Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 7


Đọc truyện Nữ Y Về Thời Loạn – Chương 7

Edit: Yunchan

Văn Đan Khê nói là làm, ngày hôm sau đã lập tức tìm tới lão Lý chuyên làm ngói trong thôn để bàn chuyện xây tường. Các hương thân vừa nghe tin Văn gia muốn sửa tường viện, nam tử nào có thể bớt chút thời gian rảnh thì đều tới giúp. Văn Đan Khê lấy số tiền lần trước xem bệnh cho Quách Đại Giang ra để mua thịt bột, những người tới giúp nhất định sẽ không chịu nhận tiền công, nên chỉ còn cách để họ ăn nhiều lấy sức thôi.

Thôn Thanh Khê dựa vào núi, trên núi có rất nhiều đá tảng, Văn Đan Khê đề xuất mọi người dùng đá vuông để xây. Tục ngữ có câu, trăm tay vỗ nên kêu. Những thôn dân ở đây, người thì phụ trách chuyển đá, người thì đảm nhiệm trộn bùn, người thì lo chuyện xây tường, nên làm rất nhanh. Chỉ hơn một canh giờ mà bờ tường đã xây chồng lên rất cao rồi. Trong lúc đó Văn Đan Khê hướng dẫn mấy người phụ nữ nấu cơm ở cái bếp to mới xây bên ngoài.

Người nông dân không bàn tới những thứ khéo léo hoa mỹ, mà họ chỉ cần những thứ thiết thực. Thế nên Văn Đan Khê chỉ chuẩn bị mấy món ăn gia đình, ví như thịt heo hầm cải trắng, gà hầm nấm, rau trộn này nọ. Tất cả đều đựng trong chậu to, sau đó hấp thêm vài nồi màn thầu bự chảng. Mọi người ăn thật no, sau đó càng dốc sức làm việc.

Sau khi Văn Đan Khê dọn dẹp xong thì cùng Lý Băng Nhạn phơi thảo dược trong sân, vừa lắng tai nghe các hán tử tán chuyện.

Lý Băng Nhạn rất nghiêm túc đi theo Văn Đan Khê học cách nhận biết thảo dược. Văn Đan Khê cũng nhận ra Lý Băng Nhạn không am hiểu việc nhà, nhưng trái lại khá hứng thú với y học, thế nên cô cũng vui vẻ dạy.

Lý Băng Nhạn vừa phơi dược liệu, vừa thở dài: “Sau khi ra ngoài tỷ mới biết mình tệ cỡ nào. Cầm kỳ thi họa có tác dụng gì chứ? Sớm biết vậy đi học ngón nghề nấu nướng còn hơn.”

Văn Đan Khê an ủi: “Ai nói không có tác dụng gì, sau này chắc chắn sẽ có chỗ xài.”


Lý Băng Nhạn cười cười, đáp: “Hiện tại tỷ chỉ có duy nhất một tài đó là thêu thùa, cho nên tỷ muốn bớt thời gian vào thành mua ít kim chỉ, thêu thùa vài thứ mang ra ngoài bán để giúp thêm chút chi phí. Không thể cứ dựa hết vào muội nuôi gia đình được.”

“Tỷ đừng nói vậy, giữa chúng ta đừng nói ai nuôi ai, mà cả hai chỉ sống nương tựa lẫn nhau mà thôi. Tỷ cũng thấy đấy, một nữ tử yếu đuối như muội chống đỡ nhà cửa một mình có rất nhiều bất tiện, nhưng từ khi tỷ tới đây, muội đã nhẹ gánh hơn rất nhiều.”

Lý Băng Nhạn than thở: “Đầu óc muội thật là nhanh nhẹn, giúp người mà còn khiến người nghĩ rằng đang giúp muội. Không biết tương lai nam tử thế nào sẽ cưới được muội đây…” Nói tới đây, Lý Băng Nhạn nhìn vào sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng của Văn Đan Khê, suy nghĩ xem có nên nhắc lại chuyện hôm qua, nhắc nhở cô vài câu hay không. Nhưng Lý Băng Nhạn xét lại, lúc này nhiều người lắm mắt, thôi thì chờ lúc nào chỉ có hai người hẵn nói.

Ngay lúc Lý Băng Nhạn đang chần chừ thì bỗng nghe sau lưng vọng tới tiếng cười như chuông bạc.

Cả hai ngoái đầu lại thì thấy Vương tẩu, con dâu của Vương bà. Vương tẩu lúc nào cũng nhiệt tình sốt sắng, làm việc cũng nhanh nhẹn. Văn gia vừa có chuyện gì, thì Vương tẩu cũng là người chạy tới đầu tiên.

