rất kín đáo, thỉnh thoảng lại ho khan một tiếng, mười phần có chín phần là do bệnh nặng kéo dài.
Thứ duy nhất đáng nhắc tới chắc là khí thế bức người xung quanh hắn. Mặc dù thiếu chủ Việt gia bị bệnh nhưng chưa từng có người nào lại dám coi hắn như bệnh nhân mà đối đãi. Nguyên nhân chính cũng là bởi vì vị giai nhân thoạt nhìn như trẻ tuổi vô hại này có một thân công lực làm cho người ta sợ hãi.
Không đợi Thẩm Thất bước vào viện, động tác trên tay Việt Thanh Phong đã dừng lại, nhìn thoáng qua, vừa thấy là Thẩm Thất cùng Lâm Uyên, mỉm cười, quân cờ bạch ngọc trong tay cạch một tiếng, lại trở về bên trong hộp.
Dường như chỉ trong chớp mắt, suýt nữa Thẩm Thất đã cho rằng mình đã thấy Hề Ngọc Đường vẫn luôn làm tổ hằng ngày trên Tuyết Sơn.
“Thẩm thần y, phiền ngài đi một chuyến rồi.” Giọng nói ôn hoà của Việt Thanh Phong vang lên, kéo suy nghĩ của Thẩm Thất trở về.
“Lâm Uyên công tử đích thân đi mời, dám không đến sao?” Thẩm Thất lạnh lùng đáp lại.
Lâm Uyên ở phía sau xấu hổ ho một tiếng.
Việt Thanh Phong cười: “Lâm đại ca cũng chỉ có ý tốt thôi. Lại nói, có giáo chủ quý giáo ở đây, nếu ngài không muốn tới, còn ai có thể bắt buộc ngài đây?”
Thẩm Thất bĩu môi không đáp lời, xem như cam chịu cách nói của hắn. Nhanh chóng đi qua ngồi đối diện Việt Thanh Phong, ngón tay thon dài gõ trên mặt bàn ngọc thạch, không bình tĩnh lắm mà mở miệng: “Tay.”
Việt Thanh Phong phất tay, toàn bộ mấy quân cờ hỗn độn trên bàn đều được thu vào trong hộp, lúc này mới ngoan ngoãn vén tay áo lên, đặt trên bàn đá.
Thẩm Thất bắt mạch, đồng thời nâng mắt quét một vòng trên mặt người đối diện, hơi nheo mắt, trầm tư một lúc mới nói: “Ta nhớ là ta đã nói rồi, muốn sống lâu thì đừng có luyện võ nữa, ngươi hay thật, không chỉ không nghe, ngược lại võ công còn tăng thêm nhỉ?”
Việt Thanh Phong không hề cảm thấy kì lạ khi Thẩm Thất có thể nhìn ra hắn không làm theo lời của đại phu, nhưng vẫn có chút xấu hổ: “Đều nói Thẩm đại phu không có võ công, theo Thanh Phong thấy thì không giống.”
Thẩm Thất liếc nhìn hắn một cái, không nói gì thêm, nhắm mắt bắt mạch hồi lâu mới chậm rãi thu tay lại.
Lâm Uyên bên cạnh đã sớm không thể chờ được, vội hỏi: “Thẩm thần y, sao rồi?”
Thẩm Thất trả lời nhanh: “Lâm thiếu hiệp không nên mở miệng thì tốt hơn, ta không muốn nói chuyện với ngươi.”
Lâm Uyên: “…”
Việt Thanh Phong hơi nhíu mày, ánh mắt hơi chuyển giữa hai người: “Không biết đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Thẩm Thất trầm mặc không nói gì, lập tức lấy đồ trong hòm thuốc ra, Lâm Uyên tấm tắc cười khổ một tiếng, giải thích cho hảo hữu: “Lúc trước ta… Đắc tội với Hề giáo chủ.”
Nhất thời Việt Thanh Phong hiểu ra: “Vì Tiêu Thừa sao?”
Lâm Uyên gật đầu.
Thẩm Thất lấy một bao bố mộc mạc, đặt lên bàn đá rồi mở ra, một loạt ngân châm mang theo chút khí lạnh bày ra trước mắt hai người.
