Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 21


Đọc truyện Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau – Chương 21


Sáng hôm sau, Giao Giao vừa tờ mờ thức dậy thì không thấy Gia Nguyên nằm bên cạnh, thấy lạ, cô ngồi dậy vừa kéo chăn lên để che cơ thể đang không mặc gì của mình, đồng hồ còn 15 phút nữa thì 7 giờ.

Ngay lúc đó, cô giật mình tỉnh khỏi cơn buồn ngủ vẫn chưa hết, cả người cô nhanh chóng bị kích hoạt tỉnh táo ra hẳn, lò mò tìm quần áo mặc vào.

Không tìm thấy đồ của mình ở đâu, cô bèn lấy chiếc áo thun ba lỗ và quần của Gia Nguyên nằm trên giường mặc vào.

Mặc xong, cô vội chạy tới tủ quần áo soạn đồ đi học cho Gia Nguyên, lúc này cô mới thấy bộ đồ tối qua cô mặc đã bị ném vào sọt rác.

Không để tâm đến nó nhiều làm, cô đem quần áo đi học của Gia Nguyên để lên giường vừa đặt xuống thì Gia Nguyên ở trong nhà vệ sinh đi ra.

Vừa nhìn thấy cậu, cô không nói gì mà lập tức chạy lại cởi áo choàng tắm cậu đang mặc ra, vội vả chạy đem quần áo lại giúp cậu mặc đồng phục vào.

Vẻ mặt cô lúc đó rất lo lắng, miệng không ngừng trách cậu:“Sao sáng cậu không thức sớm chuẩn bị quần áo, đã vậy không kêu chị dậy nữa! Chỉ còn 15 phút sẽ không kịp ăn sáng đâu, bà nội cậu mà biết sẽ mắng chị cho xem.”Gia Nguyên hợp tác cùng cô mặc quần áo vào sau đó ngồi xuống giường để cô giúp mình mang giày.

Trong lúc cô đang quỳ dưới đất thắt dây giày cho mình thì cậu nói lại:“Em có thức sớm nhưng định cạo râu, tắm rửa xong mới thay quần áo, mấy công việc này em tự làm được mà, chị đang ngủ ngon như vậy em không nỡ gọi.”Cậu vừa nói xong thì cô cũng mang xong giày.

Ngay sau đó cô liền cầm theo cặp sách của cậu kéo cậu đi ra khỏi phòng đưa cậu xuống nhà ăn sáng.

Trên bàn ăn, Gia Nguyên bị cô ép ăn trong khẩn trương, cô ngồi bên cạnh không ngừng thúc giục khiến Gia Nguyên ăn đến mắc nghẹn, vừa định cầm ly nước uống ngụm nước thì lại làm rơi chiếc đũa.


Giao Giao thấy vậy liền vội cúi người xuống nhặt giúp, cậu đang mắc nghẹn nên uống nước trước rồi sau đó cũng định giúp cô nhặt đũa.

Nhưng lúc cậu cúi xuống thì bị một thứ ập vào mắt khiến cậu phải tròn mắt bật dậy ngay sau đó.

Chiếc áo mà Giao Giao đang mặc là áo thun ba lỗ của cậu, áo rộng hơn so với người cô và cô vừa mới thức cũng chưa kịp mặc áo lót, khi cô khom người xuống đã vô tình để lộ ngực, thông qua hai bên tay áo có thể thấy hết toàn bộ.

Cậu không nén nổi cảm xúc trong lòng mà phụt văng hét thức ăn cùng ngụm nước đang ngậm trong miệng.

Giao Giao không hề biết chuyện, cô tưởng cậu bị sặc nên không thèm nhặt đũa nữa mà vội vả ngồi dậy vuốt lưng cậu:“Sặc cơm rồi, ăn từ từ thôi, chị không hối thúc nữa.”Gia Nguyên tỏ ra bình tỉnh nuốt cơm vào nhưng trong lòng thì rạo rực, ánh mắt có chút tà ý bỗng nắm lấy tay cô, Giao Giao nhìn vào ánh mắt đó của cậu, cô hơi thắc mắc:“Sao vậy? Muốn gì sao?”Gia Nguyên mỉm cười: “Đứng dậy đi.”Giao Giao nghi ngờ nhưng vẫn đứng dậy, nào ngờ cô vừa đứng lên thì bị cậu kéo eo cô mạnh một cái khiến cô ngồi thẳng lên đùi cậu.

