Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát

Chương 56


Đọc truyện Nửa Hoan Nửa Ái – Yêu Không Lối Thoát – Chương 56

Một buổi sáng thời tiết thay đổi thất thường.

Đại hội cổ đông vốn bắt đầu từ lúc 10 giờ bị hoãn lại không lý do.

Giang Thế Quân, người sắp chờ đón thắng lợi tại phòng hội nghị tòa nhà Từ thị lúc này đang nổi trận lôi đình ở văn phòng của Lệ Bạc.

Trong tay Giang Thế Quân là tập hợp đồng Tưởng Úc Nam vừa mang đến.

Giang Thế Quân cố gắng đè nén tâm trạng khó tin, xem hết bản hợp đồng. Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn không nhịn được, ném mạnh tập hợp đồng xuống bàn.

Tập hợp đồng rơi xuống bàn, Giang Thế Quân chỉ ngón tay run run về chữ ký và con dấu của Tưởng Úc Nam và Viêm Lương ở trang cuối cùng: “Tại sao cháu lại ký tên vào hợp đồng này?”

Sự việc hoang đường đến mức buồn cười, nhưng Giang Thế Quân không cười nổi: “Thảo nào hôm qua cháu đột nhiên dừng sự tấn công trên thị trường chứng khoán, giới truyền thông bỗng loan tin đồn kết hôn. Lúc đó tôi nên nghĩ đến điều này…nghĩ đến điều này…”

Tưởng Úc Nam ngồi một bên bàn làm việc. Anh vẫn khoanh tay trước ngực, hơi ngả người về thành ghế phía sau, không hề có phản ứng trước cơn giận dữ của Giang Thế Quân. Sau đó, anh nhướng mắt nhìn ông ta: “Cháu đến đây là để thông báo với chú về bản hợp đồng, chỉ có vậy mà thôi.”

Tưởng Úc Nam hiển nhiên cho rằng bản thân không cần thiết giải thích với Giang Thế Quân.

Giang Thế Quân lắc đầu: “Kế hoạch ban đầu của chúng ta không phải như vậy.”

Tưởng Úc Nam nhếch mép, thay câu trả lời.

Giang Thế Quân cũng có lúc lâm vào tình cảnh bất lực. Ngoài việc tận tình khuyên bảo ra, ông ta chẳng có cách nào khác: “Trước đây, tôi tung tin giả, với mục đích khiến con bé đó tưởng tôi sẽ chuyển mục tiêu sang các cổ đông vừa và nhỏ, để nó mất khoản tiền lớn khi chạy theo mục tiêu giả này, đồng thời làm suy yếu sức cạnh tranh của nó trong việc mua bán cổ phiếu, cũng tránh để nó gây trở ngại đến quá trình mua chuộc cổ đông lớn của chúng ta. Tôi đã cầm chắc có thể liên kết cổ đông lớn hất nó ra khỏi hội đồng quản trị. Bây giờ thì hay rồi, cháu và nó ký kết hợp đồng kiểu gì vậy?”

“…”

“Đến những nhân vật cốt cán trong hội đồng quản trị, những người con bé đó gọi là chú bác cũng đã ngả về phía tôi. Hôm nay, sau khi đại hội cổ đông kết thúc, Từ gia của nó coi như xong. Cháu làm vậy, chẳng phải tha cho nó hay sao?

“Đó là kế hoạch của chú.” Ngữ khí của Tưởng Úc Nam rất thoải mái, thể hiện thái độ không muốn tiếp tục đề tài này. Anh đứng dậy, theo thói quen chỉnh lại cổ áo comple. Sau đó, anh ngẩng đầu, nở nụ cười mập mờ: “Kể từ ngày hôm nay trở đi, tiến hành theo kế hoạch của cháu.”

Nói xong anh liền bỏ đi.

“Thế này mà gọi là kế hoạch ư? Cháu muốn dùng một bản hợp đồng đổi lấy cuộc hôn nhân mỹ mãn? Úc Nam, ban đầu tôi giao quyền quyết định sách lược cho cháu, không phải để cháu làm ăn bừa bãi.”


Tưởng Úc Nam hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của ông ta, anh không dừng bước. Giang Thế Quân đứng ở đó nhìn theo bóng lưng anh. Ông ta đột nhiên hiểu ra vấn đề: “Cháu làm như vậy, là vì trách tôi cho cháu biết chuyện xấu xa giữa con bé đó và Lộ Chinh?”

