Đọc truyện Nửa Hoan Nửa Ái – Yêu Không Lối Thoát – Chương 54
“Chúng ta gặp nhau đi!”
Đầy máy bên kia không một tiếng động, khi Viêm Lương tưởng anh sẽ từ chối cô thì cuối cùng anh cũng mở miệng.
Nhưng chỉ là những từ cứng nhắc: “Thời gian? Địa điểm?”
“Nửa tiếng nữa…” Viêm Lương ngẫm nghĩ rồi chữa lại: “Anh quyết định đi!”
Thái độ của cô rất nhún nhường, Tưởng Úc Nam thản nhiên tiếp nhận: “Nửa tiếng nữa, tại khách sạn số một của Minh Đình…”
Tim Viêm Lương đập nhanh một nhịp. Không đợi cô có phản ứng, Tưởng Úc Nam nói tiếp: “Phòng 1619.”
Nghe đến đây, Viêm Lương cuối cùng cũng bừng tỉnh. Cô nhíu mày nhưng Tưởng Úc Nam đã cúp máy, để mặc cô với tiếng “tút tút” đơn điệu trong điện thoại. Trong lòng cô nổi lên từng đợt sóng.
Viêm Lương lái xe chưa đầy hai mươi phút là tới khách sạn số một. Trước cửa phòng 1619, tay nắm cửa bằng đồng lấp lánh ánh sáng mờ mờ, hoa tươi bày ở hành lang vẫn còn đọng nước… Cảnh tượng này không còn xa lạ với cô.
Cô hít một hơi sâu, bấm chuông. Một lát sau, cửa tự mở ra từ bên trong. Đối với Viêm Lương, gương mặt và vẻ mặt người đàn ông xuất hiện ở khung cửa vô cùng xa lạ.
Anh làm động tác “mời vào”. Viêm Lương trầm mặc và cảnh giác theo anh đi vào phòng. Trên bàn có nửa chai Whisky, một thùng đá và một ly rượu chỉ còn một nửa.
Tưởng Úc Nam rót một ly nước, đưa cho Viêm Lương. Anh đã uống không ít rượu. Khi nhận ly nước, Viêm Lương ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ người anh.
Cử chỉ của anh rất khách khí nhưng lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng.
Tưởng Úc Nam không lên tiếng, không hỏi han, không mỉa mai, cũng không bộc lộ niềm vui của người chiến thắng. Anh chỉ ngồi trên chiếc sofa đơn bên cạnh Viêm Lương, lặng lẽ uống rượu.
Viêm Lương cầm cốc nước, nhưng không uống nổi một hớp. Trong cuộc đọ sức về tâm lý trầm mặc này, cuối cùng cô cũng chịu thua. Cô đặt mạnh cốc nước xuống bàn, nói: “Tôi chấp nhận để các anh gia nhập hội đồng quản trị. Tại đại hội cổ đông tổ chức vào ngày kia, tôi sẽ bỏ phiếu tán thành. Nhưng vị trí chủ tịch hội đồng quản trị không thay đổi, vẫn thuộc về Từ gia chúng tôi.”
Tưởng Úc Nam cầm ly rượu, đang chuẩn bị ngửa cổ uống, nghe Viêm Lương nói vậy, anh liền dừng động tác. Cách miệng cốc thủy tinh trong suốt, Viêm Lương nhìn thấy khóe miệng anh nhếch lên, thành nụ cười khinh bạc.
Sau khi uống hết ly rượu, Tưởng Úc Nam nhướng mày nhìn cô. “Em dựa vào cái gì để ra điều kiện với tôi?”
“Dựa vào tình hình bây giờ tôi vẫn là cổ đông lớn nhất của Từ thị.”
“Ngày mai khi thị trường chứng khoán mở cửa, nếu cổ phiếu của Từ thị vẫn tiếp tục rớt giá, đống cổ phần của em sẽ biến thành mớ giấy lộn, không đáng giá một xu.”
Một câu nói trúng chỗ hiểm khiến Viêm Lương á khẩu ngay tức thì. Trước mặt cô chỉ có hai con đường. Một là cô tiếp tục chống đỡ, nhưng đến cuối cùng không chịu nổi gánh nặng, đăng ký phá sản, Từ thị sụp đổ, đem bán đấu giá, cuối cùng bị Lệ Bạc mua lại.