Ngay lập tức, Gia Nguyên bắt đầu đùa giỡn luồn tay vào trong áo cô, không cần nói cũng biết cậu làm gì.

Cô lo lắng nhìn xung quanh, nào ngờ lúc đó chú Kính chuẩn bị đi làm thì bỗng khát nước và đi xuống bếp uống nước thì đi qua nhìn thấy họ, chú rõ ràng là có để tâm, đứng ngây người ra một lúc, có chút tức giận nhưng lại vờ như không thấy gì mà tránh mặt đi.

Bị chú Kính nhìn thấy, cô cố nắm tay cậu để cậu dừng lại:“Đừng có chơi nữa để người khác nhìn thấy không hay đâu?”Gia Nguyên không nghe, cậu chả để ý đến gì, vẫn tiếp tục:“Ai bảo chị xuống nhà mà không mặc gì ở trong chứ, đang thách thức em đấy à?”Nét mặt cô khó chịu, cô hằn học gạt tay cậu ra, tức giận nói:“Chị gấp gáp chuẩn bị cho cậu đi học nên mới sơ suất thôi.

Giữa nhà nhiều người qua lại mà cậu vẫn dám trêu ghẹo chị như vậy, có phải chị chiều cậu quá nên cậu không coi chị ra gì nữa không hả?”Nhìn thấy nét mặt giận dữ của cô bỗng khiến cậu liền dừng lại rút tay ra ngoài nhưng vẫn ôm eo cô.


Giao Giao sợ bị nhìn thấy nên nhiều lần muốn đứng dậy nhưng luôn bị cậu giữ lại vì cậu biết sẽ chẳng ai trong nhà này dám làm phiền trong lúc cậu đang vui vẻ.

Sau mấy lần không thoát được cô đã ghét cậu nay lại càng ghét hơn, lòng bàn tay cô nắm chặt lại, cắn răng nghiêm giọng hỏi một câu:“Cậu không định đi học hay sao vậy?”Gia Nguyên dừng lại một chút, ánh mắt cậu bỗng rất nghiêm túc, cậu hỏi ngược lại cô:“Nếu hôm nay em tha cho chị mà đi học thì tối nay em sẽ không tha cho chị đâu.”Giao Giao khinh thường cười:“Có tối nào cậu tha cho chị à? Đã trễ vậy rồi mà không đi học, bà nội mà biết sẽ mắng cậu đó.”“Lát nữa đi cũng không muộn mà, chị quên hôm nay 8 giờ em mới có tiết sao?”“Tám giờ có tiết nhưng cũng phải đi sớm để chuẩn bị bài chứ!”“Không chuẩn bị gì cả, em chỉ muốn chuẩn bị đám cưới thôi.”Mặt Giao Giao tối sầm lại:“Cưới gì? Không phải cậu còn đang đi học sao? Ráng đợi một năm nữa học xong cấp ba đi rồi cưới.”“Không muốn chờ nữa.

Chịu không nổi nữa đâu, qua sinh nhật em sẽ đi chụp ảnh cưới cùng chị rồi bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới.”“Không được.”“Sao lại không được? Chị muốn để em chờ bao lâu nữa đây?”“Nhưng mà…”Giữa lúc cô đang nói thì có tiếng bà Khánh vang lên cắt ngang lời, bà ta cầm quạt từ xa đi lại chỗ của hai người:“Hai đứa âu yếm từ trong phòng xuống tới dưới nhà sao? Đêm nào cũng thấy phòng không yên mà sao bụng vẫn nằm yên vậy? Không có chút động tĩnh gì sao?”Giao Giao ngại ngùng lập tức đứng dậy còn Gia Nguyên thì lại cười tươi như không hề có chút xấu hổ:“Từ từ đi bà nội, hiện giờ con cũng chưa muốn có con đâu.”Bà Khánh nghe vậy liền tỏ ra không vui:“Sao lại chưa muốn có con? Mà cũng lạ, hai đứa tối nào cũng ngủ với nhau, trong nhà bà cũng không cho phép dùng cái gì để tránh thai vậy mà vẫn không có chút tin tức gì.