Tưởng Úc Nam dừng bước.

Sự do dự của anh khiến Giang Thế Quân bắt được một tia hy vọng: “Hay là cháu cho rằng, cháu bố thí một chút nhân từ cuối cùng với con bé đó, là có thể cứu vãn điều gì? Tuy những chuyện sau này như tôi lợi dụng Từ Tử Thanh tung tin giả, cháu đều không hề hay biết, nó không thể trách cháu, nhưng cháu đừng quên…Người đứng sau thao túng thị trường chứng khoán trong thời gian qua chính là cháu.”

“…”

“Cháu tưởng cháu ép con bé đó giơ cờ trắng đầu hàng cháu, mà không ép chết nó, nó sẽ cảm kích cháu hay sao?”

Tưởng Úc Nam vẫn đứng quay lưng về phía Giang Thế Quân. Sống lưng thẳng của anh không bộc lộ bất cứ tâm tình nào. Chỉ có hai bàn tay buông thõng bên người cuộn chặt lại.

Giang Thế Quân tung một đòn cuối cùng vào biểu hiện bình tĩnh của người đàn ông trẻ tuổi nhưng tâm tư thâm sâu trước mặt: “Xem ra cháu không hiểu, một khi phụ nữ tàn nhẫn đáng sợ đến mức nào. Chỉ cần cháu yêu bọn họ, bọn họ đều có thể nghĩ ra cách hành hạ cháu.”

Yêu…

Một đòn khiến cả thành trì đổ sụp trong nháy mắt. Vào giây phút đó, Tưởng Úc Nam nghe thấy tiếng đổ vỡ trong lòng. Nhưng lời nói thốt ra từ miệng anh vẫn lạnh lùng, thản nhiên, như trần thuật một sự thật dù dối mình lừa người thế nào cuối cùng cũng bị bại lộ: “Về chuyện của cô ấy và Lộ Chinh, cháu không trách chú, ngược lại cháu phải cảm ơn chú. Chú lại một lần nữa nhắc nhở cháu, loại người như cháu…”

“…”

Tưởng Úc Nam dường như cười khẽ, ánh mắt lưu chuyển, dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Giang Thế Quân: “…không xứng đáng có tình yêu.”

***

Tòa nhà Từ thị.

Vì sự vắng mặt của Viêm Lương và Giang Thế Quân, đến tận 11 giờ đại hội cổ đông vẫn chưa thể bắt đầu. Đại hội cổ đông bị hủy bỏ hay chỉ tạm thời hoãn lại? Chẳng ai có thể cho câu trả lời chính xác.

Các cổ đông mỗi người mang một tâm tư, nhưng không ai không nhìn đồng hồ và thì thầm bàn tán.

Có người không nhịn được, nói lớn tiếng: “Rốt cuộc lúc nào mới bắt đầu…”


Cổ đông chưa kịp dứt lời, cánh cửa phòng hội nghị bị đẩy ra.

Trợ lý của Giang Thế Quân mở cửa phòng hội nghị. Người đi vào đầu tiên là Giang Thế Quân với sắc mặt không mấy vui vẻ. Hai người là thành viên hội đồng quản trị ngồi ở phía đối diện nhìn nhau rồi cùng đưa mắt về phía Giang Thế Quân.

Ánh mắt đầy thâm ý của hai bên bị Viêm Lương vừa đi vào cửa bắt gặp. Giây phút đó, lòng Viêm Lương chùng xuống. Bởi vì một trong hai đại cổ đông là chú Trần, có quan hệ rất tốt với bà Viêm.

Quả nhiên, sự đời đúng như câu châm ngôn: không có bạn bè mãi mãi, cũng không có kẻ địch mãi mãi, mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn…

Hai đối thủ lớn nhất cùng xuất hiện, cả hội trường im lặng trong giây lát. Giang Thế Quân đứng ở vị trí chủ tịch, đảo mắt qua hội trường với tư thế kẻ bề trên. Sau đó, ông ta ngoảnh đầu, làm động tác “mời” Viêm Lương: “Cô nói đi!”

Phong cách lịch thiệp nhưng chứa đựng sự tàn nhẫn và thâm độc biết bao. Giang Thế Quân giao quyền phát ngôn của Viêm Lương, chính là muốn cô tự xé bỏ tôn nghiêm của Từ gia trước mặt tất cả mọi người.

