Đọc truyện Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau – Chương 11
Một lát sau, họ cùng nhau ngồi trước một bàn ăn, có cả anh Khôi ngồi ăn cùng.
Giao Giao nhìn kĩ một vòng thức ăn trên bàn rồi lấy đĩa lấy hai miếng trứng chiên và hai cây xúc xích để vào dĩa của mình, cô nói:“Trứng chiến với xúc xích ở đây chắc cũng không đắt đâu há? Lát nữa chị trả riêng phần này.”Nghe cô nói vậy, Gia Nguyên liền cầm cả dĩa đựng trứng chiên đổ hết vào dĩa của cô:“Tôi vốn dĩ không thích ăn trứng! Ai mà độc ác đem nó lên bàn vậy? Chị đem đổ bỏ đi!”Hai mắt Giao Giao liền sáng rực lên.“Không ăn thật á? Khi nãy là cậu chủ kêu người ta đem lên mà! Không ăn bỏ thì phí lắm, cho chị, chị ăn giùm cho.”“Thích làm gì thì làm.
Chắc khi nãy còn buồn ngủ nên kêu nhầm.”Thấy sự việc này diễn ra trước mắt, anh Khôi chỉ biết cười giống như đã biết rõ nhân tình thế thái nhưng vẫn tỏ ra như mình không biết.
Ngồi nhìn Gia Nguyên diễn vai ác mãi cũng chán, anh Khôi liền lấy một miếng trứng trong dĩa của Giao Giao lên ăn rồi nhìn cô mà nói:“Giao, cô năm nay 20 tuổi rồi nhỉ.
Có bạn trai chưa, tôi giới thiệu cho vài người.”Giao Giao vừa nghe liền quay lại hỏi ngay:“Anh có người để giới thiệu sao?”“Có chứ.
Tôi có một cậu em họ hàng xa, đẹp trai, cao ráo, giàu có nhưng nhỏ tuổi hơn cô một chút.”“Nhỏ tuổi bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là giàu tới đâu? Có bằng cậu chủ không?”“Bằng, phải nói là ngang ngửa.”“Thật sao? Ai vậy? Tên gì? Bao Nhiêu tuổi? Cho số điện thoại đi! Có dùng Zalo không? Nhà ở đâu?”Nhìn thấy vẻ mặt đầy hứng thú đó của Giao Giao, Gia Nguyên bỗng nổi cơn ghen, cậu kéo ghế sát đến gần cô:“Ăn sáng đi, đừng có nói tới người khác nữa.”Thấy Gia Nguyên đến gần mình, Giao Giao liền vội đậy xa ra:“Cậu xa xa chị một chút đi! Ngồi gần mắc công lại bị người ta đàm tiếu đó.”“Đàm tiếu cái gì? Ai dám?”“Còn đàm tiếu gì nữa.
Cậu lớn nhanh như vậy, chẳng có bao lâu đã ra dáng người trưởng thành rồi, vậy mà cậu cứ rãnh rỗi là đến lớp để thăm chị, bạn bè chị đều tưởng cậu lái chị không đấy!”“Vậy thì có sao? Bạn bè chị nói gì thì kệ, ở đây cũng đâu có bạn nào của chị đâu.”“Có anh Khôi kìa!”“Anh Khôi thì đã sao? Anh ấy cũng chỉ là vệ sĩ thôi, dù gì anh ấy cũng thừa biết chúng ta luôn ngủ chung mà.”“Thôi im giùm chị cái đi! Xa xa ra, chị không muốn ở tù đâu.”Nói rồi, cô định kéo ghế ra xa cậu hơn nhưng chỉ vừa kéo nhẹ ghế một chút thì đã bị cậu khoác tay lên vai kéo lại.
Hai người họ vì thế mà đấu nhau xem ai mạnh hơn.
Cuối cùng, anh Khôi phải lên tiếng nhưng trước khi nói, anh ta đứng dậy đi lại vịnh vai Giao Giao đẩy cô vào lòng Gia Nguyên, Gia Nguyên liền thừa thế lấy cả hai tay ôm lại rồi nhìn vẻ mặt tức giận của cô mà cười khoái chí.
