Đọc truyện Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau – Chương 14
…Đi xe chừng hơn nửa tiếng, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một căn biệt thự màu trắng được thiết kế rất hiện đại nằm ở ngoại ô.
Tuy căn biệt thự này không so bì được một phần nào với căn biệt thự trước nhưng nó vẫn là căn nhà rất đẹp.Giao Giao và Gia Nguyên cùng bước xuống xe đứng trước một cổng rào màu sơn trắng, hai bên có tròn hai hàng hoa 10 giờ dọc theo chân tường rào, trên đầu có một mái hiên nhỏ nhô ra phủ đầy dây hoa hoàng anh vàng ươm thơm nhát, chỉ nhìn vao nhiêu theo đã đủ thấy căn nhà thơ mộng biết bao.Cánh cửa đã khóa lâu được anh Khôi mở ra, Gia Nguyên khẽ nắm tay tay Giao Giao kéo cô bước vào trong.
Con đường đi vào nhà được lót bằng sỏi trắng, có thảm cỏ xanh ngát ở hai bên.
Chẳng những thế, trong gần còn có hồ cá nhỏ, hòn non bộ và cả một cây dương liễu to ở ngay trước cửa vào nhà.
Trong sân vườm rộng rãi có trồng những bụi hoa nguyệt quế xanh rợp, vài bụi đã ra hoa tỏ hương khắp nhà.
Căn biệt thự được bao quanh bởi một mảnh sân rộng phủ đầy màu xanh và màu sắc trăm hoa.
Bước vào căn nhà đó, Giao Giao nhìn thấy ngay một phòng khách và nhà bếp đặt ở bên phải, bên trái lại có một mái hiên che ra là hồ bơi, phía trên là dãy lang cang lầu hai xây theo kiểu xoay tròn xung quanh phòng khách bên dưới.
Biệt thự chỉ có vỗn vẹn hai tầng nhưng lại có khá nhiều phòng và bàn ăn lại khá dài lại nhiều ghế.
Nhìn hết một lượt căn nhà, lúc này Giao Giao mới quay sang hỏi Gia Nguyên:“Chắc nhà này trước kia nhiều người cùng sống lắm hả? Có nhiều phòng quá!”Gia Nguyên mỉm cười trả lời:“Căn nhà này có tổng cộng 6 phòng, 5 phòng ngủ là một nhà kho, trong nhà kho có một chiếc cầu thang nhỏ dẫn lên gác xếp phía trên, trên đó thường dùng để ngắm thiên văn, nhà vệ sinh mỗi phòng đều có riêng nhưng ở sân sau cũng có một cái dành cho khách không ở lại lâu.
Phòng của chị sẽ là phòng số 3, phòng của tôi số 4 còn phòng của anh Khôi số 1.
Sau này cả ba chúng ta sẽ ở đây, chị tha hồ đi học mà không cần sợ bà nội”“Cậu tốt với chị thật đó! Có ai mắc nợ mà được cậu chủ đối tốt như chị không! Nhà đẹp như vậy, có mơ chị cũng chưa mơ tới.”“Không cần nói quá vậy đâu, nhà này cũng rất bình thường.
Bây giờ chị đem đồ lên phòng mình đi, đồ của tôi cứ để anh Khôi sắp xếp.”“Vậy chị lên phòng nha!”Nói xong, Giao Giao chạy lại ra ngoài lấy va li đồ của mình đang được anh Khôi mang vào rồi chạy một mạch lên phòng đóng cửa lại.
Bên trong căn phòng ngủ này có một chiếc cửa sổ, một chiếc giường vừa một người ngủ, có cả bàn học, kệ sách và tủ quần áo, tủ giày dép, nhà vệ sinh được thiết kế chung với phòng tắm, nhà vệ sinh ở trước ngăn với phòng tắm bằng một mảnh cao su trắng.
Căn phòng này chính là căn phòng bao năm nay Giao Giao đã mơ ước, cô thích thú nhìn xung quanh rồi nằm lên chiếc nệm mềm mại, cảm thấy bao nhiêu năm nằm sàn vừa cứng vừa lạnh cũng được báo đáp lại rồi!Nằm thư giản được một lúc, cô lại không chờ đợi được giây phút biến nó thật sự thành căn phòng của mình, cô ngồi dậy và bắt đầu đem hết đồ đạc dọn ra sắp xếp vào đúng vị trí.Vào buổi tối đó, cô đã có một bữa cơm được ăn thoải mái cùng với Gia Nguyên, họ ngồi cạnh nhau trên bàn ăn, Gia Nguyên ân cần, chu đáo gắp thức ăn cho cô, không tả nổi vẻ mặt vui mừng của Giao Giao khi đó, nó giống như cuối cùng cũng chờ được ngày làm con người vậy.