Là con cố ý phải không?”Gia Nguyên vội chối:“Không có, con làm theo tự nhiên thôi, tối nào cũng vậy tại trời chưa thương thôi.”“Không phải do con vậy thì do nó sao?”Dứt lời, bà ta xông thẳng tới chỗ Giao Giao:“Đừng nói là mày không sinh con được đó? Lúc trước tao cũng quên coi mày có còn trinh không, cứ để cho Gia Nguyên nó tự biết, bây giờ nghĩ lại có khi nào mày với thằng bạn trai của mày ăn cơm trước kẻng có bầu mấy lần rồi phá nên mày bị vô sinh không sinh con được cho cháu trai tao.

Cháu của tao khờ khạo, chắc chắn là bị mày lừa rồi?’Giao Giao vừa nghe xong liền lập tức đáp trả:“Bà nói chuyện vô lý vừa thôi! Thằng cháu của bà mà khờ thì ai mới khôn đây hả? Là do Gia Nguyên muốn giữ lần đầu cho đêm tân hôn nên tôi mới không có thai, không phải tại tôi.”Bà Khánh vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn lại Gia Nguyên:“Nó nói là thật à? Hai đứa chưa làm gì hết hả?’Gia Nguyên nghe câu nói xong mặt liền biến sắc, vô cùng giận cô, cậu đứng dậy thở dài với vẻ thất vọng nhìn cô.

Bà Khánh lúc này liền quay lại tra xét cậu, cậu không còn cách nào khác để chối đành gật đầu.

Bà Khánh biết cậu vẫn chưa làm gì liền đánh vào vai cậu trách mắng:“Sao con ngu dữ vậy? Có phải là đàn ông không đó, ngủ với nhau mấy năm trời mà không làm gì hết! Não con có vấn đề à!”Cậu không chịu được trách mắng của bà Khánh liền tỏ ra bực dọc chỉ liếc Giao Giao một cái rồi xách cặp đi khỏi nhà.

Thấy cậu liếc mình như vậy Giao Giao bất giác đứng đơ người, cô không hiểu cậu vẽ cho người ngoài nghĩ hai người đã sống như vợ chồng để làm gì mà lại không có ý làm chuyện đó với cô, mà bà Khánh lúc này cũng không để cô yên, bà ta mạnh tay đánh quạt vào vai cô, cô bị đau nên lập tức co người lại tiếp tục bị đánh túi bụi phải ôm đầu ngồi dưới đất chịu đòn.

Bà Khánh vừa đánh cô vừa luôn miệng mắng:“Mày là cái con vô dụng! Ngủ với cháu tao mấy năm trời mà đến động vào mày nó cũng không muốn động tới, tao còn tưởng tối hai đứa làm gì, thì ra chỉ ngồi là nằm cạnh nhau rồi ngủ! Mày biết Gia Nguyên phải có con sớm mà sao lại không hối thúc nó? Có phải mày đặt tâm tư chỗ thằng đàn ông khác nên mặc kệ tương lại sự nghiệp của Gia Nguyên có phải không?”Giao Giao từ đầu đến cuối không nói được lời nào chỉ toàn bị đánh không thương tiếc.


Một lát sau, bà ta trút giận xong thì chiếc quạt trên tay bà ta dùng để đánh cô cũng gãy, cô đau nhức cả người ngẩng mặt nhìn lên bà ta, bà ta liền thuận tay cầm chén súp mà Gia Nguyên dùng chưa hết hất vào mặt cô, cô chưa kịp hoàn hồn thì lại bị ấn mạnh đầu xuống đất, bà ta nghiến răng hâm dọa:“Nếu như mày với Gia Nguyên chưa có gì thì nhất định mày phải còn trinh.