Hai là cô bỏ cuộc ở thời điểm này, bán số cổ phiếu có trong tay với giá thấp để trả một phần nợ nần. Lệ Bạc sẽ mua lại số cổ phần đó với giá cực thấp, bỏ ra số tiền ít nhất đánh bại Từ gia, nhanh chóng trở thành cổ đông lớn nhất của Từ thị. Từ thị sau một loạt quyết sách thất bại, tỷ lệ tài sản cố định trên nợ vô cùng thảm hại, bị đá ra khỏi hội đồng quản trị một cách không thương tiếc.
Cả hai con đường đều là đường cùng. Lúc này, Viêm Lương chỉ có thể làm một việc: cầu xin người đàn ông trước mặt nương tay, cho Từ gia một con đường sống.
“Chi bằng em hãy nghe đề nghị của tôi?” Tưởng Úc Nam nhếch mép.
Thật ra cả hai đều biết rõ sự thật: ngoài nhận lời, Viêm Lương không còn con đường nào khác.
Tưởng Úc Nam lên tiếng: “Em đừng ngăn cản Lệ Bạc thu mua Từ thị nữa. Trong tương lai, tôi có thể sắp xếp một chức vụ ở Lệ Bạc cho em. Chỉ cần em ngoan ngoãn làm Tưởng phu nhân, tôi có thể đảm bảo giữ nguyên các nhãn hiệu thuộc về Từ thị, không chuyển giao cho Lệ Bạc, cũng không bán cho các doanh nghiệp khác.”
Tưởng Úc Nam từ tốn lắc lắc ly rượu trong tay, viên đá trong ly rượu chạm vào thành cốc phát ra tiếng kêu chói tai, hòa với giọng nói của anh: “Đề nghị của tôi thế nào?”
Nghĩ đến việc trước đây, Viêm Lương cảm thấy hài hước vô cùng. Lúc đó, cô tràn đầy tự tin là có thể đánh bại Lệ Bạc. Vậy mà cho tới bây giờ, cô chỉ có thể ngồi đây, suy nghĩ tới đề nghị nhục nhã này.
“Tôi cần thời gian suy nghĩ.” Viêm Lương cắn răng nói.
Viêm Lương nghi ngờ Tưởng Úc Nam hình như sớm đoán ra câu trả lời của cô, bởi anh trả lời rất dứt khoát: “Được!”
Thời gian đồng nghĩa với cơ hội. Người đàn ông này chịu cho cô một tiếng đồng hồ, cô sẽ có thêm một tiếng tìm kiếm khả năng đột phá khác.
Tuy nhiên, Viêm Lương mới thả lỏng tinh thần vài giây, lại nghe Tưởng Úc Nam nói tiếp: “Có điều, thời gian của em không nhiều.” Tưởng Úc Nam nhìn đồng hồ đeo tay. “Đến lúc thị trường mở cửa còn chưa đầy năm tiếng nữa.”
Tưởng Úc Nam không hổ danh là người tinh tường. Câu nói nhẹ nhàng của anh lập tức bóp chết ý nghĩ kéo dài thời gian của Viêm Lương.
“Đến lúc đó vẫn không nhận được câu trả lời của em, tôi coi như em từ chối. Em nghe rõ chưa?” Giọng anh từ tốn, như một quân tử chỉ đường đi nước bước cho cô. Viêm Lương hận đến mức trong tay mình không có con dao, nếu có, cô sẽ lao tới, kết thúc mạng sống của người đàn ông này.
Lý trí là thứ đáng sợ nhất, cũng là thứ tốt nhất giúp Viêm Lương nhanh chóng xóa bỏ những suy nghĩ không thiết thực. Trước đó vì vội vàng đến đây, cô quên không đeo đồng hồ, bây giờ đành phải rút điện thoại di động xem giờ.
Lúc này, Viêm Lương mới phát hiện, điện thoại đã đổi thành chế độ im lặng của cô có sáu cuộc gọi nhỡ.