Cảm giác thoải mái này khiến cô không muốn quay về căn nhà gò bó kia nữa, cô chính thức muốn cãi lại lời của bà Khánh, cả đời thề sẽ không về nhà của bà ta.Được một thời gian, Gia Nguyên vẫn không chịu về nhà, bà Khánh cũng không nói được gì đành cho cậu ở riêng vài năm rồi sẽ kéo về sau.Không có sự hà khắc của bà Khánh, cuộc sống của họ vui vẻ lên hẳn và dần đi vào nề nếp, phòng ốc và bên ngoài đều được sơn sửa, trang trí lạiHai tháng hè trôi qua Gia Nguyên cũng bắt đầu vào năm học mới, còn Giao Giao từ bỏ giấc mơ đại học của mình.Thời gian trôi cứ trôi, mặc dù không đi học nữa nhưng cô vì không muốn phải dùng tiền của Gia Nguyên nên đã tự đi làm thêm ở một số nơi như quán bar, vũ trường, quán trà, siêu thị, tiệm tạp hóa…và còn rất nhiều nơi nữa.Kể từ ngày vào học, Gia Nguyên hầu như không có mặt ở nhà, đó cũng là cơ hội tốt để cô có thể đi làm kiếm thêm thu nhập.
Cô có một đôi giày batin cũ là đôi giày tìm được ở trong kho, nó trở thành phương tiên đi lại làm việc của cô.
Buổi sáng 4 giờ cô thức dậy tập thể dục, ăn sáng một cái sandwich rồi thay đi làm.
Công việc đầu tiên trong ngày của cô là giao sữa cho tiệm tạp hóa, từ 5 giờ thì công việc đã bắt đầu và kéo dài đến 7 giờ.
Sau 7 giờ, cô làm thu ngân tại tiệm.
Giờ trưa, cô thường đến quán trà để làm việc phục vụ.
Buổi chiều tối khoảng 18 giờ cô đến quán bar tiếp tục làm phục vụ tới 20 giờ, còn từ 20 giờ đến 22 giờ đến vũ trường khác để làm việc.
Sau 22 giờ cô đi về nhà với đôi giày batin cũ, về đến nhà bao giờ cũng gần 12 giờ khuya.
Khi cô về đến nhà, Gia Nguyên bao giờ cũng thức để chờ và dọn cơm sẵn cho cô nhưng cô chỉ ăn cơm trắng còn thức ăn chỉ động vào vài miếng nhỏ, ăn xong cô lại nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ.
Mỗi ngày của Giao Giao luôn là như vậy, bây giờ cũng chẳng kém hơn trước kia, chỉ là làm việc kém ra tiền riêng cho mình không phải để trả nợ mà thôi.
Gia Nguyên nhìn thấy cô như thế thật sự rất đau lòng nhưng cậu không thể nói vì đó là ý muốn của cô, cô không muốn quá lệ thuộc vào tiền của cậu nên phải vất vả làm nhiều việc như thế.Từng ngày trôi qua rồi lại cứ trôi qua, vì quá mải mê đâm đầu vào kiếm tiền, Giao Giao vô tình bỏ lại Gia Nguyên đơn độc sống trong căn nhà đó.
Trước kia bao nhiêu mơ ước có được cuộc sống hạnh phúc không lo không nghĩ của Gia Nguyên cứ thế tan ra từng mảnh vụn.
Một ngày cô và cậu còn chẳng nói được hai cậu, hai người lại ngủ riêng phòng, công việc của ai nấy lo, cô cũng không còn giúp cậu học tập, cũng không còn thường xuyên vui cười với nhau.
Căn nhà lạnh lẽo đó đôi khi cậu cứ nghĩ là chủ nhật hoặc ngày nghỉ hè sẽ lại ấm áp nhưng lại không hề như cậu tưởng.
Giao Giao ngay cả chủ nhật càng đi làm nhiều hơn, làm cả ngày chỉ về sớm hơn bình thường vài tiếng nhưng cô cũng chỉ ngủ…Càng về sau, cậu không còn nhìn thấy được mặt cô ở nhà, cả ngày lẫn đêm, cô đi không về.
Sự buồn tẻ cứ thế tăng dần tăng dần trong trái tim của một cậu bé vốn dĩ trước đó đã có đầy tổn thương, nó khiến cậu càng thu mình lại, cậu chỉ biết học và học….Một buổi tối nọ, cậu đã gọi cô hôm này về sớm để ăn cơm, cậu còn nhờ anh Khôi nấu rất nhiều món ngon để đãi cô một bữa mừng ba tháng họ sống chung một nhà.