Viêm Lương nhìn mọi người ở xung quanh. Giang Thế Quân lùi lại đằng sau một bước, nhường vị trí cho cô. Lúc này, cô như người cầm quyền chịu nỗi nhục mất nước, chân tay lạnh toát.

“Tôi xin đại diện người cha quá cố Từ Tấn Phu, và chủ tịch hội đồng quản trị lâm thời Viêm Nhụy Vân, tức mẹ tôi, tuyên bố…Kể từ ngày hôm nay trở đi, Từ gia từ bỏ vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, đồng thời tiến cử…Giang Thế Quân…” Viêm Lương hít một hơi sâu, nhắm mắt, đè nén tia mâu thuẫn cuối cùng: “Đảm nhiệm chức chủ tịch hội đồng quản trị nhiệm kỳ tiếp theo.”

Cả hội trường xôn xao.

***

“Cô ta còn có thời gian rảnh đi thử áo cưới? Công ty đã bị cô ta hai tay dâng cho người khác…”

“Cô ta đi thăm mộ ông già Từ gia? Gia đạo bị cô ta hủy hoại rồi. Đổi lại là tôi, cả đời này tôi không có mặt mũi dâng hương hoa cho bố ấy chứ…”

“Chị gái cô hại Châu Trình nhà chúng tôi sắp bị ngồi tù, cô còn mặt mũi đến đây đưa thiếp mời?”

Vào một buổi sáng cuối mùa đông, người phụ nữ đang trở thành trung tâm bàn tán của dư luận cùng chồng mình tiến hành chụp ảnh cưới tại một khu nghỉ mát ở ngoại thành.

Tưởng Úc Nam trước đó đã thông báo với lãnh đạo khu nghỉ mát, nên cả khu vực đều có bảo vệ canh gác, tránh sự quấy nhiễu của đám phóng viên.


Viêm Lương không xa lạ với khu nghỉ mát này. Cách nơi đây không xa là sân golf hàng đầu của thành phố, trực thuộc tập đoàn Minh Đình.

Sau khi chụp xong hai lô ảnh, Viêm Lương về phòng, thay váy cưới đuôi dài quét đất tới hai mét. Hôm nay, cô diện bốn bộ áo cưới, kiểu dáng khác nhau. Những bộ váy cưới này đều được đặt may ở nước ngoài, mới được chuyển về nước để chuẩn bị cho buổi chụp hình. Sau khi thay xong, Viêm Lương ngắm hình ảnh cô trong gương, đầu óc không có bất cứ cảm nghĩ nào. Trong khi đó, người trợ lý ở bên cạnh hết lời khen ngợi: “Đúng là bộ sau đẹp hơn bộ trước.”

Nhóm chụp hình và địa điểm đều do thư ký Lý toàn quyền phụ trách. Lúc nhân viên hóa trang trang điểm lại cho Viêm Lương, thư ký Lý gõ cửa đi vào: “Tưởng phu nhân, sắp đến trưa rồi, cô có muốn ăn chút đồ trước không?”

Viêm Lương coi như không nghe thấy, trang điểm xong liền đứng dậy, nhấc gấu váy đi ra ngoài. Lúc đi qua cửa, cô lướt qua vai thư ký Lý, chẳng hề để ý đến đối phương. Thư ký Lý một mình đứng ở đó, ngượng ngập ho khan một tiếng.

Viêm Lương đi hai bước liền nhìn thấy Tưởng Úc Nam ngồi trên chiếc ghế dài kiểu Âu ở phía đối diện.

Anh đã thay bộ lễ phục đàn ông tương ứng, bộ dạng như đang đợi Viêm Lương. Viêm Lương dừng bước, hai nhân viên đi sau giúp cô nâng gấu váy chuẩn bị dừng lại nghỉ ngơi. Ai ngờ Viêm Lương chỉ dừng một giây rồi sải bước dài rời khỏi nơi đó.

“Bữa trưa sắp mang đến rồi. Em hãy ăn chút đồ rồi chụp tiếp.” Tưởng Úc Nam đột nhiên lên tiếng.