Người gọi đều là Châu Trình. Thấy Viêm Lương không nghe máy, Châu Trình chỉ còn cách nhắn tin thông báo: nhà phân phối Johnny Weir trước đó hợp tác với Từ thị đã móc nối giúp với một tập đoàn ở Bắc Mỹ, anh đang trên đường ra sân bay.
Các đối tác, chủ nợ, ngân hàng, thậm chí cả các cổ đông đều trở mặt một cách vô tình khiến Viêm Lương nếm trải hết mùi vị thói đời đen bạc trong một ngày. Do đó tin tức Châu Trình vừa thông báo chẳng phải là cơ hội đột nhiên rơi xuống đầu cô hay sao?
Viêm Lương mừng thầm trong lòng nhưng cô mím môi để tránh bộc lộ tâm trạng trước mặt Tưởng Úc Nam. Cô đứng dậy ra về, không dám đối diện với người đàn ông có thể nhìn thấu mọi sự này. “Tôi sẽ cho người thảo hợp đồng trong năm tiếng đồng hồ. Chúng ta ký kết ở Từ thị.”
Nhưng khi Viêm Lương đi qua chiếc sofa đơn Tưởng Úc Nam đang ngồi, anh đột nhiên mở miệng: “Khoan đã!”
Viêm Lương lập tức dừng bước. Tay cô nắm chặt điện thoại.
Tưởng Úc Nam bỏ ly rượu xuống bàn, thong thả đứng dậy.
Anh nhất định phát hiện ra điều gì đó… Viêm Lương nghe trái tim mình đập thình thịch. Ngón tay đang siết chặt điện thoại của cô bất giác run rẩy. Vào thời khắc Tưởng Úc Nam đặt tay lên vai Viêm Lương, toàn thân cô cứng đờ. Hơi rượu xộc vào mũi cô.
“Hình như em quên điều gì rồi?” Tưởng Úc Nam ghé sát tai Viêm Lương, nói nhỏ.
Từng từ thốt ra từ miệng anh như mũi kim sắc nhọn, đâm vào sợi dây thần kinh đã tê liệt của Viêm Lương. Cô vội trả lời lấy lệ: “Gì cơ?”
Phản ứng khẩn trương của Viêm Lương bị Tưởng Úc Nam lý giải thành “biết rồi còn hỏi”. Anh không lập tức mở miệng, mà tiến hành trò chơi săn mồi, từng bước dụ cô rơi vào bẫy: “Em không nhớ à? Lúc em mới đến đây, tôi đã hỏi, em dựa vào cái gì để bàn điều kiện với tôi? Với tình cảnh của Từ gia hiện nay, tôi đưa ra điều kiện nhân từ như vậy, em định lấy gì trao đổi với tôi?”
Lời vừa dứt, Tưởng Úc Nam chậm rãi giữ hai bả vai Viêm Lương, xoay người cô đối diện với anh. Bốn mắt chạm nhau, Viêm Lương chỉ thấy mắt anh đã bị chất cồn bao phủ. “Căn phòng này, chắc em không xa lạ đúng không?”
Một lời ám chỉ rõ ràng, mùi rượu của người đàn ông xộc vào mũi Viêm Lương, lan tỏa trong cơ thể cô, kích thích bản năng phản kháng của cô. Một nửa đầu óc cô bây giờ muốn gọi điện thoại cho Châu Trình, nửa còn lại kêu gào cô ngăn cản sự đụng chạm của Tưởng Úc Nam. Nhưng lý trí vẫn vô cùng tàn khốc, ép Viêm Lương đứng im trong khi cô lặng lẽ bỏ điện thoại vào túi.
Viêm Lương không muốn đối diện nên cố tình nhắm nghiền hai mắt.
Hơi thở của Tưởng Úc Nam như có như không trên bờ môi Viêm Lương, như thể anh sẽ hôn cô ngay lập tức. Nhưng hơi thở quen thuộc đó cuối cùng rời khỏi môi cô, từ từ chuyển đến bên tai cô.
Viêm Lương chợt nghe thấy tiếng cười nhạt của anh.
Cô vội mở mắt. Gương mặt người đàn ông sát gần. Anh cất giọng ôn hòa, ấm áp nhưng cũng rất tàn nhẫn: “Đừng hiểu nhầm, tôi không phải Lộ công tử của em, không cần em dùng *** để hối lộ.”
