Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 59


Đọc truyện Nữ Y Về Thời Loạn – Chương 59

Edit: Yunchan

Văn Đan Khê vỗ nhẹ lưng hắn, trong lòng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, rốt cuộc bây giờ cô đã biết tại sao Trần Tín lại có cảm giác không an toàn như vậy. Khi cô học đại học từng chọn môn tâm lý học, dù không quá am hiểu, nhưng cũng coi là biết sơ sơ. Lúc ấy cô có ấn tượng khá sâu sắc với đề tài ám ảnh tâm lý thời thơ ấu.

Cô nhớ bậc thầy phân tích tâm lý Sigmund Freud từng nói, chấn thương tinh thần mà con người trải qua thời thơ ấu sẽ ám ảnh con người suốt đời. Bóng ma tuổi thơ sẽ ảnh hưởng tới thế giới quan sau khi họ trưởng thành. Ý thức như phần băng nổi trên mặt nước, chỉ chiếm 10 phần trăm tư duy và năng lực, còn tiềm thức chính là phần tảng băng chìm, chiếm 90 phần trăm tư duy còn lại. Tuy tiềm thức không muốn cho ai biết, nhưng lâu dần nó sẽ bất tri bất giác chi phối hành vi của con người. Mà chấn thương lúc nhỏ phần lớn sẽ được dồn tới khu tiềm thức do cơ chế tự vệ của con người. Tuy chúng ta tưởng nó đã mất, nhưng sự thật nó sẽ bất ngờ xuất hiện khi gặp phải chuyện kích động, khiến con người khổ sở, thậm chí không khống chế được cảm xúc và hành vi. Thỉnh thoảng nó còn khoác lớp áo giả trang, đi vòng qua nhiều lối rẽ để ảnh hưởng và thao túng con người một cách thầm lặng.

Mà một người không thỏa mãn được nguyện vọng gì đó khi còn bé, thì trong lòng sẽ cảm thấy khao khát thứ đó suốt đời. Đây cũng là nguyên nhân đôi khi Trần Tín cứ thích dính lấy cô như trẻ con. Lúc bé hắn không có được tình thương, nên sau khi trưởng thành sẽ dời hết tình thương đó lên người cô. Vì thế hắn thích được tiếp xúc, thông thường loại tiếp xúc này không chứa ý đồ đen tối gì.

Sau khi Văn Đan Khê nghĩ thông mấy thứ rối rắm này thì bất giác thở dài một hơi, tim cô dâng lên một loại tình cảm mềm mại, làm cô không cầm lòng được vươn tay vuốt ve má hắn, mơn trớn qua vầng trán trơn láng, miết ngang qua đôi mày đen rậm, đến chiếc mũi anh tuấn, cuối cùng dừng lại trên bờ môi của hắn. Nếu ở hiện đại, gương mặt thế này sẽ có biết bao nhiêu thiếu nữ theo đuổi. Nhưng ở thời đại này lại bị người khác kỳ thị.

Có lẽ do động tác của cô hơi mạnh, làm Trần Tín cau mày lại, bĩu môi hừ một tiếng, hai tay càng ôm chặt cô hơn. Miệng còn thì thào: “Đan Khê, nàng đừng bỏ ta, ta sẽ không giấu nàng nữa.”

Tim Văn Đan Khê nhất thời tan ra như nước, cô cười cười, hôn khẽ lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó khẽ khàng chỉnh lại một tư thế thoải mái trong ngực hắn rồi nhắm mắt thiếp đi.

Hai người ôm nhau ngủ một đêm.

Khi tỉnh giấc thì trời mới tờ mờ, có thể thấy tia sáng đã chiếu vào lấp ló. Lúc này cô đang nằm lọt thỏm trong lòng Trần Tín, đầu còn gối lên cánh tay hắn. Khi cô mở mắt thì vừa hay Trần Tín cũng tỉnh lại. Văn Đan Khê thấy hơi xấu hổ nên im thin thít giả bộ nhắm mắt ngủ tiếp. Còn Trần Tín thì hơi giật mình, dường như có chút bất an.

“Đan Khê, ừm, ta có thể buông nàng ra không?”

Văn Đan Khê hơi hí mắt, dịch dịch người ra khỏi lòng hắn.


Trần Tín nâng tay lên nhảy xuống giường, nói với giọng ngượng ngùng: “Ta cũng không muốn buông ra, nhưng mà tối hôm qua uống nhiều rượu quá, nửa đêm đã muốn đi nhà xí, nhưng lại không muốn đánh thức nàng.”

Nói xong hắn xỏ giầy, nghiêng người phi thẳng ra ngoài cửa.

Văn Đan Khê có chút dở khóc dở cười, thật là, người này chẳng đổi được cái tính đần thối đó chút nào.