Bấy giờ, anh Khôi mới ngồi lại ghế và nói:“Cô thật sự muốn quen người tôi định giới thiệu sao? Tôi nói trước, nó nhỏ tuổi hơn cô, cô phải chờ đó.”Giao Giao liền nói lại ngay:“Quen chứ! Giàu có là được, giúp tôi trả nợ được cho bà chủ là tôi đồng ý hết.
Bao nhiêu năm cũng chờ!”“Vậy à? Vậy tôi lấy hình cho cô xem, cũng khá đẹp trai đó.”Anh Khôi bắt đầu lấy ví ra lục lọi tìm ảnh.
Lúc này, Gia Nguyên thật sự rất giận cô, cậu xiết chặt lấy cô, nghiêm túc hỏi một cậu:“Chị thật sự muốn trả hết nợ rồi bỏ tôi lại thật sao?”“Chứ còn sao nữa! Chẳng lẽ định trả nợ cả đời sao? Mệt lắm đó!”“Chị muốn đi thì cũng nên đi bằng chính sức của mình chứ, tại sao lại muốn để người đàn ông khác giúp? Không giống chị gì cả.”“Vậy chị cũng nói cho cậu chủ thân yêu của chị biết luôn.
Nếu mà trước giờ chị sống thật là chị thì cậu đã bị chị đánh đến chết rồi.
Có thằng nhỏ nào mà dám ôm chị kiểu này không? Chị là chị tát cho mấy cái rồi.”“Chị chưa biết người ta giàu có thế nào mà đã vội quay lại phản tôi rồi sao? Chị coi chừng hối hận đó!”“Hối hận cái gì? Chị đây cũng để tóc dài rồi, chị để tóc dài trông sẽ đẹp hơn, dịu dàng hơn, nữ tính hơn, tới lúc đó chị đi cua đại gia.
Ha ha ha ha!”“Thì ra chị tự dưng chịu để tóc dài là có mưu đồ.”“Chứ sao!”“Chị dám…”Nói đến đây, cậu đã nổi nóng lên định cho cô một cơn thịnh nộ thì bất ngờ vào lúc đó anh Khôi bỗng lên tiếng:“Có ảnh rồi nè!”Vừa nghe thấy, Giao Giao liền vội đẩy Gia Nguyên ra chạy đến chỗ anh Khôi xem, Gia Nguyên đành nắm chặt tay nén giận lại, cậu quay mặt nơi khác.Khi cô đi đến, anh Khôi đặt úp tấm ảnh lên bàn.
Giao Giao nhìn tấm ảnh đó với một lòng hi vọng tràn trề rồi lật tấm ảnh lên, vẻ mặt cô bỗng nhiên yểu siều:“Anh chơi tôi đó hả anh Khôi!”Cô ném tấm ảnh đó lại lên bàn, hóa ra đó là tấm anh chụp vào ngày tổng kết năm học vừa rồi của Gia Nguyên, trong tấm ảnh đó cô cũng có mặt đứng cạnh chụp cùng.
Bị anh Khôi chơi một vố, Giao Giao đánh một cái mạnh vào lưng anh Khôi làm anh ta suýt vẹo xương sống rồi đi lại ghế ngồi xuống hậm hực khoanh tay lại.
Anh Khôi là vệ sĩ sức lực khỏe mạnh đến thế nào, vậy mà khi bị môt cô gái như Giao Giao đánh cũng phải nhăn nhó đau đớn, anh ta la lên:“Thì tôi giới thiệu cho cô mà! Gia Nguyên là họ hàng xa của tôi đó! Bà cố tôi với bà cố của Gia Nguyên là chị em họ ruột thịt đó! Cô nghĩ xem có ai mà giàu có so được với cậu chủ chứ!”Biết anh Khôi chỉ lừa Giao Giao và còn lấy ảnh của mình ra giới thiệu, Gia Nguyên nhìn gương mặt tức giận của cô mà cười khoái chí quay lại nhìn cô:“Bây giờ sao rồi, còn muốn đi cua đại gia nữa không?”Giao Giao lại cầm tấm ảnh đó lên nhìn rồi lại tức giận bỏ xuống, cô bễu môi:“Như vậy mà cũng dám nói đẹp trai! Nhìn như khỉ!”Gia Nguyên liền nói lại ngay:“Chị dám nói tôi là khỉ sao? Chị ăn gì mà gan quá vậy?”“Chị chỉ nói thật thôi.