Viêm Lương có thể đọc được sự lăng nhục không lời của Tưởng Úc Nam đối với cô qua ánh mắt anh. Sự phẫn nộ khiến Viêm Lương xé toang lớp mặt nạ nhu thuận trong giây lát. Cô lùi lại một bước, vung tay về phía Tưởng Úc Nam.
Tưởng Úc Nam túm lấy cổ tay cô một cách chính xác, mỉm cười, nói: “Sao, dám làm không dám chịu à?”
Viêm Lương giật tay khỏi tay anh, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng. Tưởng Úc Nam vẫn thản nhiên như không, anh chẳng bận tâm đến chuyện này, rút trong túi ra một thứ, đưa đến trước mặt Viêm Lương.
Đó là một hộp nhung, chiếc hộp vuông vắn, đường nét mềm mại trông rất đáng yêu. Nhưng bên trong không biết ẩn chứa mưu mô như thế nào?
Viêm Lương ngây người nhìn chiếc hộp, cho đến khi Tưởng Úc Nam mở ra.
Bên trong là chiếc nhẫn cưới tương đối quen thuộc với Viêm Lương. Đó là chiếc nhẫn buổi sáng sớm hôm đó Tưởng Úc Nam dẫn cô đi mua.
Trong mắt Viêm Lương, viên kim cương lấp lánh trở nên chói mắt vô cùng. Ngón tay cô cứng đờ đến mức không cảm nhận thấy độ lạnh khi Tưởng Úc Nam đeo nhẫn vào tay cô.
“Sau khi đại hội cổ đông kết thúc, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới.” Tưởng Úc Nam nâng gương mặt hóa đá của cô. “Em nên biết, em không có quyền nói “không”.”
Anh hơi cúi người, đặt một nụ hôn không có độ ấm lên môi cô, kết thúc màn lãng mạn y như thật này.
Viêm Lương thất thểu rời khỏi khách sạn.
Bấy giờ đã là lúc sáng tinh mơ nhưng mây mù vẫn che kín bầu trời, không để một tia sáng lọt qua. Đèn đường vẫn bật sáng, khách sạn Minh Đình ở sau lưng Viêm Lương sáng rực rỡ nhưng vẫn khiến cô cảm thấy con đường phía trước mờ mịt.
Viêm Lương dừng bước, giơ tay sờ lên mặt nhẫn kim cương. Nó vừa cứng vừa lạnh, không cho cô cơ hội từ chối.
Cuối cùng Viêm Lương cũng nhớ ra cô có thể làm gì để cứu bản thân. Cô vội vàng rút điện thoại, gọi cho Châu Trình. Đối phương tắt máy. Có lẽ anh đã lên máy bay. Viêm Lương xem thời gian, tính toán lộ trình từ thành phố tới sân bay. Cô lắc đầu, bấm số điện thoại khác của Châu Trình, nhưng chưa kịp nhập hết dãy số, đột nhiên có người gọi điện đến. Màn hình hiển thị số di động của chú Châu. Viêm Lương không nghĩ ngợi, lập tức bắt máy.
“Viêm Lương!” Sau câu nói ngắn ngủi là hơi thở hoảng loạn và gấp gáp.
Đầu óc Viêm Lương đang căng lên như dây đàn, cô liền nín thở. “Chú Châu, chú sao thế?”
“Châu Trình… bị cấm xuất cảnh rồi.”
“Chú nói gì cơ?”
“Chú lái xe đưa Châu Trình ra sân bay… Nhưng nó vừa đến sân bay không bao lâu liền bị cảnh sát giữ lại… Bọn họ nói… nói có người tố giác Châu Trình dính dáng đến hoạt động phạm tội thương mại…”
Là ai, ai giáng cho một một đòn tàn nhẫn như vậy ở thời khắc xuất hiện tia hy vọng cuối cùng?
Bên tai Viêm Lương vẫn vang lên tiếng than vãn đứt đoạn của bậc trưởng bối. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô quay đầu ngước nhìn khách sạn Minh Đình ở sau lưng.
Ở một tầng nào đó, một ô cửa sổ nào đó, có người đang thưởng thức sự ngoắc ngoải của loài giun dế ở bên dưới?