Đọc truyện Nửa Mặt Giang Hồ – Chương 32
Hoa khôi Thiều Quang
của Túy Hoa Lâu thành danh đã lâu, từ lúc vào nghề liền bắt đầu bán nghệ không bán thân, cầm kì thi họa mọi thứ đều tinh thông, ngoại trừ dung
mạo vào dáng vẻ tuyệt mỹ, còn có giọng nói vô cùng uyển chuyển, hệt như
oanh yến, khi nói chuyện có thể làm dịu lòng người.
Tính tình
Thiều Quang rất kiêu ngạo, không dễ dàng chịu lộ diện, danh hiệu băng
sơn mỹ nhân tồn tại đã lâu, người bình thường đừng mong thấy nàng cười
một tiếng, chỉ thấy mặt thôi đã khó, bao người vung tiền như rác vì muốn thấy mỹ nhân cười một tiếng, chỉ cần nàng bước ra, sợ rằng không cần
làm gì, cứ ngồi im như thế đã có một đống người cảm thấy vô cùng thỏa
mãn.
Mà bây giờ, Thiều Quang đang bình tĩnh ngồi bên cạnh đường
chủ Giang Nam đường của Huyền Thiên giáo là Vu Dương, mặc dù vẫn mang
dáng vẻ lạnh lùng như trước, nhưng vẫn khiến cho các vị tân khách phải
hành động dè dặt, sợ làm kinh động đến vị mỹ nhân Giang Nam này. Thỉnh
thoảng nhìn thoáng qua có thể thấy nàng đang liếc mắt đưa tình với Vu
Dương đối diện, chút kiêu ngạo và quyến rũ toát ra từ trong xương tủy
hệt như một đôi tay trắng noãn không ngừng gảy đàn trong lòng người,
khiến hô hấp của tất cả có chút không thoải mái.
Vu Dương lười
biếng ngồi nơi đó, bên người có một thanh trường kiếm, trên người mặc
cẩm bào sơn thủy màu trắng, khóe môi chứa ý cười, ánh mắt thâm thúy hơi
cong lên, cả người thoạt nhìn rất vô hại, hệt như một tiểu thiếu gia nhà giàu mới nổi vừa bước vào giang hồ, nhưng khí chất của hắn lại quá khó
đoán, cho dù bên người có Thiều Quang, vẫn không thể lấy đi chút quan
tâm nào của hắn.
Hôm nay Giang Nam đường Huyền Thiên giáo mở tiệc chiêu đãi thiếu niên hào kiệt trong Giang Nam, nhưng tình cảnh này lại
giống như Vu Dương hắn muốn chào hỏi võ lâm Giang Nam, nói cho bọn họ
biết, ta đến rồi, tiếp theo Huyền Thiên giáo chúng ta sẽ hành động,
trước lúc đó, ta muốn chào hỏi một phen, còn khi trở về muốn báo cáo thế nào với đám trưởng lão nhà các người, thì tùy.
Tuổi hắn còn quá
trẻ, vì vậy phương pháp chào hỏi hắn lựa chọn chính là kết bằng hữu với
người cùng thế hệ. Cách này rất an toàn, cũng dễ dàng rút ngắn khoảng
cách, nhưng tại sao lại là ở Túy Hoa Lâu! Cứ cho rằng Túy Hoa Lâu không
có vấn đề, nhưng tại sao còn mời Việt thiếu chủ?
Phải biết rằng,
thiếu chủ Việt gia luôn giữ mình trong sạch, vì trong người nhiều bệnh
mà quanh năm luôn trú trong nhà, đừng nói đến việc vào thanh lâu, ngay
cả ngày thường, vạn năm cũng không thấy mở tiệc chiêu đãi một lần, dần
dần, đóa hoa cao ngạo như tiên nhân kia lại biến thành trích tiên hạ
phàm thích vui thú rồi sao? Hoàn toàn không thể tin được!
Một
Thiều Quang, một Việt Thanh Phong, khiến cho không khí trong Vị Ương Cư
trở nên nặng nề chưa từng có. Nhưng Vu Dương, hay Hề Ngọc Đường không hề để ý. Những người này có đứng ngồi không yên hay không, thì bữa tiệc
này vẫn phải tiến hành tiếp.
