Đọc truyện Nửa Đời Phù Dung, Nửa Đời Sen – Chương 7: Tỷ thí
Nhận được sủng ái, Huyền Diệp sợ lúc nàng cô đơn lại nhớ nhà, liền từ kinh truyền người nhà của nàng ở ngoài đến. Vào cung hơn hai năm, nàng chưa từng gặp cha mẹ. Lúc mới vào cung, ma ma nói đời này có thể không bao giờ nhìn thấy nữa, bây giờ biết chuyện này, niềm nhớ nhung trong lòng trỗi dậy khiến nàng không nói lên lời. Cùng nhóm tú nữ kia vào cung, ước chừng cũng chỉ có nàng có cái phúc phận này.
Phụ thân nàng địa vị không cao, vốn không có tư cách vào cung, cộng thêm lại là nam tử cho nên chỉ đành ở lại kinh thành.
Nguyên quý nhân nhớ lại lúc ở cung một lúc, Tề công công vô cùng thức thời đặc biệt phụng chỉ của nàng bố trí ổn thỏa. Chỉ là bố trí này so với chiêu đãi trong cung còn mạnh hơn nhiều.
Hôm sau mẫu thân và biểu tỷ vào cung, mẫu thân biểu tỷ của nàng vốn là cháu gái của phi tử hoàng đế Thái tông, cũng coi là hoàng thân quốc thích. Cùng trong dòng họ nên tự nhiên biểu tỷ cũng được gả khá hơn một chút. Cha chồng nàng là đại thần trong triều, cũng thường tới cung yến trong năm.
Lúc trước khi Nguyên quý nhân chưa được sủng ái, không ai nghĩ đến việc làm thân, mấy ngày gần đây lại trở nên nổi bật, phi tần tới thăm cũng là lẽ đương nhiên.
Từ sớm, Nguyên quý nhân đã cho người chờ ở cửa, chưa tới buổi trưa, kiệu đã đến. Nàng trìu mến nghĩ đến mẹ, nhanh chân bước đến, khách sáo một phen rồi cùng vào phòng. Mẫu thân thấy con gái như thế cũng để cái tâm nở mày nở mặt xuống.
Biểu tỷ tên Ngọc Đường, ba tư tuổi, Nguyên quý nhân lôi kéo tay của nàng cười nói: “Đường tỷ tỷ, mấy năm không gặp, tỷ vẫn xinh đẹp động lòng người như trước đây.”
Ngọc Đường khẽ cười: “Nương nương không thể kêu thần là tỷ tỷ nữa, bây giờ người là tôn ở trên cao, thần là ở dưới thấp, sau này còn phải hành lễ tiết.”
“Đừng trêu muội.” Nàng cúi đầu nũng nịu dịu dàng nói: “Đều là tỷ muội một nhà, chớ nên nói như với người xa lạ, để cho người khác tưởng là chuyện cười.”
Ba người nói chút chuyện nhà, mới đầu mẫu thân còn câu nệ, khách sáo, con gái phải không ngừng mang đồ cổ trong cung cho bà ngâm nga thưởng thức mới từ từ khá lên.
Mẫu thân Nguyên quý nhân cũng có thể coi là nữ tử Giang Nam tài hoa đầy bụng chữ. Nhiều thế hệ trong gia đình đều làm ăn buôn bán nên rất ưu ái cô con gái duy nhất này. dien dan le quy don. Từ nhỏ bà đã hứng thú với đồ cổ, cha Nguyên quý nhân nói, bà có phong thái của Lý Thanh Chiếu triều Tống, chỉ vì là dạng gia quyến nữ lưu nên không thể không thu liễm lại.
Ngọc Đường cầm những đồ vật rực rỡ muôn màu, đùa giỡn nói: “Đúng là hoàng thượng rất sủng ái Ngu nhi, những thứ đồ này đều là đồ cống phẩm hoàng gia của phương Tây, mỗi cái đều giá trị liên thành. Bây giờ đều ở chỗ muội như này, xem ra người ngoài nói rằng hoàng thượng yêu muội tha thiết đúng là không giả.”