Tao sẽ canh chừng mày, mỗi tối tao sẽ cho quản gia nghe ngóng xem mày có làm tròn bổn phận không, đến sáng tao sẽ kiểm tra giường, nếu không có máu thì mày chuẩn bị chết đi là vừa.

Liệu hồn mà biểu hiện cho tốt đừng để giống như bạn trai của mày bị đánh đến chết dở sống dở, mày cũng đã chứng kiến rồi đó.”Nói xong, bà ta đầy ý khinh thường cho cô thêm một ly nước lạnh vào lên đầu rồi bỏ đi.

Giao Giao nằm dưới đất cắn răng chịu đựng nhục nhã, cảm giác thảm thương vô cùng, đám người giúp việ cũng đứng từ xa cười cợt cô, cô bây giờ giống như chẳng có ai quan tâm thương xót, hoàn cảnh bao nhiêu đó đã đủ thấy trớ trêu.Sau trận đòn đau đớn mà bà Khánh ban cho, Giao Giao chỉ chịu được tới khi bà ta rời đi, sau khi không còn ai nữa cô không kìm được tủi thân mà khóc nhưng vẫn phải đứng dậy dọn dẹp bàn bán đĩa mà Gia Nguyên vừa ăn, hai hàng nước mắt chảy dài trong đau khổ, cô không biết mình có thể chịu đựng được thêm bao lâu nữa và lại nghĩ đến việc trốn đi.

Đã một ngày trôi qua, bạn trai không biết ra sao còn mình thì ở đây chịu nhục cúi đầu khom lưng trước kẻ khác, sau cùng thứ cô muốn nhất cũng chỉ là rời khỏi chốn đau khổ này.Trưa hôm đó, cô ở trên phòng khóa chặt cửa để tìm cách liên lạc với bạn trai.

Di động gọi không bắt máy, nhắn tin không trả lời, tài khoản cá nhân mạng xã hội cũng không thấy online khiến cô không thể không nghĩ đến việc bạn trai đã gặp chuyện không may.

Hai tiếng đồng hồ cố sức liên lạc với bạn trai, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng cô, anh ta đã bắt máy, giọng anh ta vừa cất lên lòng cô vui sướng vỡ òa:“Anh Hiển, cuối cùng anh cũng bắt máy rồi, anh không sao có phải không? Họ có làm gì anh không?”Bạn trai Giao Giao bắt máy khi đang nằm trên giường bệnh, bề ngoài anh ta là một người bình thường không có gì nổi bật, gương mặt nhìn có dáng vẻ là kẻ tiểu nhân, giọng điệu lúc nói chuyện với cô vô cùng đáng ghét, đầy ý khinh thường:“Em còn muốn anh ra sao nữa đây? Anh đang ở trong bệnh viện, nãy giờ em gọi có biết làm phiền anh lắm không? Thằng đó đi đâu rồi à, em gọi anh không sợ bị phát hiện sao?”“Em lo cho anh quá, có phát hiện thì cùng lắm bị đánh chút thôi.

Anh bây giờ sao rồi?”“Còn gì nữa đâu mà sao? Anh bị đánh dập phổi, phải cấp cứu rất nhiều tiền.”“Gia Nguyên nói sẽ trả tiền viện phí cậu ta sẽ trả….”“Khinh! Có bao đời ai lại đi trả tiền viện phí cho tình địch! Bây giờ anh không có tiền trả viện phí, em mau đưa tiền trả cho anh đi.

Nếu như anh không nghe lời em bỏ trốn thì cũng đâu ra nông nổi này!”“Em biết rồi, em sẽ cố tìm cách đưa tiền cho anh.

Bây giờ anh vẫn còn đi được chứ?”“Được.