Thiều Quang cũng được, Việt Thanh
Phong cũng được, những thứ này không thể đại diện cho thực lực của Huyền Thiên, nhưng lại có thể khiến cho bọn họ hứng thú với thân phận của
nàng, như vậy là đủ.
Nàng phải khiến lời nói của mình có thể đi sâu vào lòng bọn họ, thế càng tốt hơn.
Tửu lâu quá nghiêm trang, Túy Hoa Lâu lại vừa vặn.
Ca vũ rượu ngon, mỹ nhân uyển chuyển yểu điệu, gió đêm nhẹ nhàng, tiếng
đàn du dương, cho dù không khí lúc trước thế nào, ba tuần rượu, toàn bộ
Vị Ương Cư đã bắt đầu có tiếng cười. Hề Ngọc Đường ăn một chút thì dừng
đũa, cười nhìn những người khác vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, Thiều Quang ở bên cạnh châm rượu giúp nàng, thỉnh thoảng còn nói thầm đôi câu, Việt Thanh Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng, cô nương hầu hạ bên người hắn bị ảnh hưởng bởi khí chất quá
mức cường đại mà không dám vọng động, chỉ uất ức ngồi xuống, cách một
khoảng khá xa, dù vậy trên mặt vẫn mang theo chút vẻ kiêu ngạo, khí chất mỗi lúc một đoan chính, rất sợ làm vị bên cạnh nổi giận.
Mắt
thấy thời gian đã đến, Hề Ngọc Đường phất tay cho vũ cơ lui, mọi người
dần ngừng đũa nhìn lại, trong lòng đều có một giọng nói vang lên: ‘Đến
rồi.’
”Rất cảm ơn các vị đã đến dự buổi tiệc hôm nay.” Nàng cười
nói: “Thân phận của Vu mỗ, hẳn các vị ngồi đây đã biết, vậy cứ đi thẳng
vào vấn đề thôi.”
”Sợ rằng các vị đều đang nghi ngờ vì sao hôm
nay Vu mỗ lại mở tiệc tại Túy Hoa Lâu… Thật ra Vu mỗ là một kẻ phàm
tục, nghe đại danh của Thiều Quang cô nương đã lâu, nếu đã đến Giang Nam thì rất muốn nhìn thấy người, nhưng lại sợ người nhỏ, lời nhẹ, Thiều
Quang cô nương không nể mặt, lúc này mới mượn lá cờ lớn, vừa muốn kết
giao bằng hữu với các vị, vừa mượn chuyện gặp người.”
Nàng dừng một chút, ngượng ngùng cười rộ lên.
”Tâm tư tiểu đệ hơi phức tạp, mong các vị đừng chê cười.”
Vừa dứt lời, trong đám người có vài tiếng cười vang lên, bất tri bất giác,
lòng đề phòng của mỗi người với vị đường chủ này đã giảm đi rất nhiều,
càng nhiều người để lộ ý vị sâu xa. Chỉ có Việt Thanh Phong và Trịnh
Thái, người lười phản ứng với nàng, người còn lại thì đang suy nghĩ tới
cảnh gặp gỡ không mấy suôn sẻ vài ngày trước, nhớ đến dáng vẻ ra tay
ngoan độc của hắn, theo bản năng không dám tin hắn là người bình dị gần
gũi đến vậy.
Hề Ngọc Đường để mặc những tiếng cười kia vang lên,
một lát sau lại nói: “Chẳng qua cũng rất hân hạnh được tiếp đón các vị,
tại hạ vẫn không dám quên trên người vẫn còn hư danh của một vị đường
chủ, phải tận trách một chút. Vạn sự khởi đầu nan, lăn lộn ở Giang Nam
này, Vu mỗ vẫn cần có sự giúp đỡ của các vị, lỡ như có việc làm không
xong, có người tố cáo Vu mỗ lên giáo chủ, sợ rằng Vu mỗ lợi bất cập hại
(lợi không bù được hại).”