Trong lòng nàng tất nhiên ngọt ngào, nhưng cũng lo lắng: “Nhưng muội một thân một mình ở trong cung, đều nói hoàng thượng không có người trong lòng, chỉ yêu mến nhất thời. Trong cung lòng người hiểm ác khó có dò, lúc hoàng thượng sủng ái thì long ân mênh mông cuồn cuộn, đến khi không còn sẽ bị mọi người giẫm đạp, không bằng làm một người bình thường, bình an sống một đời.”
Ngọc Đường che miệng của nàng: “Chớ có nói bậy, bây giờ Ngu nhi được hoàng ân, muội phải mau chóng sinh một hoàng tử, như vậy địa vị sẽ vững chắc. Về sau nếu như gặp rắc rối, hoàng thượng cũng sẽ nể mặt đứa bé mà xử lý, hiện tại vạn lần không được chán ngán thất vọng.”
Nguyên quý nhân lắc đầu một cái: “Về sau nếu thật sự phạm sai lầm phải nhờ đứa bé cứu mạng, muội thà chưa từng có, một mình sống trong lãnh cung rồi chết già còn hơn.”
Đau lòng như vậy, mẫu thân cầm tay của nàng an ủi: “Ngu nhi không thể nói xằng nói bậy như vậy, mẫu thân có thể vào cung thăm con chính là phúc phận từ đời trước. Con ở trong cung sống tốt thì mẹ bên ngoài mẹ càng an tâm.”
Ba người bi thương một lúc rồi ra ngoài dùng bữa trưa.
Nguyên quý nhân muốn chiêu đãi gia mẫu, toàn bộ người trong cung đều nịnh hót. Còn đâu là quy cách quý nhân, toàn bộ sơn trân hải vị mang lên, cơ hồ là nghi thức bàn ăn của hoàng hậu rồi. Hưởng thụ một chút niềm vui gia đình đầm ấm, trong lòng thật sự rất vui vẻ.
Sau cơm trưa, Ngọc Đường, Nguyên quý nhân cùng với mẫu thân đến Ngự Hoa Viên tản bộ, người ngoài không thể qua đêm ở hoàng cung, ngắn ngủn một canh giờ sẽ phải rời khỏi, lúc gặp lại không biết phải chờ tới khi nào.
Nguyên quý nhân vẫn lôi kéo tay của mẫu thân khóc thút thít, một nhóm người chậm rãi dạo chơi trong Ngự Hoa Viên như vậy quả nhiên là làm người khác chú ý hết sức, chỉ là ai dám nói gì. Mẫu thân người khác tới đây, nở mày nở mặt, hâm mộ còn không kịp.
“Bùm”
Một cành cây phong từ trên cao rơi xuống trước mặt Nguyên quý nhân, may là đi chậm một bước, nếu không thì chắc chắn sẽ đập vào người, ít thì bị xây xước, nặng thì không phải là hủy dung luôn à. Nguyên quý nhân hoảng sợ kêu một tiếng, lùi về sau mấy bước.
Giờ là lúc lá phong chuyển hồng, ngẫu nhiên, từng chiếc lá lại rơi xuống khiến cho cảnh sắc cực kì xinh đẹp. Nghe nói cây này có từ trước thời Minh hoàng, đã mấy trăm năm rồi, cành lá rất to lớn, rậm rạp.
Lúc đó phía sau nàng, có một nhóm cung nhân đi tới. Thái giám cầm phất trần chỉ vào người ẩn giấu ở trên cây nói: “Nô tài lớn mật, dám kinh động Nguyên quý nhân, mau cút xuống đây dập đầu nhận tội, nếu không thì đưa đầu đây.”
Ngọc Đường trấn tĩnh lại, từ trước đến giờ tính khí nàng có chút nóng nảy, vốn muốn nổi giận nhưng đây lại là trong cung, khó mà nói ra lời. Chỉ là người trên cây người lá gan thật quá lớn, hoàn toàn không có ý muốn đi xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn nói:
“Người trên cây là người phương nào, trong nội viện hoàng cung lại cố tình làm hại hoàng phi thì phải trị tội, mau xuống đây.”