Có gì không?”“Khi nào em có tiền em sẽ đến chỗ của anh, tới lúc đó…chúng ta lại trốn có được không?”Người bạn trại nghe tới đây đột nhiên lớn giọng quát vào điện thoại:“Em bị điên à? Anh không ngu bị em lừa nữa đâu! Em năn nỉ anh ba năm nay anh đâu có đồng ý, nếu không phải em nói trộm được 4 tỷ thì anh cũng không liều mạng đối đầu với thằng nhà giàu đó đâu.


Em ở nhà giàu sang sung sướng còn khổ gì nữa? Vừa có thể nuôi bản thân vừa giúp anh có được mớ tiền lo sự nghiệp, em nên ngoan ngoãn ở đó đi.

Anh không dám dắt em đi trốn nữa đâu!”Những lời đó của bạn trai khiến Giao Giao vô cùng đau lòng, ánh mắt cô tràn ngập sự thất vọng, nước mắt bỗng rưng rưng:“Anh không yêu em sao? Rốt cuộc anh yêu em hay yêu tiền của nhà họ Tăng vậy hả? Anh tưởng em sống ở đây sung sướng lắm sao?”“Em đừng có hỏi mấy cậu khó trả lời như vậy, em thế nào thì em tự biết đi chứ! Nói tóm lại, anh không trốn nữa.

Cứ như lúc trước, mỗi tháng em đưa anh 20 triệu là được, anh không cần nhiều.”Nước mắt cô rơi nhiều hơn, cảm thấy bị tổn thương vô cùng:“Anh không nghĩ đến em à? Tiền em lấy của Gia Nguyên đưa anh mà anh sài không biết nhục sao? Em chẳng muốn lấy tiền của họ nữa, làm vậy lương tâm em không cho phép!”“Thôi em đừng có giả vờ! Hai mươi triệu đối với nhà họ có là gì, em còn được nhiều hơn anh.

Bây giờ em nói gì anh cũng không đồng ý nữa, em tắt máy đi.”Giao Giao vội lau nước mắt, cô nuốt lệ, cay đắng nhẫn nhịn rồi quyết định lần này không được bỏ cuộc, cô lại nhỏ giọng lại, năn nỉ anh ta cùng mình trốn đi:“Em xin anh, anh không trốn cùng em thì em chẳng còn nơi nào đi và cũng chẳng còn ai thân thiết cả.

Chỉ một lần cuối cùng này thôi, lần này em sẽ lấy 10 tỷ đưa cho anh, có số tiền này anh tha hồ mà dùng cả đời không hết.

Anh vì em có được không?”Tên bạn trai khi nghe tới 10 tỷ hai mắt liền sáng rực lên không đắng đo gì mà trả lời ngay:“Được được, anh sẽ vì em.

Bao giờ có kế hoạch em cứ nhắn tin cho anh, anh làm ngay.”“Anh không cần chờ đâu, ngày mai…ngày mai em sẽ tìm cách ra ngoài và đến tìm anh, em sẽ mua vé máy bay ra Hà Nội gặp anh, anh chỉ cần đưa em về nhà anh thôi.”“Ngày mai luôn sao? Anh còn chưa lành vết thương…”“Em không sống được ở đây thêm một ngày nào nữa đâu.

Ngày mai Gia Nguyên phải đi công tác cùng chú Kính và bà Khánh, em chỉ có mỗi cơ hội này thôi.

Mười tỷ muốn lấy được cũng phải chờ họ đi…”“Vậy…vậy thì đành vậy thôi.

Anh sẽ chờ em ra, nhưng em nhớ là phải đem tiền theo đó.”“Em biết rồi.”“Vậy anh tắt máy nha, ngủ chút đã.”“Ừm.

Anh ngủ đi.”Cô vừa nói lời thì anh ta tắt máy, cái thái độ vội vàng, vô tâm chỉ lo bản thân mà từ đầu tời cuối không hỏi thăm cô lấy một câu đó khiến cô cũng phân vân không biết tình cảm của hai người có còn là yêu không, người đàn ông này đã cho cô quá nhiều cảm giác mông lung và bất mãn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.