Lúc này, Viêm Lương đi ngang qua người Tưởng Úc Nam. Cô chỉ hơi dừng bước, ném ánh mắt khinh miệt về phía anh rồi bỏ đi thẳng thừng.

Thợ chụp ảnh không theo kịp bước chân của cô, quay sang nói với Tưởng Úc Nam: “Tưởng tiên sinh cứ ăn trước đi, tôi đi chụp ảnh ngoại cảnh một mình phu nhân trước.”

Tưởng Úc Nam không mở miệng, thợ chụp ảnh nghĩ anh đã mặc nhận, lập tức rảo bước nhanh. Tưởng Úc Nam đột nhiên gọi lại: “Khoan đã.”

Thợ chụp ảnh quay đầu. Tưởng Úc Nam đứng dậy, đi về phía anh ta: “Bên ngoài tương đối lạnh, khi nào không chụp hình, anh hãy khoác cho cô ấy.”

Nói xong, Tưởng Úc Nam đưa cho anh ta áo khoác comple: “Anh hãy nói là áo của nhân viên, phiền anh.”

Thợ chụp ảnh gật đầu. Lúc nhận áo khoác, anh ta không thể kìm nén ý nghĩ: Đúng là một đôi vợ chồng kỳ quái…

***

Ngọn gió cuối đông rét cắt da cắt thịt.

Viêm Lương mặc bộ váy cưới hở ngực, gấu váy tung bay, trông giống một lá cờ điêu tàn.

Trước khi chụp hình, nhân viên bận rộn đi đi lại lại chuẩn bị, Viêm Lương đứng một bên xoa bờ vai lạnh giá, phóng tầm mắt ra xa. Thảm cỏ xanh mướt như đang giữa mùa hạ, chỉ có người ở trong mới cảm nhận được cái rét tê tái .

Đúng lúc này, một chiếc áo khoác ấm áp khoác lên vai Viêm Lương. Cô giật mình so vai, vừa quay đầu liền sững sờ.


Dưới ánh mắt kinh ngạc của Viêm Lương, Lộ Chinh ngập ngừng: “Tôi…nghe nói hôm nay cô đến đây chụp ảnh cưới. Tôi vừa vặn chơi golf ở sân bên cạnh, nên…”

“…”

Lộ Chinh cuối cùng thở dài: “Thôi, tôi cũng chẳng biết nói gì, chỉ là…đi ngang qua nên muốn vào đây xem thế nào…”

Nói xong, anh lấy một chiếc hộp đóng gói rất đẹp từ tay người trợ lý ở bên cạnh đưa cho Viêm Lương, đồng thời cất giọng dịu dàng: “Tân hôn vui vẻ.”

Tân hôn vui vẻ…

Bốn từ này buồn cười biết bao. Trong mắt người đàn ông trước mặt đầy vẻ thương xót, khiến Viêm Lương đau buốt tim gan.

Chuẩn bị cả quà cưới, vậy mà anh còn nói anh chỉ tình cờ đi ngang qua nên muốn vào đây xem thế nào.

Hai tay Viêm Lương nắm chặt áo khoác, nhìn người đàn ông chỉ mặc chiếc sơ mi mỏng ở trước mặt. Mồm miệng cô cứng đờ, mãi mới nhếch lên thành nụ cười.

Nhưng ai biết, trong lòng cô, máu đang nhỏ từng giọt.

Ngắm nụ cười của Viêm Lương, Lộ Chinh đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi…”

“…”

“Cô có đồng xu một đồng không?”

Viêm Lương ngẩn người.

Thợ chụp hình cầm chiếc áo khoác của Tưởng Úc Nam đi tới, thấy Viêm Lương ngây ra ở đó liền hỏi: “Anh cần đồng xu làm gì?”

Không đợi Viêm Lương trả lời, thợ chụp hình nhanh chóng bảo trợ lý đi một đồng xu cho Viêm Lương.

Viêm Lương còn chưa định thần, Lộ Chinh đã lấy đồng xu từ tay cô.

Anh giơ giơ đồng xu, mỉm cười với Viêm Lương.

Viêm Lương vẫn không mở miệng, cho đến khi Lộ Chinh cất giọng vui vẻ: “Tôi đại diện tập đoàn Minh Đình chính thức thông báo cho cô biết, ngày hôm nay, công ty chúng tôi sẽ xóa bỏ món nợ 1 tỷ của cô.”

Hết chương 58


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.