Kỳ quái là thị vệ trị cương đứng một bên lại lù lù bất động. Chỉ là, tiếng kêu của Nguyên quý nhân đã khiến cho một đội thị vệ tuần cung đi tới, một hàng lấy ra đao chuẩn bị thi triển khinh công bay lên.
Người trên cây dường như sợ hãi, không ở lại trên cây nữa, tóc rối bù, mặc y phục màu da cam từ tàng cây rớt xuống. “Ai u.” Hình như nàng ta có chút công phu nhưng có lẽ cũng hoảng sợ nên không cẩn thận chuẩn bị mà té lăn trên đất. Nàng ta dường như không nghĩ bên cạnh lại có nhiều người như vậy, liền vội vàng đứng dậy rồi ngẩng đầu lên.
Nguyên quý nhân nhìn cô gái này. Vẻ mặt cô gái hết sức lạnh nhạt, không có chút sợ hãi nào với những người này, tóc dài đến eo, dày mà đen nhánh. Trên đầu dính vài chiếc lá cây. Da thịt trắng noãn, khóe miệng khẽ giơ lên, bộ dáng ngượng ngùng chứ không hề áy náy chút nào. Trong đôi mắt lộ ra nụ cười. Đang kỳ quái không biết người nào lớn mật như thế liền nghe người khác cùng nhau cúi người chào thỉnh an.
“Kỵ phi nương nương cát tường.”
— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——–
Chỉ là nàng quá nhàm chán nên mới tìm địa phương vắng, trèo cây hái lá non mua vui, sau đó nghỉ ngơi một chút, nhưng lại có một đám người cười đùa ồn ào đi tới, thật là chán ghét.
— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——-
Tất cả mọi người quỳ xuống Nguyên quý nhân sửng sốt một lúc, đến khi Thanh Hoàn dời mắt về phía người ngoại lệ là nàng thì mới bị Ngọc Đường lôi kéo quỳ xuống.
Kỵ phi nhìn nàng một cái hỏi “Vừa rồi đập vào ngươi sao?”
Nguyên quý nhân cúi đầu nói: “Cũng không đập trúng.”
Cô gái xoa nhẹ chỗ đau: “Vậy thì tốt, không bị thương là tốt rồi, các ngươi làm việc đi, ta đi nha.”
Nói xong lập tức ôm thắt lưng có chút đau của mình rời đi.
Đợi nàng rời đi cả đám bọn họ đứng dậy, Ngọc Đường lập tức xoay người nhìn Nguyên quý nhân hết sức chăm chú nói: “Ngu nhi, trong hoàng cung nhất định không thể để bất kỳ nhược điểm nào có thể hại muội, muội thông minh như vậy, sao thấy phi tử lại không hành lễ?”
Nguyên quý nhân có chút sững sờ: “Muội cũng không biết người này là phi tử, hoàng phi ở chỗ hoàng thái hậu thường ngày đều đã gặp nhưng chưa bao giờ thấy nàng ta, cũng ít khi nghe các tần phi khác nghị luận,
Ngọc Đường cũng không biết chuyện trong hoàng cung. Trong gia yến tết đoan ngọ trong cung năm nay đã gặp một lần, mặc dù không được hoàng đế sủng ái nhưng phụ thân nàng ta chính là thiên đại võ tướng trong cung, không thể cưỡi trên đầu nàng.
Những lời này dĩ nhiên là không thể mở miệng, khẽ khuyên: “Hôm nay nếu Kỵ phi cáo trạng trước mặt hoàng thái hậu, muội sẽ thua chắc, kết quả chắc chắn là muội sẽ bị trách phạt. Muội muội, về sau nhất định phải cẩn thận hơn.”