Những người đang ngồi đây có ai là
không có chút mặt mũi ở vùng này? Đưa tay không đánh người cười, ai cũng thích nghe mấy lời khen, thấy Hề Ngọc Đường tự hạ thấp bản thân, tất
nhiên cũng phải vui vẻ cổ động.
”Ha ha ha ha…. Vu đường chủ
thật hài hước!” Trong tiệc, một người đến từ Cực Đao Bang lên tiếng đầu
tiên: “Tại hạ Tả Minh của Cực Đao Bang, xin kết giao tình với đường
chủ!”
”Rất cảm ơn Tả đại ca.” Hề Ngọc Đường cười vô cùng hài lòng.
Những người khác lần lượt đáp lời, dù sao cũng là người đứng đầu một phân đường của Huyền Thiên giáo, mặt mũi vẫn rất nặng.
Hề Ngọc Đường lần lượt tạ ơn từng người, tiếp tục nói: “Nếu các vị đã đồng ý nể mặt tiểu đệ, vậy Vu mỗ cũng không dám giấu diếm thêm, quả thật có
một việc đang muốn thương thảo cùng những người đang ngồi đây.”
Nàng nhìn thoáng qua Thiều Quang bên người, người sau lập tức hiểu ý, khẽ
nâng tay, bảo các cô nương khác lui ra ngoài, mình thì tiếp tục im lặng
ngồi đó, không có ý định lui đi.
Hề Ngọc Đường hài lòng vỗ nhẹ
lên mu bàn tay nàng, nghiêm mặt nói: “Các vị cũng biết, sau mỗi kì đại
hội võ lâm đều là thời gian chiêu mộ nhân tài tốt nhất của các môn phái, Huyền Thiên ta cũng không phải ngoại lệ. Năm vừa rồi Huyền Thiên vẫn
thu nạp người ở Giang Nam, nhưng năm nay thì khác, Giang Nam đường chúng ta không định ra tay.”
… Cái gì?
Bỗng chốc mọi người ngẩn ra, sững sờ nhìn về phía Hề Ngọc Đường, như không thể tin được thứ bọn họ vừa nghe.
Bọn họ có hiểu đúng lời tên Vu Dương đó nói không? Huyền Thiên giáo muốn ngừng cạnh tranh thu nạp đệ tử lần này sao?
Phải biết rằng nơi đây là Giang Nam! Là nơi nhân tài nhiều nhất của Đại Tấn, rất nhiều đại môn phái ngày trước đến nay bị chia năm xẻ bảy đều bắt
nguồn từ Giang Nam, phía sau còn có biết bao môn phái nhỏ tồn tại, những người đang ngồi đây có ai là không biết? Ai lại không muốn cướp một
phần lợi trên chén canh như thế? Có lần nào lại không từ thủ đoạn để
tranh đấu trong những lúc này?
Lời Hề Ngọc Đường nói như một quả
đạn pháo, yên lặng ném vào trong sóng ngầm xảo quyệt của võ lâm Giang
Nam, người giật mình không chỉ có bọn họ.
Một môn phái, nền móng
để có thể tiếp tục duy trì là gì? Là nhân lực! Không có đệ tử, lấy đâu
ra môn phái? Không có máu tươi thì lấy gì để kéo dài? Không cần nói đến
Giang Nam những năm gần đây nhân tài xuất hiện lớp lớp, giang hồ bình
lặng không dậy sóng, thời kì thống trị của Tư gia triều Đại Tống qua bao nhiêu thăng trầm cũng đã tiến vào giai đoạn bình ổn, chính là vì muốn
nghỉ ngơi lại sức phát triển thực lực, mà thu tay vào lúc này… Huyền
Thiên giáo điên rồi sao?
Cả Vị Ương Cư chìm trong tĩnh lặng, mỗi
người ở đây đều không ngừng tính toán, thậm chí có người sau khi nghe
được tin này đã bắt đầu tính về tương lai, không biết bước tiếp theo
phải làm sao, đi về phải báo cáo thế nào, vân vân, không ngừng có vài gã sai vặt rời khỏi tiệc, vội vội vàng vàng ra ngoài báo tin, cảnh tượng
rất buồn cười.