Xấu thật mà, tóc dài tới độ chẳng thấy mắt đâu.”Anh Khôi bỗng chen vào, anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Gia Nguyên:“Ái chà! Cậu chủ ơi, hình như cô ấy nói không sai đâu, cậu xấu xí thật đó.
Có mụn kìa, da hơi dầu, còn có râu nữa chứ! Cậu chủ, sao cậu tàn tạ quá vậy? Mới 14 tuổi thôi mà!”Bị nói như vậy, bao nhiêu khí thế của cậu bị dập tan nát ngay, cậu vội che mặt đi.“Đừng có nói nữa! Lớn lên tôi sẽ khác! Tôi sẽ đẹp cho xem!”Giao Giao liền cười nhạo cậu:“Nhỏ đã xấu rồi thì lớn lên cũng chẳng đẹp ra đâu.
Cao có bao nhiêu mà mặt không đẹp cũng chẳng cô gái nào thèm nhìn.
Lúc nhỏ còn nhìn trắng trẻo đáng yêu.
Lớn lên thì mập ra, đen lại, mụn, da dầu, xấu vậy ai mà nhìn cho nổi.”Gia Nguyên tức tối nhìn cô: “Cả chị cũng nói tôi như vậy hay sao?”“Sợ gì mà không nói? Xấu thì chê xấu, chẳng lẽ lại khen, ai mà thất đức vậy.”“Chị chờ đi! Tôi nhất định sẽ đẹp cho chị xem!Nói rồi, Gia Nguyên buồn tủi đứng dậy bỏ đi vào phòng.
Giao Giao liền thích chí tiếp tục trêu ghẹo cậu:“Ê! Mắc cỡ không dám nhìn ai nữa sao? Cậu bỏ đi như vậy là bỏ đồ ăn rồi phải không? Chị ăn hết đó!”“Ừ!!!”Cô đợi Gia Nguyên đi xa thêm một chút rồi quay lại nhìn những món ăn trên bàn, gắp miếng trứng chiên lên vừa ăn vừa nói với anh Khôi:“Anh nghe rồi đó, cậu chủ bỏ nên tôi ăn giùm.
Không có tính tiền nha!”Anh Khôi nhìn cô đầy dè dặt, trong lòng anh ta đang cảm thấy thương cho Gia Nguyên bị cô làm tổn thương, anh ta nhỏ giọng hỏi:“Cô không sợ quả báo sao? Lỡ sau này con cô cũng y hệt Gia Nguyên thì đừng có trách sao xui.”Giao Giao bật cười:“Đùa sao? Tôi làm gì lấy chồng mà có con.
”“Không nói trước được.
Bây giờ thì nói không có chồng, sau này lại muốn có chồng đó.”“Để xem.”“Không cần xem đâu, tôi đoán được chồng của cô là ai luôn rồi.”“Là ai? Anh nói thử nghe chơi.”“Vội gì, từ từ sẽ biết.”“Bày đặt làm màu! Ai nào xui lắm mới làm chồng tôi.Tôi nói cho anh biết, tôi không lấy chồng thì thôi, nếu đã lấy thì phải cho ra trò, yêu cầu của tôi rất cao, không để đáp ứng đâu cho nên lại sợ vắt kiệt sức người ta.”“Cô vắt kiệt sức người ta bằng cách nào?”“Anh đoán xem.”Anh Khôi dừng lại một chút để suy nghĩ, vận dụng hết 100% bộ não anh ta mới hiểu được cô đang nói là ý gì, anh ta liền la lên:“A, tôi biết rồi!”Giao Giao khẽ cười:“Nãy giờ mới hiểu sao? Cũng không thông minh lắm.”“Tôi…tôi nói cái này cho cô biết nhé.
Là con gái nhưng cũng phải biết nghĩ cho đàn ông một chút.