Cô co mình trong chăn cười khúc khích, rồi bỗng nghe ngoài cửa vẳng vào âm thanh gì đó như tiếng gáo chạm vào vại nước, tiếp đó là tiếng Trần Tín quay lại. Vào trong phòng, hắn đứng trước giường chần chừ một lát, hỏi với vẻ không chắc ăn: “Đan Khê, ta có thể lên ngủ nữa được không?”

Hắn biết rõ nhất định do tối qua mình uống say nên cô mới không đuổi mình xuống thôi.

Văn Đan Khê nhịn cười, lấy chăn bịt kín đầu, nói vọng ra bằng giọng ồm ồm: “Không cho chàng lên, chàng cứ đứng ở đó nhìn ta ngủ đi.”

Trần Tín “Ờ” một tiếng đầy thất vọng, nhưng vẫn rất nghe lời đứng yên trước giường không nhúc nhích.

Văn Đan Khê đợi một hồi thấy tên ngốc này không có động tĩnh gì, bèn vén chăn ngó ra ngoài, ai dè người này lại đứng như trời trồng ở đó nhìn cô ngủ thật.

Cô phát cáu, mắng: “Đúng là ngốc, còn chưa lên. Cái gối này khó chịu chết được.”

Trần Tín ngẩn ra, tim nhảy cẫng lên mừng như điên. Hắn cong môi, cười ngốc mò lên giường. Sau đó chủ động nhét cánh tay tráng kiện dưới cổ cô, khấp khởi nói: “Thảo nào sư phụ nói nam nhân nhất định phải có cơ bắp cường tráng. Lão nhân gia đúng là nhìn xa thấy rộng, nếu không tráng kiện thì làm sao ban ngày ôm vợ, ban đêm kê tay cho vợ gối đầu?”


Thật tình Văn Đan Khê rất muốn nhắc hắn, sư phụ của hắn bảo đảm không có cái suy nghĩ khác người như hắn đâu.

Văn Đan Khê nằm vào lòng hắn xong, nhắm mắt dưỡng thân một lát, cuối cùng vẫn quyết định nhắc lại chuyện hôm qua còn dang dở: “Nhị Tín.”

Văn Đan Khê vừa mở lời, Trần Tín đã cắt ngang lời cô, vẻ mặt khó hiểu: “Sao nàng lại gọi Nhị Tín?”

“Ờ…” Văn Đan Khê không muốn cho hắn biết, cô gọi vậy vì hắn đồ nhị hóa(*). Cô đành trầm ngâm chốc lát rồi bịa: “Ở quê hương của ta, khi cô gái gọi nam nhân mình thích, phía trước tên thường thêm một chữ Nhị.”

(*) Ngôn ngữ mạng để gọi đồ ngốc.

Trần Tín vừa nghe lời giải thích này, bất chấp mình có nghe qua chưa cũng lập tức rạng rỡ mặt mày. Cười khờ xong hắn hỏi tiếp: “Vậy ta gọi nàng thế nào? Là Nhị Đan hay Nhị Khê?”

Văn Đan Khê: “…”

Mặt Văn Đan Khê thộn ra, chịu thua: “Cái này chỉ dùng để ta gọi chàng thôi.”

“À à.” Nam nữ gọi khác nhau cũng bình thường mà.


“Được rồi, chúng ta bàn chuyện kia tiếp đi.”

“Được.”

Giọng Văn Đan Khê bình thản: “Hôm qua chàng xử trí Vương Trung Quán thế nào?”

Trần Tín nghe thấy cái tên này, sắc mặt lập tức phủ đầy mây đen, nhưng tâm trạng lại ổn hơn hôm qua rất nhiều.

Hắn mò vào trong chăn tìm tay Văn Đan Khê, nắm thật chặt, lặng thinh giây lát mới trầm giọng nói: “Lúc đó ta chỉ muốn giết hắn, nhưng nhớ tới lời của mẹ hắn nên rốt cuộc chỉ đánh hắn một trận nhớ đời rồi ném ra ngoài thành.”

Nói tới đây Trần Tín rầu rĩ thở dài một tiếng.

Văn Đan Khê hỏi tiếp: “Ta thấy người này không giống người tốt, mà mẹ hắn có ân với chàng đúng không?”

Trần Tín gật đầu đáp: “Hắn là tên khốn kiếp. Thật ra lúc đầu mẹ ta bỏ đi, Vân di đã đưa ta tới nhà mình. Ta không có chỗ nào để đi nên tạm thời ở lại nhà Vân di một thời gian, vậy mà tên Vương Trung Quán này lại chẳng làm được chuyện gì đứng đắn. Hết ăn lại nằm không nói làm gì, đã vậy còn quen thói trộm cắp, hơn nữa mỗi lần làm chuyện xấu xong hắn đều đổ lên đầu ta. Dù sao ta cũng là người ngoài, Vân di không tiện quở mắng ta, ta muốn bào chữa nhưng hắn lại quá mồm mép, ta không nói lại hắn. Cuối cùng, ta quyết định âm thầm bỏ đi. Sau đó chuyển tới chỗ sự phụ.