Nấu xong rồi và cũng đã dọn thức ăn ra nhưng họ chờ mãi, đến tận gần 12 giờ tối cô mới quay về, khi đó cơm cũng nguội lạnh hết.
Nghe thấy tiếng mở cổng là Gia Nguyên chạy ngay ra đón cô nhưng lúc đó hình như cô đã có uống chút rượu, cô trượt trên đôi giày batin đến gần cậu rồi bám lấy vai của cậu để cởi giày ra.
Thấy Giao Giao đã say, cậu vội dìu cô vào nhà đưa cô ngồi vào bàn ăn, rót cô một cốc nước lạnh uống cho lại sức rồi lo lắng hỏi cô:“Sao hôm nay chị lại uống nhiều vậy? Không phải tôi đã bảo chị về sớm sao?”Giao Giao cười hì hì rồi gục luôn xuống bàn:“Chị chỉ uống có 2 lít rượu trắng chứ bao nhiêu, bình thường.”“Sao lại uống nhiều như thế chứ! Vậy mà chị còn tự đi về nhà không gọi taxi đưa nữa.”“Đi taxi về tốn tiền rồi sao? Bây giờ chị còn muốn uống nữa đây nè! Hai chị em mình uống, có chịu không cậu chủ?”“Chị đừng nói linh tinh nữa, chị say quá rồi, để tôi đưa chị lên phòng.”Nói rồi, Gia Nguyên bỗng đứng dậy kéo cô lôi đi lên phòng.
Giao Giao bấy giờ chạy theo suýt không kịp, cô mơ màn ngó lên thì thấy đầu cậu cách rất xa, ngó xuống thì lại thấy chân cậu dài miên man, nhìn xong cô như muốn tỉnh rượu, thầm nghĩ: “Sao cậu ta hôm nay cao dữ vậy? Có phải mình hoa mắt rồi không?”….Lát sau, cậu đưa Giao Giao về đến phòng cô, bấy giờ cậu để cô xuống giường, cô lại ngồi bật dậy rồi ngước cổ cao lên mà nhìn Gia Nguyên:“Sao hôm nay cậu cao quá vậy? Chẳng lẽ tại chị lùn lại rồi?”Gia Nguyên đứng đó xoa đầu cô:“Tôi đã cao như vậy từ lâu rồi, tại chị không để ý thôi.”“Hả? Cao từ lâu rồi sao?”“Ừm…”“Vậy chắc là chị vô tâm quá…đến cả thằng em lớn thế nào chị cũng không biết.
Bây giờ mắt chị cứ mờ mờ, không thấy gì nữa rồi, không thể nhìn rõ mặt em thế nào nữa cả, chắc chị phải đi rửa mặt.”Dứt lời Giao Giao vịnh vào tay Gia Nguyên để đứng dậy, cô còn chưa đứng tới vai cậu, bấy giờ cô mới nhận ra mình quá lùn, trong lòng cô thật sự bị tổn thương, nhưng chỉ biết thở dài.“Haizzz… Bọn trẻ bây giờ ăn uống đầy đủ quá nên cao là phải, mình đi so đo làm gì.”Nói xong, cô bỏ tay cậu ra rồi bước đi vào nhà vệ sinh.
Vừa vào nhà vệ sinh mở nước rửa mặt thì phát hiện không có nước, cô liền la lên:“Gia Nguyên! Cậu tắt nước ở phòng chị rồi hả?”Nghe tiếng cô, Gia Nguyên vội đi vào trong xem thử, cậu cũng thử mở van chỗ khác nhưng vẫn không thấy nước chảy ra, lúc này Giao Giao cảm thấy không chịu nổi nữa, cô ngã vào vai cậu:“Chị muốn đi vệ sinh…muốn tắm, muốn rửa mặt…”Tình hình đã như vậy, cậu đành kéo Giao Giao đi qua nhà vệ sinh phòng mình ở bên cạnh xem có nước không thì cũng không có nước, nhưng ở phòng của cậu nó một thùng nước chứa sẵn đủ để cô rửa mặt và đi vệ sinh, thấy vậy cậu liền nói với cô:“Bên đây còn 1 thùng nước kìa, chị lấy nó rửa mặt đi.”Giao Giao nãy giờ vẫn đang dựa vào cậu nhưng tới khi cậu gọi thì cô đã ngủ luôn rồi.
Nhìn thấy cô như thế, Gia Nguyên liền mỉm cười ôm cô vào lòng luôn mà không cần để cô dựa vào vai nữa, cậu đem cô ra ngoài, đặt lên giường của mình rồi lại đi vào trong lấy khăn thấm nước giúp cô lau mặt.