Chuyện này nói ra tuy là bình thường nhưng đối với đàn ông thì rất mệt mỏi đó, nhất là người trẻ tuổi chưa hiểu chuyện như cậu chủ, nếu mà lỡ làm chuyện đó quá độ sẽ không tốt chút nào, cô lớn tuổi hơn, phải biết suy nghĩ tiết chế giùm cho Gia Nguyên.”Nghe anh ta nói đến đây, Giao Giao lập tức bỏ đũa xuống, cô nhíu mày lại:“Anh đang nói đến cái gì? Tại sao lại có Gia Nguyên ở đây? Tôi thật không thể hiểu nổi sở thích gán ghép người khác quái lạ này của anh.
Gia Nguyên còn nhỏ như vậy mà anh đã đem nó ra suy diễn chuyện người lớn rồi.
Tôi nói cho anh biết, đây là vi phạm quyền trẻ em, anh đang làm ảnh hưởng đến cách suy nghĩ của Gia Nguyên đó! …!Mà tôi nhớ không phải chỉ riêng mình anh là như vậy, cả nhà Gia Nguyên đều như vậy, mỗi lần chú hai gặp Gia Nguyên, họ đều nói với cậu ấy phải lớn nhanh để cưới vợ sinh con, cả bà Khánh cũng bảo cậu ấy y hệt như vậy.
Nhà các người bị điên à? Con cháu nhiều như thế rồi còn muốn thêm bao nhiêu nữa? Chỉ tội cho Gia Nguyên phải sớm biết những chuyện con cháu nói dối của người lớn, các người sinh Gia Nguyên ra đề nó sinh con à? Không thể hiểu nổi!”“Sao…sao tự nhiên cô lại trút giận lên đầu tôi? Tất cả đều như vậy sao cô không nổi nóng mà đi nổi nóng với một người họ hàng xa với Gia Nguyên như tôi?”“Anh mới nói khi nãy như vậy, tôi không nổi nóng với anh thì nổi nóng với ai đây?”“Ơ kìa! Cô lạ thật đấy! Phải có lý do nên tôi mới thế, mọi người mới thế chứ!”“Lý do gì?”“Tại cô không biết thôi, chứ thật ra mọi người đáng lẽ cũng không quan trọng chuyện con cái có sớm hay muộn đâu, cô thấy đó, chú hai là cháu đích tôn mà cũng đâu có vợ hay sinh con, chuyện không có con là bình thường.
Lý do thật sự là vì Gia Nguyên trên danh nghĩa là con của chú hai nên trên vai cậu ấy gánh trọng trách gánh vác tập đoàn sau này.
Nhưng mà vì tai nạn bất ngờ nên cậu ấy hiện tại bị tật ở chân, người trong dòng họ mới gây sức ép nói là Gia Nguyên không xứng, phải đổi người gánh vác, đã có tranh chấp rồi.”“Vậy rồi sao.”“Nói nãy giờ muốn khổ cả cổ mà cô vẫn không hiểu sao?”“Không hiểu.”“Trời đất! Chuyện…chuyện tức là Gia Nguyên hiện tại đang bị phản đối làm người kế nhiệm rất dữ dội, không có hướng giải quyết nào thỏa đáng.
Cho nên, cho nên bà Khánh mới nghĩa ra cách, chỉ cần cho cậu Nguyên sớm có con thì đứa con đó sẽ thay được cậu ấy chịu trách nhiệm, có đứa bé đó thì chứa vụ chủ tiech5 và quyền điều hành công ty cũng không bị người khác cướp mất.”“Ý cậu là bà nội muốn cậu chủ sớm cưới vợ sinh con, để đứa con đó kịp thay cậu chủ gánh vác tập đoàn sao này à?”“Đúng rồi! Thật may quá, cuối cùng cô cũng hiểu.
Chuyện chính xác là như vậy, cậu chủ có con càng sớm thì chú Kính càng có thời gian chờ đợi uống nắn đứa bé đó gánh vác tập đoàn, làm như vậy cậu chủ mới có thể tránh được miệng lưỡi của người trong dòng họ.”“Dòng họ gì mà kì vậy? Không phải cùng một họ sao? Tại sao lại đấu đá nhau như vậy? Ruột thịt hết mà!”“Ruột thịt đâu mà ruột thịt! Ông cố đời trước tức là cha của ông nội Gia Nguyên có hai người vợ, người vợ cả là do yêu nhau mà cưới, còn người vợ hai là bị ép cưới, ông cố có được 4 người con trai nhưng bà cả chỉ sinh 1 đứa con chính là ông nội của Gia Nguyên sau này.