Một ngày tâm tình tốt đẹp rốt cuộc bị chuyện này phá hỏng, tiễn mẫu thân và Ngọc Đường, nàng nhìn cái bàn ngẩn người, vài cuốn sách cầm trong tay cũng không xem nổi. dien,dan,le,quy,don Không phải nàng để ý mình có bị trị tội hay không, mà là sợ thiếu mất đi tình yêu của hoàng thượng. Tối nay lúc hoàng thượng đi Tây Noãn Các nghỉ ngơi, Nguyên quý nhân đến cầu kiến.
Tề công công nhìn thấy nàng đi tới cười nói: “Nương nương tới đây không cần thông báo, người vào đi thôi, Định phi nương nương cũng ở đây.”
Nguyên quý nhân vừa đến, Huyền Diệp liền mỉm cười đưa tay kéo nàng ngồi ở bên cạnh.
Dường như khiếp sợ trong lòng Nguyên quý nhân vẫn còn, ở bên cạnh hắn cũng không quên hướng Quế tần thỉnh an.
Định phi cười nói: “Hoàng thượng, Nguyên quý nhân thật đúng là càng ngày càng hiểu chuyện, tỷ muội nhà mình hoàng thượng đều ôm cả, không cần đa lễ đâu.”
Huyền Diệp cười cầm tay của nàng nói: “Trẫm không phải lo cho nàng nữa rồi.”
“Muội muội trẻ trung xinh đẹp, đúng là nên sủng ái.”
Nguyên quý nhân có chút xấu hổ nhỏ giọng cười nói: “Hoàng thượng cùng tỷ tỷ lại giễu cợt nô tì, nô tì mới được nhận thánh ân rất, nhiều chuyện không hiểu được, còn cần học tập đấy.”
Hoàng đế cười cười xoa nắn tay của nàng: “Mùa thu này còn chưa thấy mát, làm sao lại lạnh như vậy, buổi tối lại đạp chăn nên bị cảm sao?”
Lời âu yếm như thế này khiến Định phi ngồi ở chỗ này đúng là dư thừa, Nguyên quý nhân thẹn thùng nói: “Hoàng thượng ~~~ hôm nay nô tì tới là khấu tạ thánh ân của hoàng thượng đã cho nô tì gặp mặt mẫu thân một lần, trong lòng ấm áp vô cùng, đâu có lạnh lẽo”
“Nhiều năm như vậy Lục Nhi không thấy mẹ đẻ nhất định là nhớ nhung khổ sở, trẫm tất nhiên không thể để cho nàng buồn bã rồi.”
Lục Nhi, lần đầu tiên người gọi nàng như vậy, lạnh lẽo tan ra, trong lòng trở nên vui vẻ.
Hoàn cảnh như vậy vốn là phải đi, chỉ là cũng nhiều ngày nàng không thấy hoàng đế, trong lòng thật không nỡ.
“Muội muội thật có phúc khí, hôm nay nghe người trong cung nói một nhà muội muội đoàn tụ thật sự hạnh phúc vui vẻ.”
Nguyên quý nhân nhìn hoàng đế, cười nói: “ Muội muội vô cùng cảm kích thánh ân của hoàng thượng, chỉ là hôm nay cùng mẫu thân biểu tỷ vui vẻ tự nhiên cũng rất kinh ngạc.”
Định phi biết nàng có ý gì: “Từ nhỏ Kỵ phi ham chơi, lại lớn lên trong phủ võ tướng, muội muội cũng đừng trách tội nàng.”
“Làm sao có thể. Cũng tại muội muội không chú ý quấy rầy nương nương.”
Nguyên quý nhân không thấy sắc mặt Huyền Diệp lặng lẽ xảy ra biến hóa, khóe miệng cười lớn đường cong từ từ dãn ra.
Chỉ là tâm tư ấy hắn không muốn bất luận kẻ nào nhìn thấy, rất lạnh nhạt hỏi một câu: “Chuyện gì? Hai tỷ muội các nàng nói Kỵ phi sao vậy.”