“Cởi áo.”
“Ở chỗ này sao?” Lâm Uyên không nhịn được mà nói tiếp: “Bên ngoài gió lớn, không bằng…”
Thẩm Thất nâng mắt, lạnh nhạt nói: “Ngươi là đại phu hay ta là đại phu?”
Lâm Uyên: … Là ngài, là ngài đấy!
Việt Thanh Phong ở bên cạnh không hề hỏi gì, sau khi Thẩm Thất lên tiếng thì nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, tiếp tục cởi áo trong, để lộ cánh tay trái tái nhợt nhưng cơ bắp vẫn rõ ràng, dường như đã sớm tập thành thói quen với sự sắp xếp không theo lẽ thường của đối phương.
Thẩm Thất khởi động mấy đầu ngón tay, động tác như nước chảy mây trôi nhanh chóng lưu loát rút một cây châm bạc, không hỏi han gì đã cắm luôn vào trên cổ tay Việt Thanh Phong.
Khoé miệng người sau cứng đờ, cắn chặt răng, tiện thể bắt bản thân phải bình tĩnh lại. Hạ nhân bên cạnh lấy áo khoác lên vai hắn chỉnh cho ôm vào người, lúc này Việt Thanh Phong mở miệng: “Lâm đại ca, việc này là do huynh không đúng trước, tìm một cơ hội đến để tạ tội với Hề thiếu chủ đi.”
Lâm Uyên nao nao: “Thanh Phong, lúc đó…”
“Cho dù tình hình lúc đó có ra sao, huynh cũng không nên nhúng tay vào.” Việt Thanh Phong ngắt lời hắn: “Cũng chỉ là một tên Tiêu Thừa mà thôi, Hề Ngọc Đường có muốn giết cả hai người như hắn cũng không thành vấn đề, lần này có thể thu tay, xem ra là đã nể mặt huynh rồi.”
Lâm Uyên không nói lời nào.
Dường như Việt Thanh Phong hoàn toàn không để ý đến việc bên cạnh mình vẫn còn một Thẩm Thất của Huyền Thiên giáo, vừa nói xong, liếc mắt nhìn sang lại thấy cánh tay của mình đã bị châm thành một con nhím, cảm nhận sâu sắc thấy lần châm này hoàn toàn khác với mấy lần trước, hắn cũng hiểu Thẩm Thất này là đang giận chó đánh mèo.
Trầm tư một lát, hắn chậm rãi mở miệng: “Ngay từ đầu đã không định dính vào thì cuối cùng cũng đừng ra tay. Huynh như vậy không gọi là nghĩa bạc vân thiên hiệp can nghĩa đảm, Lăng Tiêu Các không cảm tạ huynh bao nhiêu, trái lại còn đắc tội với Huyền Thiên giáo, trong ngoài đều không được lòng người.
Lâm Uyên rối rắm đánh một quyền vào cây hoa hạnh bên cạnh.
“Đắc tội với Tiêu Thừa cũng không sao, nhưng đắc tội với Huyền Thiên…” Việt Thanh Phong chậm rãi nói tới đây, dừng lại một chút: “Lâm đại ca, một đường đồng hành huynh còn không hiểu được, căn bản là huynh không thể chọc nổi Hề Ngọc Đường sao?”
Lâm Uyên: …
Thẩm Thất từ từ châm một cây cuối cùng, nhíu mày nhìn về phía Việt Thanh Phong: “Ngươi hiểu khá rõ đấy.”
Nhất thời một nụ cười như gió xuân lộ ra trên khuôn mặt của Việt Thanh Phong, mở miệng lấy lòng: “Ta không hề xem nhẹ quý giáo. À, đại phu châm nhẹ một chút được không? Ta cũng là người, việc này không có quan hệ gì với ta cả.”
Thẩm Thất vờ như không thấy.
Lâm Uyên lại có chút lờ mờ. Sao hắn có cảm giác lúc bằng hữu tốt nói chuyện thì cứ như đang khen ngợi và… Tôn sùng Huyền Thiên giáo cùng Hề Ngọc Đường vậy?
“Thật sự phải xin lỗi sao?” Lâm thiếu hiệp không nhịn được mà hỏi.