”Vu đường chủ.” Cuối cùng, Mặc Cẩm của Thu Vũ Sơn Trang lên tiếng: “Chuyện này rất quan trọng, xin ngài nói rõ.”
Hề Ngọc Đường nhìn thoáng qua Mặc Cẩm, trong đầu thoáng qua tư liệu Tiết
Dương đã chuẩn bị cho nàng lúc trước. Người này là thiếu chủ của Thu Vũ
Sơn Trang, thực lực trác tuyệt, vẻ ngoài tuấn mỹ, còn trẻ tuổi đã là
song kiệt ngang hàng với Dương Triều của Thập Bát Thủy Trại tại Giang
Nam, đồng thời còn là thiếu hiệp nổi danh lừng lẫy trên bảng, nếu không
có bất cứ ràng buộc nào, chắc chắn trên đại hội võ lâm sẽ có bóng dáng
của hắn.
”Mặc thiếu trang chủ.” Nàng chắp tay thi lễ: “Trăm nghe
không bằng một thấy, Mặc thiếu trang chủ quả nhiên là nhân trung long
phượng. Trước khi đi giáo chủ đã dặn Vu mỗ đưa đến cho lão trang chủ
chút lễ vật, Vu mỗ còn đang đợi có dịp đến bái phỏng.”
Mặc Cẩm
không ngờ phụ thân nhà mình lại có giao tình với giáo chủ Huyền Thiên
giáo, vẻ mặt nhìn về phía Vu Dương thay đổi liên tục.
Hề Ngọc
Đường cười, nghiêm mặt nói: “Các vị đừng nghi ngờ vội, lời Vu mỗ còn
chưa dứt. Hôm nay mở tiệc chiêu đãi các vị là muốn lên tiếng kêu gọi
trước thời hạn, dù Huyền Thiên giáo rời khỏi lần tuyển chọn đệ tử này,
nhưng cũng không phải là muốn đứng ngoài cuộc, thật ra có một chuyện,
vẫn muốn thương nghị với các vị một chút…”
”Không biết các vị
có cảm thấy gần đây võ lâm Giang Nam của chúng ta có hơi đình trệ
không?” Nàng rất không biết xấu hổ mà dùng tới chữ “ta”, trong nháy mắt
đã kéo gần khoảng cách của bản thân và những người khác lại một bước:“Huyền Thiên giáo cũng chỉ muốn tìm ra một chút đột phá mà thôi, vì vậy
mỗ có một đề nghị to gan, đã có được sự đồng ý của giáo phái trước khi
rời đi, trước ngày hôm nay còn mặt dày tới Yên Vũ Thai ở thành nam, sau
đó mới có buổi yến tiệc ở Túy Hoa Lâu này.”
Mọi người nhìn Việt Thanh Phong.
Yên Vũ Thai là biệt viện của thiếu chủ Việt gia ở Hàng Châu, nhắc tới Yên Vũ Thai ở thành nam, chỉ có thể nghĩ tới vị này.
Chẳng trách hôm nay hắn lại tới, thì ra là vì vậy.
”Không biết đường chủ có đề nghị gì?” Dương Triều của Thập Bát Thủy Trại mở
miệng. Hắn vừa trở về từ Lạc Dương không lâu, so với Huyền Thiên giáo,
tình hình vài năm trở lại đây của Thập Bát Thủy Trại còn đáng xấu hổ
hơn, đã sớm có dã tâm tới chuyện chiêu mộ.
Hề Ngọc Đường nhìn thoáng qua Dương Triều, nói: “Mỗ muốn mượn lực sau lưng chư vị, chỉnh đốn võ lâm Giang Nam.”
Vừa nói xong, mọi người lại giật mình.
Hôm nay bọn họ đã bị kinh sợ mấy lần vì vị đường chủ này.
”Chỉnh đốn?” Tả Minh nhíu mày mở miệng: “Là ám chỉ kết minh sao?”
”Đúng là như vậy.” Hề Ngọc Đường có chút tán thưởng nhìn hắn: “Ta và các
người đều có ý muốn tiến thêm một bước, khổ nỗi lại bị ràng buộc khá
nhiều, vì sao lại không liên thủ? Liên thủ không có nghĩa là trừ khử
tông môn, chỉ là thay đổi những gì cần thay đổi trên hình thức mà thôi,
chỗ tốt của việc này, Vu mỗ không cần nhiều lời, lòng các vị tự hiểu
rõ.”