Người xưa quan niệm, chỉ có con trai của bà cả mới là người nối nghiệp cha nên ông nội của cậu chủ mới là trưởng tộc, mấy anh em còn lại phải tức chứ! Ấy thế nên cả bốn anh em ông nội lúc nào cũng lăm le, ghét bỏ, chờ cơ hội lật ngược thế cờ, cho nên mới có chuyện tranh chấp.
Nhà này nhìn cùng họ vậy thôi chứ cũng chẳng khác gì người dưng cả.”“Nếu như thì cũng là con cùng cha khác mẹ, cũng chẳng đến nổi phải ghét như vậy, cũng là ruột thịt cùng cha mà?”“Cái này thì cô sai rồi.
Ruột thịt chỉ tính khi cùng một bụng mẹ sinh ra, cùng cha chẳng là cái gì cả.
Cô để ý thấy trong gia đình vua chúa, hoàng tử sẽ giết anh em cùng cha với nhau để giành hoàng vị chứ chẳng ai đi giết anh em cùng mẹ sao?”“Có cách tính kiểu này luôn à?”“Có hết cả, chỉ cần nhà cô từng có tình trạng tổ tiên đa thê thì sẽ thấy rõ rệt nhất.
Đa phần sau chiến tranh, con cái của các vợ lẽ đều có thể thất lạc nhưng tuyệt nhiên con cái của bà cả thì không, cô để ý sẽ thấy.”“Cũng phải… Vậy giờ tôi hiểu rồi, trên vai Gia Nguyên đúng là trọng trách rất lớn, nếu để mất chức chủ tịch thì coi như toàn bộ tài sản rơi vào tay của con cháu vợ hai rồi, làm vậy đúng là không nên.”“Bởi vậy mới nói.
Bây giờ chỉ cần đợi cậu Gia Nguyên 16 tuổi đủ lớn là cho có vợ liền không thể đợi nữa, đợi nữa là cả ông nội và chú hai đều không thể chờ!”Nghe đến đây, Giao Giao bỗng trở nên trầm tư, cô cắm đĩa xuống miếng trứng rồi lấy một miếng đưa lên miệng:“Làm như vậy thì rất tội cho cậu chủ, thời đại này là thời đại nào rồi mà còn bị ép kết hôn sớm.
Tội lắm!”“Tôi cũng thấy tội nghiệp nhưng nghĩ lại thì cậu chủ cũng đâu phải sinh đẻ, có gì phải sợ.”“Anh nói Gia Nguyên không phải sinh đẻ nên không sợ, vậy anh có nghĩ tới ai sẽ đồng ý làm vợ một đứa con trai 16 tuổi đầu, chân bị tật, tính tính khác thường, ở dơ không tắm như Gia Nguyên chưa? Tôi thấy cũng tội nghiệp cho đứa trẻ phải lấy Gia Nguyên, cô bé còn có thể nhỏ tuổi hơn cả cậu ấy, làm sao mà sinh được? Như vậy là tảo hôn, phạm pháp, tôi không đồng ý với việc này.”“Ai nói với cô cậu chủ sẽ lấy người nhỏ tuổi hơn vậy, nếu muốn sinh con nhanh chóng thì tức nhiên phải chọn người lớn tuổi hơn cậu chủ rồi.”“Chọn người lớn tuổi hơn sao? Bây giờ cô gái nào mà chịu lấy con nít làm chồng? Anh tưởng thời phong kiến chắc à? Thôi bỏ cái ý tưởng đó đi, để cho cậu chủ trưởng thành như trẻ em bình thường mới là tốt, đừng hủy hoại tuổi thơ của cậu ấy.
Muốn làm gì thì cũng đợi cậu ấy 18 tuổi đủ hiểu chuyện rồi hẵng làm, làm sớm quá không tốt.”Anh Khôi khi đó chợt nhìn cô mà mỉm cười:“Cô nói đúng, đợi 18 tuổi đã.
Tôi sẽ nói với bà Khánh việc này.
Vậy là phải đợi 4 năm nữa, chờ thôi…”.