Mấy năm sau ta có về một chuyến, lúc đó Vân di đã lâm bệnh nặng… chính là bệnh hoa liễu, nửa người dưới đều thối rữa. Mà tên khốn kia chỉ lo cho bản thân, mặc kệ dì, cuối cùng vứt dì vào ngôi miếu đổ. Lúc đó ta giận tới nỗi muốn kết liễu hắn, nhưng Vân di cứ luôn cầu xin ta nghìn vạn lần đừng làm hại hắn, ta mới nén giận tha cho cái mạng chó của hắn. Ta ở cùng với Vân di cho tới khi bà mất, vì trên người ta không có bao nhiêu tiền, không thể làm gì hơn là hỏa táng xác dì qua loa. Tên khốn Vương Trung Quán tận tới khi Vân di xuống mồ mới mò tới, nhưng lại vu khống ta tham lam tài sản của Vân di, ta đánh hắn một trận rồi bỏ đi, cứ tưởng là cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại hắn. Không ngờ lại chạm mặt hắn ở đây, haizz…”

Văn Đan Khê nghe xong cũng nổi giận đùng đùng, cô nói tiếp: “Loại súc sinh này giết cũng phải. Có điều, nếu chàng đã đồng ý với Vân di thì hãy tạm tha cho cái mạng chó của hắn đi. Nhưng mà, sau này địa vị của chàng càng cao sẽ càng dễ khiến người bên ngoài săm soi. Mặc dù Vương Trung Quán không tới, thì không chừng sau này sẽ có Lý Trung Quán, Triệu Trung Quán, đây chỉ là chuyện sớm muộn.”

Trần Tín im lặng một hồi rồi gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Ừ, nàng nói đúng.”

Sau đó, Văn Đan Khê dẫn dắt từng bước: “Chàng nói xem khi hai phe đánh nhau thì ai có thể không bị thương?”


Trần Tín đáp ngay không chút nghĩ ngợi: “Đương nhiên là người dũng cảm võ nghệ cao cường, như ta đây.” Đối với chuyện này hắn vô cùng tự tin.

Văn Đan Khê gật đầu: “Chính là đạo lý này, giống thế, nếu một người không muốn để người khác tổn thương mình, thì tim của người đó nhất định cũng phải mạnh mẽ hơn.”

Trần Tín nhíu mày yên lặng suy tư. Lát sau mới đáp: “Nàng nói là tim của ta chưa đủ mạnh sao?”

Văn Đan Khê cười khẽ, đưa tay xoa ngực hắn, nói với giọng khẳng định: “Chẳng ai mới sinh ra đã mạnh mẽ hết, lòng người cũng như võ công, tất cả đều phải được tôi luyện từ từ. Tương lai tim của chàng nhất định có thể mạnh khỏe cường tráng hệt như cơ thể của chàng vậy.”

Trần Tín ngẫm lại từng câu từng chữ của cô, sau đó ngờ vực hỏi: “Vậy nếu thiếu đầu óc thì sao bây giờ?”

Văn Đan Khê lấy tay che trán, nhất thời nghẹn lời.

Trần Tín tưởng Văn Đan Khê thất vọng với mình, bèn lật đật tỏ rõ thái độ: “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ luyện tim tráng kiện hệt như cơ thể.”

Nói rồi làm bộ tội nghiệp, bổ sung câu nữa: “Nàng đừng bỏ ta có được không?”

Văn Đan Khê xoa xoa ngực hắn, tuyên bố một cách hùng hồn: “Sao ta ghét chàng được, chàng có quyết định được xuất thân của mình đâu. Người phải ghét thật sự chính là mấy tên cặn bã như Vương Trung Quán với cha con Đinh gia kia kìa.”

Vừa nhắc tới cha con Đinh gia sắc mặt Trần Tín lại hơi mất tự nhiên. Chẳng qua, hắn thấy Văn Đan Khê nhắc tới tên hai người đó với giọng hời hợt thì tảng đá lớn trong lòng cũng từ từ rơi xuống.

Trong lòng hắn trào dâng nỗi cảm kích vô bờ bến, lập tức quả quyết tuyên bố: “Đan Khê, sau này ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt, ta sẽ nghe lời nàng cả đời. Nếu có ngày ta vi phạm lời thề, nàng cứ dùng con dao ta đưa chặt ta làm nhân bánh bao.”

Văn Đan Khê hú hồn, cô có phải Tôn Nhị nương trong Thủy Hử thích gói người thành bánh bao thịt đâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.