Sắc mặt mọi người khẽ biến, cùng trầm mặc.
Liên thủ,
nói cách khác là muốn có một thứ như Giang Nam bang xuất hiện, việc liên thủ này rất có lợi, nhưng vấn đề gặp phải là làm sao để phân chia lợi
ích. Huyền Thiên giáo vẽ ra cho bọn họ một chiếc bánh lớn, cũng chưa nói phần bánh này là ngọt ngào hay đau khổ, là rượu hay là độc, chính vì
vậy, bọn họ mới không nhịn được mà muốn thử một lần.
Thấy mọi
người đều trầm tư, Hề Ngọc Đường lại châm thêm một cây đuốc: “Việc này
ta đã báo lên nội bộ Huyền Thiên, lúc này mới dám đưa ra lời đề nghị. Vu mỗ đã xin ý kiến, có thể dâng hai bộ công pháp ra để chứng minh lòng
thành, một bộ “Thanh Dao Kiếm Pháp” do giáo chủ sáng chế, bộ còn lại là
“Cuồng Phong Đao Pháp”, đảm bảo không tham dự chiêu mộ, chỉ chọn vài ba
người mang tính tượng trưng… Dù sao cũng cần phải có đôi lời với người trong giáo.”
”Cái gì? ‘Cuồng Phong Đao Pháp’?” Vừa dứt lời, Tả
Minh khiếp sợ đứng bật dậy: “Chính là đao pháp đã thất truyền từ sáu
mươi năm trước đó sao?”
Hề Ngọc Đường gật đầu: “Đúng vậy.”
Tả Minh sững sờ trừng mắt: “Mặc cho truyền đọc tham khảo, còn có thể sao chép?”
”Đương nhiên.”
“…”
Huyền Thiên giáo điên rồi!!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Có người đưa mắt nhìn về phía Việt Thanh Phong vẫn luôn một mực trầm mặc
không thảo luận vấn đề, chỉ thấy người sau mang vẻ mặt bình tĩnh, dường
như không có gì phản đối với lời Vu Dương nói, nhưng cũng không có ý ủng hộ. Chuyện hôm nay quá mức kinh người, thiếu chủ Việt gia không lên
tiếng, không ai dám tỏ thái độ ngay lúc này.
Hề Ngọc Đương yên
lặng thu hết vẻ mặt của những kẻ đang ngồi dưới kia vào mắt, cười:“Đương nhiên, mục đích chính hôm nay của Vu mỗ vẫn là kết giao bằng hữu
với các vị, kết minh là chuyện trọng đại, không nên quyết định lầm. Chư
vị có thể đợi trở về rồi bàn bạc một chút, không vội, không vội.”
… Mọi người tiếp tục im lặng.
Không vội sao?
Sao lại không vội?
Mắt thấy không ổn liền ra đòn nặng tay như thế, Huyền Thiên các ngươi đúng là rất được!!
”Trịnh mỗ có chuyện không hiểu, không biết Vu đường chủ có thể giải đáp hộ được không?” Trịnh Thái vẫn luôn im lặng đã mở miệng.
Hề Ngọc Đường nhìn sang, cười gật đầu.
Trịnh Thái do dự một chút, nói: “Với Vu đường chủ mới tới Giang Nam sẽ có
điều này không biết, tuy chúng ta chỉ có chút danh mỏng, nhưng cũng
không thể thương lượng quyết sách trọng đại như vậy với trưởng bối trong nhà… Việc quan trọng như vậy, vì sao lại nói với chúng ta trước?”
Đang nói, trong tiệc có người vô thức gật đầu.
Trịnh Thái đã nói ra nghi vấn trong lòng bọn họ, bọn họ cũng rất muốn biết,
lúc này Vu Dương đã có dã tâm, vì sao không trực tiếp đến tìm người có
quyền quyết định phía sau lưng bọn họ?