Lau mặt cho cô xong, cậu thừa cơ hội bước lên giường nằm ôm lấy cô, cậu thích thú nhìn gương mặt của cô khi ngủ rồi hôn nhẹ lên đó một cái.“Đã lâu không ngủ cùng chị rồi, hôm nay phải tranh thủ một chút, chắc chị không trách đâu phải không?”Nói xong, cậu hôn tiếp liên tục hai cái lên môi cô rồi kéo chăn đắp lại nhắm mắt ngủ đầy hạnh phúc, mãn nguyện.
Có lẽ cậu cũng đã chờ đợi giây phút hạnh phúc này quay lại lâu rồi.……Buổi sáng ngày hôm sau, do Giao Giao uống say nên sáng cô thức dậy rất trễ, lúc thức dậy cô cảm nhận thấy có người đang ôm mình, sau đó cô nhìn bố trí trong phòng và nhận ra ngay là phòng của Gia Nguyên, ngay lập tức cô ngồi dậy đẩy tay Gia Nguyên ra khỏi người mình rồi lo lắng xem quần áo có còn hay không, thấy nó vẫn còn, cô thở phào nhẹ nhõm.
Trùng hợp thay, ngay lúc đó Gia Nguyên cũng thức dậy, cậu bình thản mở mắt nhìn cô:“Dậy rồi sao?”Nghe giọng cậu, cô giật mình nhìn lại rồi lùi ra xa:“Sao chị ngủ ở đây vậy?”Gia Nguyên ngồi dậy ôm lấy cô, cậu còn nhụi mặt vào mặt cô nũng nịu.“Lâu quá không ngủ cùng chị, tôi nhớ mùi của chị thôi.”Cô tỏ ra khó chịu đẩy mặt cậu ra:“Mặt cậu có râu kìa, đâm đau chết đi được.”Cậu mỉm cười xoa mặt mình:“Quên mất cũng lâu rồi không cạo.
Chút nữa chị cạo cho tôi cho được không?”“Chị không rãnh, chị nghĩ cậu cũng nên tắm đi, có mùi rồi đó, không những tắm mà còn phải cắt tóc lại nữa.”“Vậy chị làm cho tôi hết đi.”“Cậu bị điên à? Mười bốn tuổi rồi đó, không có nhỏ nữa đâu!”“Tôi vẫn nhỏ hơn chị.
Chị không giúp tôi tắm, tôi sẽ không tắm đâu.”“Cậu muốn ăn đòn à!”“Muốn, chị đánh tôi đi.”Giao Giao nghe theo, cô thẳng tay lấy gối ngủ đánh vào đầu cậu một cái, rồi đứng dậy bỏ đi.
Cậu bị đánh nhưng vẫn ngồi yên như không bị gì, rồi cậu mỉm cười đứng dậy, dáng đi khập khiễng nhưng lại rất nhanh chạy đến ôm lấy phía sau của cô.“Chị vì làm việc mà bỏ tôi cũng ba tháng rồi, hôm nay chị nghĩ làm một bữa đi, bù đắp cho tôi chút cũng không được sao?”Giao Giao thật sự không thích kiểu gần gũi thể xác một cách lạ lẫm này chút nào, cô có kéo tay Gia Nguyên ra:“Đừng có ôm chị nữa, hôm nay cậu lạ lắm rồi đó, lúc trước cậu đâu có như vậy!”“Lúc trước khác, bây giờ khác.
Bây giờ tôi to hơn chị rồi.”“Cậu to con hơn chị thì muốn làm gì thì làm à? Buông ra!”“Cho tôi ôm chút đi, lâu lắm rồi chúng ta chưa thân thiết lại thế này mà.”“Thân thiết cái khỉ gì? Gớm chết! Cậu hôi quá đi!”“Vậy nên tôi mới muốn chị tắm cho tôi.
Đồng ý đi rồi tôi buông.”Giao Giao dừng lại suy nghĩ một lúc, trong lúc đó Gia Nguyên lại hôn lên má cô, khiến cô ức quá phải trả lời đại:“Được rồi, tắm cho cậu thì tắm! Cậu buông ra đi!”Gia Nguyên lập tức buông ra, cậu đi lại tủ quần áo lấy đồ ngay:“Chị vào trong đợi tôi lấy đồ rồi sẽ vào.”Giao Giao nhíu mày đầy uất ức nhưng chẳng thể làm gì được cậu cả, cô đành ngùn ngoằn đi vào nhà tắm chuẩn bị nước để tắm cho cậu, thật lòng lúc bị cậu ôm cô chỉ muốn cho cậu một cái tát vào mặt cậu một cái cho hả dạ..