Việt Thanh Phong lắc đầu: “Ta không thể quyết định thay huynh, không xin lỗi cũng được.”
“Thật sao?” Nhất thời tinh thần của Lâm Uyên trở nên minh mẫn.
Việt Thanh Phong nhìn hắn: “Nhiều nhất cũng chỉ là lúc Hề giáo chủ gài bẫy huynh mà không chừa đường sống, ta làm hảo hữu sẽ giúp huynh dó được con đường lui… Chậc, chút mặt mũi này, chắc Hề giáo chủ sẽ bán cho ta nhỉ?”
Lâm Uyên: “…”
Cuối cùng thì Việt Thanh Phong ngươi vẫn nghiêng về bên kia!!
Đặt hảo hữu vào thế khó xử, Việt Thanh Phong lại chuyển lực chú ý vào trên cánh tay trái của mình. Đau đớn lúc trước đang dần giảm bớt, nhưng bên tay lại càng lúc càng nóng đến khó chịu. Không đến một lát, trán hắn đã đổ một tầng mồ hôi, tiếp theo, lại như vạn tiễn xuyên tim, toàn bộ cánh tay trở nên tê dại khó nhịn.
Cảm giác được cơ thể càng lúc càng đau đớn, càng lúc càng nóng, Việt Thanh Phong vẫn mặt không đổi sắc nhận lấy khăn hạ nhân đưa tới lau trán, chậm rãi mở miệng: “Thẩm đại phu, chúng ta đánh cuộc được không?”
Thẩm Thất đang ung dung uống trà dưỡng thần, liếc hắn một chút, lạnh nhạt nói: “Đánh cược gì?”
Việt Thanh Phong cười cười, trên gương mặt tuấn tú dần đỏ lên do bị thi châm: “Trong vòng một ly trà nhỏ, nếu ta có thể thấy Hề giáo chủ thì sao? Nếu ta thắng, lần trị liệu tiếp, Thẩm đại phu để cho ta được thoải mái một chút.”
Thẩm Thất buông ly trà trong tay, đảo mắt qua vầng trán thấm đẫm mồ hôi của Việt Thanh Phong, trái ngược với mấy bệnh nhân khác của hắn, tâm tính tên này không tệ. Lúc trước khi Việt Thanh Phong nói chuyện, nghe câu chữ thì giống như đang khuyên bảo Lâm Uyên, nhưng thực chất là lại đang nói cho hắn nghe, làm một người trong Huyền Thiên giáo, bạn tri kỉ của Hề Ngọc Đường, ai lại không thích nghe lời tán dương chứ?
Hắn quyết định cho Việt Thanh Phong chút mặt mũi: “Nếu ngươi thua thì sao?”
Việt Thanh Phong lấy một lệnh bài gỗ rồi ném lên bàn, một chữ ‘Thanh’ được khắc sâu vào trong…
“Ta mở khố phòng, để tuỳ ngài chọn.”
Thấy hắn lấy lệnh bài đại biểu cho thân phận của bản thân ra, huyệt thái dương của Lâm Uyên nhảy dựng, lập tức muốn mở miệng ngăn cản.
Phần đặt cược này quá lớn.
Việt gia lắm của nhiều tiền, truyền thừa trăm năm, không biết đã tích được bao nhiêu thứ tốt, đương nhiên Thẩm Thất cũng biết ý nghĩa của lệnh bài kia, trong phút chốc mắt lại sáng lên.
“Có Ly Hoả thảo không?”
Việt Thanh Phong vuốt cằm: “Có.”
“Được, ta cược!” Thẩm Thất vỗ bàn.
Vừa dứt lời, hạ nhân hầu hạ bên cạnh Việt Thanh Phong là Thu Viễn đã chạy vội vào, đầu tiên là hành lễ với ba người, tiện thể nói: “Thiếu chủ, có khách đến.”
Ý cười trong mắt hắn lại tăng thêm một chút: “Ai?”
Giọng điệu của Thu Viễn vừa hưng phấn vừa vội vàng: “Lữ đường chủ của Huyền Thiên giáo và…” Hắn nhìn lướt qua Thẩm Thất: “Hề giáo chủ.”
Thẩm Thất: “…”