Văn Đan Khê mỉm cười gọi một tiếng tẩu tẩu. Vương tẩu thì cười hỉ hả đánh giá Văn Đan Khê, thấy cô mặc bộ áo vải bình thường, tóc búi đại lên, vóc người xinh xắn, gương mặt trắng trẻo. Tuy không quá khỏe mạnh vả lại còn mới bị từ hôn, nhưng được cái có tay nghề nấu ăn tuyệt hảo.

Văn Đan Khê bị tẩu ta ngắm nghía tới phát hoảng trong lòng, không hiểu đầu cua tai nheo gì đành lên tiếng hỏi: “Tẩu nhìn muội như vậy làm gì?”

Vương tẩu cười khúc khích rồi sấn lên kéo tay cô: “Đan Khê muội à, muội đã nghĩ một nữ nhân chống đỡ nhà cửa không dễ gì, sao không tìm một mối hôn sự khác đi? Tẩu đã nói với muội rồi, tẩu có một đứa cháu trai bên nhà mẹ đẻ, ở ngoài Vương gia thôn mười dặm, trước đây muội đã gặp rồi đấy.”


Văn Đan Khê vội vàng mỉm cười từ chối: “Vương tẩu, tẩu cũng biết huynh và tẩu của muội vừa mới mất, thời gian chịu tang mới hết, sao có thể đề cập tới chuyện cưới xin nhanh như vậy chứ.”

Vương tẩu ngẩn ra, nhưng vẫn không chịu từ bỏ mà tiếp tục khuyên nhủ: “Tuy nói thế, nhưng ở thời loạn lạc này, mọi người không bàn tán mấy thứ đó đâu. Huống chi muội sống vất vả như thế, huynh với tẩu muội dưới suối vàng có biết cũng không để bụng đâu.”

Văn Đan Khê thu lại nụ cười, lặng thinh một lát rồi chậm rãi nói: “Muội biết tẩu có lòng tốt, cũng biết ở thời kỳ này không ai chấp nhất nhiều lễ tiết đến vậy. Nhưng muội vẫn còn hai cháu trai cháu gái, nhà của muội lại từ xứ khác tới, thân tộc không ở đây nên chẳng có ai để ký thác. Chỉ còn cách dẫn theo mà thôi… Xin tẩu hỏi giùm một tiếng, nếu có ai sẵn lòng thu nhận cháu trai và cháu gái của muội, thì muội sẽ…”

Vương tẩu nghe cô nói vậy thì cũng không ngăn được lúng túng, vội vàng tiếp lời: “Chẳng phải nghe nói nhà muội là đại tộc sao? Lão gia nhất định có đường huynh hay thúc bá gì đó. Không lý nào lại để một cô nương như muội nuôi hai đứa trẻ?”

Văn Đan Khê có phần không vui trong lòng, nhưng cũng không tiện nói ra, mà chỉ đáp: “Mặc dù nhà muội có khá nhiều thân thích, nhưng tất cả đều chuyển đi nơi khác, muốn đi tìm cũng chẳng phải chuyện một sớm một chiều. Vả lại muội cũng không thể nào bỏ rơi người thân nhất của mình, làm thế có khác gì cầm thú đâu!”

Lúc nói Văn Đan Khê còn cố tình giữ lại chút trí khôn, cô không thể nói mình không có thân tộc, tuy phần lớn hương thân trong thôn đều chất phác, nhưng lòng người cách tấc da, ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì? Tránh cho kẻ xấu nghĩ mình không thân không thích mà tới nhà đập phá.

Vương tẩu thấy sắc mặt Văn Đan Khê có vẻ kiên quyết lạnh lùng, nhận ra mình có hơi lỗ mãng, nên vội vã mỉm cười làm lành: “Tẩu quên khuấy mất chuyện này, được được, để tẩu hỏi giùm muội, xem nhà trai nói thế nào.”


Văn Đan Khê nói vội: “Tẩu đừng nên hỏi thì hơn, chúng ta cứ đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ thử, nếu là nhà chúng ta thì cũng không vui vẻ chấp nhận một người như muội đâu. Nếu chuyện không thành, bên nhà tẩu khó nhìn mặt nhau, mà muội cũng sẽ thấy có lỗi với tẩu.”

Ngụ ý thật sự của Văn Đan Khê chính là nếu chuyện không thành thì danh tiếng của mình sẽ bị tổn thất. Tới lúc đó mỗi lần người ta nhắc tới cô thì sẽ nghĩ ngay tới chuyện: Đó là người bị Chu gia từ hôn rồi còn bị Vương gia từ chối kết thân. Ai mà muốn biến thành đề tài để người ta bàn tán lúc trà dư tửu hậu chứ?

Vương tẩu tất nhiên hiểu được ý của Văn Đan Khê, chỉ đành cười ngượng ngùng, tán gẫu vài câu rồi ra về.

