Đọc truyện Nửa Hoan Nửa Ái – Yêu Không Lối Thoát – Chương 19
Viêm Lương lái xe về công ty. Khi về đến phòng họp nhỏ chuyên dụng của cô, người trợ lý đã gọi cả nhóm làm việc tập trung đông đủ.
Vừa ngồi xuống, Viêm Lương lập tức thông báo tin vui với mọi người. Tất nhiên cô không quên giao nhiệm vụ: “Tôi cần một bản đề án hoàn hảo để thuyết phục các giám đốc của Minh Đình, càng nhanh càng tốt.”
Kể từ hôm đó, nhóm làm việc của “Nhã Nhan” khôi phục lại cuộc sống bận rộn với những ngày làm thêm không có điểm dừng.
Một tuần lễ trôi qua trong chớp mắt.
Trợ lý của Lộ Chinh gọi điện thoại xác nhận, cuộc gặp gỡ các giám đốc của Minh Đình sẽ diễn ra vào sáng ngày hôm sau. Buổi tối hôm đó, Viêm Lương ở lại công ty để kiểm tra lần cuối bản đề án.
Vì việc hợp tác với Minh Đình, thời gian qua Viêm Lương dồn hết tinh lực vào “Nhã Nhan”, cô không có hứng thú cũng không quan tâm đến sự vụ khác của công ty. Nhưng mới yên ổn một thời gian, lại có một người đáng ghét đến quấy nhiễu Viêm Lương.
Viêm Lương đang bận rộn trong văn phòng của mình, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa. Đối phương không gõ cửa cũng không lên tiếng thông báo, cứ trực tiếp đẩy cửa đi vào. Viêm Lương nhướng mắt, ngữ khí rất không hài lòng: “Chuyện gì vậy?”
Khi nhìn rõ người đứng bên cạnh cửa là Từ Tử Thanh, Viêm Lương thật sự không biết nói gì hơn. Cô đã không đếm xỉa đến Từ Tử Thanh một thời gian, nhưng cô ta không buông tha cô như thường lệ. Đây là một loại tâm tư cố chấp hay sao? Viêm Lương không thể hiểu nổi, vì vậy lúc này cô chẳng buồn mở miệng.
Từ Tử Thanh từ trước đến nay thích đến là đến, không cần biết Viêm Lương có hoan nghênh hay không. Cô ta thản nhiên tiến lại gần, đặt một tấm thiệp mời thiết kế rất đẹp lên bàn làm việc của Viêm Lương: “Hai giờ chiều ngày mai, “Secret” sẽ tổ chức buổi họp báo ra mắt. Tôi ở lại công ty làm thêm đến bây giờ, đi qua chỗ cô thấy cô vẫn chưa về nên cầm thiệp mời cho cô.”
Viêm Lương không thèm liếc tấm thiệp, mắt vẫn dán vào màn hình vi tính: “Tôi không rảnh.”
“Cô không có thời gian hay không có dũng khí dự buổi họp báo?” Viêm Lương không ngẩng đầu cũng biết Từ Tử Thanh dương dương tự đắc đến mức nào khi nói câu này.
Thấy Viêm Lương không tiếp lời, không phản bác, không tức giận, thậm chí không có bất cứ phản ứng nào, Từ Tử Thanh cố ý nhấn mạnh ngữ khí: “Tôi nghe nói gần đây cô đeo bám anh chàng công tử của tập đoàn Minh Đình. Vì nhãn hiệu hết thời “Nhã Nhan”, đến lòng tự trọng cô cũng không cần? Điều này chẳng phù hợp với tính cách của cô một chút nào.”
Viêm Lương tiếp tục giả câm giả điếc.
Khiêu khích thế nào Viêm Lương cũng tỏ ra thờ ơ, Từ Tử Thanh cuối cùng cũng mất hứng, cô ta quyết định kết thúc cuộc độc thoại vô vị: “Hai giờ chiều mai, hy vọng cô có thể tham dự. Cô hãy đến để xem “Nhã Nhan” rốt cuộc thua kém “Secret” ở điểm gì?”
Lần này Viêm Lương tháo kính ngẩng đầu, nhưng vẻ mặt cô như không hề nghe thấy những lời nói vừa rồi của Từ Tử Thanh. Cô lạnh lùng mở miệng: “Đi từ từ, không tiễn.”
Từ Tử Thanh cuối cùng cũng thất bại trước thái độ lạnh nhạt của Viêm Lương, cô ta quay người đi nhanh ra khỏi phòng. Hóa ra, biện pháp không để Từ Tử Thanh chiếm ưu thế chính là không thèm để ý đến cô ta. Viêm Lương không ngờ lại có cách đơn giản như vậy.
Vừa định đeo kính tiếp tục làm việc, điện thoại di động của Viêm Lương đổ chuông. Màn hình hiện số điện thoại riêng của Tưởng Úc Nam.
Cô vừa bắt máy, đầu kia hỏi ngay: “Em đang ở công ty?”
Cô hơi ngớ người trước câu hỏi không đâu vào đâu của anh: “Đúng vậy, sao thế?”