Hề Ngọc Đường thầm liếc
Trịnh Thái, khóe môi nhếch lên thành ý cười nhạt: “Hôm nay Vu mỗ đến để
kết giao bằng hữu, cũng không phải đến để bàn chuyện kết minh. Đã kết
giao bằng hữu, đương nhiên phải lựa chọn thế hệ giao hảo thích hợp…
Còn yêu cầu vừa rồi, Trịnh nhị công tử đã quá khiêm tốn rồi, sức nặng
của chuyện này, Vu mỗ vẫn biết. Vốn dĩ hôm nay lại nói chuyện này, thứ
nhất là vì đợt chiêu mộ sắp tới, thứ hai, là vì biểu lộ thành ý của mỗ.”
Nàng ngập ngừng: “Không biết Trịnh nhị công tử có hài lòng với đáp án của mỗ không?”
Trịnh Thái: “…”
Đã nói đến mức này, Trịnh Thái cũng không còn gì để nói.
Hề Ngọc Đường không nói gì thêm về chuyện kết minh mà bắt đầu mời mọi
người tiếp tục nâng cốc ăn mừng, có điều hôm nay nàng đã ra đòn lớn như
thế, không ai còn tâm tình tiếp tục, rất nhanh đã có một đám người vội
vã cáo từ rời đi.
Yến hội đến đây xem như kết thúc, đương nhiên
Hề Ngọc Đường sẽ không ép người ở lại, đứng dậy tiễn khách. Trịnh Thái
ngồi lại đến cuối cùng, dây dưa cả buổi, cuối cùng vẫn phải gặng hỏi vấn đề đã nghẹn trong lòng một đêm.
”Vu đường chủ, vị cô nương đi cùng ngài mấy ngày trước…” Hắn có chút ngượng ngùng.
Hề Ngọc Đường nhíu mày: “Trịnh công tử đang nói đến sư muội của ta sao?”
”Đúng vậy.” Trịnh Thái gật đầu.
”Trịnh nhị công tử muốn hỏi điều gì?”
Trịnh Thái ngừng một chút, mở chiết phiến: “Tại hạ chỉ muốn kết giao bằng hữu với sư muội, đường chủ không cần đề phòng như thế.”
Hề Ngọc
Đường nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa, chuyển gió: “Sắc trời đã muộn, Trịnh nhị công tử không định về sao? Hay đêm nay định ngủ luôn tại nơi này?”
Trịnh Thái: “…”
Nhìn hắn xanh mặt rời đi, Hề Ngọc Đường cả người thoải mái trở về trong các, liếc mắt vẫn thấy Việt Thanh Phong còn đang ngồi bất động, vừa ho khan, vừa để Thiều Quang ở cạnh châm trà cho hắn, không biết Thu Viễn đã đi
đâu, giờ này lại không ở cạnh.
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua màn sa
phía sau, thổi bay vài sợi tóc của hắn tới bên mặt Thiều Quang, quấn
quanh búi tóc tinh xảo của nàng, tự dưng lại sinh ra chút cảm giác quyến luyến không nói nên lời.
Hề Ngọc Đường đứng tại chỗ, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn tóc hai người đang quấn vào nhau, ý vị trong đôi mắt đen lan tràn.
Việt Thanh Phong dừng ho khan, đột ngột ngẩng đầu nhìn sang, Hề Ngọc Đường
thu hồi tầm mắt, bĩu môi đi tới: “Sao vậy, mới đi một lát, Thiều Quang
cô nương lại định bỏ ta rồi sao?”
Thiều Quang châm xong trà, lại
nhẹ nhàng để xuống trước mặt Việt Thanh Phong, lúc này mới ngẩng đầu
lên, nơi đuôi mắt lướt qua chút ý trách móc: “Bên người công tử còn có
chỗ cho Thiều Quang sao?”
Hề Ngọc Đường cười, tiến kéo rồi trực
tiếp ôm nàng vào lòng, rời khỏi Việt Thanh Phong: “Vậy cũng không cho
nàng đi lấy lòng hắn.”
Thiều Quang lập tức che miệng cười khẽ: “Được được được, Việt thiếu chủ là của công tử, Thiều Quang không cướp.”
Hề Ngọc Đường: “…”