Hai tỷ muội tiếp tục phơi thảo dược. Lý Băng Nhạn nhìn Văn Đan Khê, ngập ngừng muốn mở lời rồi lại thôi. Sau cùng không dằn được nữa bèn lên tiếng: “Nếu muội gặp được người hợp ý thì hãy đồng ý đi, Tùng nhi và Trinh như cứ giao cho tỷ là được rồi.”

Văn Đan Khê kinh ngạc ra mặt, giở giọng trêu: “Lẽ nào tỷ không tính lấy chồng sao?”

Lý Băng Nhạn nghe thì ra chiều buồn bã, sắc mặt vô cùng phức tạp, im lặng một lát rồi thở dài, cúi đầu nói: “Không lấy chồng. Tỷ sẽ ở vậy cả đời.”

Lòng Văn Đan Khê sôi trào, ở chung với nhau lâu rồi, nhưng cô luôn cảm thấy Lý Băng Nhạn rất kỳ lạ. Nhìn dáng vẻ thạo chăm nom Tuyết Tùng và Tuyết Trinh của tỷ ấy, cô có thể đoán ra tỷ ấy đã có con rồi, nhưng chưa bao giờ nghe tỷ ấy nhắc tới con mình cả. Mà trong câu chuyện tỷ ấy kể lại cũng chưa từng nhắc tới con cái. Trong khi chồng của tỷ ấy, mấy hôm đầu còn nhắc tới, nhưng sau đó chưa từng nghe nhắc lại. Thậm chí Văn Đan Khê còn có một loại cảm giác, nét mặt khi tỷ ấy nhắc tới cả nhà chồng bị giết dường như là diễn trò. Trong phản ứng của tỷ ấy có nhiều nét chán chường và uất ức hơn là đau đớn.

Tuy nhận thấy sự bất thường của Lý Băng Nhạn, nhưng nào giờ Văn Đan Khê không phải là người thích tò mò soi mói gia cảnh của người khác. Cô quan sát mọi người tỉ mỉ chỉ vì thói quen nghề nghiệp mà thôi.

Lý Băng Nhạn cũng nhận ra ánh mắt dò xét của Văn Đan Khê nên mỉm cười lấp liếm, cúi đầu trở dược liệu. Văn Đan Khê cũng cười đáp lại, rồi nói: “Để muội đi pha trà.”


Văn Đan Khê toan cất bước, thì bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân lộn xộn vọng tới, dẫn đầu chính là cụ Lý ở trước thôn và bạn của ông.

Hai ông lão chạy hớt hải tới cuống cả chân, vừa chạy bán mạng vừa thở hồng hộc hét lớn: “Chạy mau! Trốn đi — Mã phỉ tới!”

Tiếng hét này của cụ Lý hệt như sấm dậy đất bằng, bổ thẳng xuống mọi người làm tất cả chết điếng ngay tại chỗ.

Lý Băng Nhạn phản ứng trước tiên, thét lên chói tai: “Đừng đứng nghệt ra đó, mau chạy ra sau núi trốn đi. Tất cả nữ nhân theo ta!”

Nói rồi Lý Băng Nhạn lôi phắt Văn Đan Khê chạy ào đi, lúc này Văn Đan Khê cũng tỉnh táo lại, lập tức kéo theo Tuyết Tùng và Tuyết Trinh, cùng Lý Băng Nhà hò hét kêu gọi những người phụ nữ xung quanh trốn đi thật nhanh.

Đến đây, mọi người cũng giật mình tỉnh lại trong chết lặng, cả khung cảnh nhất thời rối loạn tan tác, có người nhớ ngay tới vợ con mình, có người nghĩ tới gia súc và của cải trong nhà.

Lý Băng Nhạn chạy được một quãng ngoái đầu lại thì thấy có vài người phụ nữ không chạy theo mà đổ xô về nhà, cô bất giác giậm chân quát: “Chạy mau! Bằng không rơi vào tay mã phỉ thì xong đời!”

Nhưng mọi người đang nháo nhác bấn loạn, còn ai nghe thấy lời Lý Băng Nhạn nữa. Văn Đan Khê thở hổn hển nói: “Không kịp rồi, chúng ta chạy trước đã.” Tiền tài gia súc là gì chứ, chỉ có mạng người mới quan trọng nhất.

Chân của Lý Băng Nhạn rất khỏe, chạy một lúc lâu cũng không đuối sức, Văn Đan Khê thì không được như vậy, hơn nữa còn lôi theo hai đứa nhỏ nên càng chạy càng chậm lại. Văn Đan Khê lắng tai nghe, trong thôn thỉnh thoảng vẳng tới tiếng kêu rú thảm thiết của phụ nữ trẻ em và cả tiếng ngựa hý vang trời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.