Định phi cười nói: “Hôm nay Nguyên quý nhân cùng mẫu thân nàng, còn có Thành vương phi tản bộ ở Ngự Hoa Viên, bỗng nhiên trước mặt rơi xuống một cành cây thô to.dd,l,q,d May mắn lúc đó cung nhân lôi kéo muội muội, nàng tránh kịp thời, nếu không chắc chắn sẽ bị thương. Người cũng biết Kỵ phi nghịch ngợm từ nhỏ, vào cung nhất thời không đổi được. Nếu tất cả mọi người không xảy ra chuyện gì, hoàng thượng không cần quan tâm.”
Vốn Nguyên quý nhân muốn tự nói chuyện này, chỉ là nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn, nói ra lại bảo già mồm cãi láo. Nhưng ngộ nhỡ Kỵ phi tới tố cáo trước, sợ rằng dù mình có khóc lóc kể lể cũng vô dụng, vì thế để Định phi nói ra là tốt nhất.
Hoàng thượng ẩn ý nói: “Kỵ phi đáng phạt.”
Nguyên quý nhân để lại mục đích đã đạt được một bên, hoàn toàn không cần thiết phải đẩy mạnh chuyện này lên cao nữa. Vốn đây là chuyện nhỏ, bây giờ vì nàng ta mà cầu xin sẽ tỏ rõ mình là người không so đo.
“Hoàng thượng vạn lần không nên trách tội Kỵ phi nương nương, nàng cũng là vô tâm, nô tì không muốn bởi vì chuyện nhỏ này mà quấy rầy thánh tâm.”
“Nàng ta sớm phải bị phạt.”
“Hoàng thượng.” Nguyên quý nhân có chút yếu ớt nói: “Không phải bây giờ nô tì rất tốt sao? Lại nói Kỵ phi nương nương cũng té từ trên cây xuống, thân thể nương nương không tốt, không thể lại chịu phạt nữa.”
Huyền Diệp ngẩn ngơ, cảm thấy hơi mệt, buông tay Nguyên quý nhân.
“Chuyện này khiến trẫm mệt mỏi, ta sẽ suy nghĩ một lát, các nàng cũng quỳ thỉnh an rồi đi thôi.”
Mặc dù bộ mặt hoàng đế vẫn cười nhưng rõ ràng đã có chút biến hóa, hai người thỉnh an rồi rời đi.
Đã đêm khuya, hắn còn cau mày, Tề Đức Thuận nhìn sắc mặt cực kém của hắn, miệng giật giật nhưng vẫn không dám mở miệng. Nửa đêm rất lạnh, hắn nhẹ nhàng đi tới nhỏ giọng nói:
“Vạn Tuế Gia, cũng đã canh ba rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”
Huyền Diệp không đáp lời, một lúc sau đứng lên, duỗi lưng rồi mới đi tới giường rồng nằm xuống.
Nhìn nét mặt vạn tuế gia như không chút biểu tình nhưng nếu lúc này hơi nói bậy chỉ sợ cả hoàng cung sẽ xáo trộn. Tề Đức Thuận cẩn thận hầu hạ. Lúc hoàng đế nằm xuống, hắn khẽ mở miệng: “Truyền thái y tới xem xem.”
Hoàng đế vừa mở miệng tiểu Tề tử hơi sững sờ, sau đó lập tức hiểu ý.
“Vâng. Nô tài lập tức đi ngay Tịnh Thục cung.”
Cả ngày vui vẻ lại bị tụt xuống thấp như thế,lại muốn che giấu việc quan tâm một người đến trình độ như vậy.
Lúc Tề Đức Thuận cùng thái y đi Tịnh Thục cung, Thanh Hoàn vẫn chưa ngủ. Nàng cảm thấy có một chút ngọn đèn dầu bên ngoài. Cung nữ thái giám phục vụ bên ngoài đã ngủ, nàng đi ra, lộ vẻ mặt kỳ quái.
“Thỉnh an Kỵ phi nương nương, đã trễ thế này, sao nương nương còn không nghỉ ngơi?”
“Tề công công, ngươi làm cái gì vậy? Lúc này đâu phải thời điểm gặp mặt hoàng thượng, mới có hơn 1 tuần.”