“Xuống dưới đi, tôi đợi em ở dưới lầu.”
Viêm Lương càng ngạc nhiên hơn: “Chẳng phải anh đi công tác hay sao?”
“Ừ, tôi vừa xuống máy bay không bao lâu.”
Giọng nói anh vẫn nhàn nhạt như thường lệ, thậm chí có phần mệt mỏi. Nhưng Viêm Lương phảng phất có thể nhận ra ý nghĩa sâu xa của anh, ví dụ như, anh vừa xuống máy bay liền đến công ty tìm cô.
Viêm Lương bất giác cất giọng ngờ vực: “Anh tìm tôi…có chuyện gì sao?”
“Ừ.”
“Gì cơ?”
“Tôi muốn gặp em.”
Đứng trong thang máy chạy xuống dưới, Viêm Lương cảm thấy cô rất nực cười. Cô còn công việc chưa xử lý xong, vậy mà cô không thể khống chế bản thân lao ngay xuống dưới gặp anh.
Lúc Viêm Lương vẫn đang đấu tranh tư tưởng, thang máy đã dừng ở tầng một. Trong lòng rõ ràng có một tiếng nói ngăn cản, nhưng đôi chân không chịu sự kiểm soát của đại não, sải bước dài đi ra cửa lớn.
Bấy giờ là tối muộn, đại sảnh rộng lớn chỉ có người bảo vệ trực ban đang ngồi ngủ gà ngủ gật, xung quanh tĩnh lặng vô cùng. Gót giày của Viêm Lương nện cồm cộp xuống nền nhà. Cho đến khi gần tới cửa ra vào, cô mới cố ý đi chậm lại. Viêm Lương khôi phục vẻ bình tĩnh, từ tốn đẩy cửa kính ở bên cạnh.
Vào thời khắc Viêm Lương mở cửa, cô như bước vào một thế giới khác. Bởi vì Tưởng Úc Nam đang chờ sẵn ở bên ngoài và mỉm cười với cô.
Viêm Lương vẫn cố ý đi thật chậm đến trước mặt Tưởng Úc Nam. Nào ngờ anh giơ tay nhìn đồng hồ: “Một phút rưỡi.”
Nghe câu này, Viêm Lương có dự cảm chẳng lành, không ngờ bị anh nói trắng ra: “Em cũng nhớ tôi phải không?”
“Anh đừng có tự mình đa tình như vậy. Từ trước đến nay hiệu suất của tôi lúc nào mà chẳng cao.”
Theo phản xạ có điều kiện, Viêm Lương chối bay chối biến. Tưởng Úc Nam cũng không cố chấp đề tài này, anh mở cửa xe giúp cô: “Em muốn đi đâu ăn đêm?”
Viêm Lương lên xe, cô không thể ngờ vụ ăn uống cuối cùng biến thành đi siêu thị mua nguyên liệu, về nhà tự nấu ăn.
Thậm chí cô không nhớ ai là người đầu tiên đề xuất ý kiến vớ vẩn này. Viêm Lương chỉ biết đi theo anh vào siêu thị, mua đồ, mở cửa nhà cô, để Tưởng Úc Nam xách túi lớn túi nhỏ vào trong.
Tất nhiên, Viêm Lương không quên thông báo trước: “Tôi không biết nấu ăn.”
Tưởng Úc Nam thản nhiên đón nhận “tin buồn”: “Tôi biết là được rồi.”
Viêm Lương tuyệt đối không tin anh biết nấu ăn. Thấy anh xắn tay áo, cô còn cho rằng tổng giám đốc Tưởng gọi là làm lấy lệ. Nhưng khi một đĩa mỳ thơm lừng đầy màu sắc đặt trước mặt cô, cô mới biết thế nào là “sự thật mạnh hơn mọi lời hùng biện”.
“Quả thật nhìn không ra, bàn tay anh ngoài biết kiếm tiền còn biết nấu nướng nữa. Tôi tưởng anh là quý công tử sống trong nhung lụa, không phải làm lụng vất vả cơ đấy.”
“Em quên trước đây em từng nói, tôi chỉ là người làm thuê cao cấp hay sao?” Tưởng Úc Nam vừa nói vừa đưa cái dĩa cho Viêm Lương.
Viêm Lương nếm thử một miếng, quả thực mùi vị rất ngon. Cô cắm đầu ăn một mạch, năm phút sau mới phát hiện ra điều bất thường. Cô ngẩng lên nhìn Tưởng Úc Nam ở phía đối diện: “Anh không ăn à?”
“Tôi không đói.”
“Chính anh đề xuất ra ngoài ăn đêm cơ mà?”
Tưởng Úc Nam mỉm cười, vẻ mặt như cô đã biết rồi còn hỏi: “Chỉ là cái cớ để gặp em mà thôi.”
Viêm Lương ngây người trong giây lát. Tưởng Úc Nam liền đổi sang bộ dạng ngạc nhiên: “Đừng nói với tôi là em không nhận ra đấy nhé.”