Tề Đức Thuận cười nói: “Vạn tuế gia quan tâm nương nương, hôm nay ngài bị thương như thế nào?”
“Bị thương cái gì?” Thanh Hoàn suy nghĩ một chút: “”Đây không thể coi là bị thương, không có việc gì, các ngươi trở về đi.”
Nhữ Văn nghỉ ngơi bên cạnh nghe thấy âm thanh liền tỉnh dậy, Tề Đức Thuận nhìn nàng nói: “Nhữ Văn cô nương, trước cô đi xem nương nương bị thương có nặng hay không, thái y có mang theo một ít thuốc mỡ bôi da.”
Nhữ Văn nhận lấy lọ thuốc, có chút lo lắng hỏi: “Nương nương, người bị thương? Tại sao lại bị thương, nô tỳ thật đáng chết! Vậy mà lại không biết.”
Thanh Hoàn cười híp mắt nhìn Nhữ Văn: “Nhữ Văn, lúc nào thì ngươi lại xưng hô nhún nhường như vậy? Ha ha, ta không có việc gì, các ngươi trở về đi thôi.”
Tề Đức Thuận không được giữ lại tạ ơn trở về. Thanh Hoàn mím môi đi tới nhẹ nhàng nói mấy câu nói vào tai Tề Đức Thuận rồi xoay người vào phòng.
— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ———
Vốn cho là một việc có cũng được không có cũng được, hoàng đế vẫn đối xử với Nguyên quý nhân không tệ như trước, mấy ngày nay cũng hay gặp.
Chỉ là trong lòng nàng cảm thấy mất bình tĩnh. Nghe Vân phi nói Kỵ phi là con gái của đại thần Khố Nhĩ trong triều, vốn quyền cao chức trọng, nên được thịnh sủng. Chỉ là từ lúc nữ tử này tiến cung đến bây giờ đã được hai năm nhưng hoàng đế rất ít triệu kiến nàng, số lần hầu hạ đã ít lại càng ít. Giống như người trong lãnh cung một nửa rồi. dien.dan.lqd Bộ dáng xinh xắn đáng yêu như vậy, có thể thấy rằng dù gia thế cao đến đâu hoàng thượng cũng không thích, lạnh nhạt. Bây giờ hoàng đế tuổi trẻ khí thịnh, uy tín cực cao, hôm nay cần gì phải kết thân trong triều. Vừa nghĩ như thế trong lòng cũng có chút khó chịu, Vân tần bên cạnh thấy nàng nhu tình như nước, mắt lóe sáng.
“Muội muội, đang êm đẹp thế này sao lại đa sầu đa cảm?”
Nguyên quý nhân nhẹ lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn, cầm lấy tay Vân tần: “Trong nội viện hoàng cung này có một tri kỷ thì cả đời này mới vui vẻ, hạnh phúc. Tỷ tỷ, có nguyện ý làm tỷ tỷ của ta không?”
Vân tần vốn cũng không được yêu thương, có thể có một người được hoàng ân sủng ái như vậy làm tri kỷ, cũng chả có gì không ổn.
“Tỷ tỷ dĩ nhiên là tỷ tỷ, mãi mãi sẽ là tỷ tỷ, nếu muội muội không ngại, về sau tỷ với muội cũng như tỷ muội trong nhà, trong hoàng cung này cũng có thể chiếu cố cho nhau.”
Nguyên quý nhân giống như bị kích thích, hai hàng nước mắt chảy dài. Vốn hai người bọn họ giao tình cũng không sâu, chưa nói tới việc có thể kết làm tỷ muội nhanh như vậy. Thường ngày Nguyên quý nhân hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, cũng không nói nhiều với người khác, chỉ có Vân tần nói vài câu trong chuyện thuỷ đậu lần trước. Mấy câu nói đó ở lúc thời khắc nguy hiểm quả nhiên là khó được, tính khí nàng ta lại tốt, dĩ nhiên Nguyên quý nhân muốn tìm một người không có tâm tư hại nàng rồi.