Viêm Lương nói không lại anh. Đối mặt với người này, im lặng là cách duy nhất khiến bản thân không chịu thiệt thòi. Thế nhưng Tưởng Úc Nam cố ý dẫn dụ cô, anh rút tờ giấy ăn đưa cho cô, ra hiệu cô lau miệng. Sau đó, anh nói bằng một giọng tiếc nuối: “Có một thứ tôi rất muốn ăn. Chỉ đáng tiếc là đắt quá, ngàn vàng khó đổi.”
“Gì cơ?”
Tưởng Úc Nam hơi híp mắt. Đây là động tác nhỏ quen thuộc của người đàn ông này khi anh muốn biểu đạt một ý đồ mờ ám nào đó.
Đối diện với ánh mắt đầy cảnh giác của Viêm Lương, anh từ tốn trả lời: “Là em.”
Viêm Lương nhanh chóng suy nghĩ, cô nên có phản ứng thế nào. Thế nhưng, ngay cả bản thân cô cũng không ngờ câu trả lời của cô là: “Tôi rất mệt. Hơn nữa ngày mai tôi vô cùng bận rộn.” Nói xong, cô chỉ hận không thể vả vào miệng mình.
Quả nhiên Viêm Lương “vẽ đường cho hươu chạy”, đáy mắt Tưởng Úc Nam thoáng qua một tia ngạc nhiên. Sau đó anh nhún vai: “Không sao cả, đợi khi nào thể lực của em dồi dào cũng chưa muộn.”
Chỉ bằng một câu nói, Tưởng Úc Nam làm Viêm Lương cứng họng. Tâm trạng cô rối bời, cô nghĩ mãi không ra lời giải thích hợp lý cho lời vừa rồi của cô. Cuối cùng, Viêm Lương chỉ có thể trầm mặc.
***
Buổi sáng ngày hôm sau, Viêm Lương và nhóm nhân viên của cô đến trụ sở tập đoàn Minh Đình, dự cuộc họp với các giám đốc cùng một số người có liên quan của Minh Đình.
Bên cô chuẩn bị tài liệu chu đáo, thể hiện thái độ rất có thành ý. Về điều khoản phân chia lợi nhuận, Viêm Lương cũng có sự nhượng bộ lớn đối với Minh Đình.
Sau hai tiếng đồng hồ đàm phán căng thẳng, cuối cùng phía Minh Đình gật đầu: “Chúng tôi đồng ý để “Nhã Nhan” đặt quầy tại trung tâm thương mại Minh Đình, nhưng hợp đồng tạm thời chỉ ký một năm. Bốn năm còn lại sẽ được ký kết dưới hình thức hợp đồng dự bị. Nếu trong một năm này, “Nhã Nhan” không đạt thành tích như mong đợi, hợp đồng dự bị sẽ trở thành vô hiệu.”
Đây không phải kết quả đàm phán tốt nhất, nhưng cũng không phải là tệ nhất. Ít nhất, Viêm Lương cũng có thời hạn một năm xây dựng lại nhãn hiệu “Nhã Nhan”. Dù chỉ một năm ngắn ngủi, nhưng đối với “Nhã Nhan” mà nói, có chỗ dựa vững chắc như Minh Đình là cơ hội khó tìm.
Cuộc đàm phán kết thúc, Viêm Lương và giám đốc của Minh Đình lần lượt ký tên vào bản hợp đồng. Tuy trong quá trình thương lượng, hai bên có lúc bất đồng ý kiến dẫn đến tranh cãi, nhưng khi đạt được thỏa thuận, đại diện hai bên đều vui mừng bắt tay nhau.
Giám đốc của Minh Đình gọi điện thoại cho Lộ Chinh báo cáo kết quả cuộc đàm phán. Viêm Lương gật đầu với giám đốc thay lời chào tạm biệt rồi cùng nhóm nhân viên của cô thu dọn tài liệu ra về.
Nhưng mới đi đến cửa phòng hội nghị, Viêm Lương bị người giám đốc gọi lại: “Viêm tiểu thư!”
Viêm Lương quay đầu.
Người giám đốc tiến lại gần Viêm Lương, đưa điện thoại của anh ta cho cô: “Lộ tổng muốn nói chuyện với cô.”
Chắc Lộ Chinh định nói mấy câu khách sáo như “hợp tác vui vẻ”, Viêm Lương lập tức nhận điện thoại và lên tiếng cám ơn trước: “Lộ tổng, cám ơn anh đã cho “Nhã Nhan” một cơ hội.”
“Hả?” Lộ Chinh hình như không ngờ cô lại nói câu đó.
Nghe ra ngữ khí nghi hoặc của Lộ Chinh, Viêm Lương bất giác im lặng. Ý đồ của người đàn ông này khi bảo cô nghe điện thoại có vẻ không giống suy đoán của cô?
Viêm Lương chưa kịp mở miệng, người ở đầu kia điện thoại thuận theo ý cô, hỏi tiếp một câu: “Vậy Viêm tiểu thư định cám ơn tôi thế nào?”
Viêm Lương ngớ người.
“Hay là thế này đi, tối nay tôi muốn mời cô cùng ăn tối, không biết cô có nể mặt?” Không đợi phản ứng của Viêm Lương, Lộ Chinh lên tiếng.